“Cô Ngôn, nghe nói trong khoảng thời gian vừa rồi cô đã đến Tây Bắc một chuyến phải không?” Bên trong trường quay của đài truyền hình, ánh đèn sân khấu sáng trưng chiếu lên người, người dẫn
chương trình xem kịch bản đặt câu hỏi.
Ngôn Tiêu ngồi đối diện, khuôn mặt được trang điểm tinh tế, mặc một bộ váy văn phòng màu đen, hai chân vắt chéo, dáng ngồi rất thanh tao: “Đúng vậy.”
“Khi đó người trong giới đều cô lập cô, sao cô lại lựa chọn đi Tây Bắc?” “Cùng đường mà thôi.”
Người dẫn chương trình mỉm cười, gợi ý cô nói nhiều hơn: “Phía cảnh sát tiết lộ rằng nhờ có sự giúp đỡ của cô mới bắt được Ngũ gia. Có thể cho chúng tôi biết cô đã làm gì ở Tây Bắc không?”
“Không làm gì cả, chỉ nói những điều tôi biết cho cảnh sát.”
Mặc dù gợi ý thất bại nhưng dẫn chương trình vẫn duy trì nụ cười: “Vậy hành trình Tây Bắc lần này cô có thu hoạch được gì không?”
Ngôn Tiêu gật đầu: “Ngũ Gia bị bắt, thị trường đồ cổ được tinh lọc, mọi người đều biết được chân tướng, còn tôi có thể quay trở lại nghề giám định, những điều nhỏ nhặt này đều là thu hoạch.”
“Còn thu hoạch được gì khác không?”
Ngôn Tiêu nhàn nhạt trả lời: “Không có.”
Còn thu hoạch được gì khác không ư?
Có, đương nhiên là có, cô còn thu hoạch được một người đàn ông.
Chỉ tiếc rằng có một chút ngoài tầm kiểm soát.
Thời gian ghi hình bắt đầu từ mười giờ sáng, đến tận một giờ chiều mới kết thúc. Đạo diễn vừa hô ngừng, Ngôn Tiêu liền đi thẳng ra khỏi trường quay.
Lúc Bùi Minh Sinh đến, thấy cô đang đứng hút thuốc bên cạnh bồn hoa trước tòa nhà của đài truyền hình.
“Sư muội, người của đài truyền hình trách anh, nói em không phối hợp với bọn họ, người dẫn chương trình kêu em giống như đang đấu trí với cô ta, còn nói em bỏ qua rất nhiều câu hỏi của người ta.”
Sắc mặt Ngôn Tiêu lãnh đạm: “Còn tưởng là phỏng vấn chuyên nghiệp, thì ra chỉ muốn moi tin tức em làm gì ở Tây Bắc, có khác gì với mấy tờ báo lá cải?”
“Bọn họ cũng chỉ vì tỉ suất xem đài mà thôi” Bùi Minh Sinh vừa nói vừa ghé sát vào mặt cô: “Có điều với khuôn mặt thế này thì tỉ lệ người xem được bảo đảm rồi.”
Ngôn Tiêu không thèm phản ứng với câu khen ngợi của anh ta, lạnh lùng hút thuốc.
“Đúng rồi, sao không gọi được vào điện thoại của em thế?”
“Đập vỡ rồi.”
“Sao vậy, điện thoại chọc giận em?”
Điện thoại không trêu chọc cô, là người trong điện thoại chọc giận cô. Ngôn Tiêu nghiến răng hút thuốc.
“Em rốt cuộc có nghe anh nói không đấy?” Bùi Minh Sinh nhìn chằm chằm đôi mắt thẫn thờ của cô: “Ngôn Tiêu, em đang nghĩ gì thế?”
Ngôn Tiêu không trả lời.
Cô đang suy nghĩ gì, ngay cả chính bản thân cô cũng không biết.
Một ván cờ rối tung cả lên, rối đến mức không còn sắp xếp được nữa.
Bùi Minh Sinh tưởng rằng do cô ghi hình không vui, một tay khoác lên bả vai cô, móc chìa khóa
xe: “Được rồi, chỉ là một cuộc phỏng vấn thôi, đi, sư huynh mời em ăn cơm.” Xe rời khỏi đài truyền hình đi đến một nhà hàng.
Sau mười hai giờ trưa, không khí nơi thành phố vừa nóng bức vừa tẻ nhạt.
Trên đường đi Bùi Minh Sinh nói chuyện: “Anh định ngày mai đi Hồng Kông bàn chuyện làm ăn, em có muốn đi cùng không? Nghỉ ngơi một chút, em đỡ phải đập điện thoại.” Đương nhiên câu cuối cùng là nói đùa.
Ngôn Tiêu nhìn khung cảnh mầu xanh đang lùi lại phía sau bên ngoài cửa sổ.
Hồng Kông ở phía nam, ngược hướng với nơi đó, đi rồi có thể rời xa, nhưng sau đó thì sao... Tối qua Quan Dược hỏi cô, cô quả thực đoạn tuyệt tất cả sao? “Thế nào, rốt cuộc em có muốn đi cùng hay không?”
“Không đi.” Ngôn Tiêu đột nhiên nói: “Dừng lại, em muốn xuống xe.”
Bùi Minh Sinh đạp phanh xe, nhìn cô: “Sao thế?”
“Em không đi Hồng Kông, em muốn đi Tây Bắc một chuyến.” “Đi Tây Bắc làm gì?”
“Có chút việc, anh đừng quản.”
Bùi Minh Sinh ngăn cô lại: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, em nói cho rõ ràng.”
Đôi mắt đen nhánh của cô nhìn Bùi Minh Sinh, sau đó nhìn nơi khác: “Em muốn đi gặp Quan Dược.”
Bùi Minh Sinh nhíu mày: “Mọi việc đã xong rồi, em còn gặp anh ta làm gì?”
Một lúc lâu sau Ngôn Tiêu mới trả lời: “Có thứ muốn đưa cho anh ta.” “Chỉ vậy thôi?”
Ngôn Tiêu trầm mặc một lát, có lẽ là rất lâu, nói: “Chỉ vậy thôi.”
Bùi Minh Sinh nhìn kỹ sắc mặt cô, thong thả ung dung lấy mắt kính xuống, xoa xoa ấn đường, sau đó đeo kính trở lại, giọng nói đã thay đổi: “Sư muội, đã nhiều năm như vậy, anh hiểu rõ tính em, đây là lần đầu tiên thấy em đi tìm một người đàn ông.”
Sắc mặt Ngôn Tiêu rất lạnh.
Sau bao nhiêu năm cùng làm việc, hai người hiểu rõ về nhau, Bùi Minh Sinh cũng đoán được bộ đồ đó được gửi cho ai. Bên cạnh Ngôn Tiêu không thiếu đàn ông ve vãn, nhưng cô không hề để ý tới, thi thoảng gặp dịp thì chơi, hoàn toàn không có một chút rung động nào.
Đây là lần đầu tiên.
Cho nên anh ta cảm thấy rất nghiêm trong.
“Tại sao lại là Quan Dược?”
Ngôn Tiêu không trả lời, trên mặt cô không biểu hiện điều gì, ánh mắt cũng không có trọng tâm, tâm tư của cô hiện giờ không đặt ở nơi này.
Giọng Bùi Minh Sinh hiếm khi nghiêm túc như lúc này: “Đây là việc riêng của em, anh không cần biết giữa em và Quan Dược khi đó nảy sinh chuyện gì, nhưng anh nhất định phải nhắc nhở em một câu, Quan Dược và cả đội khảo cổ của anh ta đều là giả mạo, em đừng để anh ta kéo xuống qua sâu, hiện giờ tiền đồ của em đang rộng mở, đừng phả hủy những gì mình đang có.”
Hai người trong xe trầm mặc rất lâu, Ngôn Tiêu đẩy cửa xe: “Em biết.”
Đôi giày cao gót đắt tiền giẫm lên mặt đường, bóng dáng cô nhanh chóng hòa vào trong làn người đi đường.
Bùi Minh Sinh tựa lưng vào ghế, tay ấn lên thái dương. Có lẽ lúc Quan Dược yêu cầu cần có một nhà giám định, anh không nên đưa Ngôn Tiêu đi.
...
Xế chiều hôm đó, Ngôn Tiêu đáp chuyến bay từ Thượng Hải đến Ngân Xuyên.
Lúc máy bay hạ cánh đã là năm giờ chiều, cô đeo túi đi vào một cửa hàng điện thoại. Lắp sim vào máy, cô mở danh bạ điện thoại, cái tên đó hiện ra trước mắt, nhưng cô lại không gọi. Không cần phải thông báo cho anh, cũng không có lý do gì để thông báo, cô chỉ đến giải quyết nốt hậu quả mà thôi.
Sau một tiếng đồng hồ, Ngôn Tiêu thuê được một chiếc xe, lái ra khỏi sân bay, tự mình đi về phía sa mạc.
Không lâu sau, ánh mặt trời dần khuất sau đường chân trời, vùng đất hoang vu rộng lớn hiện ra trước mắt, cô nắm chặt tay lái một lần nữa lao vào vùng đất Tây Bắc khô cằn nắng gió.
Nơi này vẫn không có gì thay đổi.
...
Hơn mười giờ tối, trong địa bàn của tổ chức Văn Bảo ánh đèn vẫn sáng. Xuyên Tử đứng trước phòng Quan Dược gõ cửa: “Thập ca!”
Quan Dược mở cửa: “Chuyện gì?”
“Hình như có xe đi vào trong sa mạc, Nhị Trụ nói hôm qua cậu ta thấy một người trông rất giống Chu Mâu, hay là thằng ranh đó lại tới gây chuyện?”
Quan Dược quay vào trong phòng cầm chiếc áo khoác màu đen mặc vào người, vừa đi vừa nói:
“Chia nhau kiểm tra xem, nếu là Chu Mâu thì bắt về.”
“Vâng.”
Ngoại trừ những người hàng ngày thay ca đi trông coi tòa thành thì trong đội không còn lại bao nhiêu người. Lúc này bọn họ chưa có ai đi ngủ, Xuyên Tử đi đầu, vài người đi theo sau chia nhau ra lái xe.
Quan Dược ngồi vào trong xe, lấy điện thoại ra kiểm tra, trong máy có một tin nhắn chưa đọc, chỉ có một câu: “Sắp tới tôi sẽ đến.”
Không phải là Ngôn Tiêu gửi. Quan Dược nhắn trả lời “Biết.”, sau đó xóa đi.
Khu vực này không được coi là bên trong sa mạc, dù tín hiệu không mạnh nhưng cũng không bị mất liên lạc. Tối hôm qua sau khi điện thoại đột ngột bị ngắt, Ngôn Tiêu không có gọi lại nữa.
Anh đoán chắc rằng cô lúc đó nhất định đang tức điên.
Trước kia cô từng nói: “Người như anh, lúc nào cũng có thể học tức tôi.” Quan Dược cất điện thoại vào túi, lái xe ra ngoài.
Đi quanh khu vực gần đó một vòng, không thấy có gì bất thường, càng chạy càng xa, đột nhiên trông thấy ở cồn cát phía xa thấp thoáng bóng dáng một chiếc xe hơi.
Anh từ từ lái xe gần vào, hóa ra là một chiếc xe bị sụp trong hố cát.
Quan Dược xuống xe, tay để sẵn phía sau thắt lưng, tiến gần chiếc xe từ phía sau.
Khi đến gần cửa sổ ghế lái, Quan Dược nhấc tay lên, nhanh chóng chĩa họng súng vào trong xe.
Người trong xe khẽ cử động, ngẩng đầu lên, chậm rãi nghiêng đầu sang.
Ánh trắng chiếu xuống thành màu đỏ thẫm trong sa mạc, gương mặt đó cũng được chiếu sáng, vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt, sau đó lập tức thu hồi lại vẻ bình tĩnh.
Quan Dược nhanh chóng rút tay về.
Ngôn Tiêu đang nhìn anh.
Không ai ngờ bọn gặp lại nhau trong tình huống thế này, trong lúc nhất thời không ai mở miệng nói
gì.
Bóng dáng cao lớn của người đàn ông đứng bên ngoài xe, mang đến cảm giác áp bức, hô hấp của Ngôn Tiêu như dừng lại.
Cô không nên đi xe vào sa mạc trong lúc trời tối, làm cho bản thân bây giờ chật vật như vậy. Cô tức giận đạp mạnh chân, khiến thân xe bỗng chốc vùi sâu hơn trong cát.
Quan Dược dùng tay bới phía ngoài cửa xe, dùng sức mở cửa nhưng không có suy chuyển: “Vì sao
không gọi điện thoại kêu tôi ra đón em?”
Sau một thời gian xa cách, giọng nói của anh dường như trầm thấp hơn.
“Không cần, tôi có thể tự đi.” Ngôn Tiêu đã thử mở cửa xe, nhưng cát chặn bên ngoài nên không có cách nào đẩy ra.
“Nếu như em ở chỗ này vĩnh viễn không ra được cũng không gọi cho tôi sao?” Ngôn Tiêu trầm mặc một lúc mới nhàn nhạt nói: “Tôi có thể thoát được.” Cô vứt túi ra ngoài, nắm lấy cửa sổ xe bò ra.
Khi chỉ mới đưa được nửa người ra bên ngoài, trọng tâm xe bị rời đi, trong chớp mắt cả chiếc xe bị vùi sâu xuống cát. Một bàn tay nắm chặt tay cô, tay kia giữ ở trên eo, kéo cô từ trong xe ra ngoài.
“Ngôn Tiêu, em nhất định phải cứng đầu như vậy?” Giọng nói Quan Dược đè nén vang lên trong gió, không rõ vẻ mặt anh lúc này thế nào.
Ngôn Tiêu cả người nằm trên cát, thở dốc: “Anh thì có hơn gì, còn cứng đầu hơn tôi.” “...”
Lúc hai người trở lại doanh địa đã là quá nửa đêm. Những người khác vẫn chưa về, Ngôn Tiêu bị Quan Dược kéo lên cầu thang, đẩy vào trong nhà.
Đèn vừa bật sáng, anh đã kéo áo khoác cô xuống, tay anh vuốt ve trên mặt cô, vài hạt cát lộp độp rơi xuống dưới chân.
Cổ áo cô mở ra, ngực phập phồng lên xuống, gò má bị tay anh chạm qua ửng đỏ.
Lớp trang điểm trên mặt cô vẫn chưa nhạt, lúc này trông cô xinh đẹp vô cùng.
Quan Dược nhìn cô chăm chú, ánh mắt vừa tối lại vừa sâu.
Ngôn Tiêu quay mặt đi, vứt túi lên mặt đất: “Đồ ở trong đó, nhân tiện nhắc anh một câu, Lý Chính Hải đã điều tra ra tòa thành đó.”
“Còn gì nữa?”
“Anh còn muốn tôi nói gì?”
Trong nháy mắt cô bị đẩy Quang Dược về phía trước, ấn vào tường...
“Ngôn Tiêu, em đang đùa giỡn với tôi sao?” Quan Dược nhìn chằm chằm cô: “Em thấy tôi là người có thể đùa được à?”
Ngôn Tiêu nhìn anh, nét mặt nhạt dần, cuối cùng chỉ còn lại vẻ lạnh lùng: “Tiểu Thập Ca đừng như vậy. Tôi muốn gì không phải anh không biết, anh và tôi chính là vì muốn tìm chút thoải mái trên đường đối phó Ngũ Gia mà thôi, chỉ là đoạn tình cảm ngắn ngủi thoáng qua. Chia tay rồi thì nên cắt đứt. Anh như thế này là hơi quá rồi.”
Hai má Quan Dược run run, buông cô ra: “Thì ra trải qua nhiều chuyện như vậy, trong mắt em đây cũng chỉ là đoạn tình cảm ngắn ngủi thoáng qua, em được lắm.”