Toả Phương Ký

Chương 26: Chương 26: Mong người về, gỗ mục nở hoa




“Ta hỏi ngươi, yêu ma quỷ quái, có phải cùng một loại?”

Ngụy Vô Tiện cười nói: “Không phải.”

“Tại sao không phải? Phân biệt thế nào?”

“Yêu là do vật còn sống biến thành chứ không phải người; Ma là người còn sống; Quỷ là kẻ đã chết; Quái là vật chết chứ không phải người.”

“'Yêu' và 'Quái' rất dễ nhầm lẫn, nêu ví dụ phân chia?”

“Dễ thôi.” Ngụy Vô Tiện chỉ gốc cây ngoài Lan thất, nói: “Như cái cây sống kia, lây dính hương khí trăm năm, tu luyện thành tinh, hóa ra ý thức, quấy phá nhiễu người, đây là 'Yêu'. Nếu ta cầm một cây rìu chặn ngang, chỉ còn lại gốc cây chết, nó lại tu luyện thành tinh, đây là 'Quái'.”

Kỳ thật, ngoài yêu ma quỷ quái, còn có linh

Vạn vật đều có linh, linh trí sinh ra tất có bản tính

Khí có linh, sẽ nhận chủ, chủ chết, phong khí hoặc... nguy hại tứ phương

...

“Thân chết hồn tiêu.” Lam Hi Thần đứng trước Long Đảm Trúc, nỉ non mấy chữ này, trong lòng chua xót. Y sống lại một đời, muốn cứu người, cứu mình, lại vẫn không thể cứu được Ngụy Vô Tiện

Chợt cảm giác phía sau có người phủ thêm áo khoác cho mình, y giương mắt, nói: “A Dao.”

“Nhị ca, Hàm Quang Quân... Có ổn không?”

“Không ổn lắm.” Lam Hi Thần lắc đầu: “Ta vừa mới sang thăm, đệ ấy đang vấn linh.”

“...” Kim Quang Dao thở dài, nói: “Đệ đã gửi thư đến Liên Hoa Ổ báo cho Giang Vãn Ngâm, cũng đưa thư cho huynh trưởng của đệ, hôm qua huynh ấy trả lời, tẩu tẩu vừa nghe tin liền ngất đi... Vong Cơ vẫn không đồng ý... hạ táng sao?”

Lam Hi Thần lắc đầu, nói: “Vong Cơ trước sau tin tưởng, A Tiện sẽ không rời xa đệ ấy.”

Kim Quang Dao gật gật đầu: “Thôi, nhị ca yên tâm, chỉ cần huynh một ngày không nói có thể, tin tức Ngụy Vô Tiện chết tuyệt đối sẽ không truyền ra. Chỉ là, di thể của hắn, cần sớm có quyết định. Đệ biết Lam thị chắc chắn có bí bảo hộ thể, nhưng cái này, mong nhị ca đưa cho Hàm Quang Quân.”

Kim Quang Dao lấy trong tay áo Càn Khôn ra một viên ngọc thạch đen nhánh, trên bề mặt có hoa văn viêm dương lửa cháy.

“Đây là?”

“Năm xưa Ôn tông chủ cho.” Kim Quang Dao nói: “Người sống mang theo không có tác dụng gì, nhưng đặt trên thi thể có khả năng dưỡng hồn, còn bảo đảm thi thể không hủy.”

“A Dao, ta thay Vong Cơ cảm ơn đệ.”

“Nhị ca nói gì vậy.” Kim Quang Dao hơi dừng lại, nói: “Nhị ca, đệ phải về Kim Lân Đài, hôm nay huynh trưởng đưa tẩu tẩu tới Vân Thâm Bất Tri Xứ...”

Lam Hi Thần trong lòng hiểu rõ, lại nghe Kim Quang Dao nói: “Nhị ca trong khoảng thời gian này, làm bạn với Hàm Quang Quân nhiều hơn đi, đệ sợ y...”

“Vong Cơ sẽ không. Người của Lam gia người nếu không có...” Lam Hi Thần lắc đầu, tạm dừng một chút lại nói: “Người mệnh định, chỉ biết khô thủ đến chết.”

Bất luận là một năm, mười năm, hay là trăm năm

Kim Quang Dao gật gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Như thế cũng là thói quen tốt.”

Lam Hi Thần cười khẽ: “Phải không?”

Kim Quang Dao nói: “Nhị ca, đệ khởi hành đây, huynh bảo trọng.”

Lam Hi Thần gật gật đầu, Kim Quang Dao gật đầu, xoay người định đi

“A Dao!”

Bỗng nhiên bị ôm lấy, Kim Quang Dao rũ mắt cười nhạt: “Nhị ca, huynh đây là?”

“Ta luyến tiếc đệ.” Lam Hi Thần vùi đầu vào cổ hắn, thanh âm mềm mại, làm cho Kim Quang Dao có chút dở khóc dở cười

“Nhị ca, bao nhiêu tuổi rồi, mà còn làm nũng với đệ vậy?” Kim Quang Dao thấy người phía sau không dao động, ngược lại ôm càng chặt hơn, bất đắc dĩ nói: “Nhị ca còn sợ đệ chạy hay sao?”

“Sợ.”

“Đệ đã đồng ý với huynh, thì sẽ không đổi ý.”

“Sư phụ! Ngụy tiền... bối...” Tiết Dương chạy vội tới kêu to. Cánh tay của nó bị chặt đứt, tuy đã nối lại, nhưng đi đứng vẫn có chút khó khăn, thế nên phải nghiêm túc nhìn đường, tới nơi, vừa nhấc đầu lên thì thấy cảnh hai người đang ôm nhau.

Kim Quang Dao: “...”

Lam Hi Thần mặt không đổi sắc hỏi: “Thành Mỹ, xảy ra chuyện gì?”

Khóe miệng Tiết Dương run rẩy, nói: “Ngụy tiền bối... hình như sống lại rồi.”

“Sống lại?!”

Hai người liếc nhau, cấp tốc lao tới Tĩnh thất

Ba ngày trước, tiểu viện ở Lạc Dương

“Vong Cơ! Ngưng thần!”

“Sư thúc! Phụt...”

“Hàm Quang Quân! Dừng lại!”

“Hàm Quang Quân!”

...

“Ngươi có nguyện vọng gì không?”

“Ừ, có. Ta hy vọng mình có thể trở thành một đại hiệp khách, trừ gian diệt bạo giúp kẻ yếu!”

...

“Vong Cơ! Phụt...”

Trước mắt thấp thoáng thấy vài bóng người, Lam Vong Cơ phun ra một búng máu, thân hình loạng choạng, nhưng thần thái đã tỉnh táo

“Vong Cơ!” Lam Hi Thần ôm lấy đệ đệ

Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện vào lòng, khói đen trên người dần dần tan đi, gần như run rẩy vuốt ve người trong ngực, một tay bắt lấy vạt áo Lam Hi Thần, hỏi: “Huynh trưởng, huynh trưởng... Hắn...”

“Vong Cơ... A Tiện đã...” Lam Hi Thần nhắm mắt, thật lâu sau nói: “Hồn phách của cậu ấy không biết vì sao đã biết mất, không ở trong cơ thể, cũng không...”

Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn y, lại nhìn những người còn lại

Kim Quang Dao ngồi cách đó không xa, khóe miệng có máu, có vẻ cũng bị thương, được Mạc Huyền Vũ che ở phía sau, đang quan tâm nhìn y.

Mạc Huyền Vũ cùng Tiết Dương tuy đứng, nhưng trên người toàn là máu me nhầy nhụa, một cánh tay của Tiết Dương hoàn toàn rũ xuống, dường như đã đứt, Mạc Huyền Vũ đỡ nó, hai đứa trẻ đều quan tâm mà nhìn y, trong mắt đều ngập nước mắt, mà những vết thương đó hiển nhiên là mới vừa rồi bị y... nhập ma gây ra.

Lam Vong Cơ mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nói không nên lời

Lam Hi Thần vỗ vỗ vai y, nói: “Vong Cơ... Chúng ta đưa A Tiện về nhà đi...”

Sáng nay, Tĩnh thất

“Vong Cơ, thúc phụ cho người đưa Chi Lan Ngọc Thụ tới, đệ cho A Tiện ngậm vào, có thể bảo vệ thi thể không hủy.” Lam Hi Thần cầm bí bảo của Lam thị được Lam Khải Nhân đưa tới, Lam Vong Cơ ừm một tiếng, lại không động đậy.

Lam Hi Thần thở dài, đặt ngọc lên bàn, nói: “Vong Cơ, ta biết đệ tin A Tiện nói sẽ không rời đi, ta cũng tin tưởng. Nhưng mà, đệ vẫn phải bảo trọng chính mình, nếu không, lúc cậu ấy trở về thấy bộ dạng này của đệ, nhất định sẽ đau lòng áy náy. Đệ cũng biết mà phải không?”

Lam Vong Cơ không đáp lời nào, Lam Hi Thần nói: “Ngày mai ta lại đến thăm đệ.”

“Dạ.”

Lam Hi Thần đóng cửa Tĩnh thất lại, vẫn có thể nghe thấy Vong Cơ cầm mang theo linh lực hồn hậu đàn khúc 《 Vấn Linh 》, chỉ hỏi một câu: “Ngụy Anh, khi nào về?”

Không biết qua bao lâu, Lam Vong Cơ bỗng nhiên ngẩn ra, tim đập nhanh đến tưởng như sắp nhảy ra ngoài. Y dừng tay đang tấu nhạc, run rẩy đặt lên cánh tay người phía sau, dần dần nắm chặt, nước mắt trào ra, nghe người phía sau nói: “Lam Trạm, ta đã trở về.”

Vừa đến sân Tĩnh thất đã thấy hai người dắt tay nhau định ra cửa

“Vong Cơ, Vô Tiện!”

“Huynh trưởng.”

“Huynh trưởng, chào buổi chiều.”

Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm, chào hỏi Lam Hi Thần một cái, lại nói: “A Dao, chào buổi chiều.”

“Chào buổi chiều.”

Sắc mặt bốn người cũng không hiện ra cái gì quá mức ngoài ý muốn, Lam Hi Thần đến gần hai người, giơ tay bắt mạch cho Ngụy Vô Tiện, một lát sau vui vẻ nói: “Xem ra, Vô Tiện là trong họa được phúc.”

Ngụy Vô Tiện cười ha ha: “Đương nhiên rồi. Làm phiền huynh trưởng và A Dao lo lắng.”

“Ta với nhị ca còn ổn, chỉ là... Hàm Quang Quân suýt chút nữa đã theo ngươi đi rồi.” Kim Quang Dao chế nhạo

Ngụy Vô Tiện a một tiếng, nhìn thật sâu vào Lam Vong Cơ, nói: “Y sẽ không. Ta vẫn luôn nghe y hỏi ta: Khi nào về?”

Kim Quang Dao dường như nhớ tới cái gì: “Để ta đưa tin cho huynh trưởng ta, nói một chút tình hình của Vô Tiện đã. Tẩu tẩu rất lo lắng.”

“Làm phiền tiên đốc đại nhân. Sư tỷ của ta sợ là lo lắng ta chết, tỷ ấy nhất định thương tâm vô cùng.” Ngụy Vô Tiện hiển nhiên cực kỳ áy náy.

Kim Quang Dao trấn an vỗ vỗ cánh tay hắn, gật đầu với Lam Hi Thần, liền rời đi

“Vong Cơ, các đệ đã báo cho thúc phụ chưa?”

“Bọn đệ đang định đi bái kiến thúc phụ.”

“Ta đi cùng các đệ đi.”

Ba người tới Nhã thất, Lam Khải Nhân đang phê bình bút ký săn đêm của con cháu trong tộc, chỉ là rõ ràng có chút tâm thần không yên, thường thường còn thở dài, nghe thấy có người vào cửa cũng không ngẩng đầu, chỉ hỏi: “Hi Thần, Vong Cơ thế nào rồi?”

“Thúc phụ.”

“Thúc phụ.”

“Thúc phụ.”

Ba tiếng thúc phụ, làm Lam Khải Nhân ngơ ngác, ngẩng đầu liền thấy hai đứa cháu trai của mình đang quy quy củ củ hành lễ, phía sau cháu trai nhỏ có một người mặc gia phục Lam thị hoa văn hoa sen đi theo. Lam thị chỉ có một người mặc như vậy, chẳng phải là Ngụy Vô Tiện sao?

“Ngụy Anh. Ngươi...” Lam Khải Nhân chưa nói xong, đã thấy Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đồng thời quỳ xuống

“Vong Cơ làm thúc phụ lo lắng.”

“Thúc phụ, Vô Tiện đã nhiều ngày làm thúc phụ lo lắng, thực xin lỗi.”

Lam Khải Nhân hít sâu một hơi, đứng dậy đi đến cạnh hai người, duỗi tay bắt mạch cho Ngụy Vô Tiện, biết hắn đã không còn đáng ngại, nói: “Không sao rồi. Chỉ là, Vong Cơ lần này suýt chút nữa nhập ma, các ngươi trở về cần tĩnh tâm tu luyện, chớ chạy loạn khắp nơi nữa.”

“Vâng.” Hai người đáp lời, lại nhìn nhau, trong mắt thâm tình khó nén, dường như so với trước kia càng thêm quấn quýt.

Lam Khải Nhân quay đầu đi, nói: “Đi đi, đi đi.”

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đứng lên, chắp tay thi lễ cáo lui

“Hi Thần, con còn có chuyện gì muốn nói với ta sao?” Thấy Lam Hi Thần chưa đi, Lam Khải Nhân vuốt vuốt râu, hỏi

“Thúc phụ, lần này A Tiện tìm được đường sống trong chỗ chết, là Âm Hổ Phù nhận chủ hóa kiếp. Chỉ là các nhà trước kia đã có mưu đồ với Âm Hổ Phù, hiện tại Âm Hổ Phù hóa thành kim đan nhận chủ tồn tại trong đan điền của A Tiện, nếu bị bách gia biết được, không biết sẽ nổi lên bao nhiêu sóng gió.”

“Hi Thần, việc này cứ theo con nghĩ mà làm đi.”

“Vâng.”

“Thế nào, còn chuyện gì nữa?” Lam Khải Nhân thấy Lam Hi Thần vẫn ngồi ngay ngắn trước án nhìn ông, nhướng mày: “Hi Thần, con nói hết đi, ta chịu đựng được.”

“Thúc phụ, con đã tìm được người mệnh định, muốn cùng người ấy kết làm đạo lữ, cùng chung cuộc đời này. Mong thúc phụ, vì con hạ sính.” Lam Hi Thần đứng dậy, bái một bái thật sâu.

Lam Khải Nhân gật gật đầu, hỏi: “A Dao bên kia đồng ý?”

Lam Hi Thần cả kinh, nhìn về phía Lam Khải Nhân, thầm nghĩ: Sao thúc phụ lại biết?

Lam Khải Nhân thở dài, nói: “Thôi, huynh trưởng tuy cả đời đều vì mẫu thân con... Nhưng huynh ấy hạnh phúc. Ta từng hỏi huynh ấy, làm sao xác nhận mẫu thân con chính là người mệnh định của mình? Huynh ấy nói với ta: Vừa gặp đã thương, tái kiến khuynh tình, một đời không hối hận, không cầu kiếp sau. Ta nhỏ hơn phụ thân con ba tuổi, giống như con và Vong Cơ, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau tu hành, cùng nhau trừ ma vệ đạo. Khoảng thời gian phụ thân và mẫu thân con bên nhau, là khi ta thấy phụ thân con vui sướng nhất. Tuy cho tới bây giờ ta vẫn không ủng hộ mẫu thân con, nhưng ta vẫn cảm tạ bà ấy cho huynh trưởng ta những ngày tháng tốt đẹp, hơn nữa còn sinh hạ con và Vong Cơ.”

Lam Hi Thần hơi giật mình: “Lần đầu tiên thúc phụ ngài nói với con như vậy.”

Lam Khải Nhân cười cười: “Bởi vì ta không hiểu, cũng không thể lý giải tình cảm của phụ thân con, chỉ cảm thấy là mẫu thân con hại huynh ấy. Nếu nói với các con, sợ các con... Ta cả đời đều không muốn nhắc tới tình yêu, cũng chỉ toàn lực nuôi dạy con và Vong Cơ thành người quy phạm đoan chính, muốn tìm cho các con những nữ tử đoan trang thục nhã làm vợ, chỉ vì không muốn các con đi vào vết xe đổ của phụ thân mình. Nhưng ta cũng biết, các con cũng không sung sướng bao nhiêu.”

“Thúc phụ, con và Vong Cơ đều biết thúc phụ khổ tâm, cũng hiểu những gì thúc phụ lo lắng, trong lòng trước sau vẫn sùng kính ngưỡng mộ thúc phụ.”

Lam Khải Nhân xua xua tay, nói: “Ta biết. Lúc Vong Cơ nói với ta nó phải lòng Ngụy Anh, ta... Ta sống lâu như vậy, lần đầu tiên... Không, lần thứ hai gặp người bướng bỉnh, nghịch ngợm như vậy, người đầu tiên là mẹ của nó. Tính tình nó quả thực giống mẹ mình như đúc!”

Lam Hi Thần nhớ lại “lịch sử bi thảm” về râu của thúc phụ mà mình từng nghe trưởng bối kể, bất đắc dĩ cười cười, nói: “Ân oán giữa thúc phụ và Tàng Sắc Tán Nhân, con cũng có nghe thấy.”

“Hừ, lần đầu tiên ta bị cắt râu chính là do cô ta!” Lam Khải Nhân thở sâu, có vẻ qua hơn hai mươi năm nhớ lại vẫn tức không chịu nổi, nói: “Ngụy Anh, Ngụy Anh lại cắt của ta lần nữa. Hai người kia... Hai người kia... Thật là...”

Lam Hi Thần bỗng nhiên nhớ tới trước kia nói chuyện phiếm với Lam Vong Cơ, có kể năm đó khi Ngụy Vô Tiện cầu học đã từng cạo râu Lam Khải Nhân. Y nhớ rõ Vong Cơ có nói...

“Có lẽ, Tàng Sắc Tán Nhân chỉ là muốn nhìn dung nhan thật của thúc phụ một chút thôi.” Lam Hi Thần nói

“...” Lam Khải Nhân không tiếp lời, bởi vì năm đó, người kia thật sự đã giải thích với ông như vậy. “Thôi, đều là chuyện quá khứ rồi.”

Lam Hi Thần cười mà không nói

Lam Khải Nhân nói tiếp theo chuyện vừa rồi: “Ta vốn cảm thấy Ngụy Anh tu tập quỷ đạo là tà đạo, là chính đạo bất dung, nhưng Vong Cơ đã hỏi ta một câu, nó hỏi ta: Thế nào là chính? Thế nào là tà? Thế gian có định luận không? Nếu có, vậy ai chính ai tà?”

Lam Hi Thần nhớ lại, kiếp trước, Vong Cơ bị phạt 33 giới tiên, cũng hỏi một câu này

“Mà đáp án, Ngụy Anh đã nghĩ ra trước ta rồi.”

“Dạ?”

“Thị phi ở mình, khen chê ở người, được mất bất luận.” Lam Khải Nhân cười cười, nói: “Thế gian vốn không có định luận chính tà. Ngụy Anh tuy tu đạo bất thường, lại hành sự chính nghĩa. Nếu không có cái gọi là chính tà...”

“Cái nhìn của thúc phụ hiện tại với A Tiện đã thay đổi không ít.”

“Hừ, nhưng tính tình của nó vẫn bất hảo, đây là sự thật chắc chắn.”

“Thúc phụ nói đúng.” Lam Hi Thần cười cười

“Thằng bé Huyền Vũ này, xuất thân tuy không được tốt lắm, nhưng thiên phú cực cao, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện. A Dao là huynh trưởng của nó, đối xử với nó như cha như anh.” Lam Khải Nhân vuốt chòm râu nói: “Nếu A Dao đồng ý, ta sẽ tìm ngày đi thương lượng hôn sự cho con.”

Lam Hi Thần: “...”

“Hi Thần, làm sao vậy?” Lam Khải Nhân thấy sắc mặt Lam Hi Thần khang khác, dò hỏi

“Thúc phụ, con...” Lam Hi Thần gian nan mở miệng hỏi: “Ngài vẫn luôn cho rằng... Con... phải lòng Mạc Huyền Vũ?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Lam Khải Nhân có vẻ rất nghi hoặc, nói: “Lúc trước nó vì bảo vệ A Dao mà giết Kim Tử Huân, con đưa nó về Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe học tị nạn; cho nó đi theo Vong Cơ học kiếm thuật, tự mình dẫn nó đi săn đêm; sau khi nó về Kim Lân Đài, con cũng thường xuyên đi Kim Lân Đài. Không phải nó, chẳng lẽ con đem lòng yêu chính tam đệ Kim Quang Dao của mình hay sao?”

Lam Hi Thần thuận theo: “Vâng, người trong lòng con, vẫn luôn là A Dao.”

Lam Khải Nhân: “...”

Lam Hi Thần nói: “A Dao tuy bị xuất thân làm khổ, nhưng xưa nay lòng mang thiên địa, có khả năng trị thế; lại thiên tư thông minh, tâm tính thuần lương; tâm Hoán hướng tới đã lâu.”

Lam Khải Nhân dường như đấu tranh nội tâm hồi lâu, mới nói: “Cậu ấy và con là huynh đệ kết nghĩa.”

“Đúng vậy.”

“Cậu ấy hiện tại là tiên đốc được bách gia đề cử, con là tông chủ Lam thị.”

“Đúng vậy.”

“Cậu ấy xưa nay bị xuất thân làm khổ, các con nếu bên nhau, cậu ấy chắc chắn bị thế nhân phỉ nhổ sỉ nhục.”

“Thúc phụ, là con động tâm trước, những điều đó con sẽ gánh vác.”

“Ngươi gánh vác?” Lam Khải Nhân hừ một tiếng: “Ngươi gánh vác thế nào? Chẳng lẽ ngươi quản được miệng lưỡi thiên hạ sao?”

“Nếu cần thiết, thúc phụ...” Ánh mắt Lam Hi Thần tràn đầy áy náy, nhưng vẫn nói: “Con sẽ từ nhiệm vị trí tông chủ Lam thị, tuyệt không làm bẩn trong sạch của Lam thị.”

Lam Khải Nhân chộp lấy nghiên mực trên bàn ném thẳng đến chỗ Lam Hi Thần, lại chuẩn xác tránh đi thân thể Lam Hi Thần, đập xuống mặt đất cách y không xa, thở hổn hển quát: “Lam Hi Thần! Ngươi muốn ta tức chết đúng không?”

“Thúc phụ.” Lam Hi Thần lại bái, nói: “Con thật lòng yêu A Dao, cuộc đời này nhất định phải cùng đệ ấy bên nhau.”

Lam Khải Nhân trầm mặc một lúc lâu, nói: “Biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi.”

“Thúc phụ.”

“Tông chủ ngươi tiếp tục làm cho ta, chuyện của ngươi và A Dao, ta ngẫm lại. Ngươi đi ra ngoài đi.” Lam Khải Nhân dường như có chút mệt mỏi, xua xua tay, không hề để ý đến y.

Lúc Lam Hi Thần tới Hàn thất, bắt gặp Kim Quang Dao đang cùng Tiết Dương nói chuyện, Kim Quang Dao mắt mang ý cười, Tiết Dương lại cau mày

“A Dao. Thành Mỹ.”

Thấy y đến, Tiết Dương ngừng lời, liếc y một cái: “Sư phụ quả là rất thủ đoạn.”

“Thành Mỹ!” Kim Quang Dao túm túm tay áo nó, ý bảo nó câm mồm

“Hử?” Lam Hi Thần cười cười, hỏi: “Thành Mỹ nói lời này là có ý gì?”

Tiết Dương oán hận liếc Kim Quang Dao một cái, xoay người bỏ đi

“Thành Mỹ!” Kim Quang Dao gọi nó không được, bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhị ca, huynh nói với Lam tiên sinh rồi à?”

“Nói rồi.” Lam Hi Thần gật đầu, nói: “Thúc phụ rất vừa lòng, ít ngày nữa sẽ lên Kim Lân Đài thương lượng hôn sự của chúng ta với Kim tông chủ.”

“Hả, đơn giản vậy à?” Kim Quang Dao nhìn chằm chằm y, hơi nhướng mày

“Phải, chỉ là thúc phụ lo lắng danh dự của đệ bị tổn hại, bảo cần phải cân nhắc kỹ một phen.”

Kim Quang Dao hơi hơi mở to hai mắt, trong lòng lại ấm áp: “Lam tiên sinh...”

“Tuy thúc phụ bình thường không giỏi ăn nói, nhưng lòng rất mềm.”

“Ừm.”

“A Dao, đệ đã báo tin cho Kim tông chủ chưa? Còn Liên Hoa Ổ nữa?”

“Đã báo rồi, hôm nay tẩu tẩu chắc chắn sẽ tới. Có điều, bây giờ Vô Tiện đã tỉnh, vậy đệ cũng không cần phải về Kim Lân Đài rồi.”

“Ừm.” Lam Hi Thần gật đầu, tươi cười ấm áp: “Đúng thế.”

“Khụ.” Kim Quang Dao ho nhẹ một chút, nói: “Không bằng, lát nữa chúng ta đi thăm Vong Cơ và Vô Tiện đi.”

Lam Hi Thần nghĩ đến cái gì, lại vẫn cười nói: “Được.”

Hai người chậm rì rì đi đến Tĩnh thất, dọc đường đi Lam Hi Thần kể cho hắn mấy chuyện từng nghe về Lam Khải Nhân cùng Tàng Sắc Tán Nhân.

Kim Quang Dao nghe cảm thấy rất thú vị, nói: “Thúc phụ thật đúng là... Nhưng mà, huynh có cảm thấy hay không? Có lẽ, Tàng Sắc Tán Nhân năm đó có ý với thúc phụ?”

“Hả?” Lam Hi Thần sửng sốt

“Nghe ý của thúc phụ, Vô Tiện và Tàng Sắc Tán Nhân tính tình gần như giống hệt nhau, tuy Vô Tiện cũng nhiệt tình với chúng ta hay Hoài Tang, nhưng huynh có thấy hắn trêu chọc ai như trêu chọc Hàm Quang Quân chưa? Tàng Sắc Tán Nhân năm đó... Chỉ sợ cũng là thích ai mới... trêu cợt người đó.”

“Ha ha.” Lam Hi Thần cười cười: “Nghe đệ nói, thật đúng là có khả năng. Chỉ là... thúc phụ không giống Vong Cơ, e rằng đến bây giờ cũng không thông suốt.”

“Cũng may thúc phụ chưa thông suốt, bằng không Vô Tiện chính là đường đệ(*) của các huynh rồi.”

Lam Hi Thần lắc đầu, thở dài: “Thúc phụ đời này sợ là rất khó thông suốt.”

Kim Quang Dao chế nhạo: “Có điều... Lại nói, nhị ca, huynh và Vong Cơ thật ra không giống thúc phụ, 'thông suốt' rất nhanh.”

Mặt Lam Hi Thần hơi hơi hồng lên, trong lòng lại vô cùng suy sút: Ta kiếp trước... Thật ra giống thúc phụ...

Đang trò chuyện, hai người đã đến Tĩnh thất, lại thấy cửa Tĩnh thất đóng chặt, mà bọn họ rất thính tai, loáng thoáng có thể nghe được bên trong có tiếng...

Kim Quang Dao đầu tiên là sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra, mặt lập tức đỏ bừng, lại thấy Lam Hi Thần không kinh ngạc chút nào, oán hận lôi kéo người ta trở về

Hai người đi được chốc lát, bên tai Kim Quang Dao vẫn đỏ, Lam Hi Thần lại phì một tiếng bật cười

“Nhị ca! Trạch Vu Quân! Lam Hi Thần! Huynh...” Kim Quang Dao quay ngoắt đi: “Huynh quả thực... quả thực uổng làm quân tử!”

“A Dao, là đệ muốn đi thăm Vong Cơ và A Tiện mà.”

“Đệ...”

“Được rồi.” Lam Hi Thần xoay người ta lại, nói: “Là ta không đúng. Chỉ là A Tiện vất vả lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết, hai người lại luôn dính nhau như vậy, đương nhiên sẽ... A Dao, đệ còn nói thúc phụ ta, đệ chẳng phải cũng giống vậy sao? Khó thông suốt.”

Kim Quang Dao căm giận không thôi, lại bị ôm vào lòng, giãy giụa một lát, liền mặc Lam Hi Thần, dù sao ở Vân Thâm Bất Tri Xứ có ai quản được vị này đâu.

“A Dao?!”

Nghe thấy thanh âm này, Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần chậm rãi tách ra, nhìn qua. Kim Tử Hiên vẻ mặt không thể tin tưởng, tưởng như thấy trời sụp đất nứt, mà Giang Yếm Ly bên cạnh lại không có phản ứng gì lớn, chỉ gật đầu chào hỏi với hai người.

“Huynh trưởng, tẩu tẩu.”

“Kim tông chủ, Kim phu nhân.”

Hai bên hành lễ, Lam Hi Thần đưa hai người đến Mai thất trò chuyện với nhau

“Kim phu nhân, A Tiện đã không sao rồi. Lần này tuy rất hung hiểm, nhưng may mà cuối cùng hóa nguy thành an, sau khi khí linh của Âm Hổ Phù nhận chủ đã hóa thành kim đan, A Tiện về sẽ không còn chuyện gì nữa.”

“Đa tạ Trạch Vu Quân báo cho.” Giang Yếm Ly đôi mắt đỏ hoe, nhìn là biết đã khóc rất nhiều, hoặc là nói từ khi biết tin vẫn không ngừng, dường như vẫn không yên tâm, nói: “Ta muốn đi thăm A Tiện.”

Kim Quang Dao nhớ tới chuyện vừa rồi ở Tĩnh thất, vội la lên: “Tẩu tẩu, Vô Tiện thực sự đã không sao rồi. Hắn và Hàm Quang Quân hiện đang ở Tĩnh thất... e là không quá tiện.”

Giang Yếm Ly hơi giật mình, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, trong lòng hiểu rõ, nói: “Vậy chờ buổi tối rồi nói sau.”

Kim Quang Dao ngượng ngùng cười cười, lại đối diện với ánh mắt của Kim Tử Hiên

Kim Tử Hiên từ đầu đến giờ đã đen mặt, hiện tại vẫn là dáng vẻ người khác nợ tiền y.

“Huynh trưởng.” Kim Quang Dao bất đắc dĩ mở miệng muốn nói gì, lại bị Kim Tử Hiên cắt ngang

“A Dao, đệ hiện tại là tiên đốc.” Kim Tử Hiên nặng nề nói, sau đó nhìn về phía Lam Hi Thần: “Tiên đốc sự vụ bộn bề, nếu Trạch Vu Quân bên này không có việc gì, mong tiên đốc sớm về Kim Lân Đài đi.”

======================

(*) đường đệ: em họ (bên nội)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.