Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 65: Chương 65




Doanh trại không vì có ông chủ đến mà có thay đổi gì.

Bữa tối vẫn do Xuyên Tử chuẩn bị, cũng giống như bình thường, khác biệt duy nhất là có thêm món thịt lợn kho khoai tây.

Đến khi Xuyên Tử đến đưa cơm cho Quan Dược, Ngôn Tiêu mới rời đi, cô đã ngồi lại rất lâu, nói vài câu rồi sau đó chỉ ngồi bên cạnh anh.

Có những điều hai bên đều đã hiểu ngầm với nhau, thực ra cũng không có gì hay để bàn đến. Trước khi cô ra cửa, Quan Dược gọi cô lại: “Em mau trở lại Thượng Hải đi.”

Anh nói rất nghiêm túc, Ngôn Tiêu đứng chần chừ ở cửa một lúc rồi nói: “Tôi cũng không định ở lại lâu.”

Trời tối rất nhanh, Ngôn Tiêu múc nước lên tầng rửa mặt, thay quần áo, lúc này Bùi Minh Sinh lại gọi điện thoại đến.

Giọng nói anh ta đã trở lại bình thường: “Ngôn Tiêu em bây giờ sao rồi?”

Ngôn Tiêu lấy thuốc lá: “Chẳng sao cả.”

“Có muốn anh qua đó không?”

“Anh đến đây làm gì?”

Đầu bên kia Bùi Minh Sinh ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Sợ em chịu cảnh Tu La tràng, sư huynh có thể dùng lý do đến đó công tác đón em trở lại Thượng Hải.”

*Tu La tràng: đầu rơi máu chảy.

Ngôn Tiêu bật cười: “Hiếm khi thấy anh có nghĩa khí như vậy, có điều không cần, nếu có việc thì hẵng đến.”

Cố Đình Tông đã nói với cô, phong thư của tổ chức Văn Bảo ở Hong Kong là do anh ta gửi. Bây giờ anh ta lại chủ động liên lạc với Bùi Minh Sinh, tiết lộ thân phận là ông chủ của Quan Dược.

Anh ta đã muốn lộ diện thì không thê ngăn cản được.

Bùi Minh Sinh hỏi: “Vậy em vẫn tiếp tục ở lại Tây Bắc à?” “Yên tâm, sẽ không ở lại lâu đâu.”

Nói chuyện điện thoại xong, Ngôn Tiêu kẹp điếu thuốc trong tay châm lửa, lúc này có người có cửa.

Cô ngậm điếu thuốc trong miệng, đi ra mở cửa.

Là Cố Đình Tông, anh ta đã thay bộ đồ tây bằng một chiếc cardigan đơn giản, quần dài vải mềm, tóc không vuốt keo, trông anh ta trẻ trung hơn rất nhiều.

“Mang đồ đến rồi chứ?” Ngôn Tiêu cho anh ta vào trong.

Cố Đình Tông đề nghị cô ở lại vài ngày, giúp anh ta giám định vài món đồ. Cô đồng ý, lý do rất đơn giản, cô thiếu nợ anh ta.

“Không, việc đó không vội. Lúc ăn tối không thấy em nên tôi đến thăm em.” Sau khi vào trong, Cố Đình Tông quan sát xung quanh một vòng.

Ngôn Tiêu liếc nhìn anh ta: “Anh là ông chủ ở đây, nếu muốn phòng này thì tôi sẽ đổi chỗ khác.”

Cố Đình Tông nói: “Em cứ ở lại đây, phụ nữ ở trên lầu thích hợp hơn.”

Ngôn Tiêu nắm chặt chiếc bật lửa trong tay, rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả khỏi: “Kim ốc tàng

kiều phải không?”

*金屋藏嬌: nhà vàng cất người đẹp.

Cô còn nhớ mười mấy năm trước có người đã dùng bốn chữ này để nói về bọn họ.

“Đừng nhạy cảm như vậy, Tiêu Tiêu.” Cố Đình Tông nhìn cô, hơi nhíu mày: “Em học hút thuốc từ

khi nào? Không tốt cho sức khỏe.”

Ngôn Tiêu thầm nghĩ, đúng là đàn ông có tuổi rồi đều chú trọng dưỡng sinh, còn quan tâm ảnh hưởng đến sức khỏe.

Cô thong thả hút nửa điếu thuốc mới mở miệng: “Tôi rất bận rộn, anh có đồ gì thì mau lấy ra, tôi sẽ không ở đây lâu.”

Cố Đình Tông đi tới, xoa xoa đầu cô: “Hiện giờ tôi chỉ có thể dùng cách này để giữ em lại phải không?”

Ngôn Tiêu nghiêng người tránh ra, trên mặt không biểu hiện gì: “Chẳng lẽ còn có lý do khác?” “Tôi cho rằng nhiều năm không gặp nhau, em vẫn còn nhớ đến tôi.” Ngôn Tiêu tiếp tục hút thuốc, trầm mặc không nói gì.

Ba nuôi cô là giáo sư lịch sử nổi tiếng, Cố Đình Tông là một trong những học trò ông tâm đắc nhất. Cô không nhớ lúc mình gặp anh ta lần đâu tiên, chỉ nhớ rõ anh ta thường đến thăm nhà cô, mỗi lần đến đều nhìn cô.

Sự hấp dẫn giữa người với người rất khó nói, cuối cùng cho đến một ngày, Cố Đình Tông không kìm được mà ở trên sân thượng hôn lên khuôn mặt cô.

Tối hôm đó, cô bị ba nuôi gọi lên giáo huấn rất lâu: “Ta trông thấy hết, hai đứa không thể ở bên nhau, con mới bao nhiêu tuổi! Hai đứa không thích hợp!”

Ngôn Tiêu không phản bác.

Mấy tháng sau ba nuôi qua đời do bệnh tim tái phát.

Khi đó sức khỏe của mẹ nuôi cô vốn đã không tốt, gặp cú sốc này khiến tinh thần không được tỉnh táo, đến ngày đưa tang cha, mẹ đột nhiên nói với Ngôn Tiêu: “Con không nên tức giận với ba con, nếu không ông ấy cũng không tái phát bệnh.”

Ngôn Tiêu đã rất nhiều lần nói với bà: “Bác sĩ nói ba là do kiệt sức, không phải bị tức giận.” Nhưng dường như lời cô nói không có tác dụng, mẹ vẫn liên tục nhắc đến nó. Không bao lâu sau

bà cũng qua đời.

Một người được gọi là chú hai trở thành người giám hộ của Ngôn Tiêu, trên thực tế bọn họ chỉ gặp nhau nhiều nhất là hai lần.

Sau đó bên ngoài có lời đồn rằng, cô vẫn chưa trưởng thành nhưng đã ở cùng một người đàn ông lớn hơn cô mười mấy tuổi, khiến ba mẹ nuôi tức quá mà chết. Người chú hai kia gọi cô là kẻ vong ân bội nghĩa, danh chính ngôn thuận đuổi cô ra khỏi nhà.

Trên người Ngôn Tiêu không có một đồng nào, phải bỏ học một thời gian dài, ngủ dưới gầm cầu. Đến lúc đó cô mới hiểu ra một con người có thể nghèo đến nông nỗi này, so với những điều đọc trong sách vở hay trên phim ảnh đều khốn khổ không gì có thể chịu được.

Cố Đình Tông tìm thấy cô ở trên đường, khi có cô rất nhếch nhác, chỉ mặc một chiếc áo mỏng giữa trời gió rét, đang đi chung với mấy tên côn đồ.

Ngôn Tiêu bị anh lôi lên trên xe, lúc đóng cửa không cẩn thận bị dập tay liền tức tối chửi bây một câu: “Mẹ nó.”

Cố Đình Tông nhíu mày: “Đừng đi chúng với đám người đó nữa, em chỉ học được mấy lời thô tục thôi.”

Ngôn Tiêu nhìn anh ta: “Người xưa từng nói “thằng nhãi ranh” “mẹ mày là đồ hạ đẳng” đều là mấy câu chửi người, vậy tại sao bây giờ chửi thẳng lại không thể nghe lọt tai?”

Cố Đình Tông bật cười: “Tiêu Tiêu đừng bướng bỉnh, tại sao xảy ra chuyện không đến tìm tôi? Tôi nhất định không để em chịu ấm ức.”

Ngôn Tiêu khi đó giống như một con nhím, không muốn dựa dẫm vào bất kỳ ai, chỉ ở chỗ anh ta một đêm rồi bỏ đi, về sau cũng không đi tìm anh ta. Cho đến khi người chú hai kia đột nhiên gọi cô về,

đồng ý trả lại nhà cho cô.

Lúc cô trở về thì chú hai đang uống say khướt, vừa trông thấy cô liền động tay động chân: “Không phải người cháu thích còn lớn tuổi hơn chú sao? Mấy ngày qua sống bên ngoài chắc vất vả nhiều rồi, đi theo chú, chú sẽ trả lại nhà và tài sản cho cháu.”

Tất cả những món đồ trong nhà, món nào có thể dùng được Ngôn Tiêu đều dùng, từ chiếc đèn bàn, đến sách vở, thậm chí cả bát đĩa nồi niêu trong bếp. Đến lúc cô dừng lại thì người chú hai kia đã nằm trong một vũng máu không nhúc nhích.

Cô sững sờ thật lâu mới chạy đi, cuối cùng nhớ ra phải đi tìm Cố Đình Tông. Cô đứng trong buồng điện thoại công cộng gọi cho anh ta, lúc lên tiếng giọng run rẩy: “Cố Đình Tông, tôi đánh chết người...”

Cố Đình Tông đến, cảnh sát cũng đến. Người đó không chết mà bị thương nặng.

Ngôn Tiêu còn nhớ ánh mắt Lý Chính Hải nhìn cô, giống như đang nhìn quái vật: “Do em đánh sao? Em mới bao nhiêu tuổi chứ?”

Cố Đình Tông giúp cô xử lý tất cả mọi chuyện, cô không biết anh ta làm thế nào, chỉ biết rằng cô được trắng án. Vào thời điểm đó cô mới biết Cố Đình Tông rất có lai lịch, nhìn anh ta ôn hòa nhưng trên thực tế là người rất thủ đoạn.

Bọn họ cứ như vậy mà dính líu đến nhau từ năm cô 16 đến năm 18 tuổi. Cố Đình Tông ở bên cô hai năm, rất nhiều người cho rằng anh ta là chú của cô.

Đợi đến khi cô trưởng thành bọn họ mới thực sự ở bên nhau, nhưng cũng chẳng bao lâu sau, Cố Đình Tông đột nhiên hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Năm đó Ngôn Tiêu vừa bước chân vào cánh cổng đại học, cũng là lúc mới quen biết Bùi Minh Sinh.

Anh ta thỉnh thoảng hỏi cô: “Cái người luôn đến đón em đi đâu rồi?”

Cô không nhớ rõ liệu khi có mình có đau khổ hay không, một khi đã cắt đứt rồi thì hoàn toàn cắt đứt, nhưng chuyện xưa nhỏ nhặt này đã sớm bị chôn vùi.

Chỉ là thi thoảng cô nhớ lại lời ba nuôi nói, không nên tìm người đàn ông không phù hợp với mình, bất kể quá trình hấp dẫn ra sao, không thích hợp chính là không thích hợp.

Ngôn Tiêu dập điếu thuốc đang hút dở, nhìn Cố Đình Tông, anh ta đã già rồi, khác hoàn toàn với người trong trí nhớ của cô. Thực ra gặp được anh ta ở đây, cô mới phát hiện ra trước kia cô vốn dĩ không hề hiểu gì về anh ta.

“Khi nào thì bắt đầu giám định?”

Cố Đình Tông thở dài: “Biết trước em như thế này, tôi nên mang theo vài món đồ đến đây.” Anh ta ra khỏi phòng.

Ngôn Tiêu nằm xuống giường, nghe thấy bước chân đi lại phía tầng dưới, nhớ lại ba chữ “Tu La tràng” của Bùi Minh Sinh, đêm nay cô không hề chợp mắt.

Sáng hôm sau, sau khi thay băng cho vết thương Quan Dược đi ra khỏi phòng, đúng lúc gặp Cố Đình Tông đến thăm anh.

“Lão thập, vết thương đỡ chưa?”

“Đỡ nhiều rồi.”

“Vậy thì tốt, dẫn tôi đi loanh quanh một lát.”

Ánh nắng ban mai chiếu xuống khắp doanh đại. Quan Dược cầm chìa khóa trên tay, mở cửa một gian phòng.

Cố Đình Tông đi theo anh vào trong.

“Mọi thứ đều ở đây, chưa giao ra bất kỳ thứ gì.” Quan Dược kéo một tấm vải ra, bụi bặm bay lên, bên dưới là mấy hòm gỗ lớn.

Cố Đình Tông thong thả bước đến nhìn, gật đầu: “Mấy năm nay cậu vất vả rồi.”

Đồ bên trong đều là những di vật mấy năm tổ chức Văn Bảo đoạt lại từ bọn trộm mộ, cũng có rất nhiều món là do chính bọn họ khai quật.

Buổi tối Ngôn Tiêu đến, Tin nhắn nói sắp đến là do Cố Đình Tông gửi, Quan Dược đã chuẩn bị đầy đủ.

“Nên làm vậy.” Anh phủ tấm vải lên.

Cố Đình Tông cười cười: “Vậy đi ra chỗ tòa thành dưới đất kia xem một lát.” “Được.” Quan Dược đi về phía chiếc xe.

Lúc đi qua cầu thang gỗ, anh cố tình liếc nhìn về phía đó nhưng không trông thấy Ngôn Tiêu.

Đi vào trong sa mạc, sau một lúc lâu, Cố Đình Tông mới bắt đầu trò chuyện: “Nơi đó là do cậu và Ngôn Tiêu cùng nhau tìm ra?”

Mắt Quan Dược vẫn nhìn con đường phía trước: “Phải.”

“Ngôn Tiêu vẫn thông minh như trước.” Trong giọng nói của Cố Đình Tông đầy vẻ thân mật: “Lúc trước khi tôi bên cạnh, cô ấy mới có mười mấy tuổi, bây giờ đã là phụ nữ 28 tuổi mà tính tình không thay đổi chút nào.”

Quan Dược không nói gì.

Cố Đình Tông từng xuất hiện trong quá khứ của Ngôn Tiêu, anh không có.

“Con người ấy mà, đến một độ đuổi nhất định mới biết bản thân mình muốn gì, nếu như trước đây tôi không tập trung cho sự nghiệp ở Hong Kong, có lẽ tôi và cô ấy sẽ không thế này.”

Quan Dược cầm tay lái, rẽ sang hướng khác, ổn định tăng tốc, chỉ là bàn tay nắm vô lăng vô thức tăng thêm lực.

“Lão thập, cậu cảm thấy Ngôn Tiêu thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

Quan Dược không lên tiếng.

“Quên đi, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, nghe nói người trong doanh địa gọi Ngôn Tiêu là thập tẩu?” Cố Đình Tông nói đến đây thì bật cười: “Không ngạc nhiên, sớm chiều bên cạnh người phụ nữ như vậy, trừ khi là tảng đá, có người đàn ông nào mà không bị rung động, cậu nói xem có đúng không?”

Quan Dược không cần trả lời, anh biết rõ Cố Đình Tông là cố tình nói cho anh nghe, một người luôn nghe ngóng động tĩnh ở Tây Bắc như anh ta, không thể nào không biết chuyện của anh và Ngôn Tiêu.

“Đến rồi.” Anh cho xe dừng lại.

Bọn họ đã đến chỗ ốc đảo.

Cố Đình Tông xuống xe, nhìn về phía xa, ánh mắt tỏ ra khen ngợi: “Thật sự là nơi tốt, một kho báu lớn thế này, khó trách Ngũ Gia cam tâm tình nguyện mạo hiểm, chuyến này tôi đi cũng thật đáng.”

Anh ta vỗ vai Quan Dược: “Thời điểm tổ chức Văn Bảo được sáng lập có mười người, cậu là người trẻ nhất, tôi không nghĩ rằng bọn họ đều bỏ đi hết, cuối cùng chỉ còn lại cậu.”

Quan Dược nói: “Tôi tình nguyện.”

Cố Đình Tông gật đầu: “Cậu thay tôi lật đổ Ngũ Gia, tôi cũng có thể yên tâm giao nơi này cho cậu. Tôi sẽ sắp xếp đường cho cậu, chuyển những món đồ kia ra ngoài, làm cho tốt, còn những chuyện khác thì cho qua đi.”

Chuyện khác là gì, anh ngầm hiểu.

Quan Dược lấy một điếu thuốc trong bao đưa lên miệng: “Tôi biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.