Tỏa Hồn

Chương 72: Chương 72: Ta đi cùng nàng ấy.




Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Nam Trần không ngờ Sở Khinh Tửu lại hỏi như vậy.

Sở Khinh Tửu giải thích: “Ta là một hồn phách.”

Nam Trần đã hiểu, giọng nói vẫn còn rất yếu ớt: “Nhìn ra được.”

“Huynh đang nói chuyện với ai vậy?” Tây Môn Nguyệt chỉ sợ Nam Trần sinh ra ảo giác gì đó, lo lắng hỏi.

Sở Khinh Tửu liếc nhìn Tây Môn Nguyệt, quay đầu nói với Nam Trần: “Ta tên Sở Khinh Tửu, lần này cùng dì Nguyệt đến đây cứu ngươi.”

Nam Trần nhanh chóng nhớ ra, quay đầu hỏi Tây Môn Nguyệt: “Yêu thú đó...”

“Nó bị tiểu cô nương đi theo ta nhốt trong cung điện rồi, tạm thời không ra được đâu huynh đừng lo.” Tây Môn Nguyệt ôm chặt Nam Trần, giọng điệu dịu dàng an ủi, kèm theo chút lo lắng hỏi Nam Trần: “Vừa nãy huynh nói bừa cái gì vậy?”

“Nàng biết đấy, ta tu luyện Thái Thanh Quyết.” Nam Trần nhướng mày với Tây Môn Nguyệt, nhưng làm ra một hành động nhỏ như vậy cũng rất gian nan với y. Y thấp giọng nói: “Lúc trước ta có nói với nàng ta có thể nhìn thấy hồn phách của người đã khuất.”

Tây Môn Nguyệt ngẩn người, không biết ánh mắt đã trôi dạt tới nơi nào.

Nam Trần ho khẽ mấy tiếng rồi nói: “Cậu ta nói mình tên Sở Khinh Tửu.”

“Tiểu Sở?” Giọng Tây Môn Nguyệt hơi run, biểu cảm không dám tin nhìn chằm chằm Nam Trần. Một lát sau mới nói tiếp: “Thật sự là Tiểu Sở ư? Nó đang ở đâu?”

“Nàng quen cậu ta?”

Tây Môn Nguyệt gật đầu: “Nó là con trai của Yến Chỉ Tâm, ta coi nó như con ruột của mình...”

“Các nàng... sao lại tới đây...” Mặc dù đã có Tây Môn Nguyệt trị thương nhưng kiên trì một lúc lâu như vậy rồi, Nam Trần cũng sắp hết sức lực, giọng nói càng thêm yếu ớt. Nhưng y vẫn túm chặt cánh tay Tây Môn Nguyệt, cố gắng mở to mắt muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Mười mấy năm qua sống trong bóng tối, y tỏ ra mình rất bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm giác sợ hãi.

Nỗi sợ ấy có lẽ là nỗi sợ với yêu thú, cũng có lẽ sợ những thứ trước mắt đây đều là một giấc mộng không hơn không kém.

“Bọn ta là tới tìm ngươi, bây giờ tìm được rồi, các người mau đi nhanh đi.” Sở Khinh Tửu đáp thay Tây Môn Nguyệt.

Nam Trần nhíu mày, hỏi tiếp: “Tiểu cô nương A Nguyệt nói lúc nãy...”

Sở Khinh Tửu ngưng lại giây lát, biểu cảm phức tạp nhìn tầng sáng vàng ở phía xa xa, giọng điệu nặng nề nói: “Nàng vẫn còn ở bên trong.”

“Cô ấy...” Nam Trần cựa quậy muốn đứng dậy nhưng cánh tay không có lực cuối cùng vẫn ngã xuống. Y chỉ có thể tựa vào lòng Tây Môn Nguyệt, ngữ khí không tốt nói: “Yêu thú kia ở trong địa cung... hơn hai ngàn năm rồi, nó... nó sẽ ăn thịt tiểu cô nương ấy mất, ta...” Y mới nói được mấy tiếng đã ho sặc sụa. Tây Môn Nguyệt vội vàng thuận khí giúp y.

Yêu thú ấy là yêu thú canh giữa cánh cửa Ma giới, lấy con người làm thức ăn, sống ở đây hơn ngàn năm. Theo như những gì Nam Trần biết, khi Ma môn còn tồn tại cứ cách mỗi tháng bọn họ phải cung cấp vào địa cung cho yêu thú một nhóm người chính đạo. Nhưng mấy trăm năm trước Ma môn hủy diệt, yêu thú dưới địa cung cũng không còn ai cho ăn. Mấy trăm năm trở lại đây thường có người đột nhập vào địa cung, và những người đó nghiễm nhiên trở thành con mồi của yêu thú.

Nam Trần cũng không ngoại lệ.

Nhưng có vẻ như người tiến vào địa cung mấy năm nay ít dần đi nên yêu thú không vội vàng ăn thịt họ ngay mà... gặm hết tứ chi và máu thịt của người, giữ lại tính mạng cho họ. Sau đó nhốt lại trong địa cung, chờ máu thịt sinh trưởng trở lại thì ăn tiếp.

Những thi thể trong căn phòng đá ngoài kia chính là như vậy.

Đó là một loại giày vò còn đau đớn hơn cái chết gấp vạn lần.

Không lâu trước, những người bị nhốt trong thạch thất ấy bị giày vò đến kiệt quệ rồi chết.

Người duy nhất còn sống sót là Nam Trần.

Nghe đến đây, nét mặt Sở Khinh Tửu rất khó coi: “Yêu thú đó... A Tiện cũng sẽ...”

Nam Trần bất đắc dĩ đáp: “Có lẽ cũng như vậy.”

Sở Khinh Tửu cụp mắt, hai tay nắm thành quyền. Hắn từng nói sẽ bảo vệ Tô Tiện, thế là hắn hóa thân thành con rối ở bên cạnh Tô Tiện, giúp đỡ nàng bảo vệ nàng trong những lúc nguy hiểm. Nhưng bây giờ hắn lại chẳng làm được gì, đến cử động một ngón tay cũng lực bất tòng tâm.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực như hiện tại.

“Các người... mau đi đi.” Sở Khinh Tửu vẫn cúi đầu, khẽ nói.

Tây Môn Nguyệt không nghe cũng không nhìn thấy Sở Khinh Tửu. Bà ấy chỉ nghe Nam Trần thuật lại, “Rốt cuộc là thế nào? Tiểu Sở đang ở đây sao? Nó nói gì rồi?”

Nam Trần vất vả xoay người, ngước mắt nhìn Tây Môn Nguyệt, dịu giọng trả lời: “Cậu ta muốn chúng ta mau rời khỏi đây.”

Tây Môn Nguyệt ngơ ngẩn: “Vậy nó thì sao?”

“Ta muốn ở lại đây.” Sở Khinh Tửu muốn nở nụ cười trấn an Nam Trần nhưng hễ nghĩ đến Tô Tiện vẫn còn trong cung điện hắn chẳng thể cười nổi. “Ta có muốn đi cũng không đi được. A Tiện hao tâm tổn sức giúp hai người chặn yêu thú, đừng lãng phí tấm lòng của nàng ấy.” Hắn đưa mắt nhìn hang động đen ngòm phía trước, ánh mắt lấp lánh nói, “Phía trước còn nguy hiểm hay không cũng không biết, ta càng không có cách nào tương trợ.”

Nam Trần cau mày: “Hồn phách của ngươi sắp tan biến rồi.”

Sở Khinh Tửu không nhìn thấy tình trạng của bản thân mình, nghe Nam Trần nói như vậy hắn mới nhướng mày, cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, quả nhiên hình ảnh đã mờ nhạt đi rất nhiều, dường như sắp hòa thành một với màn đêm. Hắn im lặng không lên tiếng, Nam Trần bèn nói: “Ở đây có cả yêu thú và ảnh hưởng từ cánh cửa Ma giới, một thân hồn phách như ngươi không chịu nổi sát khí này, có điều...”

“Có điều ta không đi được, cũng không thể đi.” Sở Khinh Tửu ngắt lời Nam Trần, thấp giọng nói, “A Tiện còn ở đây, ta phải giúp nàng ấy, nếu giúp không xong thì ta đi cùng nàng ấy.”

Nam Trần trầm mặc.

Tây Môn Nguyệt nghe ra tình trạng không mấy tốt đẹp của Sở Khinh Tửu trong lời Nam Trần. Bà ấy hỏi: “Nó nói gì vậy?”

“Cậu ta không chịu đi.” Nam Trần bất lực đáp.

Thần sắc Tây Môn Nguyệt khẽ biến, cắn răng đứng bật dậy, Nam Trần gọi bà ấy, Tây Môn Nguyệt quay đầu nói: “Tiểu Sở không chịu đi là vì tiểu cô nương kia? Vì cứu chúng ta nên Tô Tiện mới bị nhốt trong đó, ta đi cứu cô ấy, ta...”

Sở Khinh Tửu nhíu mày nói với Nam Trần: “Trận pháp của A Tiện dì ấy không giải được đâu, bảo dì Nguyệt đừng lãng phí thời gian. Các người nhanh rời khỏi đây đi, ta tự có cách.”

Nam Trần cảm thấy thật bất lực, biểu cảm như cười khổ hiện lên trên gương mặt gầy gò của y, y nói: “Có thể chúng ta sẽ giúp được ngươi.”

“Thật ư?” Sở Khinh Tửu ngẩn người.

Nam Trần khẽ gật đầu sợ động đến vết thương. Đồng thời lên tiếng gọi Tây Môn Nguyệt đang muốn đi cứu người, hỏi: “A Nguyệt, nàng biết Kỳ hồn chi thuật mà đúng không?”

Tây Môn Nguyệt nghe vậy, cơ thể bất giác run lên, không thể khống chế cảm xúc trên mặt, một hồi sau mới hoảng hốt đáp: “Ta biết nhưng pháp thuật ấy phải thi triển trong Luyện Hồn đường của Tứ Phương Thành. Trong Luyện Hồn đường có có đầy đủ thiên địa linh khí bảo đảm hồn phách không xảy ra bất trắc, nếu không chỉ e...”

Nam Trần tiếp lời Tây Môn Nguyệt: “A Nguyệt có thể thi triển Kỳ hồn chi thuật để ngươi quay về thân thể nhưng hiện tại chỉ có mình A Nguyệt thi thuật, linh khí không vững, thuật pháp chỉ có thể duy trì một khoảng thời gian. Sau khi thuật pháp mất hiệu lực, hồn phách của người vẫn sẽ tách khỏi thân thể, huống chi...” Y khựng lại, ho khan mấy tiếng, trên môi nhuốm ít vết máu. Tây Môn Nguyệt lo lắng giữ chặt y, y lắc lắc đầu ý bảo bà ấy cứ yên tâm, nói tiếp: “Huống chi nơi này sát khí quá nặng, nếu thi thuật ta chỉ e ngươi sẽ có nguy cơ hồn phi phách tán, cho dù...”

“Ta không sợ.” Sở Khinh Tửu ngăn Nam Trần lại, nghiêm túc nói, “Làm phiền tiền bối và dì Nguyệt thi thuật cho ta.”

Ánh mắt Sở Khinh Tửu rất kiên quyết, thậm chí hơi nóng lòng. Nam Trần nhìn thẳng vào mắt hắn, gật đầu nói: “Được.”

Tô Tiện tỉnh dậy dưới ánh sáng vàng che phủ trên đỉnh đầu, cảm giác đầu tiên khi tỉnh dậy là đau.

Vết thương ở bụng đau nhói tới mức nàng phải cắn chặt răng để mình không kêu lên thành tiếng. Nàng nằm dưới đất tịnh dưỡng một lúc, thích ứng với ánh sáng khiến người ta chói mắt đau đầu kia. Cố chịu đựng một lúc cảm giác đau đớn vẫn còn, chỉ là dần dần quen với nỗi đau ấy thôi. Từ nhỏ nàng đã nằm trong vòng tay che chở của Huyền Nguyệt giáo, sau này rời khỏi Huyền Nguyệt giáo chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình lang bạt trên giang hồ, bị thương không ít lần nhưng vết thương dài mà đáng sợ như thế này thì là lần đầu tiên.

Đến khi đầu óc tỉnh táo lại đôi chút, ký ức trước khi hôn mê từng chút một ùa về, sự bất thường của Sở Khinh Tửu, sự xuất hiện đột ngột của yêu thú, nàng sử dụng phù chú nhốt mình và yêu thú trong cung điện. Sau đó sức mạnh của yêu thú quá lớn, nàng và tiểu hồ ly vốn không phải đối thủ của nó. Yêu thú cắn tiểu hồ ly bị thương khiến nó hôn mê ngã xuống đất, chỉ còn mình nàng chống đỡ, nhưng cuối cùng cũng bị yêu thú cắn trúng cánh tay, từ đó trở đi nàng mất hết ý thức.

Nàng nhớ rõ ràng là con yêu thú ấy đang gặm nhấm máu thịt của mình, khoảnh khắc đó nàng còn cảm thấy dòng máu trong cơ thể đang từ từ chảy cạn. Nàng cứ tưởng mình đã trở thành đồ ăn trong bụng yêu thú rồi, nhưng tại sao bây giờ nàng vẫn còn sống?

Tô Tiện miễn cưỡng chống cánh tay vô lực xuống đất muốn đứng dậy, nhưng nàng vừa động một chút vết thương trên người đã đau đến toát mồ hôi lạnh. Tô Tiện tựa lên bờ tường, nhíu chặt hai hàng mày, cảm giác đau đớn khiến nàng chẳng dám động một đầu ngón tay.

Đến nước này nàng mới biết rốt cuộc ý chí của Nam Trần to lớn đến nhường nào, chịu nhiều thương tích như vậy mà y vẫn cắn răng chịu đựng vượt qua.

Tô Tiện nghỉ ngơi một hồi lâu, cảm giác xung quanh rất đỗi yên tĩnh, nhưng vẫn có tiếng hô hấp trầm thấp khe khẽ từ phía xa xa. Đến khi không còn hoa mắt chóng mặt nữa, Tô Tiện quay đầu nhìn quanh cung điện một lượt. Trong cung điện hai con thú lông xù đang tụm lại ở một góc.

Vừa nãy còn đánh nhau rất dữ dội, thế mà bây giờ chẳng biết vì sao con yêu thú nọ và tiểu hồ ly lớn gấp mấy lần Tô Tiện lại co rúm một chỗ. Chúng nó trốn ở một góc cách Tô Tiện xa nhất có thể, rụt cổ run lẩy bẩy.

“...” Khoảnh khắc ấy, Tô Tiện nghi ngờ phải chăng ký ức của mình có gì đó sai sót. Nhìn dáng vẻ của yêu thú chẳng giống nó vừa cắn bị thương Tô Tiện mà giống nàng vừa cắn nó hơn.

- Hết chương 72 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.