Chiếc xe dũng mãnh lao qua cồn cát, Quan Dược giơ tay bẻ vô lăng, giúp Ngôn Tiêu xác định phương hướng, hỏi: “Sao em lại phát hiện ra?”
Ngôn Tiêu ngực phập phồng: “Ngón áp út bàn tay trái của Hứa n Diệp có đeo một chiếc ban chỉ cổ.”
Dừng một lát, cô giải thích: “Thực ra đó không phải là ban chỉ, mà là một chiếc nhẫn, được làm rộng như vậy là để cho quý tộc che đi ngón tay bị thiếu hụt. Nếu như người đóng giả Ngũ gia có thể dùng da giả để trông giống như bị cụt thì Hứa n Diệp đương nhiên cũng có thể dùng ngón tay giả che giấu đoạn bị cụt kia. Chiếc nhẫn kia chỉ vừa đến đốt ngón tay bà ta, tôi vốn dĩ chỉ cho rằng kích cỡ không vừa, bây giờ mới biết là để cố định ngón tay giả.”
Vừa rồi lúc trông thấy Tề Bằng ngay lập tức mang Hứa n Diệp chạy trốn cô đã nghĩ đến điều này. Trước giờ chỉ chăm chăm muốn lột mặt lão già kia, mà không nghĩ tới chính chủ không hề giấu
giếm, lượn lờ ngay bên cạnh.
Đôi vợ chồng này thực sự diễn kịch quá giỏi.
Quan Dược giơ tay cầm vô lăng giúp cô: “Em lập tức thông báo cho Lý Chính Hải, Tề Bằng không biết đường, nhất định sẽ trở về bằng đường cũ, chỗ anh ta đang chờ vừa hay có thể chặn lại.”
Anh đã suy tính đến điểm này lúc sắp xếp mọi chuyện.
Ngôn Tiêu nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lý Chính Hải. Tín hiệu không tốt lắm, thử hai lần mới gửi đi thành công.
Bên trong cồn cát phía trước vang lên một loạt tiếng súng.
Xe của hai người đuổi tới nơi, trông thấy Xuyên Tử, anh ta mang theo rất nhiều người, bọn người tên mắt chột mang đến đang bị đuổi chạy toán loạn tứ phía. Còn chiếc Land Rover kia trong màn đêm tối tăm đã chạy đi rất xa.
Quan Dược nói: “Vượt qua từ bên trái.”
Ngôn Tiêu lái xe từ bên cạnh xông tới, thu hút sự chú ý của mắt chột, hắn ta lao ra từ phía sau cồn cát, bắt hai phát về phía xe việt dã, rất may mà không bắn trúng, viên đạn bắn vào thân xe kêu leng keng.
Mặc dù như vậy, lòng bàn tay Ngôn Tiêu cũng ướt sũng mồ hôi.
“Tôi con mẹ nó...” Cô dừng lại một lát, tưởng chừng như nghiến răng nghiến lợi nói: “Cuộc đời này chưa từng làm qua loại chuyện thế này!”
Quan Dược bật cười, anh rất mệt mỏi, nhưng vào lúc thế này nghe được những lời nói như vậy lại cảm thấy có chút vô lại khó nói thành lời: “Không sao, em có bản lĩnh hơn em nghĩ đấy.” Anh vừa nói vừa cởi dây an toàn, hạ cửa sổ xe, lấy súng từ sau thắt lưng, cầm trong tay: “Lái cho vững.”
Ngôn Tiêu đạp hết chân ga, vô thức cắn môi dưới, nhìn chằm chằm chiếc Land Rover càng lúc càng gần phía trước.
Cách mấy chục mét, thấp thoáng có thể trông thấy Tề Bằng ở trong xe ngoái đầu nhìn về phía sau, Hứa n Diệp ngồi bên cạnh vững như bàn thạch, chỉ có thể mơ hồ trông thấy nửa bả vai của bà ta.
Quan Dược liên tục bắn ra ba viên đạn, vì có lòng giảm thanh nên tiếng súng phát ra không lớn.
Một viên bắn vào đuôi xe, phát ra tiếng đạn va vào kim loại, hai viên còn lại đều bắn trúng lốp xe.
Chiếc Land Rover bị nghiêng sang một bên, xoay một vòng, quét qua một trận cát bụi, vội vàng
dừng lại.
“Phanh lại!” Quan Dược đè mạnh đầu Ngôn Tiêu xuống thấp.
Gần như đồng thời, cô đạp chân phanh.
Tiếng súng vang lên, kính chắn gió xe vỡ vụn, những mảnh kính rơi đầy trên gáy hai người.
Phản ứng đầu tiên sau khi Tề Bằng xuống xe là bắn một phát súng về khía xe việt dã. Thấy không có người trên xe xuống, ông ta mới kéo Hứa n Diệp bỏ chạy.
Chạy trên cát mỗi bước chân đều bị lún xuống thành hố, bọn họ từ cồn cát vượt qua, chân dính đầy cát, vô cùng chật vật.
Tề Bằng quay đầu lại nhìn, trông thấy chiếc việt dã đã lái về hướng này, lập tức kéo Hứa n Diệp chạy.
Lúc trốn phía sau cồn cát, hai người đều thở hồng hộc.
“Mẹ nó, vậy mà không bắn chết chúng nó.” Tề Bằng thở hổn hển: “Thằng tiểu tử họ Quan thật con mẹ nó to gan, lão tử đã nhìn lầm hắn rồi.”
Hứa n Diệp giơ tay sờ vào túi ông ta, lấy bao thuốc và bật lửa, thành thạo châm thuốc, hít một hơi nói: “Xem ra bọn chúng đã phát hiện ra thân phận của tôi rồi.”
Chạy trốn vất vả khiến vỏ bọc bà ta dày công dựng lên đều bị phá vỡ, hoặc có thể không có ý định che giấu nữa, giọng nói bà ta khàn khàn, những vết nhăn trên mặt dưới ánh trăng lộ ra rõ ràng.
Tề Bằng nói: “Phát hiện được thì thế nào, tôi nhất định sẽ dẫn bà chạy thoát.” “Tôi biết, nhiều năm như thế tôi vẫn luôn tin ông.”
Chuyện nguy hiểm thế này trước kia cũng không phải chưa từng trải qua. Ba mươi năm trước, Hứa n Diệp bị kẻ thù chặt đứt ngón tay, Tề Bằng đưa bà ta chạy thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát, trên người đầy rẫy vết thương, thiếu chút nữa mất mạng.
Lúc bà ta gả cho Tề Bằng, ông ta cũng từng nói: “Tề Bằng tôi cuộc đời này sẽ dùng sinh mạng đối tốt với n tỉ.”
Hứa n Diệp đương nhiên tin ông ta, trải qua nhiều năm cũng chỉ tín nhiệm duy nhất một người như vậy.
Bà ta rít từng ngụm thuốc: “Nhất định là do ả Ngôn Tiêu kia phát giác, lúc ả ta nhìn thấy chiếc nhẫn của tôi tôi đã đã phải cảnh giác. Con đàn bà đó quả thực rất chướng mắt. Khi đó ở Thượng Hải đã ra tay quá nhẹ với ả.”
Tề Bằng cười gằn một tiếng, tư thế ngồi xổm giống như một con thú đang sẵn sàng chờ đợi con mồi: “Đợi thoát ra ngoài, nợ mới nợ cũ sẽ thanh toán đầy đủ với cô ta.”
Hứa n Diệp hút thuốc, ngồi hơi cong người: “Nhỡ kỹ chỗ này, chỉ cần có thể ra được, lần tới chúng ta có thể tự mình đến đây.”
“Bà nhìn chỗ đó là thật sao?”
“Là thật, kinh nghiệm bao nhiêu năm đều đặt ở đây, địa hình nơi đó đặc thù, tôi không cần đi vào trong cũng biết có hàng. Gã họ Quan sẽ không ngu ngốc đến mức mang đồ giả đến lừa chúng ta, hắn biết lừa không nổi Ngũ Gia.”
Bên ngoài lại vang lên một tiếng súng, đến bây giờ mà vẫn không thấy gã mắt chột yểm hộ cho bọn họ ở đâu.
Tề Bằng không trông mong gì ở gã ta, kéo Hứa n Diệp tiếp tục chạy, vừa đi ra ngoài liền trông thấy chiếc việt dã của Quan Dược đang từ cồn cát bên cạnh vòng qua đây, chỉ còn cách mấy chục mét.
Ông ta lập tức nổ súng, cũng không quan tâm có trúng hay không, sau đó chạy về phía trước.
Lúc đến đây ông ta đã quan sát kỹ phương hướng, miễn cưỡng cũng phân biệt được lối vào sa mạc, chạy thẳng một mạch, cố gắng trốn đằng sau những cồn cát để đi tiếp.
Chiếc xe phía sau vẫn đuổi sát không tha.
Chạy trốn khiến sức cùng lực kiệt, phía trước mấy trăm mét đột nhiên lóe lên một loạt ánh đèn xanh đỏ.
Tề Bằng vội vàng xoay người, kéo Hứa n Diệp quay đầu lại, nhảy vào hố cát.
“Con mẹ nó, lại cò có cớm bao vây.” Ông ta vô cùng tức giận, gân xanh trên trán nổi lên.
Hứa n Diệp giơ tay về phía ông ta.
Tề Bằng không nói gì, lấy súng ra đặt vào trong tay bà ta.
Hứa n Diệp kéo chốt bảo hiểm, bàn tay già nua nhăn nheo: “A Bằng, chúng ta đều già rồi.”
Tề Bằng cười lạnh: “Đúng vậy, đã già rồi.”
Hứa n Diệp đột nhiên lấy điện thoại ra nhấn gọi một dãy số: “Tiểu Nhữ, ngay mai cháu phải xuất ngoại nhập học... Kêu cháu đi thì đi ngay, đừng suốt ngày hỏi này hỏi nọ.”
Nghiêm khắc nói hai câu, dập điện thoại xong bà ta vứt thẳng vào cát. Bà hít thở sâu hai cái, tháo chiếc nhẫn và đoạn ngón tay giả kia vứt đi, cười khẩy: “Bọn họ bắt được tôi thì làm sao, kỳ thực Ngũ Gia đâu phải là tôi.”
Bàn tay khiếm khuyết kia vỗ vỗ mặt Tề Bằng: “A Bằng, hãy làm cho thật tốt.” Cơ thể cường tráng của Tề Bằng đột nhiên cứng đờ.
Không có người nào biết, thật ra Ngũ Gia chỉ là danh hiệu, người đứng sau là ai không quan trọng, ai có thực quyền tuyệt đối thì người đó chính là Ngũ Gia.
Trước kia chính là Hứa n Diệp, nhưng hiện giờ sẽ là Tề Bằng, quyết định thế nào sẽ do ông ta quyết định.
Chỉ cần người có quyền thì sẽ không bị lật đổ, Ngũ Gia vẫn chưa bị lật đổ.
Giống như ông già bị chặt đứt ngón tay bị lôi ra làm kẻ chết thay, quả thật đến lúc bất đắc dĩ thì Hứa n Diệp cũng có thể làm bia đỡ đạn.
Cuộc đời của bọn họ đều sống trên mũi đao, tình cảm vợ chồng được bồi dưỡng trên con đường kiếm tiền đổi mạng, không có thế tục nhi nữ tình trường*, cứ như vậy mà đến với nhau.
*Không có yêu đương nam nữ như bình thường.
Tề Bằng đã bảo vệ Hứa n Diệp hơn nửa đời người, Hứa n Diệp cũng có thể che chắn giúp ông ta, bà cũng không thấy có gì thiệt thiệt thòi, bọn họ vốn là bình đẳng.
“Nơi đó cực kỳ lắm của cải...” Hứa n Diệp nhắm mắt, cảm nhận hơi thở trong gió, có lẽ là của cát, cũng có lẽ là hơi thở của những di vật được chôn sâu dưới mảnh đất kia, những món đồ cổ đó rồi sẽ biến thành vàng thật bạc trắng, đó là hơi thở của tiền tài: “Tôi thật sự rất muốn có được nó.”
Tòa thành bị vùi lấp đó, thật sự rất muốn có được, cho đến bây giờ bọn họ không hề hối hận đã đi chuyến này, lòng tham bên trong bọn họ chính là vinh quang, tuyệt đối không phải sai lầm.
***
Ánh trăng đã khuất từ sớm, bình minh dần ló dạng, màu xanh trắng mơ hồ xuất hiện nơi chân trời. Ngôn Tiêu đang lái xe vẫn còn có thể cảm giác được thi thảng có mảnh vụn thủy tinh từ đỉnh đầu
rơi xuống, cũng may không cứa vào đâu.
Khi xe chạy qua một cồn cát, tiếng còi cảnh sát vọng đến.
Ngôn Tiêu đạp phanh xe, nhìn chằm chằm phía trước: “Chúng ta đã dồn bọn họ đến phía trước chỗ Lý Chính Hải rồi.”
“Ừ.”
Không có kính chắn gió, tầm nhìn lại càng rõ ràng hơn, Tề Bằng và Hứa n Diệp lúc này đang tách nhau ra chạy thục mạng.
Thể lực của Hứa n Diệp có lẽ đã cạnh kiệt, chạy chậm lại, mắt thấy sắp bị cảnh sát bao vây, bà ta bắn vài phát súng về phía đó nhưng không có tác dụng, bà ta vẫn bị đuổi theo.
Tề Bằng chạy theo một hướng khác, lại sắp chạy thoát.
Quan Dược kịp thời phản ứng: “Đuổi theo ông ta!”
Ngôn Tiêu lập tức cho xe đuổi theo.
Tề Bằng rất cảnh giác, rất nhanh phát hiện ra bọn họ, quay đầu lại bắn vài phát súng.
Ngôn Tiêu vội vàng chuyển sang chân phanh, viên đạn trúng vào cửa sổ bên cạnh, tiếng vỡ vụn vang bên tai.
Quan Dược nhanh chóng đẩy cửa đi xuống: “Em nhớ cẩn thận, tôi đuổi theo ông ta.”
Lúc Ngôn Tiêu xuống xe, dưới chân lại vang lên một tiếng súng, cô lập tức nằm rạp xuống, trông thấy Tề Bằng tay cầm súng đang đi về phía này.
Hai tiếng súng trầm đục bắn ra ngăn chặn bước chân ông ta, Quan Dược nổ súng xong nấp ra phía sau một cồn cát.
Ngôn Tiêu nhân cơ hội đó lùi lại trốn đằng sau xe, ôm ngực thở dốc.
m thanh đạn bắn ra đứt quãng vang lên, sau khi tiếng súng dừng hẳn, Ngôn Tiêu mới thò đầu ra ngoài nhìn.
Tề Bằng đến gần chỗ cồn cát Quan Dược đang ẩn nấp, lưng quay về phía Ngôn Tiêu, đứng yên không nhúc nhích, đột nhiên khuỵu gối quỳ trên cát.
Xe cảnh sát rú còi lao đến, cửa xe mở ra, một đám cảnh sát súng ống đầy đủ vây quanh khu vực này.
Tề Bằng muốn chạy nhưng lúc đứng lên cũng chỉ có thể lê bước chân tiến về phía trước.
Trên đùi ông ta trúng một phát đạn, súng trong tay cũng bị bắn rơi, nhanh chóng bị cảnh sát chế ngự.
Ông ta bị còng hai tay kéo về phía trước, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cồn cát hung hăng hét lên: “Quan thập, con mẹ mày chờ mà xem, tao tuyệt đối không tha cho mày đâu!”
Trong đám cảnh sát, có một giọng nói vang lên: “Quan thập? Là Tiểu Thập Ca!” Phía sau cồn cát lóe lên một bóng người, Quan Dược đã chạy đi rồi.
Chạy vào phía trong những cồn cát nhấp nhô, chiếc việt dã trông tả tơi phanh kít trước mặt anh, Ngôn Tiêu từ trong xe nhảy ra, vứt chìa khóa cho anh: “Đi mau!”
Quan Dược một tay buông thõng xuống, một tay nhận lấy chìa, liếc nhìn cô một cái rồi nhanh chóng lên xe.
Một vài cảnh sát vội vã đuổi theo, chiếc xe lúc này đã chạy đi, trong bóng râm phía sau cồn cát có một người đang đứng.
Cảnh sát từ từ vây quanh.
Người kia đứng dậy, chậm rãi từ sau cồn cát bước ra, hai tay giơ lên, dưới ánh sáng mặt trời cả người lộ ra.
Lý Chính Hải đẩy mấy người đứng chắn phía trước, bước tới gần: “Ngôn Tiêu?” “Là tôi.”