"Được rồi, chúng ta phải đi thôi. Sau này ngươi sẽ có thời gian xem nó." Mordred vung đôi tay lên thúc dục 'dung nham' chạy hướng đỉnh núi kỳ tích. Richard cũng cố kiềm chế tâm tình trào dâng của mình để theo sát sau đó. Bốn người năm ngựa chạy cả một giờ mới đến được đỉnh núi kỳ tích. Chỉ có đến gần mới thấy hết vẻ hùng vĩ của ngọn núi cao ba ngàn mét này! Tầm nhìn của nhân loại không thể bao hết cảnh quan trước mắt, bất kể là muốn xem đỉnh núi hay con đường trên đó đều phải không ngừng chuyển động đầu điều chỉnh góc nhìn.
Những sợi dây nơi xa nhìn thấy giờ biến thành con đường rộng rãi đủ cho bốn làn xe uốn quanh lên đến đỉnh núi. Mặt đường do từng khối nham thạch bất quy tắc ghép lại nhưng lại nhìn không ra vết ghép mà trên bề mặt phẳng trơn có gắn vô số hạt nhỏ chi chít để đề phòng bánh xe và vó ngựa trơn trượt. Lan can con đường do tay vịn kim loại bảo vệ hơn nữa mỗi chỗ tay nắm luôn điêu khắc đầu ma thú sống động như thật. Ở giữa con đường là đá nham thạch hơi nhô lên bôi quét ánh vàng phân chia đường lên và đường xuống.
Richard ngẩng đầu lên tầm nhìn theo con đường lên đến đỉnh núi. Ở nơi này dù cho ngẩng đầu song song với trời cũng chỉ có thể thấy một đám mây mù bao lấy đỉnh núi khó mà tưởng tượng đến kỳ tích bên trên. Nhưng nhờ tinh thông số học giúp hắn biết độ dốc và chiều dài con đường. Nhưng là đường lớn như vậy, mỗi khối gạch, mỗi tay nắm lan can đều tinh xảo như này thì xây dựng hết bao nhiêu tiền đây chứ? Richard gần như không thể tính ra con số không lồ này! Cảm giác này cũng từng xuất hiện khi hắn tính thử giá tiền xây dựng Thâm Lam mà hiện tại đây mới chỉ là con đường lên tòa thành kỳ tích mà thôi.
"Ê! Richard, nhìn bên kia kìa!" Thanh âm Mordred vang lên, Richard nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy những khối kiến trúc kỳ lạ, đặc trưng rõ rệt là mái nhà bằng phẳng có đường thông lên trời. Thi thoảng lại có những con Griffin bước lên đài rồi chạy dài lấy đà và vỗ cánh bay lên trời, sau khi bay lượn mấy vòng quanh tòa kiến trúc nó mới trực tiếp bay thẳng lên đỉnh núi.
Đại đa là một Griffin lưng chở hai người bay lên đỉnh núi nhưng cũng có lúc cả đội Griffin cùng bay lên tạo thành cảnh quanh tráng lệ nhất là tiếng hót uy nghiêm trong tích tắc kia dù cho có cách cả một cây số cũng có thể nghe rõ.
"Đó là trạm Griffin, nếu như sau này ngươi muốn nhàn hạ thì có thể cưỡi chúng nó lên đỉnh núi nhưng nó không mang được tọa kỵ. Ở một đầu khác là trạm song túc phi long nhưng người ở Faust khinh thường dùng song túc phi long nên đại đa nó chỉ được dùng để chuyển hàng. Được rồi, Richard, chúng ta đi lên thôi! Đoạn đường này rất dài cho nên tốt nhất là ngươi thêm ma pháp cho con ngựa đi là vừa!"
Mordred vừa vỗ cổ 'dung nham', con hung thú này lập tức gầm nhẹ rồi chạy chồm tiến lên. Con đường tuy rộng rãi nhưng tới lui rất nhiều kỵ sĩ và đủ loại xe ngựa làm cho nó có vẻ chen chúc chật chội. Trên đường Richard nhìn thấy không ít cấu trang kỵ sĩ làm Mordred và hai cấu trang kỵ sĩ không còn bắt mắt nữa.
Khi gót sắt thiết giáp mã đạp lên tầng mây, Richard ẩn ẩn cảm giác được ma lực lưu động bên trong đám mây, nó mờ mịt khó giải nhưng khi dùng tâm thăm dò thì lại phát hiện nó chạy tuần hoàn tạo thành từng sợi tơ ngưng tụ không tán bên trong. Khi Richard phác thảo được những sợi tơ này trong trí não thì hắn kinh ngạc phát hiện nó là một phần của ma pháp trận! Nếu như cả đám mây đều là ma trận thì ma trận này lớn đến cỡ nào chứ!
"Richard! Cẩn thận chút, phía trước là cửa lớn Faust!" Thanh âm Mordred ẩn ẩn truyền từ mây mù đến. Tinh thần Richard khẽ rung thúc giục thiết giáp mã tăng nhanh tốc độ, khi hắn vượt qua một khúc ngoặt, đột nhiên một quảng trường khổng lồ hiện ra trước mắt hắn!
Đó là quảng trường lớn rộng đến cả ngàn mét vuông, nó dùng đá vàng phô đường, ngay cả Richard cũng không rõ tài liệu làm nên loại đá này nữa nhưng từ tiếng vang móng ngựa có thể tưởng tượng nó cứng rắn như nào. Trên quảng trường vàng kim này còn có vô số đường vân màu xanh đậm nhạt, từ những đường nét phù văn và phù hiệu ma ngữ kia quảng trường rất giống một ma pháp trận khổng lồ. Nhưng là Richard lại không cảm giác được chút ma lực lưu động nào ở quảng trường.
Trực giác nói cho hắn biết hiện tại hắn đang dẫm lên một ma pháp trận nhưng ma pháp trận này khác với những ma pháp trận hắn từng học. Không chỉ là khác mà trên thực tế Richard còn không hiểu ý nghĩa của bất cứ phù hiệu nào trên đó. Ma pháp trận này căn bản không thể dùng tri thức ma pháp hắn đã biết để giải thích.
Ngay lập tức ánh mắt Richard bị hai bức tượng khổng lồ hấp dẫn. Đó là hai bức tượng võ sĩ cao cả trăm mét, bọn họ chống kiếm đứng đó, gương mặt thì chìm sâu vào trong mũ choàng. Cự kiếm trong tay họ giản đơn chân thật, chỉ ở thân kiếm có khắc mấy phù văn không rõ ý nghĩa, phù văn cũng là màu xanh! Hai vị võ sĩ khẽ cúi đầu như thể hành lễ với bậc chí cao vô thượng nào đó, tuy chỉ là hai bức tượng không có sinh mạng nhưng vẻ thành kính của bọn họ ập vào mặt người đến xem, không biết vì sao Richard còn ẩn ẩn cảm giác được uy nghiêm và sát khí từ họ.
Cả hai đều dựa lưng hai trụ trống cao hơn trăm mét uốn cong nối phần đỉnh với nhau tạo thành cổng vòm. Bất kể là phần trụ hay phần đỉnh nối với nhau đều dùng nham thạch vàng kim như trên quảng trường đúc thành, bên trên cũng có những ma văn không rõ ý nghĩa. Nhưng bất kể như nào Richard lại không thể tìm được một khe hở hay dấu ghép nào giữa hai bức tượng và hai trụ trống. Điều này ý nghĩa như nào? Chẳng lẽ hai bức tượng và trụ trống nối thành cổng vòm phía sau họ do một khối nham thạch khổng lồ khắc thành sao?
Là ai có năng lực này, là ai có thể điêu khắc ra thần tích trước mặt?
Richard đột nhiên phát hiện bản thân khó mà hít thở. Thế là hắn nhắm tròng mắt lại yên lặng một lúc rồi từ từ mở mắt nhìn hướng cổng vòm. Ở giữa còng vòm không ngờ dùng ma pháp ngữ thông dụng ghi tên tòa thành: "Faust". Ngoài cái tên dùng ma pháp ngữ thông dụng này ra Richard không tìm được bất cứ điểm liên quan nào giữa nơi thần tích này với vị diện.