Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Suốt đoạn đường Mộ Sơ Lương chẳng nói lời nào. Dẫn mấy người họ xuyên qua đại điện, đến một lầu gác yên tĩnh sau Thiên Cương Minh.
Rõ ràng là không mưa không gió, mặt trời chiếu rọi trên đầu nhưng Tô Tiện lại che ô đỏ thu hút rất nhiều ánh nhìn của những người xung quanh. Tô Tiện cũng không để ý, vẻ mặt bình tĩnh đi theo Mộ Sơ Lương, lâu lâu lại liếc nhìn hắn một cái. Thư Vô Tri nhướng mày nhìn ngó khắp nơi, đại khái đã đoán ra tại sao Mộ Sơ Lương lại có biểu cảm như vậy.
Sau khi bước vào lầu gác, Mộ Sơ Lương quay người đóng cửa lại. Xong xuôi vẫn đứng trước cửa một hồi xác định không có ai ở ngoài nữa mới xoay người, thần sắc phức tạp nói: “Tiểu Sở?”
Ánh mắt hắn dừng ở nơi hồn phách Sở Khinh Tửu đang đứng.
Sở Khinh Tửu nhướn mày cười xán lạn: “Tiểu Mộ à lâu rồi không gặp.”
Mộ Sơ Lương tựa hồ không tin tưởng, nhìn chằm chằm Sở Khinh Tửu một lúc. Sở Khinh Tửu cười mặc hắn đánh giá, khoanh tay nói: “Người thì có người giả mạo, hồn phách chắc chắn không có ai giả mạo đâu nhỉ?”
“Rốt cuộc là thế nào?” Mộ Sơ Lương cuối cùng cũng chắc chắn u hồn trước mặt đây là Sở Khinh Tửu, nhưng tiếp đó là hàng loạt nghi vấn và khó hiểu.
Bây giờ Sở Khinh Tửu đã ra khỏi sơn động vực sâu Thất Hải, không còn gì phải giấu giếm nữa. Tô Tiện bọn họ bèn giải thích mọi chuyện với Mộ Sơ Lương. Mộ Sơ Lương lắng nghe xong im lặng không nói, như đang dần tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ này. Rất lâu sau hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, khôi phục dáng vẻ văn nhã điềm nhiên mọi khi, mỉm cười nói: “Ra là vậy. Không ngờ trong đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, chả trách Tô sư muội lấy được Tố Hồn Châu bèn lập tức rời khỏi Thiên Cương Minh.” Tuy hắn nói vậy nhưng nguyên nhân bên trong vô vàn, đâu chỉ có vậy, có điều không nói ra mà thôi.
“Chuyện ngươi trở lại, trừ mấy người chúng ta còn ai biết không?” Mộ Sơ Lương hỏi Sở Khinh Tửu.
Sở Khinh Tửu lắc đầu: “Những người khác không nhìn thấy ta, làm sao mà biết được. Với bộ dạng hồn phách của ta bây giờ cũng không làm được gì.”
Mộ Sơ Lương cười cười, lắc đầu: “Mọi người đều rất lo lắng cho ngươi, mặc kệ ra sao ngươi cũng trở lại rồi.”
Tô Tiện nhìn hai người chuyện trò, nàng quen biết Sở Khinh Tửu và Mộ Sơ Lương không cùng thời điểm. Với nàng Sở Khinh Tửu như người không hề có tí quan hệ nào với Mộ Sơ Lương. Lúc trước nghe Mộ Sơ Lương nói hắn và Sở Khinh Tửu là bạn bè, nàng còn cảm thấy không thật lắm. Nhưng hiện tại thấy hai người nói chuyện với nhau mới thật sự cảm thấy hai người quả nhiên là bạn tốt, có quen biết từ nhỏ.
Đợi hai người nói xong, Thư Vô Tri nhàn rỗi ở bên cạnh mới nhớ ra có điều muốn hỏi Mộ Sơ Lương: “Sau khi Huyền Thiên Thí kết thúc ngươi vẫn chưa quay về thì ra là bị giữ lại đây?”
“Thiên Cương Minh xảy ra chyện, Mộ gia không thể ngồi yên không lo, thân là trưởng tử Mộ gia tất nhiên phải góp chút sức lực.” Mộ Sơ Lương thấp giọng đáp, “Khiến sư phụ lo lắng rồi, lúc trước con có viết một phong thư nói rõ chuyện này nhờ người giao cho sư phụ, nhưng xem ra sư phụ không nhận được rồi.”
Thư Vô Tri hơi ngẩn ra, lắc đầu nói; “Trước đó ta đang bế quan nên không nhận được.”
Mộ Sơ Lương gật đầu, rồi quay sang nói với Tô Tiện: “Tu vi của sư muội...” Hắn khựng lại, sực nhớ đến lần đầu tiên gặp Tô Tiện, “Sư muội lại dùng chiêu đó?”
Tô Tiện gật đầu, cũng không nói rõ chiêu đó là chiêu nào. Chuyện này nàng còn chưa giải thích với Thư Vô Tri, suốt đường đi Thư Vô Tri cũng không hỏi. Bây giờ Mộ Sơ Lương nhắc đến, nàng bất giác nhìn sang Thư Vô Tri.
Thư Vô Tri trầm ngâm một lúc, cười nói: “Sớm hay muộn cũng phải giải thích thôi đúng không?”
Sở Khinh Tửu bên cạnh khẽ chau mày, dù không nói gì nhưng lại khẽ dịch bước đến gần Tô Tiện, sóng vai đứng bên nàng, làm ra dáng muốn đồng sinh cộng tử cùng Tô Tiện.
Động tác của Sở Khinh Tửu khiến Tô Tiện yên tâm hơn nhiều. Nàng suy tư giây lát, nghĩ xem nên nói ra chuyện này như thế nào: “Ta là nghĩa nữ của giáo chủ Huyền Nguyệt giáo.”
Lời vừa nói xong, không chỉ Thư Vô Tri mà đến cả Mộ Sơ Lương cũng không khỏi ngẩn người.
“Ta lớn lên ở Huyền Nguyệt giáo, mọi người đều đối xử rất tốt với ta. Lúc còn rất nhỏ, giáo chủ đời trước của Huyền Nguyệt giáo qua đời, trước khi ra đi đã truyền hết tu vi cho ta.” Tô Tiện từ từ kể lại mọi chuyện, “Chỉ là giữa chừng xảy ra chút vấn đề, ta sở hữu tu vi của người nhưng không dùng được. Nếu cưỡng chế sử dụng sẽ biến thành thế này, tạm thời mất hết tu vi.”
“Nếu ta nhớ không nhầm, tu vi của giáo chủ Huyền Nguyệt giáo đời trước có lẽ đã tới cảnh giới Huyền Nguyên rồi.” Kinh ngạc một lúc, Thư Vô Tri mở miệng nói. Thật ra hắn đã sớm suy đoán về thân phận của Tô Tiện từ lâu, người có thể sử dụng công pháp quỷ dị như vậy nhất định không phải xuất thân từ danh môn chính phái, nhưng hắn không ngờ Tô Tiện là nghĩa nữ Huyền Nguyệt giáo chủ. Nghĩ vậy, hắn nói tiếp, “Ta nghe nói năm đó Sở Khinh Tửu bị bắt tới Huyền Nguyệt giáo, xem ra hai người quen nhau ở Huyền Nguyệt giáo?”
“Vâng ạ.”
Mộ Sơ Lương bên cạnh nhíu mày hỏi: “Năm đó Huyền Nguyệt giáo bắt Tiểu Sở là vì cái gì?”
Từ trước đến nay Huyền Nguyệt giáo luôn tự làm theo ý mình, bị chính đạo xưng là tà giáo. Bởi vì các đệ tử trong giáo đầu là yêu ma, nhưng bình thường bọn chúng cũng không gây sóng gió gì lớn, nếu phải nói thì mỗi lần chúng xuất hiện đều có liên quan tới Vô Ưu Cốc. Mấy năm trước, người của Huyền Nguyệt giáo thường xuyên xuất hiện, riêng mấy năm gần đây gần như bật vô âm tính. Thư Vô Tri và Mộ Sơ Lương cũng không rõ Huyền Nguyệt giáo có mục đích gì. Bấy giờ biết được thân thế của Tô Tiện cũng không hề có ý đối địch.
Chỉ là có một số việc vẫn nên làm cho rõ ràng.
Tô Tiện nhìn Sở Khinh Tửu một cái, giải thích: “Có lẽ mọi người không tin. Chắc mọi người cũng biết hai ngàn năm trước Ma giới xâm nhập Nhân giới, tuy cuối cùng bị đánh bại nhưng còn một số yêu ma sống sót. Đám yêu ma đó không dám tranh đấu với Nhân giới và Tiên giới nên đã tìm một nơi an toàn ở Nhân giới trốn đi. Qua nhiều năm, đám yêu ma ấy nghỉ ngơi dưỡng sức, tìm cơ hội báo thù, bọn chúng chính là Ma môn sau này.”
Thư Vô Tri gật đầu, hắn cũng từng nghe đến câu chuyện mà Tô Tiện kể, “Mấy trăm năm trước, Ma môn cũng diệt vong rồi.”
“Không sai, nhưng không phải tất cả yêu ma đều muốn đối đầu với Nhân giới.” Tô Tiện nói tiếp, “Nhiều năm qua, trong nội bộ Ma cung phân ra một thế lực khác, chính là Huyền Nguyệt giáo. Chúng nhân Huyền Nguyệt giáo không có ý đối địch với chính đạo, họ chỉ muốn tìm cách mở cánh cửa Ma giới, trở về Ma giới.”
Thư Vô Tri không nói, trầm ngâm như suy nghĩ gì đó. Mộ Sơ Lương chợt lên tiếng: “Mấy năm qua các người giết nhiều đệ tử chính đạo như vậy, làm hại sư phụ ta, còn cướp mất bảo vật của Không Thiền Phái, bất cả Tiểu Sở, đó là “không có ý đối địch với chính đạo” ư?”
“Khoan khoan.” Sắc mặt Thư Vô Tri trở nên kỳ quái, hắn nhìn Tô Tiện rồi nhìn Mộ Sơ Lương: “Ngươi đang nói sư phụ nào vậy?”
Mộ Sơ Lương im lặng không đáp, hơi hối hận vì nói sai lời.
Thư Vô Tri nhìn Tô Tiện, nàng không trả lời hắn, chỉ trả lời câu ban nãy của Mộ Sơ Lương: “Mọi người trong Huyền Nguyệt giáo toàn là yêu ma, trong lúc tranh đấu đúng thật làm hại nhiều người, cái này ta không phủ nhận. Năm đó nghĩa phụ phái người bắt Sở Khinh Tửu không phải có ác ý, chỉ là bọn ta chiến đấu với Vô Ưu Cốc nhiều năm, nghĩa phụ biết Vô Ưu Cốc muốn bắt truyền nhân của Bát đại thế gia nên mới mời người qua đó thôi.”
Thư Vô Tri không nghe lọt tai chữ nào, cắt ngang: “Các ngươi nói, người bị Huyền Nguyệt giáo hại là ta?”
“Sư phụ...” Tô Tiện đang nghĩ làm cách nào giải thích cho hắn, không ngờ Mộ Sơ Lương bên cạnh gật đầu nói: “Phải.”
Tô Tiện ngậm miệng. Thần sắc Thư Vô Tri khẽ biến, cười rộ lên, nhưng trong mắt không có ý cười: “Thì ra đây là chuyện ta muốn quên? Năm đó ta bị ai hại?”
“Một nữ tử Huyền Nguyệt giáo, chúng con không biết tên thật của nàng ta, chỉ nghe sư phụ nói nàng ta bảo mình tên Úc Thanh.” Mộ Sơ Lương nói.
Thư Vô Tri nghe cái tên này, khẽ lẩm nhẩm trong miệng, cúi đầu im lặng, không nói lời nào. Ai nấy đều lo lắng nhìn sắc mặt hắn, qua một lúc hắn ngẩng đầu dậy, che giấu vẻ mệt mỏi trong mắt, cười nhẹ nói: “Đáng tiếc, ta không nhớ gì cả.”
“Đây là lựa chọn của sư phụ người.” Mộ Sơ Lương ôn hòa, nói sự thật.
Dứt lời, căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.
Ánh mắt Mộ Sơ Lương và Thư Vô Tri rơi trên người Tô Tiện. Còn Tô Tiện đang đợi họ mở miệng. Nàng đã nói hết tất cả, không biết Thư Vô Tri và Mộ Sơ Lương sẽ có quyết định thế nào. Nàng mất hết tu vi, đứng trước người tu luyện đến cả năng lực tự bảo vệ cũng không có. Nàng chọn nói ra chính là mang quyền quyết định giao vào tay họ, hoàn toàn tin tưởng.
Là nghĩa nữ của giáo chủ Huyền Nguyệt giáo, Tô Tiện đâu cần đi đến bước này nhưng nàng vẫn chọn cách thành thật với mọi người.
Tô Tiện nghênh đón ánh mắt của Mộ Sơ Lương và Thư Vô Tri.
Sở Khinh Tửu ở bên không lên tiếng nhưng cảm giác còn căng thẳng hơn cả Tô Tiện. Sở Khinh Tửu và Mộ Sơ Lương là bạn, nếu Mộ Sơ Lương thật muốn truy cứu thân phận Tô Tiện vậy thì người khó xử nhất là Sở Khinh Tửu mới đúng.
Sau cùng vẫn là Thư Vô Tri phá vỡ sự yên tĩnh.
“Ta nhớ, hôm ấy sau khi kết thúc thí luyện Triền Vân Động, ta đã hỏi ngươi.” Thư Vô Tri thu lại vẻ đùa cợt thường ngày, nghiêm túc nói với Tô Tiện, “Đến hôm nay, đáp án của ngươi có thay đổi chăng?”
Ánh mắt Tô Tiện sáng lên, nhớ lại những lời Thư Vô Tri nói hôm ấy.
Thư Vô Tri hỏi nàng tại sao gia nhập Không Thiền Phái.
Nàng nói là vì Tố Hồn Châu, vì tìm Sở Khinh Tửu.
Đến hôm nay, đáp án không hề thay đổi.
Tô Tiện nghiêm túc nói: “Không đổi, mục đích của con từ trước đến nay chỉ là tìm Sở Khinh Tửu.”
Sở Khinh Tửu nghe vậy, bỗng đỏ mặt, không nén được nhếch môi, nghĩ một lúc rồi lại xụ mặt xuống. Hắn vốn đanh bày ra dáng vẻ liều mạng tới cùng, ai dè tình cảnh biến đổi, Tô Tiện bất ngờ nói một câu như thế, khiến hắn nhất thời không biết nên phản ứng sao.
Thư Vô Tri có được đáp án muốn nghe, nhàn nhạt nói: “Đã vậy, quyết định của ta cũng không đổi.”
Thư Vô Tri vẫn chọn lựa tin tưởng nàng. Tô Tiện thở phào nhẹ nhõm, nàng dành mười phần tôn kính cho vị sư phụ này, có thể được hắn thông cảm, thật là quá tốt.
Thư Vô Tri đã đưa ra đáp án, Sở Khinh Tửu tức khắc quay sang Mộ Sơ Lương. Mộ Sơ Lương bắt gặp ánh mắt của hắn, không nhịn được bật cười, lắc đầu nói: “Ta không hiểu Tô sư muội chẳng lẽ còn không hiểu ngươi ư. Ngươi đã tin muội ấy như vậy, ta cũng tin, không cần trừng mắt với ta.”
Sở Khinh Tửu yên tâm, nhưng vẫn không quên nói: “Thế cái biểu cảm đúng đắn, nghiêm nghị trước đó của ngươi tính hù ai vậy?”
“Không phải ta muốn hù ai nhưng chuyện này quá khó nhằn. Chuyện Minh chủ bị thương hôn mê chắc các ngươi cũng biết rồi.” Mộ Sơ Lương lắc đầu nghiêm túc nói, “Y bị thương rất nghiêm trọng, hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Phi Yên đến chữa trị nói là trúng kỳ độc, rốt cuộc là độc gì thì không ai biết, Phi Yên đang nghiên cứu thuốc giải.”
Nói đến đấy, Mộ Sơ Lương quay sang nói với Tô Tiện: “Sư muội, muội có manh mối gì về chuyện này không?”
Thời gian Túc Thất gặp chuyện vừa ngay đúng thời gian địa điểm đã hẹn với Tô Tiện, nếu đúng là có manh mối gì đó cũng chỉ có Tô Tiện biết. Nhưng đối với Tô Tiện chuyện này không liên quan gì đến nàng. Nàng không định đến buổi hẹn đó, tất nhiên không biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì. Nàng lắc lắc đầu, nói: “Minh chủ Túc Thất bị thương ở Cương Phong tháp, hôm đó mọi người có phát hiện người nào ở hiện trường không?” Thiên Cương Minh phòng vệ nghiêm ngặt, lại là ngày cử hành Huyền Thiên Thí càng không để lọt một giọt nước. Tô Tiện không tin chuyện lớn như vậy mà đến một bóng người cũng không thấy.
Nhưng Mộ Sơ Lương lắc đầu: “Không có, đây cũng là điểm kỳ lạ. Ngày đó khi Minh chủ bị thương, mọi người lập tức chạy đến nhưng không phát hiện một bóng người nào. Đến cả thủ vệ luôn canh giữa bên ngoài Cương Phong tháp cũng nói không thấy bất cứ ai. Mọi người nghe tiếng động liền chạy vào thì thấy Minh chủ đã ngã trên đất.”
“Vết thương của Túc Thất Minh chủ thì sao? Là bị cái gì đả thương?” Thư Vô Tri hỏi.
Mộ Sơ Lương đáp: “Là kiếm, sâu thấy cả xương, bên trên có bôi kịch độc.”
“Ra tay tàn nhẫn thật.” Thư Vô Tri cau mày, tiếp lời, “Nhưng mà không đúng, cho dù bị người ta ám toán, không thể nào Túc Thất Minh chủ không phát giác ra. Giao thủ lớn tiếng như vậy, người ở ngoài sao mà không nghe thấy?”
Nghe Thư Vô Tri nói vậy, Mộ Sơ Lương vẫn chỉ lắc đầu: “Đây cũng là điểm mọi người thấy nghi ngờ. Sau này chúng con có qua Cương Phong tháp xem thử, dấu vết đánh nhau rất rõ ràng, xem ra là đánh rất lâu. Vả lại nhìn từ dấu vết để lại, kẻ ra tay không chỉ một người.”
“Hửm?” Thư Vô Tri nhướng mày, “Vậy thì hay rồi, nhiều người như vậy tiến vào Cương Phong tháp mà đến cả một người trong Thiên Cương Minh cũng không phát hiện, còn để chúng đả thương Minh chủ.”
Mộ Sơ Lương lắc đầu không nói. Tô Tiện bên cạnh chợt nghĩ ra gì đó, đột nhiên nói: “Nếu tin tưởng ta, có thể nào để ta vào Cương Phong tháp xem thử?”
Mộ Sơ Lương nhìn Tô Tiện, suy nghĩ giây lát rồi gật đầu: “Lần này bảo muội đến Thiên Cương Minh vốn là để hỗ trợ điều tra. Nếu muội có thể giúp đương nhiên không gì tốt bằng rồi.”
Nói xong, Mộ Sơ Lương gọi người dọn dẹp phòng khách cho Tô Tiện và Thư Vô Tri, sắp xếp chỗ nghỉ cho hai người trước rồi tự mình đưa cả hai xuyên qua tầng tầng lớp lớp thủ vệ, bước vào trong Cương Phong tháp.
Trên đường không ai lên tiếng, nhưng bọn họ chú ý thấy người Thiên Cương Minh rất tôn kính Mộ Sơ Lương. Các đệ tử đi qua đều rất cung kính gọi hắn một tiếng “Mộ công tử“. Thư Vô Tri thấy vậy, không kiềm được nói: “Xem ra tên tiểu tử nhà ngươi lăn lộn ở Thiên Cương Minh này không tệ đó.”
Mộ Sơ Lương cười khổ: “Chỉ là đến giúp đỡ một chút thôi ạ.” Hắn dứt vừa, chỉ về phía trước, “Đến Cương Phong tháp rồi.”
Cương Phong tháp nằm ở trung tâm Thiên Cương Minh, là nơi thủ vệ nghiêm ngặt nhất Thiên Cương Minh. Thiên Cương Minh được xây ở nơi địa thế cao, trong đó Cương Phong tháp cao nhất, tòa tháp khuất sau tầng mây, không thấy đỉnh đầu.
Mọi người tiến vào bên trong Cương Phong tháp, đầu tiên là đại điện rộng lớn, trên bốn bức tường khắc đồ án cổ xưa của đạo môn. Tô Tiện xem không hiểu, Mộ Sơ Lương bên cạnh nói: “Ở tầng hai, mọi người theo ta.” Nói rồi, dẫn mọi người theo bậc thang lên tầng trên.
Cảnh trí ở tầng hai hoàn toàn khác tầng một, cả tòa Cương Phong tháp rất lớn, mọi người bước lên tầng hai, trước mắt là tầng tầng lớp lớp những kệ sách đen ngòm. Mấy người Tô Tiện còn chưa kịp cảm thán với số lượng tàng thư khổng lồ này, Mộ Sơ Lương đã nói: “Đây chỉ là một tầng trong đó thôi, từ tầng này trở lên, năm tầng trên đều là tàng thư bí tịch của Thiên Cương Minh. Trong mỗi kỳ Huyền Thiên Thí, các đệ tử bước vào vòng quyết chiến đều có tư cách xem điển tịch nơi này.” Mộ Sơ Lương chỉ tiện miệng nói vậy thôi, sau đó liền đưa mọi người xuyên qua từng hàng giá sách, đến một góc trong phòng.
Ở đấy, giá sách đổ rạp trên đất, tàng thư cũng rơi loạn khắp nơi, trên sàn nhà còn lưu lại vết chém chi chít. Trên tường, trên kệ sách đầy vết cháy và vết máu mơ hồ. Mộ Sơ Lương giải thích: “Đây là nơi Minh chủ gặp chuyện, vì chưa tìm ra hung thủ nên chưa dọn dẹp, vẫn giữ lại y cũ.” Nói đến đây, hắn lại cảm thấy đáng tiếc, “Rất nhiều sách hỏng mất rời, muốn tìm lại e là phải tốn nhiều công sức, có khi cũng chẳng tìm lại được nữa.”
Chẳng ai thèm để ý màn cảm khái này của hắn. Thư Vô Tri và Tô Tiện khom người quan sát dấu vết trên mặt đất, Thư Vô Tri nhanh chóng nhìn ra manh mối: “Vết đao, vết kiếm, còn có thuật pháp, trận chiến không chỉ diễn ra một lúc, ở đây còn có nhiều giá sách đổ ngã như vậy mà thật sự không ai nghe thấy?”
“Không có, người đầu tiên đi vào là thủ vệ đệ tử Cương Phong tháp, bọn họ nói vừa nghe thấy âm thanh là lập tức chạy vào, lúc vào đến đã là cảnh tượng này.” Mộ Sơ Lương cụp mắt nhìn dấu vết hỗn loạn dưới đất, thấp giọng nói, “Nhìn từ dấu vết này có lẽ không dưới năm người ra tay.”
“Hoặc là nhiều hơn nữa.” Tô Tiện nói, nàng quan sát kỳ càng dấu vết trên đất rồi đứng dậy nhìn lên vách tường.
Trên tường loang lổ vết cháy xém, may là ngọn lửa không đốt tới tàng thư dưới đất, không thì số sách tổn thất không chỉ có bấy nhiêu. Tô Tiện nâng tay khẽ chạm vào vệt cháy trên tường, quan sát một lúc, đột nhiên ngẩn người.
Không ai phát hiện ra dị thường của Tô Tiện, chỉ có Sở Khinh Tửu lên tiếng hỏi: “Muội phát hiện gì rồi?”
Tô Tiện buông tay, trên ngón tay dính một lớp bụi đen, nàng thấp giọng nói: “Đây là Vô Hình hỏa.”
Người thường có lẽ không nhìn ra nhưng Tô Tiện rất quen thuộc với hỏa diễm, “Ngọn lửa này không hại người, bình thường không ai dùng nó trong chiến đấu cả.”
Nghe vậy, Mộ Sơ Lương nhanh chóng bước đến bên Tô Tiện, đưa tay phủi vết cháy trên tường. Trên ấy đã bị đốt đến đen thui, có phủi sạch cũng không nhìn rõ thứ gì.
Đôi mắt Mộ Sơ Lương nặng nề, quay đầu đi về hướng khác. Sở Khinh Tửu đột nhiên gọi giật mọi người lại, nói: “Mọi người muốn tìm cái này ư?” Hắn tựa vào kệ sách đã đổ hết một nửa, chỉ vách tường bên cạnh.
Vách tường nọ vẫn đen nhánh như những cái khác nhưng nơi giá sách đổ xuống vừa vặn che được một nửa, mặt tường ở phía ấy không bị ngọn lửa thiêu đốt. Khe hở giữa kệ sách và vách tường mơ hồ có thể thấy một dấu vết kỳ lạ.
Mọi người lập tức đến trước kệ sách, Thư Vô Tri đẩy kệ sách ta, vách tường đằng sau hiện ra trước mắt.
Trên tường dán nửa tấm phù vàng, góc bùa bị lửa thiêu cháy đen, phần còn lại được giá sách che chở, không cháy hết toàn bộ. Tô Tiện khá am hiểu về phù pháp, nhưng vẫn kém cỏi nhiều so với Sở Khinh Tửu, nàng hiểu một chút về phù đạo cũng do năm ấy ở Huyền Nguyệt giáo học từ Sở Khinh Tửu. Bởi vậy khi nhìn thấy lá bùa này, nàng lập tức quay đầu nhìn người tinh thông phù chú và trận pháp kia. Mọi người thấy phản ứng của Tô Tiện cũng nhìn theo nàng.
Sở Khinh Tửu đang cúi đầu đánh giá tấm phù chú nọ, nhìn một lúc mới khẽ dãn mày, nhếch môi mỉm vười. Vừa quay đầu liền bắt gặp ba đôi mắt tràn ngập mong chờ biết chân tướng.
Sở Khinh Tửu ngơ ngác, “Làm gì đó?”
“Ngươi hiểu cái này?” Thư Vô Tri hỏi.
Sở Khinh Tửu gật đầu.
Mộ Sơ Lương văn nhã mỉm cười, nói: “Ba người bọn ta đều không hiểu lắm.” Hắn chỉ ba sư đồ tu tâm đ*o bọn họ.
Sở Khinh Tửu cười híp mắt, không trả lời ngay mà thong thả vòng sang bên cạnh, chỉ lên vách tường cháy đen: “Ở đây.” Hắn lại chỉ đến một chỗ khác, “Còn ở đây, ở đây, ở đây.” Chỉ liền bốn chỗ, cuối cùng đứng ở vị trí trung tâm, chỉ xuống vết cháy dưới chân, trầm giọng nói: “Ở đây, tổng cộng năm chỗ, là nơi dán phù chú. Đây là một trận pháp.”
“Nhưng trận pháp này bị người ta động tay động chân rồi. Trận pháp vừa khởi động, mấy phù chú kia sẽ tự cháy hết, nên mọi người mới cho rằng có nhiều người ra tay, đả thương Túc Thất.”
Nghe lời của Sở Khinh Tửu, thần sắc Mộ Sơ Lương khẽ biến, đã nghe ra trọng điểm: “Suy đoán của chúng ta, đã sai ngay từ đầu?”
“Ừ, trận này gọi là Bách Luyện Bát Phương trận. Sau khi trận pháp khởi động, người nhập trận sẽ tiến vào huyễn cảnh, trong huyễn cảnh sẽ biến hóa ra năm con rối bất tử bất diệt tấn công người trong trận.” Sở Khinh Tửu giải thích, “Bởi vậy ngày hôm ấy người tấn công Túc Thất chẳng phải nhiều cao thủ đến vậy, có thể chỉ có một người, hoặc, vốn chẳng có ai.”
Dù rằng mọi người không hiểu về trận này cho lắm nhưng tên thì đã nghe qua. Tương truyền mấy trăm năm trước chính đạo dùng trận pháp này để đối phó với thủ lĩnh Ma môn. Ba vị tuyệt thế cao thủ mất ba ngày mới bố trí xong trận pháp, giống như Thiên Tru trận, là một trận pháp có uy thế cực kỳ đáng sợ.
Nhưng tại sao ở đây lại xuất hiện trận pháp như thế này?
Sở Khinh Tửu thấy ai nấy đều biến sắc, nói tiếp: “Nhưng mà cũng không cần lo, trận này kém xa với trận mấy trăm năm trước. Trận này cùng lắm là bố trí trong một đêm thôi.”
“Một đêm?” Tô Tiện lập tức hỏi, đồng thời nhìn sang Mộ Sơ Lương.
Mộ Sơ Lương hiểu ý gật đầu.
- Hết chương 61 -