Sau khi tiễn Dieskau đi, Richard tiếp tục đi hướng đông nam.
"Richard, hiện tại chúng ta nên làm gì?" Lưu Sa hỏi. Nàng một mực đi theo Richard nên nghe được toàn bộ tin tức.
Richard thở dài một hơi nói: "Kế hoạch ban đầu phải thay đổi! Nếu như Cink Leier là thủ lĩnh thì hiện tại chúng ta không có năng lực đối kháng với nàng ta. Nàng ta đã đến gần Lam Thủy Lục Châu, chắc chắn đã biết tồn tại của chúng ta. Cho nên… nhất định phải mạo hiểm!"
"Ngươi chuẩn bị làm thế nào?" Lưu Sa hỏi.
Richard nhè nhẹ gõ yên ngựa, suy tư một lát rồi chậm rãi nói: "Ta chuẩn bị đi gặp lãnh chủa của chúng ta, vị Ác Lang công tước kia."
Nhưng vào lúc này, phương xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, một đội kỵ sĩ hơn mười người xuất hiện nơi đường chân trời. Không chút nghi ngờ, đây lại là một quý tộc chạy trốn nữa. Bọn họ bất kể tuổi tác, tước vị, kỵ thuật đều rất tốt mà lại ánh mắt nhạy bén, có thể kịp thời chạy trốn khỏi ma trảo của Cink Leier. Đương nhiên, nhìn từ phương diện khác thì là bọn họ vứt bỏ thuộc hạ, lâm trận bỏ trốn.
Richard đã thu được đủ tình báo, cũng đạt được hiệp nghị mậu dịch sơ bộ với Dieskau tử tước nên cũng không có hứng thú chặn đội kỵ sĩ này lại nhưng là đội kỵ sĩ này đột nhiên chuyển hướng đi tới trước mặt đội Richard.
Không cần Richard hạ lệnh, những chiến sĩ trải qua nhiều phen huyết chiến của hắn nhanh chóng biến trận, bảo vệ pháp chức giả ở giữa, kỵ binh chuyển qua hai cánh sẵn sàng đột kích. Do Richard không hạ lệnh đình chỉ hành quân nên những việc này đều hoàn thành trong quá trình di động.
Tiến tới chỉ là tiểu đội không đến hai mươi kỵ sĩ mà lại không có cường giả nào, có lẽ chỉ cần một lần đột kích là đủ giết sạch bọn họ. Sau khi nếm trải chiến thuật đàn sói của Salunweier, thủ hạ của Richard hiện tại không để loại quy mô nhỏ như này vào mắt.
Những kỵ sĩ này chạy thẳng tới cho đến khi cách mười mét mới dừng lại, móng ngựa đạp vụn đá dưới chân làm mảnh đá tung tóe đến trước người chiến sĩ dã man nhân đứng hàng đầu.
Richard nhíu nhíu mày vung tay, đội ngũ chỉnh tề dừng lại. Hiện tại những chiến sĩ dã man nhân đại đa có trọng thuẫn và rìu ném, chỉ có số ít chiến lực cao mới được cầm trọng binh khí hai tay. Bọn họ đứng nghiêm, trọng thuẫn đưa ra trước tạo thành hàng phòng ngự. Đối với sự vô lễ và khiêu khích của đội kỵ sĩ trước mặt, rất nhiều dã man nhân biểu thị phẫn nộ nhưng là bọn họ không có hành động gì. Bọn họ đã quen với việc tuân lệnh, nếu như không có lệnh của Richard thì họ chỉ hành động theo hướng của phong nha.
Lúc này đây, những kẻ theo đuổi của Richard người nhìn ta, ta nhìn người rồi đầy khó hiểu nhìn đám kỵ sĩ đó. Ở vùng đất Đẫm Máu này, họ đã gặp vô số thế lực, mạnh có yếu có nhưng chưa thấy kẻ nào mắt mù như vậy, dùng hai mươi kỵ sĩ khiêu khích đội ngũ vài trăm người.
Ở cự ly này, chỉ cần một tiếng hạ lệnh, rìu ném của đám chiến sĩ dã man nhân được ném ra hết thì có thể giết sạch những kẻ không biết trời cao đất dày này.
Đám kỵ sĩ này vây quanh một quý tộc trẻ tuổi, bên dưới trang phục hoa lệ là thân thể béo mập nặng đến cả trăm cân. Vị quý tộc trẻ tuổi này thực lực không quá cấp 5 nhưng lại có kỵ thuật hơn xa thực lực và trọng lượng. Ít nhất tộc độ chạy trốn vừa rồi không chậm, đương nhiên con ngựa dưới háng hắn cũng là loại chiến mã hảo hạng cao lớn hùng tráng.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn đám người đối diện, ánh mắt nhìn hướng Richard và trọng điểm dừng trên tiêu ký ma pháp sư ở ma pháp bào. Nhìn thấy kỵ hiệu quý tộc xa lạ kia, nét kiêu ngạo trên mặt hắn càng thêm nồng đậm như thể muốn nhỏ giọt ra. Hắn thậm chí còn lười nói chuyện, chỉ vẫy tay với thủ hạ.
Một tên kỵ sĩ phóng ngựa tiến lên trước. Khi còn cách mười mét, con chiến mã nhảy chồm lên, suýt thì đụng vào người chiến sĩ dã man nhân. Chiến mã dựng đứng người rồi đập mạnh hai móng xuống đất, khoảng cách hai móng chỉ cách dã man nhân không đến hai mét.
Cũng không phải kỵ sĩ này khống chế tốt mà là chiến mã của hắn bị sát khí vô hình của đội ngũ ép không dám tiến lên trước. Biểu tình của kỵ sĩ kia giống hệt chủ nhân hắn, lỗ mũi hướng lên trời tựa như không nhìn thấy dã man nhân đang cố gắng kiềm chế phẫn nộ.
"Chủ nhân của ta là Cao Địa Độc Giác Thú tử tước Rahim! Các ngươi là ai? Lập tức báo ra thân phận!" Kỵ sĩ cao giọng nói.
Richard đưa tay lên ngăn chặn thủ hạ tiến lên. Tất cả phong nha đều nằm yên tại chỗ, chúng nó đại biểu tâm ý của Richard, chúng nó bất động thì những chiến sĩ nô lệ cũng bất động.
"Ta là Richard, Richard Archimonde. Là khai thác kỵ sĩ phụ dung Thương Lang công tước." Richard bình tĩnh nói.
Nghe thấy danh hiệu khai thác kỵ sĩ, vài tên kỵ sĩ thủ hạ của Rahim lập tức cười lớn. Bản thân tử tước cao quý thì càng thêm không chú ý Richard mà ánh mắt tập trung trên người Lưu Sa. Cho dù đứng giữa mấy trăm người, Lưu Sa cũng rất hấp dẫn, không nói đến dung nhan tuyệt mĩ của nàng, tròng mắt và mi hổ phách càng tăng thêm tính thần bí và mỵ lực quỷ dị.
Lúc này kỵ sĩ phía trước vươn ra roi ngựa, quật tròn một vòng trên không bao lấy phạm vi dã man nhân, sa dân, cũng không bỏ qua thực nhân ma và bán thú nhân.
"Tên khai thác kỵ sĩ kia, coi như ngươi may mắn, Rahim đại nhân hiện tại cần hộ vệ! Hiện tại ta tuyên bố những nô lệ này đều bị ta trưng dụng, ngươi có thể mang theo thiếp thân hộ vệ rời đi, động tác nhanh chút, đừng ép ta động thủ trừng phạt!" Kỵ sĩ này ngạo mạn hạ lệnh, thần thái y như thể hắn là quốc vương vậy.
Hắn thậm chí còn không nhớ tên Richard, trong gặp gỡ giữa quý tộc, đây là vô cùng thất lễ huống hồ hắn còn không phải quý tộc. Càng như này, hắn lại càng ngạo mạn thậm chí còn có phần hơn chủ nhân tử tước Rahim của hắn.
"Khoan đã!" Rahim gọi một tiếng rồi chỉ Lưu Sa nói: "Ta mua nữ nhân kia!"
Ánh mắt tên kỵ sĩ kia nhìn hướng Lưu Sa cũng tràn đầy tham lam. Nhưng là hắn đưa lưng về hướng tử tước nên Rahim không thấy biểu tình của hắn.
Kỵ sĩ này lấy ra túi tiền treo bên eo, dùng tay ước lượng suy nghĩ một chút, không trực tiếp ném ra cả túi tiền mà lấy ra một vốc kim tệ, ném hướng Richard nói: "Đây là mười kim tệ! Để mua một nữ nhân thì đã là nhiều rồi, nữ nhân kia theo ta đi!"
Khi nói chuyện, kỵ sĩ này đã thúc giục chiến mã đi tới bên người Lưu Sa. Trong cảm nhận của kỵ sĩ này, nô lệ dã man nhân ở trước mắt hắn sẽ tự động tránh ra, nếu như không tránh thì trực tiếp phóng ngựa giẫm ngã. Dã man nhân tuy cường tráng nhưng cũng không chịu được chiến mã giẫm đạp. Một nô lệ ti tiện mà thôi, chết cũng chẳng sao, biết đâu lúc ấy còn tìm được chút tiền bồi thường hư tổn móng ngựa của khai thác kỵ sĩ kia ấy chứ.
Nhưng là nô lệ dã man nhân trước mặt hắn không định nhường đường, trọng thuẫn như tường lũy đặt đó, chiến mã dưới háng hắn bất an chồm lên, nhất quyết không chịu tiến lên trước. Kỵ sĩ kia trên mặt như có lửa thiêu, nhục nhã và phẫn nộ làm hắn gầm gào lên: "Tên nô lệ đáng chết, cút ra cho ta!"
Phốc một tiếng, kỵ sĩ vung lên roi ngựa, hung hăng quất xuống đầu chiến sĩ dã man nhân. Chiến sĩ này cũng không chút né tránh, chỉ hất tay lên dùng cánh tay cường tráng ngăn lại roi này! Roi ngựa quấn vài vòng quanh cánh tay cường tránh không có bao tay của dã man nhân để lại vết máu thật sâu.