Khi quay trở lại xe, bên ngoài trời bắt đầu nổi gió, gió thổi cả đêm, đến rạng sáng hôm sau mới ngừng.
Ánh sáng ban mai chiếu qua sa mạc hoang vắng, những mỏm đất xung quanh được bao phủ một tầng màu hồng, tạo nên cảm giác thần bí.
Chiếc xe cuối cùng cũng đến được nơi đội khảo cổ đóng quân.
Ngôn Tiêu lúc này mới thức dậy. Mấy người đàn ông thay phiên nhau lái xe, hiện giờ Thạch Trung Chu đang ngồi trên ghế lái, cậu ta chỉ phía trước: “Ngôn tỷ, phía trước chính là trại của đội chúng ta.” Ngôn Tiêu nhìn ra ngoài, bên dưới sườn núi có dựng vài cái lều màu xanh quân đội, nhìn từ xa như
những đóa hoa xanh mọc trên sa mạc Gobi.
Phía sau có động tĩnh, cô quay đầu lại, là Quan Dược đang khoanh tay ngồi ở ghế sau, đầu cúi thấp, có vẻ cũng vừa thức dậy, mắt vẫn còn ngái ngủ.
Nắng sớm chiếu vào cửa sổ xe, khiến cho những đường nét trên người anh trở nên mờ ảo, ánh mắt anh lay động, đối diện với ánh mắt cô.
Thạch Trung Chu nói: “Ngôn tỷ, phía trước có nước, chúng ta rửa ráy một chút rồi về đội.”
Ngôn Tiêu quay đầu lại: “Được”
Nước mà cậu ta nói đến là một dòng suối nông, trong vắt đến mức có thể nhìn thấy những hòn đá dưới đáy.
Đây vốn dĩ là một con suối ngầm, hai năm trước không rõ chuyện gì xảy ra, đột nhiên phun trào từ dưới đất. Vì vậy xung quay đó khoảng vài chục dặm hình thành một thảm thực vật xanh tươi, so với khu vực hoang vắng phía trước không ăn nhập chút nào.
Ngôn Tiêu dùng nước suối rửa mặt, lúc đứng lên thấy Quan Dược đi về hướng này.
Anh không nhìn cô, đi đến ven suối, ngồi xổm xuống rửa mặt.
Ngôn Tiêu ngồi xuống, lấy tay hất nước một cái, nhìn về phía trước: “Đội của anh cũng không lớn.”
Chỉ thấy khoảng bốn năm cái lều, không thể so sánh với đội giáo sư Hoa mang theo.
Quan Dược vốc nước lên súc miệng, hờ hững “Ừ” một tiếng.
“Anh ở đây bao lâu rồi?”
“Bốn tháng.”
“Ồ, đủ lâu.” Ngôn Tiêu im lặng một lát, thêm một câu: “Anh quả thực chịu được.”
Quan Dược quay đầu, nước từ trên mặt nhỏ xuống, muốn nhìn xem lời cô nói có ý tứ gì, là muốn nói anh đối với môi trường khắc nghiệt này có thể chịu được, hay là có ám chỉ gì khác.
Ngôn Tiêu nhìn lại anh, mặt tỏ vẻ rất hờ hững.
Quan Dược cúi đầu, lấy hai tay xoa xoa rửa mặt.
Mặt trời đã lên cao, nhìn xa xa là một cánh đông hoang vu dập dờn.
Xe việt dã dừng bên ngoài trại. Một người đàn ông thân hình to cao đang đứng bên ngoài, thấy Quan Dược xuống xe lập tức kêu lên một tiếng: “Quan đội.”
Quan Dược gật đầu, chỉ Ngôn Tiêu: “Đây là chuyên gia giám định mới tới, tên Ngôn Tiêu.”
Ngôn Tiêu xuống xe, mỉm cười bắt tay cũng người đó: “Chào anh.”
Thạch Trung Chu và Vương Truyện Học đứng bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, lúc trước bọn họ có đâu được cô đối xử như thế, hoàn toàn chỉ nhận được thái độ khinh khỉnh mà thôi.
Người thanh niên đó người cũng như tên, Trương Đại Minh, trông rất chất phác, thành thật.
Ngôn Tiêu vừa rửa mặt xong, tuy không trang điểm nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, nước da trắng
nõn, dáng người cao gầy, khi đứng trước người khác mang một vẻ đẹp thành thục. Cậu ta nhìn cô trông chốc lát, xấu hồ sờ sờ đỉnh đầu.
Quan Dược hỏi anh ta: “Trong đội gần đây vẫn an toàn chứ?”
Trương Đại Minh gật đầu: “Hai ngày trước có chút động tĩnh, bọn em đã cất đồ rất kỹ rồi, không có gì xảy ra.”
“Ừ“. Lúc Quan Dược nói chuyện có nhìn thoáng qua Ngôn Tiêu, cô đang theo túi, muốn đi vào trong lều.
Đúng lúc đó có người từ trong lều đi ra, hai người thiếu chút đụng phải nhau. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, người kia liền đứng khựng lại.
Đó là một cô gái, mặc chiếc áo len màu vàng, tóc ngắn ngang tai, thấp hơn Ngôn Tiêu nửa cái đầu, lông mày được vẽ cẩn thận, son môi màu hồng nhạt.
Cô gái nhìn Ngôn Tiêu một lát, rồi quay sang nhìn Quan Dược: “Quan đội, đây là...?”
Quan Dược nói: “Ngôn Tiêu, mới đến đội.”
“À, là vị chuyên gia giám định đó...” Cô gái quan sát Ngôn Tiêu, có vẻ miễn cưỡng, một lúc sau mới giơ tay ra: “Chào cô, tôi là Bồ Giai Dung.”
Ngôn Tiêu bắt tay cô ấy, hất cằm về phía căn lều sau lưng cô: “Đây là lều của cô?”
“Phải. Chỗ ở của cô tôi đã chuẩn bị xong, ở phía sau.” Giọng cô ấy khi nói chuyện rất nhỏ và chậm.
Thạch Trung Chu khen ngợi: “Vẫn là Tiểu Bồ tỉ mỉ, mọi thứ đều chuẩn bị rất tốt.”
Bồ Giai Dung xấu hổ cười một cái, quay sang nhìn Quan Dược: “Quan đội về lúc nào vậy?”
Quan Dược đã đi vài bước, tay đang tìm thuốc, nghe vậy cũng không ngẩng đầu: “Vừa về.”
Cô gái “À” lên một tiếng, không có gì để nói, ngoắc ngón tay, nhìn về phía Ngôn Tiêu: “Để tôi đưa cô về lều.”
Ngôn Tiêu gật đầu: “Vậy phiền cô.”
Bồ Giai Dung đến trước mặt Quan Dược: “Quan đội, em dẫn cô ấy đi.”
Quan Dược gật đầu: “Đi đi.”
Bồ Giai Dung nhìn anh, sau đó đi lên phía trước.
Ngôn Tiêu đi theo cô ta, lúc đi qua, vô tình hay cố ý, cô cũng nhìn anh một cái.
Quan Dược trong nháy mắt cũng nhìn cô, giống như đang thăm dò xem ánh mắt cô có ý gì.
Ngôn Tiêu không nói gì, đeo túi lên vai, đi theo sau Bồ Giai Dung.
Cái được gọi là lều chính là một miếng vải bạt màu xanh được dựng lên, mỗi người một gian, cách nhau khoảng hai mét, được chia thành ba hàng xếp sát nhau.
Trên đường đi, Bồ Giai Dung giới thiệu về mỗi lều, trong đó có một cái lều to nhất, rèm mở, đó là phòng bếp.
“Bình thường là Đại Minh nấu ăn, trách nhiệm của anh ấy là cơm nước và trông nom mọi người.” Cô ấy giới thiệu rất chi tiết.
Ngôn Tiêu vừa đi vừa nhìn, ậm ừ vài tiếng, chứng tỏ mình đang lắng nghe.
Đến hàng cuối cùng, phía bên phải có một chiếc lều, vừa nhìn là biết mới dựng, không hề nghi ngờ gì đây chính là lều của cô.
Bồ Giai Dung nói: “Rất may tiểu Thạch gọi điện trước, nếu không bọn em cũng không kịp chuẩn
bị.”
Ngôn Tiêu nhìn sang căn lều bên cạnh: “Kia là lều của ai?” “Quan đội.”
“À.” Cô ra vẻ như không thèm để ý, vén rèm đi vào trong lều của mình.
Bên trong không rộng, giường là tấm ván gỗ đặt lên, chỉ đủ một người nằm, chăn đệm đều là đồ
mới, kẻ sọc caro đỏ.
Chiếc bàn được đặt một góc trong phòng trông khá sơ sài, nhìn thoáng qua đã biết là dùng vài cái đinh ghép mấy miếng gỗ làm thành.
Cô đặt túi lên giường, nhìn xung quanh một lượt. Thấy Bồ Giai Dung đang nhìn mình, dường như đang đợi đánh giá của cô, vì vậy Ngôn Tiêu mỉm cười nói: “Tốt quá, mọi người vất vả rồi.”
“Nên làm mà.”
Ngôn Tiêu phát hiện cô gái này rất nghiêm túc, lúc không cười trên mặt không có biểu cảm gì, như một khúc gỗ.
Ngôn Tiêu hỏi: “Những người hôm nay gặp là toàn bộ đội viên phải không?” “Phải, là cả đội.”
Ngôn Tiêu “À” một tiếng, vì vậy cả đội chỉ có một thành viên nữ này thôi. Bồ Giai Dung nói: “Không nghĩ đến cô cũng là nữ, lại còn rất trẻ.” “Vậy sao?”
“Nghe nói người làm giám định phần lớn là người có tuổi, hơn nữa chủ yếu là nam.”
“Ngành nghề nào cũng có ngoại lệ.”
Cô ấy dường như không có gì để nói.
Đến khi Ngôn Tiêu định vén rèm đi ra ngoài, cô ấy có vẻ như cuối cùng cũng đã tìm được đề tài để nói: “Mọi người... sao lại trở về cùng nhau?”
Ngôn Tiêu đứng thẳng dậy: “Tôi cũng không định đi cùng bọn họ, do số mệnh an bài rồi.” “...”
Quan Dược đứng trong gió hút thuốc, thấy Thạch Trung Chu đang xách hành lý của Ngôn Tiêu mang vào. Một lát sau cậu ta và Bồ Giai Dung cùng nhau đi ra.
Ngôn Tiêu đi phía sau họ.
Bên ngoài gió lớn, trên người cô đã mặc thêm một lớp áo, cổ áo dựng thẳng lên, dáng người cô càng thêm cao ráo, thon thả.
“Quan đội chắc vẫn chưa ăn sáng phải không? Bọn em cũng vừa mới dậy, cùng nhau ăn đi.” Bồ Giai Dung vừa đi vừa nói.
Quan Dược nói: “Mọi người cứ đi trước, lát nữa tôi qua.”
Bồ Giai Dung nhẹ nhàng “Vâng” một tiếc, cùng Thạch Trung Chu đi về hướng gian bếp.
Ngôn Tiêu thong thả đi đến, không đầu không đuôi nói một câu: “Trực giác của phụ nữ luôn chính xác.”
Quan Dược nhìn cô, như đang đợi cô giải thích.
Ngôn Tiêu nhìn về phía Bồ Giai Dung, rồi chuyển ánh mắt nhìn sang anh: “Cái túi ngủ ấy ~” Đêm đó ngủ ngoài trời, cô đã cảm thấy chiếc túi đó nhất định là của phụ nữ. Quan Dược không đưa ra bất kỳ ý kiến nào.
Ngôn Tiêu dựa gần vào, thấp giọng hỏi: “Anh có hứng thú với cô ta chứ?”
Quan Dược nhướng mắt: “Bớt nói linh tinh.”
“Ồ.” Vậy là không có hứng thú.
Ngôn Tiêu vốn định nói “Nhưng người ta có ý với anh”, nhưng cô lại quay đầu nghĩ việc này thì liên quan gì đến cô chứ? Bồ Giai Dung dậy sớm trang điểm tỉ mỉ đợi anh về, chỉ cần anh không ngốc thì có thể nhận ra. Nếu bản thân anh còn không quan tâm, cô cũng đâu cần phải bận tâm đến.
Quan Dược phẩy tàn thuốc: “Đến đội rồi, yêu cầu cô tập trung chuyên môn, bớt nghĩ những chuyện khác đi.”
Chân Ngôn Tiêu chà xát cát trên mặt đất: “Tôi nghĩ cái gì?” “...”
“Hả? Nói xem, anh biết tôi đang nghĩ cái gì à?”
Quan Dược nắm chặt thuốc trong tay, tránh ánh mắt cô: “Ăn cơm xong sẽ kêu Tiểu Thạch đưa cô đến hiện trường khai quật xem một lát, sau đó tập trung nghiên cứu Hoàng Ngọc.”
Ngôn Tiêu nhấc chân cản anh: “Anh dẫn tôi đi.”
Quan Dược bước đi hai bước, sau đó chuyển mắt sang nhìn cô.
Ngôn Tiêu nói thêm trước khi anh mở miệng từ chối: “Anh là trưởng nhóm.”
Quan Dược từ từ nhả khói thuốc trong miệng ra, dụi điếu thuốc dưới chân: “Khi nào đi sẽ gọi cô.” Thời tiết ở sa mạc Gobi rất kỳ lạ, buổi sáng vẫn có nắng, đến chiều lại đột nhiên âm u.
Khoảng một rưỡi chiều, Quan Dược đến gọi Ngôn Tiêu, lúc này cô còn đang chuẩn bị đồ đạc. Anh đứng ở cửa nhìn, trên mặt bàn đang bày hai thiết bị mô hình, sổ ghi chép, một tập tài liệu dày,
còn có một số dụng cụ không rõ là gì.
Ngôn Tiêu đang cúi người bận rộn sắp xếp, cả buổi không để ý đến anh.
Anh đột nhiên nhận ra, lúc cô nghiêm túc so với bộ dạng bình thường như hai người khác nhau. Khoảng mười phút sau, cô cho đồ đạc vào túi nói: “Đi thôi.”
Địa điểm khai quật ở gần đó, địa hình rất đặc biệt, không giống như sa mạc Gobi cát dài trải rộng, nơi này chủ yếu là đất. Hố khai quật không lớn lắm, rộng chừng hai mét, dài một mét. Xung quanh bốn phía đều có các bãi đất, bao quanh miệng hố ở giữa, giống như tấm bình phong tự nhiên che chắn.
Ngôn Tiêu đi đến cạnh hố, nhìn xuống dưới. Bên dưới rất tối, dường như khá sâu.
Quan Dược chống tay nhảy xuống trước, ngẩng đầu nói: “Cô cẩn...”
Nói chưa dứt lời Ngôn Tiêu đã nhảy xuống theo, sau đó liền mắng một câu: “Fuck! Sao anh không nói trước bên dưới là đá!”
Chân cô khuỵu xuống, đau điếng nhấc một chân lên, trừng mắt lườm anh, nhìn giống như chú gà co một chân.
Quan Dược mím môi, không buồn giải thích, lúc quay đầu đi trong miệng dường như phát ra một âm thanh.
Ngôn Tiêu nhón chân đuổi theo: “Anh vừa cười tôi phải không?”
“Không có.”
“Tôi nghe thấy.”
“Cô nghe thấy tôi cười?”
“...” Ngôn Tiêu cắm môi, nhìn chằm chằm sau gáy anh.
Tóc anh dường như đen hơn so với người thường, được cắt ngắn gọn gàng, vết cắt ngay ngắn.
Thậm chí cô còn có ý nghĩ giơ tay kéo thử xem anh có phản ứng gì.
Vừa mới nghĩ như vậy, Quan Dược đột nhiên quay đầu.
Ngôn Tiêu mấp máy mắt, còn tưởng anh có khả năng biết trước, ngay sau đó nghe thấy anh nói:
“Nhắc cô trước, lát nữa vào trong cô có thể sẽ thất vọng.”
“Vì sao?”
“Vào trong sẽ biết.”
Bên dưới hố rất sâu và tối vì có hang động, bản thân cái hố này chính là chỗ giao nhau của các cửa hang.
Đi đến cuối hang có một cầu thang, nhỏ và hẹp, được tạc ra từ các tảng đá. Bước vào bên trong, hơi thở từ niên đại xa xưa phả vào mặt.
Lòng bàn chân Ngôn Tiêu có chút đau nên cô đi rất chậm.
Quan Dược đi trước cô, vì đi xuống cầu thang nên chênh lệch chiều cao giữa cô và anh được cân bằng, cô đặt tay lên vai anh: “Tôi vịn một lát.”
Quan Dược quay đầu lại nhìn cô, không lên tiếng, nhưng Ngôn Tiêu có thể cảm nhận được những
thớ thịt trên bả vai anh căng lên, bờ vai anh dường như rộng hơn, cách một tầng áo cũng có thể thấy được cơ bắp rắn rỏi nhô cao.
Hai người tiếp tục đi xuống bậc thang, Quan Dược dừng lại, nói: “Đến rồi.”