Khi đi ra khỏi rừng rậm cùng Lưu Sa, Richard một lần nữa tràn đầy ý chí, ám ảnh khi đến vị diện này cũng được xua tan hoàn toàn. Nhưng là hắn cẩn thận nghĩ lại thì quan hệ giữa hắn và Lưu Sa tràn đầy ngẫu nhiên và bất ngờ.
Đêm trước khi quay về Noland thì Richard sẽ làm chuyện đó mà Lưu Sa cũng thực hiện lời hứa của mình nhưng là làm sao mới đến được bước đó? Trên đường Richard vẫn một mực suy nghĩ nhưng không có kết quả gì, rõ ràng thiên phú trí tuệ lúc này cũng không thể cho hắn đáp án đến nỗi tin tức mẫu sào truyền về cũng không hấp dẫn hắn được.
"Đã công chiến sơn cốc huyệt cư quái, hai phần ba thực vật chạy trốn." Đây là tin tức mười phút trước.
"Nhóm mãnh thú thứ ba tiếp tục hành động cùng thuộc hạ để tăng cao hiệu suất săn mồi." Đây là tin tức năm phút trước.
"Phát hiện sào huyệt bạch bối ma hùng." Tin tức một phút trước.
Richard cũng không chú ý đến tần suất mẫu sào kiếm ăn tăng nhanh mà lại chỉ khi đụng phải đối thủ có chút khó chơi nó mới báo tin về cho Richard. Có lẽ đúng như lời mẫu sào nói, trong khu vực này không có thiên địch của nó.
Sau khi quay về trại của mình, Richard cuối cùng cũng dập tắt được dục vọng đang trào dâng nhưng cảm giác mạnh mẽ áp chế này vô cùng khó chịu làm hắn tan sạch buồn ngủ đành phải lôi địa đồ ra nghiên cứu. Sau trắc trở nho nhỏ đêm nay, Richard bỗng nhiên suy nghĩ rộng mở, ánh mắt hắn bắt đầu lướt qua rất nhiều trấn.
Thời gian lặng lẽ trôi, tuy Richard và Lưu Sa biểu hiện như không có gì nhưng Laer cũng cảm giác được gì đó, mấy ngày sau hắn không dám dây dưa cùng tình nhân của tước sĩ nữa nhưng là ngẫu nhiên dùng quyền lực của mình đưa thêm thức ăn cho nàng, đối với việc này Richard cũng chỉ coi như không nhìn thấy.
Giữa trưa ngày thứ ba, Marvin về đến doanh trại, bản đồ thành bảo của nam tước Bodhisattva là thu hoạch bất ngờ. Vị đọa lạc thần thuật sư này dù có là mục sư tồi tệ thì xem ra cũng không phải không có tác dụng, ít nhất ở phương diện đàm phán và âm mưu là chuyên gia. Richard suy nghĩ chốc lát rồi để hắn mang theo thư giới thiệu của tước sĩ Kate đi gặp nam tước Fontaine thử dò xét xem có thể liên lạc và hợp tác được với ác lang công tước không.
Ngày thứ tư, Just mang về một tin tức Richard chờ mong. Bodhisattva nam tước không chỉ cự tuyệt trả tiền chuộc người nhà tước sĩ Cage mà còn giết chết tù binh Richard phái quay về đưa tin. Thi thể tù binh này được treo cao trên cửa thành, bên cạnh còn có một mặt bảng viết chữ đỏ hồng như máu: treo cổ là hình phạt cho bất cứ ai dám cấu kết với ma quỷ dị vị diện.
Tin tức này nháy mắt truyền khắp doanh trại, đám nữ nhân và trẻ con bị bắt không khỏi khóc rống lên, vài bộ chiến kỵ sĩ liên tục quát mắng mới làm các nàng an tĩnh lại. Đám tù binh thì sắc mặt tái xám, đại đa trầm lặng không nói câu nào, không khí tuyệt vọng nháy mắt bao phủ khắp doanh trại. Bọn họ vốn không phải người dũng cảm nếu không thì đã không đầu hàng rồi. Mà hiện tại bọn họ không còn đường lui nữa, cứ nghĩ đến nam tước khủng bố như nào là bọn họ mặt cắt không còn giọt máu.
"Thủ lĩnh, hiện tại nên làm thế nào?" Just tùy ý hỏi, hắn không chút kiêng dè để thanh âm vang khắp doanh trại.
"Làm gì à? Còn có thể làm gì chứ?" Richard khẽ cười nói: "Đương nhiên là cho Bodhisattva một bài học khó quên rồi! Thuận tiện kiếm chút bạn cho những nữ sĩ xinh đẹp của chúng ta a!"
Richard lập tức phân chia nhiệm vụ chỉ để lại hai bộ chiến kỵ sĩ và mười tù binh trông giữ con tin, những người còn lại thì theo hắn rời khỏi doanh trại. Mục tiêu đầu tiên là trấn Ước Phàm, dẫn đường là những tù binh thông thạo. Khi đi cả đội ngũ trầm mặc thần kỳ, tất cả mọi người đều cảm nhận được sát khí và quyết tâm của Richard.
Nhưng người hiểu rõ Richard lại biết không phải hắn phẫn nộ vì tù binh bị giết, bởi vì kết quả này đã được hắn đoán từ trước rồi. Như vậy sao hắn lại đầy quyết tâm và sát khí chứ? Đây là vấn đề khó có lời giải.
Theo gót đội ngũ còn có chín con mãnh thú, nhìn vào những hung thú hung dữ đi theo bên người này đại đa đều trầm mặc, thậm chí Just cũng không khỏi căn cứng khẩn trương. Chỉ có Lưu Sa và Bọt Nước là vẫn như thường, Lưu Sa biết lai lịch mẫu sào còn Bọt Nước không cảm nhận được địch ý từ những mãnh thú này.
Chín giờ đêm, đây là thời gian tiến vào mộng đẹp của đa số người trên trấn. Quán rượu trên trấn vẫn rất náo nhiệu nhưng đại đa nhà dân đã tắt đèn. Ngay cả những người thường ngày không có thói quen ngủ sớm cũng đã đóng cửa tắt đèn.
Hiện tại trên trấn có đến trăm chiến sĩ trú đóng, những chiến sĩ tinh lực dư thừa này vô năng với ma quỷ dị vị diện nhưng lại thừa sức bắt nạt những trấn dân yếu đuối. Mà hiện tại chủ nhân trấn Ước Phàm là tước sĩ Cage mất tích, người nhà cũng bị bắt cho nên trấn nhỏ này đã thành miếng thịt vô chủ, ai cũng có thể đến cắn một miệng.
Hạch tâm thể chế quý tộc là lĩnh dân phải tận nghĩ vụ với lãnh chủ mà lãnh chủ có trách nhiệm bảo vệ lĩnh dân. Khi chém giết và kêu thảm vang lên khắp trấn, trấn dân không khỏi nhớ đến câu nói của Richard: "Khi ta trở về đừng làm ta thất vọng là được." Câu nói vẫn vang vọng nhưng là không ai ngờ Richard lại quay lại nhanh như vậy. Nhưng khác với lần đầu hắn đến, lần này trong lòng mọi người nhẹ nhàng hơn nhiều thậm chí một số ít còn cảm thấy thoải mái khi chứng kiến đám binh linh bị trừng phạt.
Gần trăm chiến sĩ từ số lượng mà nói thì cũng tạo được uy hiếp với phe Richard, dù cho chỉ là chiến sĩ phổ thông, một kỵ sĩ cũng không có, đến đội trưởng cũng chỉ là chiến sĩ cấp 6 nhưng binh chủng đầy đủ, cung tiễn thủ phối hợp với bộ binh và trang bị thủ thành thì ít nhiều cũng tạo được phiền toái cho kẻ xâm nhập. Nhưng trên thực tế thì một chút chướng ngại cũng không có, bọn họ không chăm chú phòng ngự, quá nửa cuồng hoan trong quán rượu, khi nhóm Richard đằng đằng sát khí tiến đến thì có gần nửa nhóm chiến sĩ này thậm chí còn không nhấc chân lên chạy được.
Một trận giết hại! Chốc lát sau trăm chiến sĩ bị bắt một phần ba, một phần ba bị giết và một phần ba chạy trốn được, đúng như dự đoán của Richard khi hắn hạ lệnh tấn công. Hiện tại cảm giác nắm giữ chiến trường của hắn càng lúc càng mạnh, chỉ cần lượng tin tức đầy đủ thì kết quả dự đoán gần sát với thực tế.
Nhưng là những kẻ chạy trốn cũng không phải may mắn gì bởi vì còn có chín con mãnh thú chờ trong bóng tối. Richard chỉ để cho chạy mười người để đi truyền tin khắp lãnh địa nam tước Bodhisattva cho hắn.
Chiến đấu vừa mở màn đã hạ màn, trên thực tế khi nhóm Richard nhanh chóng giết chết mười kẻ phản kháng thì đội ngũ này đã sụp đổ. Sở dĩ chết đến ba mươi người là vì có những phần tử bạo lực không kịp dừng tay mà Richard chính là đầu sỏ! Khi hắn xông vào thì việc đầu tiên là bắn hỏa cầu thuật, dù cho kịp thời cảm giác không đúng dừng lại hỏa cầu thuật thứ hai nhưng chỉ hỏa cầu thuật đầu tiên đã đủ nổ thiêu sống một tiểu đội chiến sĩ tuần tra rồi. Just và hai thực nhân ma cũng vô cùng bạo lực, vũ khí của bọn họ vung mạnh một cái là mấy nhân mạng nằm xuống.
Lại chiếm cứ trấn Ước Phàm lần nữa, đã không còn trấn dân nào dám đứng trên phố nữa mà Richard cũng chỉ lệnh người thu thi thể hàng binh, thiêu hủy công cáo của nam tước rồi dẫn nhóm tù binh mới rời đi, chỉ để lại ba chục thi thể đầy máu tanh lại cho trấn dân.
Lãnh địa nam tước không nhỏ nhưng chủ yếu xây theo công lộ, ngựa chạy hết tốc thì chỉ hai ba giờ là đủ cho những chiến sĩ chạy trốn được truyền tin đi cho những nhân vật thực quyền trong lãnh địa nam tước.
Nhưng là vị kỵ sĩ chỉ huy quân đội trong lãnh địa được nam tước sắc phong cự tuyệt phái binh cứu viện hơn nữa kiên trì một mực đợi mệnh của nam tước hay chí ít trời sáng mới xuất binh được. Trời sáng? Đợi khi trời sáng thì ma quỷ dị vị diện không biết trốn bao xa rồi… Mà nam tước sớm đã nói thời gian này hắn sức khỏe không tốt, không ai được quấy nhiễu giấc ngủ của hắn, có chuyện gì cứ nói với quản gia là được. Còn về ánh đèn trong phòng sách nam tước thì người thông minh đều coi như không nhìn thấy.