Tòa Thành Tội Ác

Chương 23: Q.1 - Chương 23: Bóng mờ (hạ)




Stevenson hơi ngớ rồi lập tức cười nói: "Thật không ngờ ngươi rất thông minh a! Ta quả thực không phải thành viên pháp sư chấp pháp đoàn, nhưng…"

"Không có nhưng! Ngươi đừng mong đụng vào ta nữa! Nếu như ngươi muốn miễn cưỡng cũng có thể nhưng ta sẽ kêu lên." Thanh âm thiếu nữ càng lúc càng lớn. Đây là một khu vực hẻo lánh mà giữa các khu vực có hệ thống cách âm rất tốt nên cho dù thanh âm thiếu nữ lớn đến đâu cũng là vô dụng. Vấn đề then chốt là trong mỗi khu công cộng của Thâm Lam đều có trang bị ma pháp ghi chép, thanh âm của thiếu nữ chỉ để những trang bị này ghi lại mà thôi. Thâm Lam là lĩnh vực của pháp sư truyền kỳ nếu như Stevenson dùng vũ lực để đạt được thân thể thiếu nữ thì không được bao lâu Tô Hải Luân sẽ biết. Theo tính tình của pháp sư truyền kỳ, kết quả tốt nhất Stevenson là giống với Randolph, bị đánh một trận sau đó lột đi thân phận học đồ đuổi khỏi Thâm Lam.

Mỗi cá nhân trong Thâm Lam đều có giá cả tương ứng mà thiếu nữ hiểu rõ giá trị bản thân. Nàng tin tưởng một người bình thường sẽ không vì thân thể mình mà vứt bỏ thân phận học đồ của pháp sư truyền kỳ.

Stevenson quả nhiên dừng lại không có ý định động thủ tiếp. Thiếu nữ cũng không dám quá độ chọc tức hắn, nam nhân này mang theo khí tức làm nàng không rét mà run. Cho nên Irene không dám dừng lại lâu vội vã quay đầu đi hướng truyền tống trận dù cho có phải tốn nhiều tiền nàng cũng không muốn ở gần đối phương.

"Ngươi có thể nghĩ lại." Sau lưng Irene vang lên thanh âm Stevenson, thêm vào đó là một thanh âm khác làm nàng do dự, đó là thanh âm leng keng của kim tệ va chạm vào nhau.

"Chí ít phải có hai trăm kim tệ!" Thiếu nữ đại khái phán đoán qua tiếng va chạm. Thế là nàng chầm chậm dừng lại quay đầu lại nhìn.

"Dù sao cũng đã an toàn…" Thiếu nữ khẽ tự nhủ, tâm tình cũng theo đó càng thêm lay động.

Stevenson vẫn đứng nguyên tại chỗ giống như đang nhìn vật săn, hắn rất thong dong, cười cũng rất tự tin. Một túi da đẹp đẽ nhảy vọt lên không từ tay phải hắn không ngừng phát ra thanh âm kim tệ va chạm mê người. Túi tiền cũng không lớn nhưng mà phồng căng giúp củng cố phán đoán của Irene, trong đó ít nhất có hai trăm kim tệ. Mà với kinh nghiệm phong phú, cảm giác nhạy bén và hoàn cảnh âm u xung quanh giúp thiếu nữ phát hiện túi da còn tỏa ánh sáng ma pháp! Đây là túi tiền có lớp da phụ ma!

Đồ vật gắn với phụ ma đều rất quý, chỉ có đệ tử quý tộc trực hệ mới dùng được túi da phụ ma, đó căn bản là hành vi xa xỉ! Túi da phụ ma có thể tăng "không gian" giúp chứa được nhiều hơn, hoặc làm "nhẹ nhàng" giảm trọng lượng những thứ bên trong, hay là "chịu lực" giúp tăng thời gian sử dụng hoặc là loại kém nhất "lóng lánh" giúp luôn luôn tỏa ánh ma pháp. Nhưng dù là loại nào thì giá trị của nó cũng hơn xa số kim tệ nó có thể chứa!

Gương mặt cười của Stevenson càng lúc càng giống rắn độc nhìn chằm chằm ếch xanh không thể chạy trốn: "Vừa rồi ta đã sờ soạng ngươi cho nên đây là thù lao của ngươi, đến đây, cầm lấy đi!"

Irene bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc không nói nên lời. Nàng rất muốn xoay người chạy nhưng bàn chân nàng lại dần bước đến bên người Stevenson mà các ý niệm rối loạn không ngừng va chạm trong đầu nàng.

"Hắn sẽ không cưỡng bức ta nữa mà vừa rồi hắn đã sờ ta, đây chỉ là tiền bồi thường thôi…" Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, Irene hồn nhiên không biết bản thân đã đến trước mặt Stevenson. Mà Stevenson giống như biết nàng đang nghĩ gì, hắn đặt túi tiền vào lòng bàn tay nàng rồi đầy tà ác mỉm cười: "Túi tiền là của ngươi!"

"Nhưng là, ta…" Irene không nói nên lời, nàng cảm giác hết thảy không đúng nhưng lại không tìm ra được không đúng ở đâu.

"Ta biết ngươi hiện tại rất cần tiền mà Thâm Lam luôn đề cao giao dịch công bằng và tự nguyện. Cho nên ta có một kiến nghị như này, nếu như…" Stevenson hơi dừng một chút, ánh mắt hắn quét qua toàn thân thiếu nữ làm nàng rùng mình một cái rồi mới nói: "Nếu như ngươi có thể giữ trạng thái thân thể trước mắt này cùng ta lên giường, ngươi nhất định sẽ thu được thù lao lớn. Ví như ta có thể giúp ngươi trả hết tiền nợ…"

"Không, ta không thể…" Irene ra sức lắc đầu, sắc mặt nàng trắng bệch từng bước lui về phía sau, ngón tay nàng nắm chặt lấy túi tiền đến nỗi cũng bàn tay trắng bệch.

Stevenson chắp tay đứng đó không chút dự định ép buộc nàng mà chỉ nói: "Không vội, ngươi có thể suy nghĩ từ từ. Kiến nghị của ta có hiệu lực trong một tháng."

Irene đột nhiên xoay người vội vã chạy đi.

Ở sau người Stevenson, Minnie như bóng ma xuất hiện. Hai mắt nàng lành lạnh nhìn bóng dáng thiếu nữ đi xa nói: "Những người sinh hoạt ở tầng đáy này vì tiền có thể làm bất cứ chuyện gì. Ngươi thích thú loại này sao? Nếu như vậy đừng mong đụng vào ta!"

Stevenson đột nhiên cười trầm thấp nói: "Hôn ước của chúng ta đã thành lập, theo quy củ hiện tại ta muốn làm gì nàng cũng được!"

Hắn một tay nắm ké lấy Minnie đến trước người, tay phải hung hăng tiến vào pháp sư bào của nàng, ra sức xoa nắn ngực nàng. Sắc mặt Minnie tràn ngập phẫn nộ nhưng nàng giãy dụa thế nào cũng vô dụng, Stevenson với thân thể cường tráng tuổi mười bảy hoàn toàn áp chế nàng.

"Lão sư sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Minnie cuống cuồng kêu lên. Nàng ra sức vung tay vung chân chống cự như hoàn toàn quên mất bản thân chỉ là ma pháp sư hơn nữa còn vừa mới là thiếu nữ.

"Lão sư?" Stevenson cười lạnh một tiếng nói: "Nếu như không có Suo Lamu gia tộc giúp đỡ, chẳng lẽ nàng trả được học phí sao? Thời gian một tháng xảy ra rất nhiều biến hóa. Nếu không có Suo Lamu viện trợ, Mourinho hầu tước có lẽ còn không giữ được lãnh địa bản thân. Hắn hiện tại hận không thể biến mỗi kim tệ thành phụ ma tiễn, còn có lực nuôi dưỡng một nữ nhi thiên tài cầu học ở Thâm Lam sao? Đừng ngây thơ như vậy, nếu như hắn có bản lĩnh này thì sao lại bán ngươi cho Suo Lamu?"

Nghe thấy chữ bán này, sắc mặt Minnie càng thêm trắng bệch. Giao dịch sau màn hôn ước này trắng trợn và lõa lỗ không khác gì mua bán là mấy!

"Nếu như không có ta, Minnie tiểu thư thân ái, sinh hoạt thoải mái của nàng tại Thâm Lam, thân phận đệ tử pháp sư truyền kỳ chói mắt ngày mai có thể mất đi! Nàng đã nghĩ kỹ chưa?" Thanh âm Stevenson băng lãnh như gió từ địa ngục thổi đến làm toàn thân Minnie cứng ngắc, nàng càng thêm vô lực giãy dụa. Mà bàn tay hắn cũng lạnh lẽo y như thanh âm vậy, bàn tay đó dần trượt xuống dưới: "Minnie tiểu thư thân ái, nếu như nàng đã nghĩ kỹ thì mau tách hai chân ra."

Minnie đột nhiên kịch liệt run rẩy, nước mắt không tự chủ được lăn dài trên má nàng.

Stevenson lại khôi phục âm điệu quý tộc khẽ cười nói: "Còn về Irene, ta hứng thú với nàng ấy chỉ vì một nguyên nhân: tiểu Richard của chúng ta rõ ràng có chút thích nàng ta cho nên ta muốn biến nàng ấy thành nữ nhân của ta. Mà ở chuyện của Richard, nhất định nàng sẽ giúp ta."

"Minnie thân ái, có lẽ nàng quá chăm chú nghiên cứu ma pháp không để ý thế giới bên ngoài, thậm chí không quan sát gia tộc bản thân. Có lẽ nàng còn chưa biết người tiến công lãnh địa Mourinho hầu tước là ai. Nhưng không sao, ta có thể nói cho nàng biết, nàng ấy là Alizee Archimonde. Họ tên đầy đủ của tiểu Richard là Richard Archimonde. Thân ái, nàng đã hiểu mối liên hệ giữa họ chưa? A, thật ra nàng nên cảm thấy may mắn, nếu như người tiến công là phụ thân của Richard, Gordon Archimonde thì phụ thân nàng căn bản không chống đỡ được đến lúc viện binh của Suo Lamu gia tộc đến! Đến lúc đó nàng cho rằng nàng còn có được phần hôn ước với Suo Lamu gia tộc sao? Nếu như chuyện đó xảy ra, nàng sẽ sinh hoạt tầng đáy giống như Irene vậy. Một nữ nhi của hầu tước mất đất thì thân thể hoàn toàn có thể mua được bằng tiền, dù cho đắt hơn Irene thì cũng vẫn mua được!"

"Tốt rồi ta nói nhiều như vậy hẳn nàng đã biết tiểu Richard mới là địch nhân chung của chúng ta. Cho nên, giúp ta, thân ái."

Stevenson khẽ vỗ lên mặt Minnie, sau đó hài lòng nhìn ánh mắt không che dấu thù hận của nàng nhìn vào khu cư trú của Richard.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.