Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 35: Chương 35




Ngôn Tiêu lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cô nằm phía trong, quay lưng lại.

Quan Dược ngồi yên, điếu thuốc này anh hút rất lâu, cho đến khi mùi thuốc tan gần hết mới đứng dậy.

Đèn trong phòng tắt, Ngôn Tiêu cảm giác sau lưng lún xuống, có người nằm xuống.

“Lại đây.” Anh thấp giọng nói.

Ngôn Tiêu hiểu ý anh muốn nói gì, Chu Mâu có thể quay lại bất cứ lúc nào, đã diễn thì phải diễn đến cùng.

Nhưng cô vẫn nằm yên.

Quan Dược không nói gì, tự mình nằm sát cô, cởi áo quần cô ra, ôm lấy người cô từ phía sau, không có bất kỳ hành động gì khác.

Ngôn Tiêu gần như không mặc gì, tấm lưng trần dán vào ngực anh, anh cũng đang để trần, da thịt gần kề, cặp mông của cô ép sát bụng anh.

“Ngủ đi.” Giọng nói Quan Dược dường như khản mất tiếng.

Ngôn Tiêu bị khiêu khích, cử động mông, cọ lên bụng săn chắc của anh.

Bàn tay Quan Dược đè thắt lưng cô, ôm chặt lại, cằm tì trên đỉnh đầu cô, hô hấp dồn dập nóng bỏng.

Anh biết cô đang cố ý, cô sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội để kích thích anh.

Cô đã ghi thù, chọc cô một cô sẽ trả lại mười. Bây giờ lại biết anh làm việc cho Ngũ Gia, trong lòng cô có lẽ đã coi anh thành lũ cặn bã rồi.

Quan Dược thở dài, cô chính là người phụ nữ như vậy.

Thực ra Ngôn Tiêu đã mệt mỏi từ lâu, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Ngủ không được bao lâu, lúc cô vẫn đang nằm mơ liền bị người nào đó đánh thức.

Vừa mở mắt ra, thấy Quan Dược đặt tay lên miệng cô, thấp giọng nói: “Đừng nói gì, rời giường ngay.”

Ngôn Tiêu không nói gì, ngồi dậy, mặc quần áo lên. Nhớ đến những món đồ bằng đồng kia, liền xé miếng vải giường bọc lấy chúng, buộc trên người, còn mấy mũi tên thì nhét vào túi quần.

Quan Dược ngồi trên giường, cầm món đồ kia trên tay, tháo lớp vải ra. Là một con dao dài khoảng nửa cánh tay, anh cầm nó đi đến bên cửa sổ.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng, gió vẫn thổi rất to, những cánh cửa rung lên cót két.

Anh nhét dao vào dọc theo khe cửa sổ, tay di chuyển, khung cửa sổ rung lên kẽo kẹt nhưng bị tiếng gió át đi.

Ngôn Tiêu đến gần, thấy một tay anh đang đẩy một bên cánh cửa, gió lập tức ùa vào.

Quan Dược nhét dao vào trong cạp quần, từ trong áo da lấy ra một cuộn dây thừng quấn vào eo cô, thấp giọng nói: “Chu Mâu là kẻ đào mộ, làm việc và nghỉ ngơi không giống như người thường, hắn chỉ ngủ khoảng một hai tiếng vào thời điểm này trong ngày. Nhân lúc gió lớn, phải trốn đi, cố gắng nhỏ giọng một chút.”

Ngôn Tiêu ngẩn ra: “Anh muốn dẫn tôi chạy?”

Vì trời vẫn tối nên không thể thấy rõ vẻ mặt Quan Dược, mặt anh cách cô rất gần: “Nếu không cô cho rằng tôi thực sự đi giao đồ cùng bọn nó?”

“...”

Anh ôm lấy cô lên bệ cửa sổ: “Xuống đi.”

Ngôn Tiêu kéo sợi dây đang buộc ngang hông, trông rất mảnh nhưng vô cùng chắc.

Cô chưa từng làm qua việc gì mạo hiểm thế này, hai tay cô bám vào bệ cửa sổ, chậm rãi thả người xuống. Gió thổi mạnh khiến cả người cô lắc lư, cuối cùng cô cắn răng dứt khoát thả lỏng tay, cả người theo vách tường rơi xuống.

Quan Dược vững vàng điều chỉnh dây thừng, Ngôn Tiêu bị va vào tường vài lần, lòng bàn tay bị cọ rách, cô cố gắng chịu đau, tránh bệ cửa sổ của tầng một, ngã lăn trên đất.

Cô đứng dậy cởi dây buộc ở người, phía trên Quan Dược cũng đang thu dây lại.

Động tác của anh rất nhanh, một đầu dây thừng buộc ở cửa sổ, anh nắm chặt dây nhảy ra ngoài, sau đó tụt xuống, dường như mọi việc vô cùng đơn giản.

“Đi thôi.” Anh cởi áo da ra, choàng lên người Ngôn Tiêu, sau đó kéo tay cô đi.

Ngôi nhà hai tầng cũ kỹ này chắc hẳn là sào huyệt của bang Quốc Bảo, xung quanh phía trước không có thôn xóm, phía sau không có nhà dân, chỉ thấy núi đồi đen kịt.

Đi bộ khoảng mười phút mới trông thấy xe.

Lúc mở cửa xe, Ngôn Tiêu hỏi: “Cứ như vậy mà đi, anh không sợ hậu quả sao?”

Quan Dược cằm chìa vào ổ khóa: “Ở lại nguy hiểm hơn, Chu Mâu thỏa hiệp vì hiện giờ hắn không có người trợ giúp. Chờ đến nửa đường được đồng bọn tiếp ứng, nhất định sẽ cướp Hoàng Ngọc tranh công.”

Ngôn Tiêu khẽ cười: “Mấy người vì muốn tranh sủng của Ngũ Gia mà đấu đá gay gắt thật.”

Cô cảm thấy mình thực sự suy nghĩ quá nhiều, không có chuyện anh ta đột nhiên đổi tính phản bội lại Ngũ Gia.

Quan Dược nghe ra hàm ý trong lời cô nói, mím chặt môi.

Khi xe rẽ ngoặt sang một đường khác, bỗng nhiên phía sau lóe lên hai ánh đèn và âm thanh còi xe vang lên.

Ngôn Tiêu quay đầu lại nhìn, phía xa có một chiếc xe đang lao về phía này, cô nhíu chặt mày, mắng: “Fuck.”

“Chu Mâu cảnh giác cao, xem ra đã xem thường hắn rồi.” Quan Dược đánh lái hết vòng, xông vào vùng hoang dã bên đường.

Có lẽ chưa thông thuộc địa hình nên xe của Chu Mâu không thể đuổi kịp, tuy nhiên vẫn không thể cắt đuôi bọn chúng được. Nhiều lần tưởng không còn trông thấy hai chiếc xe đó nữa, một lát sau phía sau lại sáng ánh đèn xe.

Vài tiếng trôi qua nhanh như chớp, trời dần sáng, gió cũng dịu đi, phong cảnh ngoài xe ngày càng quen thuộc, Ngôn Tiêu phát hiện ra đây giống con đường lúc họ đến.

Trước khi đi đến khu rừng phòng hộ, Quan Dược dừng lại, xuống xe đi sang bên cửa của Ngôn Tiêu, kéo cô xuống: “Xuống đi bộ.”

Ngôn Tiêu chưa kịp nói gì đã bị anh kéo ra ngoài, anh đi rất nhanh, cô khó khăn lắm mới theo kịp. Đi vào rừng được một lát, loáng thoáng nghe thấy tiếng xe, có vẻ như Chu Mâu đã đuổi đến chỗ

bọn họ dừng xe.

Ngôn Tiêu thò tay vào túi quần, lấy ra một mũi tên.

Bỗng nhiên Quan Dược cảm thấy lưng có cơ thể người phụ nữ dán sát vào, bước chân dừng lại, ngay lúc này một thứ gì đó đang đặt trên lưng anh.

Ngôn Tiêu lạnh lùng nói: “Buông ra.”

Gió vẫn đang thổi, tiếng lá cây sào sạt, giọng nói Quan Dược hòa vào trong gió: “Cô vẫn muốn chạy?”

“Anh cho rằng tôi sẽ đi cùng chó săn của Ngũ Gia sao?”

Quan Dược không buông tay, bả vai rộng lớn không cử động, lạnh lẽo như một bức tường.

Ngôn Tiêu ấn tay về phía trước, mũi tên rất cùn, cách một lớp áo sơ mi mỏng, nhưng nếu dùng sức

vẫn làm rách da.

Quan Dược không cử động người, chỉ dùng tay, đưa khuỷu tay về phía sau, Ngôn Tiêu bị đụng vào phải lùi lại, anh liền quay người bắt lấy cánh tay cô, ép cô tựa lên cây Bạch Dương bên cạnh.

Ngôn Tiêu bị anh ép cho phát cáu, chống tay lên ngực nhìn anh.

Đám người kia đã đuổi gần đến nơi, dù anh không bị cô uy hiếp cũng không được, người phụ nữ này luôn biết chọn thời điểm.

Sắc mặt Quan Dược tái nhợt: “Được, vậy hai ta ở chỗ này nói cho rõ ràng, tôi muốn tự tay giao đồ cho Ngũ Gia, nếu thuận lợi sẽ biết được hắn là ai.”

Ánh mắt Ngôn Tiêu chuyển động, cằm bị anh nắm lấy: “Thân phận của Ngũ gia rất đáng giá, ngay cả Bùi Minh Sinh cũng rất quan tâm, cô muốn đi thì cứ việc nhưng đừng làm hỏng việc của tôi. Ra khỏi khu rừng này, đi thẳng về hướng bắc sẽ đến được thảo nguyên nhà A Cổ, bảo cậu ta đưa cô ra sân bay, hãy coi như cô chưa từng đến nơi này.”

Anh lấy điện thoại của cô đưa cho cô, lùi về sau hai bước.

Lúc này Chu Mâu có lẽ đã đi vào trong rừng, từ xa có thể nghe thấy tiếng chân giẫm lên lá rụng. “Đi đi, tôi sẽ ngăn bọn họ lại.”

Xung quanh bỗng chốc tĩnh lặng, trước mắt chỉ còn lại khuôn mặt của anh, gương mặt ấy là thâm trầm không thể nhìn rõ tâm tư, hốc mắt sâu thẳm, chỉ có đáy mắt lộ ra ánh sáng âm trầm.

Anh thả cô đi.

Ngôn Tiêu cắn môi, quay đầu chạy ra ngoài.

Không bao lâu sau đã ra khỏi khu rừng, cô không hề dừng lại cũng không nghĩ ngợi gì.

Xa trên thảo nguyên, A Cổ đã dậy từ sớm, đang sách cỏ khô chuẩn bị cho ngựa ăn, trông thấy một người đang chạy tới.

“Chị?” Cậu ta mở to mắt: “Sao chị lại đi một mình?”

Ngôn Tiêu mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển nói: “Có xe không, đưa tôi ra sân bay.”

“Chị muốn ra sân bay?”

“Phải.”

“...Ồ” A Cổ nhìn cô, bỏ đống cỏ khô xuống, đi ra sau lấy xe.

Ngôn Tiêu đi vào trong căn nhà lều, uống cạn một cốc trà sữa, trà lạnh ngắt, có mùi tanh nhàn nhạt, cô liếm môi, trong người cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Một lát sau A Cổ trở ra, vừa mặc áo vừa hỏi cô: “Chị, sao anh em không đưa chị đi.”

Ngôn Tiêu nhăn trán: “Anh ta không ở đây.”

A Cổ thấy kỳ lạ: “Nhưng chị đang mặc áo của anh mà.”

Ngôn Tiêu cúi đầu, thấy mình đang mặc chiếc áo da của Quan Dược trên người.

Cô cởi áo ra, sờ vào miếng ga giường đang quấn quanh eo.

“Chị, đi chưa?” A Cổ đã chuẩn bị xong, đứng ở cửa đợi cô.

Ngôn Tiêu không cử động, mắt nhìn xuống đất, không rõ đang nhìn gì.

“Chị?” A Cổ lại gọi thêm một tiếng.

“Fuck!” Ngôn Tiêu bật chợt chửi thề một câu.

A Cổ thấy sắc mặt cô không ổn, bị dọa sợ, không dám lên tiếng.

Đột nhiên Ngôn Tiêu ngẩng đầu: “Sẽ đánh nhau sao?”

A Cổ sững sờ, lắc đầu.

Ngôn Tiêu lấy các mũi tên trong túi ra: “Cậu đi mài giúp tôi, càng sắc càng tốt.”

A Cổ nhận lấy: “Không đi nữa?”

“Nhanh lên.”

“A.” Cậu chạy đi, cầm theo mũi tên.

Ngôn Tiêu tháo miếng vải quấn quanh người, lấy những món đồ đồng thau được bọc trong đó ra, xếp trước mặt.

Lắp ráp những món đồ này không làm khó được cô, cô ngồi xuống ghép từng mảnh một, nhớ tới lời Quan Dược nói lại không nhịn được mà chửi một câu: “Mẹ kiếp!”

A Cổ quay trở lại sau khi mài sắc mấy mũi tên, đúng lúc Ngôn Tiêu đi ra cửa, trên tay cô đang cầm một thứ trông rất lạ, cậu ta nhìn nhưng không biết là gì.

Ngôn Tiêu nhận lấy mũi tên A Cổ đưa cho: “Có thể cho tôi mượn n Hòa một lát được không?” A Cổ không hỏi han gì, dắt con ngựa đến.

Ngôn Tiêu ngồi lên lưng ngựa, nói với cậu ta: “Cậu đi tìm nữ cảnh sát bữa trước hỏi chuyện cậu, nói gần đây có trộm mộ, để cô ta đi về phía nam rừng phòng hộ kiểm tra.”

A Cổ chưa kịp sửng sốt, cô đã cưỡi ngựa rời đi.

Con ngựa của Ngôn Tiêu vẫn chưa quen bị cưỡi, cả một đường chạy lung mới đến nơi.

Cô xuống ngựa, vỗ vỗ trấn an n Hòa, rón rén đi vào cánh rừng.

Đi được một đoạn cô liền dừng lại, ngồi xuống sau gốc cây bạch dương, cúi thấp người xuống.

Quan Dược đang đứng cùng hướng với cô, đối diện anh là Chu Mâu và Đinh ca.

Cô nheo mắt nhìn kỹ, trong lòng sửng sốt.

Chu Mâu cầm trong tay một thứ đen kịt, chĩa về phía anh.

Là súng.

Đêm qua Quan Dược nói trên tay bọn chúng có thứ kinh khủng hơn, cô không ngờ thứ đó lại là súng.

Bọn họ đang nói gì đó, đứt quãng không nghe rõ, Chu Mâu đột nhiên giơ tay ra, họng súng dí lên trán Quan Dược.

Bàn tay Ngôn Tiêu lạnh cóng, cô xoa xoa ngón tay, tháo những món đồ trên người xuống.

Chiếc nỏ đồng thau kia sau khi được lắp ráp thì miễn cưỡng cũng có thể sử dụng, cô dùng dây diều ở nhà A Cổ làm dây cung.

Đây có lẽ là đồ từ thời Hán, theo sách sử thì tầm bắn trong khoảng hai mươi đến hai mươi lăm mét. Những thứ này cô đều biết rõ, cũng biết dùng, nhưng chưa từng dùng để đối phó với con người.

Ngôn Tiêu cắn răng, nâng chiếc nỏ trong tay lên, nhằm về phía Chu Mâu, tay hơi run run.

“Đừng run.” Ngôn Tiêu tự nhủ như vậy nhưng lại không có tác dụng, cô đè mạnh tay mình: “Con mẹ nó đừng run!”

Trong lòng có quyết tâm nên đẩy lùi mọi căng thẳng, Ngôn Tiêu hít một hơi thật sâu, nheo mắt nhắm bắn.

Quan Dược đứng thẳng người, sẵn sàng phản kích.

Ngón tay anh co vào trong tay áo, con dao giấu trong đó lúc nào cũng có thể lấy ra, nhưng không thể nhanh hơn đạn.

“Tiểu Thập ca, giao đồ ra thì có thể đi, hôm nay coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.” Chu Mâu mở chốt súng đe dọa.

“Tao nói rồi, đồ tao sẽ tự tay giao cho Ngũ Gia.”

“Con mẹ nó mày bỏ cuộc đi, Ngũ Gia sẽ không gặp mày.” “Trước kia thì sẽ không, bây giờ thì chưa chắc.”

Chu Mâu âm hiểm nhìn Quan Dược, vừa cử động họng súng, đột nhiên ôm cổ “hự” một tiếng, máu tươi tuôn ra giữa các kẽ tay.

Đinh ca sợ hết hồn, quay đầu kêu: “Ai!”

Quan Dược phản ứng rất nhanh, giơ tay giật lấy cây súng, đạp Đinh ca một phát, xoay người bỏ chạy.

Vừa lao ra khỏi rừng thì có một chú ngựa phi đến, Quan Dược ngẩng đầu, thấy Ngôn Tiêu ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt lạnh tanh: “Lên đi.”

Gió đã ngừng thổi, cảnh rừng thanh tĩnh, anh thất thần một giây, sau đó nhanh chóng leo lên lưng ngựa.

Lúc nHòa phóng đi, Ngôn Tiêu ngồi trong lòng anh, không quay đầu lại nói: “Làm theolời anh nói, tôi cũng muốn biết Ngũ Gia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.