Đến sáng, Ngôn Tiêu vì lạnh quá nên tỉnh dậy.
Vừa chui ra khỏi túi ngủ, cô thấy bên cạnh có một bàn chải đánh răng mới, một chiếc khăn mặt, hai chai nước khoáng và một túi bánh mì.
Cô ngồi dậy, chà sát cánh tay, liếc nhìn xung quanh, ba người đàn ông kia đã dậy hết rồi. Thạch Trung Chu ở chỗ đậu xe vẫy tay với cô: “Ngôn tỷ, bọn em chờ chị.”
Khi còn ở Thượng Hải, Ngôn Tiêu cũng là người rất coi trọng chất lượng cuộc sống. Cuộc sống dù bận rộn nhưng rất tỉ mỉ. Bây giờ ở một nơi thế này, dù có muốn chất lượng thì cũng thể chất lượng nổi. Ba người đàn ông đang đứng đó chờ cô, nói đến “chất lượng” thì quả là già mồm.
Ngôn Tiêu đứng dậy, nhanh chóng rửa mặt cơm nước, tổng cộng mất khoảng mười phút.
Quan Dược đứng sau một thân cây, lấy hành lý của Ngôn Tiêu đưa cho Vương Truyện Học. Vương Truyện Học nhận đồ, mang để vào chiếc việt dã.
Ngôn Tiêu đi đến nhìn thấy: “Làm gì thế?”
Quan Dược: “Cẩn tắc vô ưu.”
Ngôn Tiêu không hiểu ý anh.
Quan Dược chỉ vào xe cô: “Xe cô gầm quá thấp, không biết đi được trên loại đường này bao lâu, có thể phải đổi xe bất cứ lúc nào.”
Đây là lý do lúc còn ở Tây An kêu cô đi cùng.
Ngôn Tiêu không nói gì, cô không có kinh nghiệm chạy xe trên địa hình thế này. Đây là địa bàn của anh, chỉ có thể nghe theo anh.
Thời điểm bọn họ lên đường thì gió đã ngừng, bầu trời vẫn còn âm u nhưng bụi bẩn trong không khí đã giảm nhiều. Tầm nhìn rất xa, xung quanh đều là cát đá và đất, xa xa là một mảnh sa mạc mù mịt.
Chạy việt dã trong điều kiện thế này như cá gặp nước, xe của Ngôn Tiêu quả thực không thể dùng. Chạy đường trường thì con xe này nhẹ nhàng như một con rồng, nhưng với loại đường này liền biến thành giun, hoàn toàn bị bỏ lại phía sau.
Lái xe hơn 2 giờ, cảm giác như dài cả thế kỷ. Vào dần bên trong khu đất, hai bên đường là gò đất phong hóa, đường hẹp dần, sỏi đá rải rác, càng ngày càng khó đi.
Dưới gầm xe bắt đầu phát ra những tiếng kêu ken két.
Ngôn Tiêu cảm thấy có gì không ổn. Chiếc xe đột nhiên rung lên, tắt máy.
Quan Dược đẩy cửa đi xuống, đi vòng quanh xe, sau đó đi lên phía trước kiểm tra, tất cả đều báo hỏng. Anh kéo Ngôn Kiêu sang cửa xe bên này: “Xuống đi.”
Chiếc việt dã chạy phía trước cũng dừng lại, Thạch Trung Chu và Vương Truyện Học cùng nhau đi qua bên này.
“Tiếc thật, đây là đoạn khó đi nhất, chỉ cần qua được đoạn này là sẽ về đến đội.” Quan Dược dập cửa xe lại: “Được rồi, đổi xe đi.”
Ngôn Tiêu đi theo bọn họ lên chiếc việt dã. Vừa đi được mấy bước, phía trước đột nhiên khói bụi mù mịt, một chiếc xe dọc theo con đường hẹp lao đến, phanh một tiếng két...
Là một chiếp jeep màu xanh quân đội, chắc chắn và mạnh mẽ. Xe vừa dừng, cửa xe mở ra, bốn năm gã đàn ông từ bên trong nhảy ra.
Ngôn Tiêu chưa kịp nhìn rõ liền bị Quan Dược đẩy ra phía sau. Vương Truyện Học và Thạch Trung Chu một trái một phải che chắn cho cô.
Trận chiến này rõ ràng không cân sức.
Hai gã vây quanh chiếc việt dã nhìn ngó, quay đầu lại gọi: “Đinh ca, là đội khảo cổ.”
Gã đàn ông được kêu là Đinh ca từ phía sau đi lên, trên người mặc một chiếc áo gió, mắt xếch, trên mặt có một vết sẹo, mở miệng hỏi: “Thằng đứng đầu đâu?”
Quan Dược bước lên.
Đinh ca nhìn anh từ trên xuống dưới: “Mày là thằng họ Quan hả. Không nói nhiều, bọn tao ở đây đợi mày hai ngày rồi, vũ trang đầy đủ. Đừng có tính chuyện phản kháng, khôn hồn thì thành thật giao đồ ra.”
Quan Dược nói: “Đồ gì?”
“Con mẹ mày còn vờ vịt, là đồ mày cướp từ tay Chu ca.”
Thạch Trung Chu đứng đó liền chửi “Fuck“. Đúng là nực cười, đi ăn trộm còn không biết xấu hổ đòi về. Chu Mâu thực sự khiến cậu ta mở mang đầu óc.
Gã họ Đinh nghe được, tưởng cậu ta mắng mình, trừng mắt giận giữ, quay đầu nháy mắt với đàn
em.
Hai gã đàn tóm lấy Thạch Trung Chu. Quan Dược giơ chân đạp vào một tên, sau đó trở tay vặn cổ một gã khác. Lúc ngẩng đầu lên, sắc mặt hung hãn: “Đồ của đội khảo cổ mà bọn mày cũng dám cướp?” Đinh ca nghiêm mặt, vung tay lên, mấy tên đằng sau chui vào xe Jeep, lúc đi ra mỗi tên cầm một
cây mã tấu dài nửa mét.
“Người anh em, tao biết mày đánh nhau rất giỏi. Chu ca có nói qua. Nhưng tao cũng nói rồi, bọn tao có chuẩn bị. Nếu thật sự động thủ, bản thân mày có thể không xảy ra chuyện gì, nhưng mấy người đằng sau...” Gã ta kiễng chân, rướn cổ lên liếc đến chỗ Ngôn Tiêu: “Ồ, còn có phụ nữ, cứ nghĩ cho kỹ đi.”
Quan Dược sắc mặt âm trầm, không nói một lời.
Đinh ca cho rằng anh thỏa hiệp, vỗ vỗ tay: “Lục soát xe bọn họ đi.”
Hai tên đàn em nghe theo trèo lên chiếc việt dã tìm một lượt trên dưới nhưng không tìm thấy gì, tay không xuống xe.
Đinh ca cau mày, chỉ tay vào chiếc xe đỏ: “Lục chiếc xe kia.”
Hai tên kia đi về hướng chiếc xe, gã họ Đinh đột nhiên nhìn về phía Ngôn Tiêu, thấy cô tay đang ôm chặt ba lô, hắn lập tức đổi ý: “Khoan đã, lục soát ba lô của cô ta trước.”
Quan Dược tay nắm lại, mắt nhìn chằm chằm hai tên đang đến gần. Đột nhiên có một bàn tay nắm tay anh, quay đầu nhìn lại, Ngôn Tiêu liếc mắt nhìn anh một cái.
Hai tên đó tiến đến vẫn rất dè chừng Quan Dược, giật nhanh cái túi trên tay Ngôn Tiêu, lùi lại thật
xa.
Ngôn Tiêu nói: “Về mặt đạo đức mà nói, muốn gì thì tìm cái đó, đồ riêng của tôi mấy người đừng có mà động vào.”
Họ Đinh nghe được lời này, cười cười: “ Người phụ nữ này cũng biết đạo lý lắm, bọn mày nghe rồi đấy, đừng có động vào đồ của cô ta.”
Hai tên đàn em vờ vịt nghe theo. Lúc mở túi ra thấy một gói băng vệ sinh phụ nữ thì bỉ ổi cười, tìm không sót cái gì, chỉ thiếu mỗi bước xé tung mọi thứ. Tìm một hồi vẫn không thấy Ngọc Hoàng, sau cùng nhìn chăm chăm vào ví tiền. Cuối cùng cũng trả lại túi cho Ngôn Tiêu.
Quan Dược nhìn Ngôn Tiêu, thả lỏng nắm tay.
Đến lúc này thì gã họ Đinh không còn kiên nhẫn nữa: “Chắc chắn là trên người bọn mày. Mau giao ra, đừng có ép tao ra tay. Ở nơi như này bị thương xem như mất nửa cái mạng, không có ai cứu nổi bọn mày đâu. Suy nghĩ cho kỹ đi.”
Quan Dược trầm mặt một lát, giả vờ như đang suy nghĩ, đột nhiên nói: “Được, tao bảo bọn họ đưa cho mày.”
Gã ta đắc ý vỗ chân: “Đưa sớm có phải xong rồi không?”
Quan Dược quay đầu lại, nhỏ giọng đến mức thấp nhất: “Còn nhớ con đường tôi từng đưa hai cậu đi qua không?”
Thạch Trung Chu và Vương Truyện Học cùng nhau gật đầu. “Hai người quen thuộc chỗ này hơn bọn họ, tận dụng cho tốt.” Ngôn Tiêu thấy bọn họ chỉ cần trao đổi vài câu với nhau là xong. Quan Dược: “Tiểu Thạch, Tiểu Vương, đưa cho bọn họ đi.”
Thạch Trung Chu và Vương Truyện Học cúi thấp đầu đi lên xe việt dã. Đinh ca liếc mắt nhìn hai gã lục soát xe lúc trước, như vậy là đồ vẫn còn trên xe sao!
Trong chớp mắt, tiếng động cơ xe đột nhiên vang lên. Gã ta quay đầu lại đã thấy chiếc việt dã xông ra ngoài, lách qua chiếc xe Jeep, lao đi như một con ngựa hoang.
Đinh ca lúc này mới hoàn hồn: “Con mẹ nó, muốn chạy à!”
Vừa nghiêng đầu, cả gã họ Quan và người phụ nữ kia cũng không thấy đâu.”
“Fuck, chạy còn nhanh hơn thỏ!”
“Đại ca, đuổi theo đứa nào?”
Đinh ca không do dự: “Đuổi theo xe việt dã, lấy lại đồ của Chu ca quan trọng hơn!” Chiếc xe Jeep điên cuồng đuổi theo, chỉ để lại một đám bụi mịt mù.
Quan Dược từ mô đất đằng sau đứng lên, trong tay còn nắm chặt cổ tay Ngôn Tiêu, kéo cô đi ra. Ngôn Tiêu vừa rồi chạy quá nhanh, giờ vẫn còn thở hổn hển. Bị anh lôi đi theo không kịp, thiếu
chút nữa là ngã xuống. Cô dùng sức lắc cổ tay, cuối cùng cũng thoát khỏi tay anh.
Quan Dược quay đầu lại: “Đồ đâu rồi?”
Ngôn Tiêu vừa nói vừa thở: “Đồ gì?”
“Hoàng Ngọc.”
“Cất rồi”
“Cất ở đâu?”
Ngôn Tiêu nhìn anh: “Không phải anh nói giao cho tôi bảo quan sao, thế nào, không yên tâm hả?”
Quan Dược rất nghiêm túc: “Tôi không đùa, vật này vô cùng quan trọng.”
“Quan trọng thế nào?”
“Quan trọng hơn cô nghĩ.”
“Tôi cũng không đùa, thực sự cất rồi.”
“Rốt cuộc là cất chỗ nào?”
Ngôn Tiêu di chuyển mắt, nhìn lên mặt anh: “Anh nhất định phải biết rõ?”
Quan Dược kiên nhẫn: “Cô nói xem?”
Ngôn Tiêu gật đầu, đeo túi lên vai, bắt đầu cởi cúc áo.
Khi cởi đến cúc áo thứ hai, làn da trắng của cô bị lộ ra một mảng lớn. Quan Dược trầm mặt: “Cô đang làm gì thế?”
Ngôn Tiêu nhíu mày: “Tôi làm gì? Tôi có thể làm gì? Không lẽ vào lúc thế này tôi còn có thể làm gì anh?”
Quan Dược nhìn cô chằm chằm.
Ngôn Tiêu tiếp tục cởi bốn cúc áo còn lại. Bộ đồ lót thêu tay màu đen lộ ra, bao lấy bộ ngực căng tròn, màu đen huyền bí ôm lấy màu trắng quyến rũ, viền ren như một sợi dây kéo dài quấn lấy ánh mắt người nhìn.
Cô thò tay vào khe ngực sâu, dùng đầu ngón tay kẹp ra một túi vải. Kéo dây ra, bên trong là hai miếng Hoàng Ngọc xếp chồng lên nhau, mỏng và nhẹ.
“Yên tâm chưa?”
Quan Dược cúi xuống, nghiêng mặt sang một bên: “Mặc lại áo vào đi.”
Ngôn Tiêu cài cúc áo lại, không nhịn được bật cười.
Bầu trời cuối cùng đã có ánh nắng mặt trời, không quá gay gắt, chỉ là một màu trắng sáng, giờ đã là buổi trưa.
Ngôn Tiêu đi theo Quan Dược, đi bộ giữa sa mạc không một bóng người.
Đường không dễ đi, phải liên tục nhìn xuống chân. Ban đầu vẫn ổn nhưng đi lâu sẽ dần cảm thấy mệt mỏi.
Ngôn Tiêu tay cầm nửa chai nước uống dở lúc sáng, giờ chỉ còn vài ngụm.
Khi lên đến dốc, Quan Dược quay đầu nhìn lại. Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, bị ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh. Anh quay lại, cầm chiếc túi cô đang đeo trên vai, giơ tay kéo cô lên.
Ngôn Tiêu nắm lấy cánh tay anh: “Chậm một chút.”
Quan Dược ngừng lại: “Nghỉ một lát đi.”
Ngôn Tiêu như trút được gánh nặng, ngồi xuống, vặn chai nước uống hai hớp rồi đưa sang cho anh.
Quan Dược ngồi xuống: “Không cần.”
“Chê tôi bẩn?”
“Không phải.”
“Vậy thì sao?”
Quan Dược không trả lời.
Ngôn Tiêu mở nắp chai, đưa lên trên miệng anh, nghiêng chai đổ xuống một ngụm.
Quan Dược lau nước trên cằm, mắt nhìn lại cô, nhíu mày nuốt ngụm nước xuống.