Thực ra Quan Dược biết rõ, cô chắc chắn đã đến trấn từ sớm, nếu không vừa rồi sẽ không hỏi anh ở đâu, sau đó trực tiếp đến tìm anh.
Cô luôn tính toán thời gian để đợi anh.
Lúc Ngôn Tiêu từ trong góc tường đi ra, Ngôn Tiêu lôi Quan Dược: “Chờ chút, em đi mua bao thuốc.”
Quan Dược đi theo cô đến cửa sổ của gian hàng, đứng bên cạnh nhìn các món đồ bầy trên sạp, dưới bóng đèn treo có vài con công trùng bay xung quanh, anh lấy tay che trên trán cô, hỏi: “Em muốn mua thuốc gì?”
Ngôn Tiêu không thấy nhãn hiệu mình thường dùng, chỉ tay vào một bao thuốc nữ Nam Kinh. Quan Dược định trả tiền, lại bị cô ngăn lại: “Thôi, không mua nữa.” “Không hút?”
“Ừm, hút thuốc có hại có sức khỏe, không hút.”
Quan Dược theo ánh mắt cô nhìn về phía cửa sổ, không biết vừa rồi có phải do hai người ồn ào gây ra tiếng động hay không, mà chủ tiệm lại đang quan sát bọn họ.
Thì ra cô không muốn anh bị người khác chú ý. Quan Dược kéo cô đi về phía khách sạn, lúc này mới nhận ra vừa rồi anh hơi vui mừng quá đà, có thể gặp được nhau đương nhiên rất tốt, nhưng hiện nay anh đang có việc cần làm.
Cầu thang khách sạn nhỏ hẹp, ánh đèn mờ tối, lúc đi lên tầng cả người Ngôn Tiêu dính sát vào anh.
Trên người cô thoang thoảng mùi nước hoa, lúc áp lên người anh, ngực cô bị đè ép như muốn nhảy ra.
Quan Dược duỗi tay ôm cô vào trong lòng: “Ngày mai anh phải ra ngoài một chuyến.” “Em đi cùng anh?”
Quan Dược không trả lời, cánh tay siết lại. Ngôn Tiêu vươn tay ôm lấy lưng anh, sờ xuống mông anh: “Không muốn mang theo em sao?”
Lúc Quan Dược đẩy cửa phòng ra vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, cửa vừa đóng lại liền ôm chặt cô, váy cô bị vén thẳng lên trên eo.
Ngôn Tiêu ôm cổ anh, hai chân quấn chặt trên thắt lưng anh, đá đôi giày trên sàn nhà.
Quần áo rơi đầy trên mặt đất, Quan Dược đẩy áo ngực cô lên, cắn vành tai cô: “Có mang không?”
Ngôn Tiêu biết anh đang hỏi gì, cười nói: “Anh hỏi thế giống như em đến đây chỉ để làm việc này.”
Quan Dược cởi thắt lưng, ma sát giữa đùi cô, ngậm đôi gò bồng đảo căng tròn, giọng nói đè nén:
“Có mang theo không?”
Ngôn Tiêu không chịu nổi sự trêu chọc của anh, thở dốc: “Có mang, ở trong túi.” Quan Dược đặt cô lên giường, với tay cầm túi cô tìm áo mưa.
Ngôn Tiêu nhìn anh đang vội vã cởi đồ, cơ thể trần truồng đứng trước giường nhìn về phía cô diễu võ giương oai, chỉ một thoáng sau, chân bị anh nắm chặt, cô rên lên một tiếng.
Anh dứt khoát tiến vào, mạnh mẽ đưa đẩy, Ngôn Tiêu ngay lập tức ôm chặt thắt lưng anh. “Ngôn Tiêu, em không nên đến đây lúc này...”
“Vậy anh không muốn em đến hả?” Ngôn Tiêu ôm cổ anh thở gấp, gắt gao quấn thắt lưng anh vặn vẹo thân thể: “Có muốn em đến... không? Thập ca ~”
Quan Dược chặn miệng cô lại, từng đợt từng đợt va chạm.
Sao anh lại không muốn chứ, muốn chết đi được.
Nếu như mọi việc giải quyết xong thì không cần cô phải đích thân đến, anh đã đi tìm cô từ lâu rồi.
Tiếng rên rỉ của Ngôn Tiêu đứt quãng: “Anh làm gì thế... sao lại...”
Lời nói chưa dứt, Quan Dược đã dùng sức đâm tới, hơi thở dồn dập, nhìn chằm chằm cơ thể trắng ngần của cô đã phiếm hồng.
Hai cơ thể quấn quýt lấy nhau đến hơn nửa đêm, Ngôn Tiêu sức cùng lực kiệt, không biết có phải do xa cách đã lâu, cô luôn cảm thấy hôm nay anh quá xung mãnh.
Tỉnh dậy sáng hôm sau, mặt trời ngoài khung cửa sổ đã lên cao, Quan Dược không còn ở bên cạnh.
Tối qua vận động quá sức nên cô ngủ rất sâu, hoàn toàn không biết anh rời giường khi nào.
Ngôn Tiêu mở to mắt nhìn trần nhà trắng xóa, khó trách tối qua anh dày vò cô lâu như vậy, là cố tình không muốn mang cô theo.
....
Ánh mặt trời trên cao chiếu sáng mãnh liệt, hôm nay là một ngày đẹp trời.
Quan Dược ngồi trong xe gọi điện thoại, mắt nhìn chằm chằm về phía một xưởng gỗ.
Sau vài phút, anh cúp điện thoại, cho xe chạy vào trong, dừng lại bên cạnh một đống gỗ bạch thông được chất cao chồng lên nhau.
Một người đàn ông mắt ti hí thân hình gầy gò đang đứng chờ bên ngoài, trông thấy Quan Dược xuống xe, lập tức cầm thuốc lá đi đến, vừa mở miệng đã nghe ra giọng nói đặc sệt khẩu âm miền nam: “Tiểu Thập Ca, đợi anh đã lâu.”
Quan Dược cầm điếu thuốc, gài ở sau tai: “Là Mạc Bình đúng không?” “Là tôi, ông chủ dặn tôi chờ ở đây nhận hàng.”
Quan Dược nhìn xung quanh một lượt: “Chỉ một mình anh?” “Nhiều hơn, mười mấy người.” “Người đâu?”
Mạc Bình quay đầu, kêu một tiếng: “Ra hết đi!”
Ngay lập tức một đám người từ trong xưởng cách đó không xa đi ra, lần lượt đi về phía Quan Dược chào hỏi.
Quan Dược hỏi: “Các anh định mang ra bằng cách nào?”
“Chúng tôi nhiều người như vậy, mỗi người giấu vài món, chia nhau mang ra ngoài, sẽ không bị cớm phát hiện.”
“Có chắc không?”
“Đương nhiên, đây cũng không phải lần đầu làm việc này, chưa từng xảy ra chuyện.” Quan Dược gật đầu, lấy chìa khóa mở xe: “Hàng trong xe.”
Mạc Bình đi ra sau mở cốp xe, bỏ lớp vải phủ bên trên, bên dưới là một thùng gỗ, thò tay vào trong chọn đồ, giống như đang đi chợ mua thức ăn, để những đồ còn khá nguyên vẹn để sang một bên, món nào bị vỡ thì nhét vào thùng gỗ bên ngoài.
Quan Dược trông thấy động tác của anh ta: “Đang làm gì thế?”
“Chọn hàng, mấy món này vỡ quá nhiều, mang đi cũng bị hỏng, tốt hơn là vứt đi, hoặc là đưa cho các anh em, cho bọn họ thêm chút thu nhập, bọn tôi trước kia cũng làm vậy, he he.”
Quan Dược đi đến, cởi áo khoác ra ném trước mặt anh ta: “Phân ra rồi gói vào trong chiếc áo này, cấm ai động đến.”
Mạc Bình khựng lại, ngay sau đó hiểu ra: “Nếu Thập Ca đã có lời thì đương nhiên phải nghe theo, chúng tôi tuyệt đối không động đến. Bây giờ anh là người đứng đầu bên cạnh ông chủ, mong anh sau này chiếu cố chúng tôi.”
“Đừng nói vậy, các anh bên ông chủ đã lâu, thâm niên còn lớn hơn tôi.”
Mạc Bình có vẻ rất sung sướng khi nghe được câu này, cười đến mức không nhìn thấy mắt đâu:
“Tiểu Thập Ca khiêm tốn rồi, chúng tôi chỉ là chân chạy, làm sao dám so sánh với anh, thay ông chủ
lật đổ Ngũ gia. Nếu không phải do anh thì một lần cũng không thể một lần mang nhiều hàng ra ngoài như vậy, lợi nhuận lần này, không chừng có thể tăng gấp mấy lần.
Quan Dược nhìn bộ dạng khoa trương lật qua lật lại bàn tay của anh ta, giống như đang trông thấy tiền, ánh mắt sáng rực.
Sau khi Mạc Bình phân loại xong, lấy vải bố bọc lại, phủi phủi tay: “Thiểu Thập Ca giao hàng vất vả, ăn cùng mấy anh em một bữa cơm, ăn xong chúng ta xuất phát lên đường.”
Trong tay Quan Dược ôm những mảnh vụn được bọc trong áo khoác, đóng cốp xe: “Nên làm vậy.” Đám người đi vào gian nhà xưởng, bên trong đặt một chiếc bàn tròn lớn, rượu và đồ ăn đã được
bày sẵn.
Quan Dược bị Mạc Bình đẩy ngồi ở ghế trên, mọi người ở đây đều biết anh là tâm phúc của Cố Đình Tông nên tận lực lôi kéo tạo mối quan hệ, vài người còn đi qua mời rượu anh.
Quan Dược lấy điếu thuốc trên tai xuống châm lửa hút, thuận miệng hỏi Mạc Bình: “Người trước đây giao hàng cho các anh đâu?”
“Đi Hong Kong với ông chủ rồi, ông chủ làm ăn lớn mà.” Mạc Bình rót một ly rượu đặt trước mặt Quan Dược: “Tiểu Thập Ca, anh về sau nhất định sẽ được đến Hong Kong cùng ông chủ, nghe nói ông chủ còn làm ăn ở nước ngoài.”
Quan Dược nhả khói: “Ừ, cố gắng thay ông chủ làm việc cho tốt, có điều phải cẩn thận một chút, đừng để xảy ra chuyện.”
“Chuyện đó khỏi nói, ông chủ làm việc không giống Ngũ gia, lão già Ngũ gia con mẹ nó làm việc gì cũng ầm ĩ như pháo nổ, nhưng lại lén lén lút lút không gặp ai thì có ích lợi gì, không phải cũng đi tong trong tay anh sao? Ông chủ thì khác hẳn, làm ăn có chiến lược, còn có tổ chức Văn Bảo làm bình phong, cho nên lũ cớm kia mới không tra ra được gì.”
Quan Dược gật đầu, cầm ly rượu lên chạm vào ly của anh ta.
Đang ăn uống chè chén, bỗng nhiên có người từ ngoài chạy vào: “Cớm đến!”
Mạc Bình đứng phắt dậy: “Mẹ kiếp, vẫn chưa kịp chia hàng.”
Quan Dược bước nhanh ra cửa: “Mau chóng đi lấy hàng.”
Đám người vội vang lao ra cửa, chạy về hướng xe việt dã, tuy nhiên bị cảnh sát chặn lại.
Mạc Bình đi ra phía cửa, cười nói định ngăn cản cảnh sát, tuy nhiên cảnh sát vẫn yêu cầu vào trong lục soát. Những người còn lại cũng chẳng quan tâm mà bỏ chạy, có hai người cuống cuồng tìm cách kéo chiếc thùng gỗ ra ngoài nhưng cảnh sát vẫn ập vào.
Không biết ai đó đột nhiên nổ súng, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, đám người kia ba chân bốn cẳng chạy tứ tung.
Quan Dược từ bỏ ý định đi về phía xe việt dã, nhanh chóng di chuyển sang bên cạnh. Lúc chuẩn bị thoát được, Mạc Bình lại trông thấy, cao giọng gọi: “Tiểu Thập Ca! Giúp với!”
Vài cảnh sát liền đuổi theo, Quan Dược bắn một phát súng trên mặt đất ngăn bọn họ ở xa không thể đến gần, có điều bọn họ đều đã trông thấy rõ mặt anh, hơn nữa vẫn còn đang đứng nhìn.
Quan Dược nhíu mày, xoay người bỏ chạy, ra khỏi phạm vi xưởng gỗ, nhảy xuống con sông phía sau.
...
Đã là buổi chiều, Ngôn Tiêu dùng tạm bữa bên ngoài, lúc trở lại khách sạn vẫn chưa thấy Quan Dược về.
Cô ngồi một lát trên giường, sau đó cầm túi đứng lên, vừa đi đến cửa, cửa liền bị một người từ bên ngoài đẩy ra, Quan Dược lách mình đi vào.
Ánh mắt Ngôn Tiêu lạnh lùng nhìn anh: “Giỏi thật Tiểu Thập Ca, tối qua dốc sức như thế là muốn em không xuống giường được phải không? Hôm nay trốn em đi để làm gì?”
Quan Dược cả người ướt sũng, buông áo khoác trên tay xuống, cởi quần áo ra: “Không phải chuyện gì tốt đẹp, không thể dẫn em đi.”
Ngôn Tiêu bỏ chiếc túi trên tay xuống, dựa sát vào, ngang nhiên thò vào trong quần lót ướt sũng của anh, ngoắc ngoắc ngón tay: “Rốt cuộc đi làm gì?”
Quan Dược đè tay cô lại. Tay Ngôn Tiêu không động đậy dược, liền dùng chân cọ cọ anh: “Không nói sao?”
Quan Dược kìm chế kêu lên một tiếng, da thịt trên người căng cứng, đè sát cơ thể cô áp trên tường:
“Đi làm việc cho Cố Đình Tông.”
“Vì vậy mới không mang em đi?”
“Cảnh sát cũng đến.”
Ngôn Tiêu hiểu ra, nhìn anh chằm chằm: “Anh nói thật đi, có phải Cố Đình Tông buôn lậu di vật không?”
Quan Dược nhìn vào mắt cô: “Phải, đúng là anh ta buôn lậu di vật, hơn nữa làm từ rất lâu rồi.” Ngôn Tiêu tựa trên tường, lạnh lẽo bật cười một tiếng, không rõ đang cười cái gì.
Trước kia Cố Đình Tông trả tiền cho án kiện của cô, thì ra nguồn gốc của số tiền đó là từ đây mà
có.
Quan Dược nâng cằm cô: “Em để ý chuyện này sao?”
Ngôn Tiêu híp mắt: “Em có để ý hay không không quan trọng, đó là lựa chọn của anh ta, em chỉ hy vọng anh không dính vào những chuyện này.”
Quan Dược mím chặt môi.
Ngôn Tiêu quay mặt đi, yên lặng một lúc không nói gì, sau đó quay lại hỏi anh: “Anh cắt đuôi được mấy cảnh sát kia rồi sao?”
“Cắt rồi.” Quan Dược buông cô ra: “Nhưng đã bị bọn họ trông thấy rõ mặt.”