Tỏa Hồn

Chương 74: Chương 74: “Nàng hôn trộm ta nhiều lần như vậy, lần này tới lượt ta rồi nhỉ.”




Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Bấy giờ, quái vật vuốt sắc nọ đã lộ cả thân mình toàn là xương trắng ra ngoài, cung điện không đủ chứa nó, vách tường bốn phía nhất tề vỡ vụn. Nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng quái vật này sẽ phá hủy toàn bộ cung điện mất. Mặt đất rung lắc chẳng ai đứng vững được, Sở Khinh Tửu ôm eo Tô Tiện nhìn quái vật nói: “Xem ra cánh cửa Ma giới chưa mở ra hoàn toàn, chúng ta phải nghĩ cách ngăn cản nó.”

“Nếu để yêu thú này xuất hiện trong nhân gian chỉ sợ...” Một tiếng chấn động dữ dội vang lên cắt ngang lời Sở Khinh Tửu. Bên phía lốc xoáy kia, móng vuốt còn lại của quái vật đã thò ra ngoài.

Tô Tiện biến sắc, hỏi ngay: “Huynh định ngăn chặn nó thế nào?”

Với tình cảnh trước mắt, liệu Sở Khinh Tửu muốn ngăn nhưng có ngăn nổi không?

Trong lúc Tô Tiện đang sầu lo, Sở Khinh Tửu bật cười: “Muội mở trận được thì phải biết đóng trận chứ.”

Tô Tiện ngẩn ngơ.

Sở Khinh Tửu rất tinh thông trận pháp, đồ đằng và máu của nàng dưới đất hắn nhìn là biết, tất cả là dùng máu của Tô Tiện khai trận. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không hỏi vì sao máu của nàng có thể khai trận, vì sao sau khi mở trận lại thành thế này?

Tô Tiện im lặng không trả lời, Sở Khinh Tửu lại nói tiếp: “Ta chỉ nói linh tinh vậy thôi, cánh cửa Ma giới mà mở ra thật ta cũng không ngăn nổi, nhưng làm gì có chuyện dễ khai trận như vậy. Chẳng qua vô tình chạm phải thôi, còn lâu mới mở ra được.”

Sau đó, Sở Khinh Tửu ném tất cả những phù chú trong tay ra, chúng lần lượt rơi xuống bốn vị trí trên mặt đồ án. Hắn kết ấn, phù chú tiếp xúc với mặt đất nở bùng lên một đóm lửa trong suốt, ngọn lửa ấy và Ly Hỏa hỏa đỏ rực giao thoa, biến thành thế đối đấu. Vẻ mặt Sở Khinh Tửu nghiêm nghị, tiếp tục tăng thêm linh lực, vô số phù chú bay vút ra, vừa chạm đất liền sinh ra mấy ngọn lửa. Ngọn lửa vô sắc dần lan rộng, có ưu thế trấn áp Ly Hồn hỏa.

Tô Tiện thấy vậy, rất nhanh đã nhận ra: “Tam Muội Lưu Ly hỏa!”

Sở Khinh Tửu không dám phân tâm đáp lời Tô Tiện. Sắc mặt hắn hơi trắng, cố hết sức chống lại Ly Hồn hỏa trong trận. Tam Muội Lưu Ly hỏa bao vây Ly Hồn hỏa, máu tụ trong những khe lõm dưới đất nhanh chóng biến thành hơi nước, có dấu hiệu sắp tan biến.

Cùng lúc đó, lốc xoáy không ngừng mở rộng chính giữa cung điện cũng bắt đầu thu nhỏ lại.

Tô Tiện nghiêm túc quan sát, thầm hiểu rằng máu của nàng chính là mấu chốt để khai trận, Sở Khinh Tửu đốt cạn chúng là muốn ngăn chặn kịp thời trước khi trận pháp hoàn toàn được mở ra.

Sau khi hiểu ý Sở Khinh Tửu, Tô Tiện vừa thấy lo vừa buồn cười, cũng chỉ có mỗi Sở Khinh Tửu mới nghĩ ra cách như vậy.

Chỉ là trong chốc lát Tô Tiện lại chìm vào im lặng.

Sao có thể là nàng? Tại sao máu của nàng có thể mở cách cửa Ma giới?

Tô Tiện cau chặt đôi mày, nhất thời nàng nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Hồi còn rất nhỏ, lần đầu tiên nàng gặp nghĩa phụ ở trong rừng. Sau đó nghĩa phụ đưa nàng đến trước cửa địa cung, những lời y nói với nàng ở vực sâu Thất Hải.

Tất thảy đều trở nên thật rõ ràng.

Nghĩa phụ nhặt được nàng chẳng phải chuyện trùng hợp gì mà đã sớm có chủ định, hoặc nói cách khác, nghĩa phụ vẫn luôn tìm nàng.

Tô Tiện hoảng hốt, nhưng lúc này không có nhiều thời gian để nàng ngẫm nghĩ kỹ những chuyện đó.

Vốn dĩ quái vật khổng lồ yên lặng một bên bỗng động đậy. Nó giơ móng vuốt lên quét về phía hai người bọn họ. Sở Khinh Tửu đanh thi thuật làm gì có thời gian lo những chuyện khác. Tô Tiện thấy chuyện không hay vội vàng bất chấp thương thế rút Ly Hỏa kiếm hướng thẳng vào quái vật.

Mặc dù biết một kiếm này không thể nào là đối thủ của yêu vật nhưng tranh thủ cho Sở Khinh Tửu được bao nhiêu thời gian thì tốt bấy nhiêu. Sở Khinh Tửu nói rất nhiều, nào là cánh cửa Ma giới tuyệt đối không dễ mở như vậy, yêu vật này không thể nào tiến vào Nhân giới.

Tô Tiện vừa ra tay, kim quang lóe lên bên cạnh, ba tấm phù chú cùng lúc bay đến quanh Tô Tiện, uốn lượn thành một tầng sáng mỏng manh.

Tô Tiện khựng lại, quay đầu nhìn Sở Khinh Tửu, đúng lúc bắt gặp ánh sáng sáng tỏ của hắn cũng đang nhìn nàng. Trong hoàn cảnh thế này mà hắn có thể mỉm cười nháy mắt với nàng.

Tô Tiện cong môi mỉm cười, nhưng thu lại rất nhanh vì yêu vật nọ đã bắt đầu tấn công tới. Tô Tiện xoay kiếm, dùng thân kiếm chặn khung xương to của yêu thú. Tầng kim sắc bao quanh chặn giúp nàng phần lớn công kích, nhưng vẫn phải thụt lùi về sau mấy bước, miệng vết thương rách ra, Tô Tiện cắn răng không dám phát ra tiếng. Cuối cùng nàng bị ép đến cuối góc tường.

Sở Khinh Tửu đang đứng ở đó. Lần này cũng xem như Tô Tiện đã thành công ngăn chặn thế công của yêu thú, móng vuốt hình thành từ xương trắng nọ dừng trước mặt Sở Khinh Tửu khoảng hai bước chân, nếu tiến thêm chút nữa e là Sở Khinh Tửu không còn yên ổn đứng đó. Sở Khinh Tửu vẫn đang bắt quyết, Tô Tiện lui đến bên cạnh, hắn không chút do dự nhanh chóng ôm lấy eo Tô Tiện, hai người đổi vị trí cho nhau. Sở Khinh Tửu đứng trước mặt yêu thú, vừa đứng vững, hơn mười tấm phù chú trong tay hắn bay ra dán lên người yêu thú.

Trước khi đến đây Tô Tiện viết rất nhiều phù chú, Sở Khinh Tửu lải nhải bên cạnh miết nên cái được cái không nhưng cũng viết được một sấp. Sở Khinh Tửu vứt những tấm còn lại đi, tiếng nổ ầm ầm vang lên khiến nhất thời khói lửa bay ngợp trời, tia chớp và cuồng phong thi nhau ập tới. Nhưng trong màn khói lửa gió tuyết ấy khối xương trắng kia vẫn đứng yên bất động.

Tô Tiện dựa vào người Sở Khinh Tửu, lấy làm khó hiểu trước sự việc đang diễn ra bây giờ.

Dù sao thì sau khi rời khỏi Huyền Nguyệt giáo nàng đã trải qua vô số trận chiến nhưng chưa có lần nào... náo nhiệt như lần này.

Nhưng mọi thứ còn chưa kết thúc, Sở Khinh Tửu ném hết phù chú bèn quay người nói với Tô Tiện: “Mượn kiếm của muội một lát.”

Tô Tiện y lời giao Ly Hỏa kiếm cho hắn. Sở Khinh Tửu rạch một đường lên ngón tay mình.

Sau đó hắn đưa tay ra hướng về phía những tấm phù chú vừa ném, miệng niệm pháp quyết, dồn lực ép vào đầu ngón tay.

... Chẳng có gì xảy ra.

“...” Sở Khinh Tửu duy trì tư thế tay trái cầm kiếm, tay phải duỗi thẳng, sắc mặt khẽ biến.

Tô Tiện: “...” Nàng quên nhắc Sở Khinh Tửu một chuyện, bây giờ hắn là con rối làm gì có máu.

“Sao bây giờ?” Tô Tiện hỏi, nàng biết có nhiều trận pháp phải dùng máu của người thi thuật để khai trận nhưng trên người Sở Khinh Tửu đâu có giọt máu nào, chả nhẽ bọn họ phải mắc kẹt ở chỗ này mãi?

Sở Khinh Tửu không trả lời, cúi người xuống để ngón tay chạm vào phù chú, thầm niệm pháp quyết lần nữa. Phù chú từ từ tỏa ra kim quang, Sở Khinh Tửu ngước mắt, những phù chú dưới lòng bàn tay hắn bất chợt bùng cháy. Ngọn lửa không màu bay lên hóa thành một con hỏa long. Hỏa long bay lượn quanh Sở Khinh Tửu, ngâm lên mấy tiếng. Sở Khinh Tửu khẽ quát, điều khiển hỏa long ngưng tụ từ Tam muội lưu ly hỏa xông thẳng vào trận lốc xoáy ở trung tâm cung điện.

Tiếng sấm nổ vang trời, ngọn lửa không màu và lốc xoáy đen ngòm va chạm kịch liệt, độ nóng quay cuồng biến cung điện rộng lớn thành một lò luyện khổng lồ. Trong khi bức tường lửa hình thành từ trận pháp dưới đất bắt đầu lắc lư sắp vỡ, Ly Hồn hỏa cũng ngày càng nhạt màu, máu trong các khe lõm kia dần tan biến, lốc xoáy cuồn cuộn trên không càng ngày càng nhỏ xuống.

Thân hình to lớn hơn nửa cung điện của yêu thú nhỏ dần nhỏ dần, nó phát ra tiếng giãy giụa kịch liệt làm lục phủ ngũ tạng người nghe như muốn nứt ra, cảm giác vô cùng khó chịu. Tô Tiện xoay mặt qua nói với Sở Khinh Tửu: “Sắp thành công rồi!”

Nhưng nàng chợt phát hiện Sở Khinh Tửu có gì đó không đúng. Trận pháp vừa nãy đã tiêu hao phần lớn sức lực của hắn, hắn vẫn giữ nguyên tư thế điều khiển hỏa long, ngơ ngẩn như chưa hồi phục tinh thần, sắc mặt trắng bệnh như tờ giấy. Tô Tiện gọi thêm một tiếng hắn mới thở phào một hơi, cười cười với Tô Tiện: “Ta nói rồi mà, ta có cách.”

Hắn đã sức cùng lực tận nhưng vẫn cố gắng duy trì ngọn lửa vô sắc tiếp tục cháy, chúng liền ngưng tụ thành hỏa long thứ hai. Tiếng rồng ngâm vang vọng khắp địa cung, động tĩnh như dời núi lấp biển. Theo đó, những vết máu còn lại dưới đất cũng đều biến mất, mặt đất sạch sẽ như ban đầu. Đồng thời, Ly Hồn hỏa lụi tắt hoàn toàn, lốc xoáy đen nọ cũng nhỏ dần thành một chấm nhỏ rồi biến mất giữa địa cung.

Lốc xoáy vừa biến mất móng vuốt khổng lồ đang tiến gần hai người cũng lập tức ngừng lại.

Tô Tiện và Sở Khinh Tửu đứng sóng vai làm tốt phòng bị, nhưng tích tắc sau đó móng vuốt to hóa thành bụi hòa lẫn vào không khí, tan biến không còn tăm tích.

Xong xuôi, cuối cùng Tô Tiện cũng có thể buông xuống khối đá nặng treo lơ lửng trên tim rồi.

“Không sao.” Sở Khinh Tửu buông tay Tô Tiện, thấp giọng nói, “Kết thúc rồi.”

Trước đó tinh thần Tô Tiện đã căng như dây đàn, trọng thương mất máu quá nhiều nhưng vẫn cố gắng chịu đựng. Nay sóng gió qua đi, cuối cùng chẳng chịu nổi ngã về phía Sở Khinh Tửu. Sở Khinh Tửu đã sớm liệu tới, hắn dịu dàng giang tay ôm nàng vào lòng, mỉm cười nói: “Sao muội nhẹ quá vậy?” Hắn vỗ vỗ lưng Tô Tiện, nghiêng đầu ngắm nhìn nàng, nhưng ngay sau đó nàng liền nhắm mắt rồi ngất đi.

Vết thương trên người nàng mất máu quá nhiều cộng thêm việc hao tổn sức lực quá mức mới dẫn đến hôn mê, không có gì to tát. Sở Khinh Tửu yên tâm, bế ngang người Tô Tiện, cụp mắt nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng như gió xuân tháng ba. Hắn mỉm cười, ôm nàng bước ra ngoài cung điện.

Nhưng vừa mới đi được vài bước, một bóng trắng bất ngờ nhào đến trước mặt hắn.

Đó là...

Con yêu thú ăn thịt người kia.

Yêu thú chắn trước mặt Sở Khinh Tửu, đôi mắt màu vàng gắt gao ghim chặt trên người hắn, trong miệng phát ra tiếng nức nở như không muốn Sở Khinh Tửu đưa người đi. Sở Khinh Tửu biết con yêu thú này lợi hại tới mức nào nên cũng không dám hành động khinh suất. Vừa rồi hắn chỉ chuyên tâm đối phó yêu vật kia không để ý con yêu thú vẫn trốn trong góc tường này, mãi đến bây giờ, hắn thở dài nhìn thẳng vào mắt nó.

Chỉ cần yêu thú xuất thủ hắn sẽ bất chấp tất cả, chiến đấy tới cùng đưa Tô Tiện bình an ra ngoài.

Địa cung vừa trải qua một trận chiến đáng sợ, nay khó khăn lắm mới yên tĩnh một lúc, nhưng ai dè là bình lặng trước cơn giông bão.

Sở Khinh Tửu và yêu thú đối mặt hồi lâu nhưng không ai ra tay. Sở Khinh Tửu đang đợi nó ra tay trước nhưng hình như nó chẳng có ý muốn tấn công.

Qua một lúc lâu, Sở Khinh Tửu cuối cùng đã mất kiên nhẫn. Nếu con yêu thú này không chịu ra tay vậy hắn đi trước đấy.

Hắn ôm Tô Tiện chuẩn bị bước ra ngoài nhưng yêu thú cứ bám sát theo sau hắn. Sở Khinh Tửu tỏ vẻ bình thản nhưng vẫn cảnh giác cao độ, chỉ cần yêu thú ra tay là hắn lập tức quay người ứng phó. Nhưng Sở Khinh Tửu cảnh giác, phòng bị cả chặng đường, mãi đến khi sắp ra khỏi cung điện cũng không thấy yêu thú ra tay công kích hắn.

Sở Khinh Tửu phát giác một điều, dường như yêu thú muốn ra tay với hắn nhưng lại kiêng kỵ thứ gì đó.

Nó kiêng kỵ cái gì?

Tầm mắt Sở Khinh Tửu rơi trên người mình đang ôm trong lòng.

Lúc trước khi Tô Tiện mở trận nhốt mình và yêu thú trong cung điện, Sở Khinh Tửu cứ tưởng nàng lành ít dữ nhiều, bản thân cũng ôm tâm thái liều chết tới cùng khi phá trận tiến vào, nhưng không ngờ, tuy bị thương nhưng tình trạng của Tô Tiện tốt hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng.

Nói vậy, yêu thú nọ không động thủ với Tô Tiện, mà nguyên nhân nó không làm hại nàng thật ra rất đơn giản.

Sở Khinh Tửu đoán nó không dám động thủ.

Nếu thật sự như vậy, Sở Khinh Tửu cũng đại khái đoán ra một số chuyện liên quan tới Tô Tiện. Hắn dứt khoát quay đầu, nhướng mày cười với yêu thú: “Muốn ăn ta?”

Hắn đột nhiên quay đầu khiến yêu thú giật mình, lui lại nửa bước, không có hành động gì khác. Sở Khinh Tửu ôm Tô Tiện đi về phía nó: “Muốn ăn ta phải hỏi nàng ấy cái đã.” Nói xong, bất giác cúi đầu nhìn Tô Tiện một cái.

Sở Khinh Tửu bước tới làm yêu thú liên tục thụt lui mấy bước, nó sợ hãi nhìn Tô Tiện, một lúc lâu cũng không nhúc nhích. Sở Khinh Tửu ôm Tô Tiện quay đầu đi ra ngoài, yêu thú nọ không dám đuổi theo nữa. Nhưng đi được một hồi, sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân, Sở Khinh Tửu nhìn lại.

Đuổi theo hắn không phải yêu thú mà là tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly đã biến lại dáng vẻ nho nhỏ như thường ngày đi theo Tô Tiện. Sở Khinh Tửu ngoảnh đầu nhìn nó, nó dừng bước ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn chạm phải ánh mắt hắn, đôi mắt chất chứa một chút gì đó tựa như van nài.

Sở Khinh Tửu hừ nhẹ, ung dung nói: “Ngươi còn muốn theo bọn ta?”

Tiểu hồ ly đáng thương kêu lên một tiếng, hàm chứa đầy ý cầu xin.

Sở Khinh Tửu trừng mắt với nó: “Còn muốn nhảy vào lòng A Tiện? Còn muốn kéo quần áo ta? Còn muốn làm loạn đầu tóc ta?”

Tiểu hồ ly lắc đầu liên hồi.

“Con hồ ly háo sắc nhà ngươi, ta muốn đập cho ngươi một trận lắm.” Sở Khinh Tửu bày tỏ sự bất mãn, quay lưng đi tiếp tục cất bước hướng ra ngoài địa cung, “Nhưng ngươi giúp A Tiện trong lúc nguy cấp cũng coi như lập công, lần này không tính toán với ngươi.”

Tiểu hồ ly ngơ ngác tại chỗ, nghe hắn nói vậy không kiềm được vẫy vẫy cái đuôi.

Sở Khinh Tửu đi được một đoạn, quay đầu lại thấy tiểu hồ ly vẫn đứng tại chỗ, “Ngươi không đi ta đi đó?”

Mắt tiểu hồ ly sáng lên, kêu lên mấy tiếng, chạy về phía Sở Khinh Tửu. Nhưng chạy được một nửa chợt ngoái đầu nhìn nơi tăm tối sâu trong địa cung. Một lúc sau mới quay lại đuổi theo bước chân Sở Khinh Tửu, đi về phía thông đạo sáng ngời ngoài kia.

Trong địa cung không phải chỉ có một lối vào và cũng không phải chỉ có một lối ra. Sở Khinh Tửu đi được một đoạn xa thì gặp Tây Môn Nguyệt đang quay lại cứu người. Tây Môn Nguyệt đã đưa Nam Trần thoát ra ngoài từ con đường trong hang động, tuy tốn nhiều sức lực nhưng cũng xem như thuận lợi tìm thấy cửa ra. Bà ấy để Nam Trần ở một nơi an toàn rồi tức khắc quay lại tìm Sở Khinh Tửu và Tô Tiện, nhưng không ngờ mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Tây Môn Nguyệt không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng bây giờ chưa phải lúc tìm hiểu tình hình, bà ấy dẫn Sở Khinh Tửu men theo con đường lúc nãy ra khỏi địa cung.

Nhìn thấy ánh mặt trời, mỗi người đều mang tâm trạng khác nhau, Sở Khinh Tửu và Tây Môn Nguyệt nhìn nhau, cả hai mang theo hai người bị thương tất nhiên không thể đi nhanh. Cuối cùng phải mất một ngày trời bọn họ mới đến Tĩnh Thành cách Ma môn địa cung không xa, tìm một khách điếm trong thành ở tạm.

Sở Khinh Tửu tìm đại phu trong thành trị thương cho Nam Trần và Tô Tiện, bấy giờ mới có thời gian nghỉ ngơi. Thương thế của Tô Tiện không quá nặng, giống như những gì Sở Khinh Tửu suy đoán, chỉ là mất sức và mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê, để nàng nghỉ dưỡng mấy ngày sẽ ổn cả thôi. Nhưng thương thế của Nam Trần không nhẹ như vậy, vết thương trên người y đều do yêu thú cắn gậm mà ra, dù không đến nổi chí mạng nhưng vết thương sớm đã ăn vào cốt tủy, muốn hồi phục như trước thật sự rất khó. Tây Môn Nguyệt không kiềm được nước mắt, Nam Trần đành ở bên an ủi bà ấy hồi lâu.

Có điều, Nam Trần bị trọng thương nhưng vẫn giữ được tỉnh táo còn Tô Tiện, không biết vì sao cứ hôn mê không tỉnh.

Sau khi đến Tĩnh Thành, bọn họ ở lại trong khách điếm ba ngày thế mà Tô Tiện vẫn chưa tỉnh lại. Sở Khinh Tửu không rõ nguyên nhân cụ thể ra sao, chỉ đưa ra phỏng đoán là Tô Tiện dùng máu bản thân khai trận trong địa cung, tốn sức quá nhiều nên thần trí mới chưa hồi phục.

Ba ngày nay Sở Khinh Tửu không rời Tô Tiện một khắc nào, mọi chuyện đều tự mình làm, từ lấy nước lau mặt cho nàng đến sắc thuốc nấu canh, thậm chí còn mang về mấy thứ kỳ kỳ quái quái đặt lên đầu giường Tô Tiện đến mức tiểu nhị khách điếm phải cảm thán thê tử hắn thật có phúc, có thể gả cho một tướng công tốt thế này.

Hôm nọ, Sở Khinh Tửu như thường lệ đến phòng bếp của khách điếm nấu thuốc cho Tô Tiện, sau đó bê chén thuốc chuẩn bị về phòng nhưng hắn mới đứng dậy, trước mắt chợt tối đen một mảng, tựa hồ hồn phách sắp bị đẩy khỏi thân thể. Trong lòng hắn thầm than không ổn, vội vàng chống tay lên vách tường, miễn cưỡng ổn định cơ thể.

Đợi sau khi cơn chóng mặt qua đi, hắn cắn môi đứng dậy, trong mắt có thêm một ý cười bất lực.

Cơ thể này sắp không còn chống đỡ được bao lâu, tính từ ngày Tây Môn Nguyệt thi thuật cho hắn có lẽ cũng gần đến lúc pháp thuật mất hiệu lực rồi.

Hắn tạm thời không muốn nghĩ nhiều tới vấn đề đó, định bưng thuốc về phòng nhưng khoảnh khắc ngón tay chạm vào chén thuốc hắn phát hiện ngón tay mình có dấu hiệu cứng đơ. Hắn nhướng mày nhìn chén thuốc một lúc, tình trạng của hắn hiện tại không thể nào bưng nó đi được nữa, chỉ còn cách ra ngoài kêu tiểu nhị đến giúp.

Sở Khinh Tửu là người rất thích náo nhiệt, những người trong khách điếm đều quen mặt hắn, tiểu nhị vừa thấy Sở Khinh Tửu liền nhiệt tình giúp đỡ. Trên đường còn nói: “Công tử lo lắng cho nương tử nhà mình cũng là chuyện thường tình thôi nhưng cũng đừng để mình mệt mỏi sinh bệnh đấy. Huynh xem, huynh mà ngã xuống hết rồi thì ai chăm sóc nương tử huynh đây.”

“Ai chăm sóc cũng không được!” Sở Khinh Tửu giận dỗi lên tiếng, bất giác nghĩ tới con hồ ly háo sắc kia.

“Vậy công tử phải bảo trọng thân thể mới được.” Tiểu nhị phì cười, vừa vặn đã về đến phòng, Sở Khinh Tửu nhìn Tô Tiện hôn mê trên giường, ánh mắt dâng lên nét lo lắng, tiểu nhị thấy vậy bèn an ủi, “Yên tâm, phu nhân sẽ ổn thôi, đại phu trong thành bọn ta nói công tử đừng lo, ngài ấy là thần y có tiếng tăm, lời ngài ấy nói không sai đâu.”

“Ừm.” Sở Khinh Tửu mỉm cười cảm ơn tiểu nhị. Tiểu nhị lui ra ngoài, sẵn tiện khép cửa lại cho hai người.

Trong phòng chỉ còn lại Sở Khinh Tửu và Tô Tiện. Tô Tiện vẫn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, bên cạnh là con hồ ly trắng. Sở Khinh Tửu thấy nó là bực mình, hắn bước tới xách tiểu hồ ly lên ném qua đống quần áo. Tiểu hồ ly đang ngủ trưa lại bị Sở Khinh Tửu phá giấc ngủ, nó ló đầu khỏi đống quần áo nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng đụng phải ánh mắt sắc như dao của Sở Khinh Tửu, tiểu hồ ly ngoan ngoãn rụt cổ lại

Sở Khinh Tửu cụp mắt nhìn người ngủ say trên giường, khẽ vươn tay chạm vào gò má nàng, không nhịn được oán thán: “Không dễ gì ta mới trở về thân thể của mình, có thể chạm vào muội, có thể ôm muội, có thể ở bên cạnh muội như một người bình thường, sao muội cứ mãi hôn mê không chịu tỉnh lại chứ?”

Nói xong lại cảm thấy mình nói hơn nặng lời, vội vàng sửa lại: “A Tiện, muội tỉnh lại nhanh nhanh đi có được không, hiếm khi có thời gian, mấy hôm nay ta nghe ngóng hết những chỗ ăn ngon, chơi vui trong Tĩnh Thành rồi, vốn muốn đợi muội tỉnh dậy dẫn muội đi đấy.”

Hắn chợt khựng lại, nhìn chăm chú Tô Tiện hồi lâu, không kiềm được bật cười thành tiếng.

Hắn không nên nói như vậy, chính bản thân hắn còn không biết còn bao nhiêu thời gian, không biết có chờ được đến lúc Tô Tiện tỉnh lại, thậm chí hắn còn không biết sau khi hồn phách mình rời khỏi thân thể thì sẽ đi đâu, có còn tồn tại trên thế gian này.

“Bỏ đi, muội nghỉ ngơi cho khỏe, ba năm qua muội mệt quá rồi.” Ngón tay Sở Khinh Tửu lướt qua lọn tóc Tô Tiện, tiện tay nghịch ngợm một lúc. Cuối cùng hắn cúi đầu, khẽ hôn lên khóe môi Tô Tiện, hơi bất mãn nói: “Muội hôn trộm ta nhiều lần như vậy, lần này phải tới lượt ta rồi.”

- Hết chương 74 -

Editor lảm nhảm:

Lại đoán xem Tô Tiện có thân phận bí ẩn gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.