Tòa Thành Tội Ác

Chương 48: Q.2 - Chương 48: Bất ngờ (thượng)




Richard nhìn vào địa đồ tiện tay thêm một tiêu ký nho nhỏ đánh dấu, nơi đó là nơi hắn tính ra những kẻ xâm nhập hạ xuống. Tuy không biết lai lịch đối phương nhưng chỉ cần biết không phải là bạn là được. Trong chiến tranh vị diện, liên minh với những kẻ xâm nhập khác còn nguy hiểm hơn cả liên minh với dân bản địa.

Richard không khỏi do dự lựa chọn con đường. Chắc chắn phải bỏ cứ địa rồi bởi nơi này xuất hiện trong thần dụ, nếu ngoan cố ở lại rất có thể bị bao vây tiêu diệt. Quay về chẳng qua là để thu gom đồ vật hơn nữa có thể mê hoặc đối thủ kéo dài thời gian. Thứ hắn do dự là có nên ở lại lãnh địa nam tước một thời gian nữa hay không. Sau mấy trận đại chiến, Richard gần như đã đánh tàn lực lượng quân sự của nam tước Bodhisattva, chỉ cần có thể mai phục viện quân của bá tước Lieang là lãnh địa nam tước như thiếu nữ cởi hết quần áo chỉ chờ hắn tiến vào mà thôi. Đến lúc đó thì một tòa thành bảo không thể ngăn được những thủ hạ như lang như hổ của hắn. Nhưng làm như vậy sẽ có nguy hiểm nhất định bởi vì đối với chiến tranh du kích, điều cấm kỵ nhất là ở lại chỗ nào đó quá lâu và bị thăm dò thực lực, phương thức hành động. Nói đến cùng thì Richard chỉ là người ngoài đến, tuy có lực lượng cấp cao và văn hóa Noland ủng hộ nhưng cũng không thể xoay chuyển sự thật là hắn đang bị cô lập.

Hiện tại vấn đề then chốt là lực lượng viện quân của bá tước phái đến. Richard lấy ra tài liệu đọc xem, bên trên là phân bố lực lượng công quốc Bạch Nham. Trên cùng là Bạch Nham đại công, phía dưới là một vị hầu tước, ba đại bá tước, hai bá tước, hơn mười tử tước và hơn năm mươi vị nam tước. Từ địa vực và lệ thuộc mà xem thì đại bá tước Lieang dễ phái viện quân đến nhất. Mà dưới trướng bá tước có một tử tước, bốn nam tước, một tướng quân tước sĩ và hai vị đại ma pháp sư. Khi nhìn thấy cái tên Peilisa, đồng khổng Richard khẽ co lại.

Nam tước Peilisa và tước sĩ Mintai có điểm chung là vừa là cường giả vừa có thể lãnh binh đánh nhau. Nghe nói Peilisa còn là một trong những danh tướng của đế quốc, nếu như viện quân của bá tước do người này thống lĩnh thì chuyện đón đầu phục kích chỉ là si tâm mộng tưởng.

Richard không có ưu thế binh lực tuyệt đối, cho dù không tính đến chiến sĩ phổ thông, chỉ bằng lực lượng hạch tâm của hắn đối trận với quân cận vệ của Peilisa thì sợ rằng chỉ có thể thắng thảm, không chết một nửa thì đừng mong thắng trận. Trừ khi tìm được cơ hội phân hóa địch nhân và tìm được địa điểm thích hợp phục kích nhưng điều này quá khó. Mà chiến lực viện quân Peilisa mang đến cũng hơn xa quân nam tước Bodhisattva, như vậy Richard thua xa trên phương diện chiến lực chỉnh thể và chiến lực cấp cao.

Richard thở dài một hơi rồi bỏ đi ý nghĩ cướp thành bảo, dù cho tài phú tích lũy trong đó đủ hấp dẫn vô số người. Đơn giản là vì dù suy diễn thế nào thì hắn cũng nắm phần thua trong trận chiến với viện quân của bá tước mà nếu thống lĩnh đội viện quân đó là Peilisa thì không có chút cơ hội nào.

Thế là hắn lại cầm địa đồ nghiên cứu đường hướng tây bắc, ngón tay vẽ một đường con trên địa đồ. Men theo vùng đât Hỗn Loạn và biên giới lãnh địa của ác lang công tước, hắn sẽ tiến vào mảnh đất hoang vu và hỗn loạn: vùng đất Đẫm Máu!

Vùng đất Đẫm Máu là giải đất giữa nhân loại và man tộc, nơi đó thổ địa phù nhiêu và cằn cỗi đan xen, địa thế cũng phức tạp đa dạng nhưng có đầy đủ thực vật. Đây là mảnh đất thiên đường của tội phạm, kẻ trộm và sát nhân cũng là ác mộng của vô số người bình thường. Vô số đoàn đạo tắc cùng hung cực ác và đoàn thương nhân nô lệ chiếm cứ vùng đất này, giống như đàn linh cẩu xâu xé con mồi vậy. Mảnh đất mỗi tấc nhuốm đầy máu tươi này rất thích hợp Richard sinh tồn.

Còn về nam tước Bodhisattva thì hắn đã gieo xuống hạt giống, chỉ chờ thời cơ thu gặt thôi, có lẽ không còn xa nữa. Nhưng là Richard còn không biết ngay khi hắn đang mưu tính đường phát triển thì một trận đấu vô cùng kịch liệt nảy sinh ở một nơi cách điểm hắn đánh dấu trên địa đồ không xa không gần.

Cách vùng đất Đẫm Máu vài chục cây số về phía bắc đang xuất hiện một truyền tống môn cao lớn dị thường. Truyền tống môn vừa mở ra, ánh sáng lấp lánh không ngừng xuất hiện rồi tan biến. Ngay cả trọng lực cũng bắt đầu rối loạn, rất nhiều đá vụn mất đi trọng lực bồng bềnh chuyển động lên nhưng là có một ít đã vụn lại cắm thật sâu vào lòng đất.

Trên không trung không ngừng lóe lên những hình ảnh kỳ lạ, có chút mãnh thú ma vật lướt qua ngang trời. Cho đến khi chúng nó đột nhiên vặn vẹo tan biến thì mới biết hóa ra chỉ là ảo ảnh. Truyền tống môn quá to lớn đến nỗi không gian xung quanh có dấu hiệu rối loạn, thi thoảng có đường vân tím khẽ gợn, đó là dấu hiệu kẽ nứt không gian vô cùng nguy hiểm nếu bị chúng đụng phải thì dù là cường giả thánh vực của Noland cũng bị chém chết.

Từ truyền tống môn không ngừng có những trọng trang kỵ sĩ mặc hắc giáp xông ra. Mỗi người bọn họ vô cùng cao lớn, mặt mũi dữ tợn. Chiến mã dướ háng họ cũng vô cùng kỳ quái, toàn thân đen nhanh, da lông dày đậm, ở nơi miệng còn có hai răng nanh thật dài nhô ra.

Xung quanh truyền tống môn không bình tĩnh mà tràn ngập tiếng chém giết và kêu gào, rõ ràng là một mảng chiến trường kịch liệt, một nhóm chiến sĩ và kỵ sĩ thần điện trang bị tinh xảo bao vây triệt để khu vực truyền tống môn đang liều mạng tấn công những kỵ sĩ giáp đen. Phía sau nhóm chiến sĩ này có hơn mười thần quan và mục sư không ngừng ngâm xướng chũ ngữ, thánh quang chói mắt quấn quanh hai tay họ đưa từng thần thuật chúc phúc đến những chiến sĩ.

Sau khi có thần thuật tăng sức, đám chiến sĩ gầm rú tán tụng thần minh và nguyền rủa địch nhân. Cho dù bị cự kiếm của đối phương đâm xuyên thân thể thậm chí có thể cảm giác được lưỡi răng cưa bén nhọn trên kiếm cắt xén nội tạng nhưng những chiến sĩ này vẫn gào thét dùng vũ khí nện lên đối phương, chỉ cần cho đối phương thêm chút thương tổn họ cũng thấy thỏa mãn rồi.

Số đông người hung hãn không sợ chết quả nhiên sinh ra hiệu quả, từng kỵ sĩ giáp đen bị kéo xuống chiến mã rồi bị đông đảo chiến sĩ nhấn chìm. Nhưng là mỗi khi có một vị kỵ sĩ giáp đen chết đi, xung quanh hắn là mười mấy chiến sĩ ngã xuống. Những chiến mã mọc răng nanh kia cũng vô cùng hung hãn, cho dù mất đi chủ nhân nhưng chỉ cần không bị chém ngã là toàn lực chạy, hung hăng va chạm khắp nơi, răng nhọn và bốn vó của chúng đều là vũ khí trí mạng. Mà một con chiến mã vô chủ đột nhiên cắn đứt đầu một chiến sĩ sau đó còn thè cái lười đỏ lòm dài ngoằng của mình ra liếm mép.

Một màn đầy khủng bố này dọa mấy chiến sĩ nhát gan nhưng lại chọc giận triệt để những chiến sĩ còn lại.

Một kỵ sĩ thần điện hống lớn đụng vào bên người chiến mã, đâm bội kiếm vào sâu trong nội tạng nó. Lớp da lông dày của chiến mã như lớp phòng ngự của ma hùng vậy nhưng dưới một kích toàn lực của kỵ sĩ thần điện, nó cũng không thể bảo vệ điểm yếu. Chiến mã hí dài một tiếng, thanh âm gầm rú có chút giống với ma thú. Nhưng ngay khi nó hí dài, lại có mấy chục thanh binh khí đâm sâu vào thân thể nó, có những thanh chỉ đâm vào được mười mấy centimet nhưng cũng có thanh đâm thật sâu vào nội tạng nó. Chiến mã co quắp giãy chết, nó dùng hết lực lượng cuối cùng xông đến cắn vỡ khải giáp của một kỵ sĩ thần điện, lực cắn mạnh mẽ còn làm đầu vai và nửa ngựa của kỵ sĩ này bẹp dí lại.

Dù cho từng chiến sĩ dùng sinh mạng của mình xung kích nhưng thế trận mũi nhọn của những kỵ sĩ giáp đen vẫn vững chãi như núi. Từng kỵ sĩ giáp đen không ngừng đi ra từ truyền tống môn, thế trận mũi nhọn dần kéo dài, hình thành phòng tuyến phòng ngự vững chắc rồi theo thời gian trôi, thế trận dần mở rộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.