Chén rượu rất nhanh đã thấy đáy mà tin tức còn chưa truyền về. Thế là Stevenson cảm giác đầu có chút ong, có lẽ là do hắn uống quá nhanh. Minnie lại rót một chén cho hắn, lần này là một chén đầy. Thế là vị long mạch thuật sĩ lại thêm hy vọng, chầm chậm thưởng thức chén rượu trong tay. Đây là giây phút quan trọng, mỗi một nhân vật nổi danh đều trải qua rất nhiều giây phút như này, điểm chung của bọn họ ở những giây phút này vô cùng bình tĩnh. Vị long mạch thuật sĩ tâm chí cao xa đã sớm đọc rất nhiều sách về những nhân vật truyền kỳ cho nên tự tin hiểu rõ điểm này.
Thế nên hắn rất bình tĩnh cũng rất kiễn nhẫn hơn nữa còn hài lòng và kiêu ngạo về kiễn nhẫn của bản thân.
Chén đầy lại vơi, vơi rồi lại đầy. Khi cả chai rượu trống rỗng thì cuối cùng Stevenson cũng không thể bình tĩnh được nữa. Hai giờ liền! Đừng nói là giết một người dù có giết cả một con phố cũng đủ rồi! Nhưng là tin tức như đá chìm vào biển vẫn không thấy bóng dáng! Không có tin tức nào truyền về, dù là thành công hay thất bại cũng không rõ!
Mồ hôi lạnh đột nhiên úa ra tẩm ướt trang phục của hắn, khi hắn ngẩng đầu lên, hai mắt trợn to có chút mơ hồ của hắn nhìn thấy sắc mặt Minnie trắng bệch, bàn tay cầm vò rượu của nàng khẽ run rẩy. Stevenson bỗng nắm chặt lấy tay nàng làm nàng hoảng sợ đánh rơi chai rượu xuống đất nhưng hắn không vì thế mà tức giận mà ngược lại lại cẩn thận vuốt ve bàn tay nàng.
Tay nàng lạnh buốt giống như vừa ngâm nước đá vậy. Rõ ràng nàng đang lo sợ, dù cho có mượn cớ như nào thì lần này nàng cũng bị cuốn vào âm mưu này hơn nữa còn là nhân vật quan trọng trong đó. Vận mệnh của nàng và Stevenson đã bị buộc chặt lại cùng một chỗ! Nàng thậm chí không dám nghĩ đến hậu quả nếu âm mưu lộ ra. Khẳng định không thể chờ mong vào kết cục tốt đẹp như Randolph.
"Làm như nào đây? Chúng ta chạy trốn sao?" Stevenson đột nhiên hỏi. Sợ hãi đã bóp chặt tâm trí của hắn làm hắn không thể phán đoán gì nữa. Hiện tại hắn chỉ muốn rời thật xa Thâm Lam, trốn về lãnh địa gia tộc. Tiền đồ, cấu trang sư, vinh diệu, tất cả hắn đều có thể vứt bỏ, những thứ đó nếu so cùng sinh mạng thì thật nhỏ bé.
Lúc này, Minnie ngược lại lại tỉnh táo. Nàng rút tay ra từ nắm tay của Stevenson, sau đó nắm chặt lấy tay hắn dùng thanh âm cố gắng duy trì bình tĩnh nói: "Không, chúng ta không thể trốn. Đây là hải vịnh Băng Nổi, nơi này cách Thánh Thụ Vương Triều hơn sáu ngàn cây số, chạy trốn không thể thành công. Mà ngươi chạy thoát được một pháp sư truyền kỳ sao? Dù là một trong mười bảy vị đại ma đạo sư truy đuổi thì chúng ta cũng không thể trốn thoát ngoài một trăm cây số!"
Stevenson cũng hơi bình tĩnh lại, hắn còn mang theo một tia may mắn cuối cùng nói: "Có lẽ bọn họ đã thành công…" Nhưng là lời còn chưa nói hết hắn đã biết suy đoán này quá nực cười.
"Chúng ta nên làm gì đây?" Stevenson đã hoảng loạn hết mức, Minnie vẫn còn bình tĩnh là cọng rơm duy nhất hắn có thể nắm chặt lúc này.
"Không làm gì cả!"
"Cứ chờ đợi sao?"
Minnie lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải. Ta nói là hành động của chúng ta đối với Richard, dừng lại hết. Hiện tại nếu chúng ta muốn bảo vệ bản thân thì phải cầu viện gia tộc, nói hết mọi chuyện xem xem bọn họ có thể giúp chúng ta cái gì. Nếu như gia tộc chịu trả bồi thường đầy đủ, có lẽ pháp sư truyền kỳ sẽ tha cho chúng ta."
Lời của Minnie càng làm Stevenson thêm tuyệt vọng, hắn cúi thấp đầu nói năng lộn xộn: "Bọn họ có thể giúp ta gì chứ? Bọn họ không làm gì được đâu! Ta làm không phải chuyện nhỏ, ta muốn giết Richard, muốn giết người tình bé nhỏ của pháp sư truyền kỳ! Cho dù là phụ thân ta cũng không làm gì được, dù hắn không nói thì mọi người cũng biết lần chiến đấu trước hắn thua… A, không! Còn có một biện pháp! Khai chiến! Khai chiến với Thâm Lam! Thâm Lam có một đống ma pháp sư nhưng không có nhiều quân đội! Ta sao lại không nghĩ đến điểm này chứ, bảo phụ thân ta tấn công Thâm Lam…"
Minnie liều mạng lay tỉnh Stevenson, quả thật hắn đã bị rượu xung kích đầu óc, càng nói càng lớn tiếng. Tuy nơi này là khu cư trú của hắn nhưng Minnie cũng không dám xác định ở đây có bố trí thiết bị ma pháp giám sát không nữa.
Khai chiến? Khai chiến với Thâm Lam? Dù cho quân đội Thâm Lam mỏng yếu nhưng quân đội của Suo Lamu muốn đến đây cũng phải giết được một con đường sáu ngàn cây số! Thấy ngăn không được Stevenson, Minnie dứt khoát bưng đến một chậu nước đá đổ lên đầu hắn.
Stevenson khẽ rùng mình trực tiếp dựng đứng lên. Cái rét thấu xương giúp hắn xua đi hơi rượu làm hắn tỉnh táo lại. Hắn khẽ nhìn vào Minnie còn mang theo nét hoảng sợ rồi lại tự đổ một chậu nước đá lên người.
"Chúng ta chưa đến bước đường cùng…" Stevenson chậm rãi nói. Thanh âm hắn tuy khàn khàn nhưng đã khôi phục lý trí. Khẽ bước vài vòng quanh phòng, sau khi áp chế được kinh hoàng sợ hãi và hơi rượu, một vài phương án dần nổi lên trong đầu hắn. Dù cho hy vọng thành công mịt mờ nhưng vẫn có hy vọng.
Đi được vài vòng, Stevenson nhanh chóng đưa ra quyết định: "Hành vi gì cũng có thể bồi thường, chuẩn bị giấy bút ma pháp cho ta, ta muốn viết mấy bức thư. Ngoài ra ngươi cũng viết thư cho Mourinho hầu tước đi, đến lúc này rồi hắn cũng đừng mong đứng ngoài chuyện!"
Minnie khẽ chấn động rồi nhanh nhẹn chuẩn bị ổn thỏa.
Stevenson ngồi trước bàn, nhanh chóng viết xong bốn bức thư lần lượt gửi Suo Lamu công tước, thánh Cruise đại sư, mẫu thân của hắn và phong thư thứ tư gửi cho hôi ải nhân Hắc Kim.
Nhìn thấy nội dung bốn bức thư làm Minnie không khỏi kinh sợ. Bức thư đầu tiên, Stevenson hoàn toàn uy hiếp Suo Lamu công tước, nếu như công tước không giúp hắn vượt qua cửa khó này thì hắn cũng không ngại công bố những chuyện bí mật công tước làm mấy năm gần đây. Dù cho hắn chỉ nói sơ sơ nhưng Minnie cũng nhìn ra được tính nghiêm trọng của những việc này. Những việc này thật ra không liên quan đến pháp sư truyền kỳ nhưng nếu công khai ra thì hoàng đế Thần Thánh Đồng Minh sẽ rất phẫn nộ. Nhưng người phẫn nộ nhất không phải vị quân vương khát máu kia mà lại là đại đế Peter của Thánh Thụ Vương Triều! Thư viết cho Hắc Kim thì rất đơn giản, bên trên chỉ tỏ rõ thái độ của Stevenson nói điều kiện gì cũng có thể bàn.
Sau khi nhìn thư tan biến trong ma pháp trận, Minnie không nhịn được hỏi: "Như vậy cũng được sao? Sau này ngươi và gia tộc sẽ không thể nhìn mặt nhau nữa."
"Có bước lùi sao?" Stevenson cười lạnh nói: "Lần này chúng ta phải sống, chỉ có còn sống mới có thể nghĩ đến chuyện sau này gặp mặt nhau."
Chương 39: hoảng sợ (hạ)
Minnie gật gật đầu rồi cũng viết một phong thư cho Mourinho hầu tước. Thật ra gánh nặng tâm lý của nàng nhẹ hơn Stevenson nhiều bởi vì nàng đã sớm bị phụ thân mình vứt bỏ. Mỗi kim tệ nàng nghiền ép được đều là thu nhập thêm vào!
Ánh sáng ma pháp trận lúc sáng lúc tối rồi triệt để cắn nuốt bốn phong thư. Cùng lúc đó, Stevenson cũng phát ra tín hiệu ma pháp cấp cao nhất triệu tập toàn bộ thủ hạ của hắn ở Thâm Lam đến.
Minnie biết ý nghĩa của tin tức ma pháp này nên lại nhịn không được hỏi: "Như vậy không phải để lộ hết mọi người sao?"
Stevenson nhìn Minnie rồi cười tự giễu nói: "Đừng ngây thơ nữa. Chúng ta còn có điểm nào đối phương không biết sao?"
Long mạch thuật sĩ theo ý thức xoa giới chỉ trên ngón tay, không ngừng nghĩ về thế cục hiện tại rồi nói: "Triệu tập mọi người cũng để biểu thị ta đã thừa nhận thất bại, sẽ không làm gì nữa. Chỉ có như vậy mới có thể tạm hoãn công kích trí mạng của đối phương. Mà điều này cũng kinh động cấp cao của Thâm Lam, ép bọn họ làm gì đó. Nếu như bọn họ không làm gì mới là đáng sợ!"
Lúc này, Stevenson đã thừa nhận kế hoạch và hành động đã thất bại. Nhưng là, hắn lại nghĩ đến một khả năng khác. Tâm lý hắn âm thầm nguyền rủa lão pháp sư dẫn hắn tham quan Thâm Lam, chính từ miệng lão già này mà hắn biết được Richard là cấu trang sư tương lai và cũng biết thêm một vài tin tức như một mình Richard đến Thâm Lam cầu học. Mà không ngờ hắn lại tin tưởng đến mức không tiến hành xác nhận. Một đệ tử trực hệ của tộc trưởng lại có thiên phú cấu trang sư thì bên người có thể không có ai sao?
Stevenson ngầm phán đoán nhân thủ của gia tộc Archimonde ở Thâm Lam chí ít phải gấp đôi đám sát thủ của Huyết Anh Vũ, nếu như ở bên ngoài thì không đáng lo nhưng hiện tại nhân thủ trong tay hắn không đủ chống chọi. Dù cho Thâm Lam không cho phép trực tiếp dùng bạo lực nhưng hắn là người gây sự trước, Thâm Lam chỉ cần không tham gia, chỉ cần bảo trì trầm mặc… Nghĩ tới đây, vị long mạch thuật sĩ không khỏi khẽ rùng mình.
Chốc lát sau, vị chiến chức giả tiến vào khu cư trú. Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, ánh mắt giăng đầy tơ máu tràn ngập nôn nóng bất an. Vừa nhìn thấy Stevenson, hắn lập tức quỳ xuống nói: "Thiếu gia, hiện tại chưa thu được bất cứ tin tức gì, thuộc hạ định tự mình đi điều tra…"
Stevenson vung tay ngăn hắn lại nói: "Không cần, lát nữa dẫn người của ngươi về, thủ tiêu toàn bộ mệnh lệnh trước kia. Các ngươi cứ sinh hoạt như thời hòa bình không nhận được mệnh lệnh. Nếu như… các ngươi thu được tin tức gì thì báo lại cho ta nhưng không được đi do thám, hiểu không?"
Vị chiến chức giả lúc đầu còn hơi mơ hồ nhưng rồi lập tức hiểu ý Stevenson, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Stevenson nhìn đồng hồ ma pháp, lại nhíu mày nói: "Thần thuật sư đâu? Sao hắn còn chưa đến?"
Ngay khi Stevenson bắt đầu mất kiên nhẫn thì thần thuật sư mới đến. Hắn đầy thần bí kéo theo một rương hình chữ nhật, cẩn thận đặt xuống rồi mới hành lễ với Stevenson.
"Thiếu gia, thuộc hạ ngẫu nhiên phát hiện thứ này, nghe nói là tượng ma pháp Richard đã từng dùng, vốn không thể sửa chữa nên chuẩn bị đưa vào lò dong luyện nhưng là thuộc hạ cho rằng nó rất giá trị nên tốn ba vạn kim tệ mua nó về." Thần thuật sư nói.
"Ba vạn kim tệ? Cho dù là giá cả Thâm Lam đắt đỏ thì cũng chỉ một ngàn kim tệ mà thôi, lại còn bị hỏng đến không thể sửa được nữa chứ?"
Stevenson và Minnie cũng cảm thấy hiếu kỳ, chỉ riêng chiến chức giả suy nghĩ đến vấn đề giá cả. Một bức tượng giá chỉ 2000 kim tệ giờ lại dùng đến 3 vạn kim tệ mua về, tên thần thuật sư cũng tham ô quá lớn rồi! Biên độ này Stevenson cũng không thể chịu được.
Thần thuật sư biết lời chỉ trích này rất nặng nên cũng không dám tỏ ra thần bí, hắn vội vàng lấy bức tượng ra nhanh chóng giải thích. Hóa ra trong đám người phụ trách dong luyện có trợ thủ đắc lực của Hắc Kim, hắn nói trước giờ tượng sắt ma pháp Richard dùng đều rất kỳ quái. Mà trong đám người này còn có một bằng hữu của thần thuật sư cho nên thần thuật sư cũng thu được tin tức đến kịp lúc. Vị trợ thủ này giống với hôi ải nhân là đều tuân thủ quy tắc Thâm Lam đến mức kiên trì nhưng cũng không phải là không thể dao động, chỉ cần trả giá đủ lớn là được. Sau khi nhìn thấy bức tượng này, hắn lập tức quyết đoán tiêu ba vạn kim tệ mua vệ.
Bức tượng nháy mắt được lấy ra, để lộ cho mọi người xem những vết lồi lõm vô cùng thu hút trên mình nó. Bên trên những vết lồi lõm kia còn có những vết máu đã khô, Stevenson khẽ vuốt ve những vết máu rồi hỏi chiến chức giả: "Ngươi thấy như nào?"
Chiến chức giả sắc mặt vô cùng ngưng trọng nói: "Công kích không đặc biệt hướng tới điểm yếu, rất có thể là đấm đá lung tung. Nhưng lực lượng biểu hiện vô cùng lớn, chỉ có chiến sĩ cấp 10 đã qua huấn luyện mới có lực lượng như này. Bức tượng này có lực phòng ngự tương đương với kỵ sĩ mặc giáp nửa người như vậy lực lượng của Richard đã lớn đến mức quyền đấm ngã kỵ sĩ. Nhưng hắn không phải một ma pháp học đồ sao?"
Dù cho đưa ra được kết luận nhưng bức tượng này lại làm phán đoán với chuyện đêm nay chuyển hướng, Stevenson không khỏi đau đầu suy nghĩ. Một ma pháp học đồ có lực lượng như chiến sĩ cấp 10? Thật ra cũng không phải không thể, nếu chỉ tăng thêm lực lượng thì có rất nhiều cách như thiên phú chủng tộc, năng lực huyết mạch hay là vật phẩm ma pháp. Vấn đề là Richard còn ẩn dấu bao nhiêu bí mật nữa?
Stevenson lần đầu tiên cảm giác bản thân đã chọn sai đối thủ. Nhưng vấn đề là hắn không có quyền lực chọn, hắn chỉ là học sinh tự trả tiền mà Tô Hải Luân điện hạ lại chỉ bồi dưỡng một vị cấu trang sư.
"Vì sao không sớm đưa nó đến?" Stevenson gần như là gầm gừ với thần thuật sư.
Thần thuật sư cũng không biết phải trả lời như nào, sáng nay hắn mới nhận được tin tức nên hiện tại có thể mang tượng sắt đến là tốt lắm rồi.
Đợi cho lửa giận của Stevenson lắng lại, vị chiến chức giả mới nhắc nhở: "Thiếu gia, phần đầu bức tượng…"
Stevenson lúc này mới chú ý đến đây là bức tượng không đầu… phần quan trọng nhất đã biến mất. Mà ở nơi cổ là một vết cắt phẳng trơn như gương… Nhìn thấy ánh mắt Stevenson nhìn vào mình, vị thần thuật sư vội vã nói: "Nghe nói phần đầu bức tượng này rất đặc biệt cho nên Hắc Kim lưu lại cất giữ. Ta từng hỏi trợ thủ của Hắc Kim, phần đầu này có thể chuyển nhượng lại nhưng giá cả rất đắt, chí ít phải mười vạn kim tệ…"
Phần đầu rất đặc biệt?
"Ta cho ngươi mười lăm vạn, mau mang phần đầu về đây!" Stevenson không để ý đến tiêu tốn, hắn hiện tại chỉ muốn hiểu rõ đối thủ để biết tại sao lại thua từ đó đưa ra sách lược tiếp theo.
Thần thuật sư nhìn chiến chức giả rồi kiến nghị: "Thiếu gia, hay là đổi người đi."
Stevenson lắc lắc đầu nói: "Không, ngươi đi đi. Ta tin ngươi!"
Thần thuật sư đầy cảm kích rời đi, trước khi đi hắn còn đầy âm ngoan nhìn vị chiến chức giả. Stevenson cũng không phải đợi lâu, chỉ nửa giờ sau thần thuật sư đã trở về. Nhưng là sắc mặt hắn vô cùng ảm đạm, hai tay nâng một bảo rương bằng đồng được khóa kín, bộ dáng tràn đầy không muốn mở nó ra. Stevenson không nói lời nào tiến lên trước mở ra, vừa lôi ra phần đầu tượng sắt, hắn không khỏi ngơ ngác. Dưới phần cổ của nó cũng trơn bóng như gương, thậm chí có thể phản bóng người nhìn vào. So với thân thể, phần đầu này quả thực đặc biệt bởi vì nó không chút tổn hại!
"Thứ này mà tốn mười lăm vạn kim tệ?" Thanh âm Stevenson lạnh như gió thổi từ địa ngục làm vị thần thuật sư mồ hôi đầm địa, căng cứng gật đầu đáp.
Stevenson đột nhiên cười lớn rồi ném phần đầu đặc biệt này vào thùng rác nói: "Hay! Mua rất tốt! Chỉ cần có thể tiêu tiền là chuyện tốt!"
Chiến chức giả và thần thuật sư có chút không hiểu đầu đuôi, chỉ có Minnie là biết rõ. Nhưng nàng không thể cười lên như Stevenson, mỗi vết lồi lõm trên tượng sắt như điểm nặng đè lên tâm trí nàng. Từ khi nhìn thấy tượng sắt này, nàng luôn tưởng tượng đến Richard như dã thú điên cuồng, bộ dáng bình thường của hắn chính là núi lửa ẩn giấu sắp sửa bùng phát. Chỉ cần có lựa chọn thứ hai, nàng sẽ không chọn làm địch nhân với Richard. Giống như lúc nãy Stevenson đã gầm lên vạy, vì sao bọn họ không được thấy tượng sắt sớm hơn chứ?
Cho nên Minnie biết hiện tại có lẽ tâm tình Stevenson cũng rất xấu nhưng Hắc Kim chịu nhận tiền là tin tốt giúp bọn họ nhìn thấy hy vọng trong đêm đen.
Lúc này tâm trạng Hắc Kim cũng không tệ, hắn vừa ca khúc chiến ca của bộ lạc Chùy Gió Bão vừa chỉnh lý thu chi Thâm Lam. Ở dòng thu hắn ghi thêm một dòng 30000 rồi lại thêm một dòng 150000. Sau khi viết xong, những con số này như quặng bảo thạch thô trơn tròn làm hắn hài lòng mà giá cả chi ra chỉ không đến mười kim tệ. Chỉ là chút tiền bán sắt vụn nếu dong luyện tượng sắt mà thôi. Có thể bán tượng sắt vứt đi với giá như vậy giúp Hắc Kim cảm giác bản thân đã gần tiến mức nghệ thuật. Ai nói tài vụ quan chỉ dùng để ký nợ?
Thu nhập thêm vào giúp linh cảm Hắc Kim trào dâng mà hắn cũng không cảm thấy khoản tiền này có gì bỏng tay. Nếu như kim tệ đều tiến vào nhà kho Thâm Lam thì dù có nhiều tiền hơn nữa hắn cũng dám nhận.