Salunweier đang đứng trên nóc xe làm việc quen thuộc của mình ngắm nhìn chiến trường phương xa và liên tục gầm rú ra mệnh lệnh. Hắn đã mượn lực lượng ma pháp phóng to thanh âm bản thân hết mức nhưng giữa tiếng chém giết, la hét, rú thảm nơi chiến trường này thì phạm vi thanh âm của hắn cũng có hạn.
Lúc này pháp sư đã sớm mất đi ưu nhã và thong dong, mồ hôi không ngừng úa ra từ đầu trán. Cho dù có ma pháp trợ giúp thì giọng nói của hắn theo gầm rú thời gian dài đã dần khàn khàn.Lính liên lạc tận trung chức trách vẫn như nước chảy liên tục lui tới từ chiến xa của hắn đến chiến đội phía trước nhưng chiến cuộc chiến trường mỗi giây một khác, mệnh lệnh của Salunweier rất khó được chấp hành chuẩn xác, thường thì phải chậm đến mấy phút.
"Bên phải! Bên phải ngăn lại! Chết tiệt, ai cho các ngươi phái trọng kỵ binh tiến lên, lui xuống! Không thấy đối phương chuẩn bị đột kích sao… A! Đáng chết, bọn họ đã đột kích! Ngăn lại, a, không… Nita, phái một đội kỵ sĩ đế quốc đến cánh phải, đột kích tuyến đầu địch nhân, nhớ mang theo một thần quan."
Theo tiếng gầm rú của Salunweier, hai mươi kỵ sĩ áo giáp bóng loáng chậm rãi từ sau xe ngựa phi ra, sau đó dần dần gia tốc, sau vài trăm mét đã đạt tốc độ cao nhất, kỵ thương buông thẳng mượn lực chiến mã nghênh hướng trấn hùng kỵ sĩ đang đột phá trận tuyến.
Hai làn sóng thép hung hăng va chạm nhưng là sau va chạm, kỵ sĩ đế quốc thu được kết quả thảm bại! Kỵ sĩ đế quốc cao lớn khỏe mạnh nhưng đứng trước trấn hùng kỵ sĩ thì chỉ nhỏ bằng nửa mà lực lượng thậm chí còn chênh lệch lớn hơn cả thể hình. Đại đa bọn họ bị chiến mã đụng văng mà lực lượng ma mã của trấn hùng kỵ sĩ phát ra lớn đến khó tin, va chạm gần như không tạo được chút trở ngại nào thậm chí làm dừng lại chỉ trong tích tắc thôi cũng không làm được, mà trấn hùng kỵ sĩ còn tăng nhanh tốc độ để chém giết những kỵ sĩ đế quốc bị hất văng!
Trấn hùng kỵ sĩ y như tử thần, một lần xung phong, một lần quay lại, kỵ sĩ đế quốc đã không còn sót lại người nào! Lỗ hổng cánh phải càng lúc càng lớn. Cũng may những ác ma giáp đen này không đánh lâu, sau khi xung loạn đội hình đối phương là lập tức quay về, những tạp binh lộn xộn với đủ loại binh khí trong tay lập tức thế chỗ họ, bắt đầu hỗn chiến.
Cánh phải triệt để hỗn loạn mà lúc này một đột trấn hùng kỵ sĩ đột nhiên đập vỡ trung lộ, mạnh mẽ xé ra một vết nứt trong trận hình nghiêm chỉnh, thế là lượng lớn chiến sĩ hung ác theo gót trấn hùng kỵ sĩ xông vào trận địa.
Ngay khi nửa chiến trận của liên quân Thiết Tam Giác đế quốc và Hồng Sam vương quốc sa vào hỗn loạn, gần như sụp đổ thì một mảnh sáng lóng lánh đột nhiên hạ xuống, những chiến sĩ được ánh sáng bao phủ như uống vào dược tề sức sống, nháy mắt tinh thần no đủ, lực lượng, phản ứng thậm chí phòng ngự đều tăng lên, lập tức tạo thành thương vong thảm trọng cho kẻ địch thậm chí hai trấn hùng kỵ sĩ còn bị kéo xuống ma mã.
Cách đó không xa, Cink Leier nheo tròng mắt lại đứng trên hạt sư, nàng khẽ liếm môi thì thào: "Lại là thần thuật, ta ghét thần quan…"
Phần lớn thời gian nàng đứng bên rìa chiến trường, không chỉ huy quân đội cũng không giết địch, y như một bé gái thần trí không quá bình thường, ngây ngốc đứng tại chỗ không ngừng thì thào. Nhưng là sau khi nói xong câu này, Cink Leier đột nhiên biến mất. Trong tích tắc, nàng vẫn duy trì tư thế trước lúc tan biến, thần thái vẫn tràn đầy mê mang, thuần khiết và vô tội nhưng lại hiện ra sau người đại thần quan duy nhất trên chiến trường, cự ly này đã vượt quá trăm mét so với vị trí đứng lúc trước của nàng. Sau đó y như bé gái lạc đường, nàng nhìn đông ngó tây hơn nữa hét lên không ngừng nhanh chóng đi về hướng trận địa phe mình.
Tiểu đội kỵ sĩ thần điện hộ vệ hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ thấy một thiếu nữ xinh xắn như búp bê nhưng quần áo gần như lõa lỗ kêu thét chạy qua, thậm chí không ai nghĩ đến vươn tay ngăn lại.
Từ đầu đến cuối nàng như không làm gì nhưng là thần thuật của đại thần quan đột nhiên dừng lại, thần thuật tăng thêm trên người những chiến sĩ cũng đột nhiên tan biến. Đại thần quan đầy ngạc nhiên cúi đầu nhìn ngực bản thân, chỉ thấy trên thần bào xa hoa nơi ngực không biết từ bao giờ thủng một lỗ lớn, qua khe hở thần bào, có thể nhìn thấy bộ ngực cũng có một lỗ hổng khủng bố, bên trong không có gì cả!
Đó không phải vị trí trái tim sao? Mang theo nghi hoặc, ánh mắt đại thần quan dần dại đi rồi thân thể hắn dần ngã ngửa. Mà thiếu nữ đang chạy trong tay không biết từ lúc nào có thể một trái tim.
Nhưng trái tim này không phải của đại thần quan, trái tim của đại thần quan đã sớm vào bụng nàng. Còn về trái tim này, nàng chỉ khẽ ngửi rồi ném đi, sau đó trong tay lại như có kỳ tích xuất hiện một trái tim khác, trái tim nóng bỏng vẫn còn ngoan cường phập phồng, không chút biết bản thân đã rời xa thân thể.
Cứ như vậy, thân ảnh Cink Leier không ngừng chợt ẩn chợt hiện trong chiến trường. Thần thái nàng ngây thơ non nớt, hoàn toàn không hợp với cảnh chém giết khốc liệt. Nàng y như bé gái tùy hứng, vừa đi vừa hái quả, vừa cắn một miếng thấy không hợp là lập tức ném quả đi. Chỉ là bé gái khác nhặt quả cây còn nàng thì thu lấy trái tim người! Hễ nơi nào nàng đi qua thì có không ít chiến sĩ đối phương đột nhiên ngưng trệ hành động sau đó không chút dấu hiệu té ngựa, chỉ thấy một cỗ máu loang lổ nơi ngực dần lan rộng ra.
Cink Leier cứ như vậy xuyên qua chiến trường trở về trận doanh của mình, nàng tiện tay đưa một trái tim vào miệng hạt sư sau đó nhảy lên đầu nó. Nàng nhìn một chút chiến trường, đột nhiên cao giọng rít lên, vươn tay chỉ về phía trước, mười trấn hùng kỵ sĩ lập tức điều khiển ma mã dưới háng, xung kích hướng nàng chỉ.
Nơi đó chính là nơi trận địch dày đặc nhất, ngay khi trấn hùng kỵ sĩ xung phong, một kỵ sĩ thần điện trẻ tuổi đột nhiên té ngựa. Cánh phải và chính giữa càng lúc càng hỗn loạn, cánh trái cũng dần mất thế trận.
"Đáng chết! Nơi đó không thủ được!" Salunweier dùng sức nện xuống vòng bảo hộ nóc xe. Hắn đột nhiên quay đầu hô lớn: "Một đội kỵ sĩ đế quốc, một đội kỵ sĩ thần điện! Một trăm trọng bộ binh và một thần quan!"
Sau khi ra lệnh xong, thanh âm Salunweier đột nhiên ngưng trệ. Ở sau người hắn, đội quân dự bị đội hình chỉnh tề đột nhiên dần thưa thớt. Mệnh lệnh mới vừa đưa ra lập tức có chiến sĩ tương ứng ra khỏi hàng, bổ xung cho tiền tuyến lung lay muốn đổ. Nhưng là sau khi phái ra đội viện quân này, trên tay hắn chỉ còn lại trăm người, trong đó chỉ có một đội hai mươi kỵ sĩ, pháp sư và thần quan đã toàn bộ lên chiến trường.
Pháp chức giả duy nhất còn chưa sử dụng là chính Salunweier, còn có một vị đại ma pháp sư cấp 15 và một đại thần quan cấp 16 nữa. Thân phận địa vị hai người sau hắn đều là tầng cao của Hồng Sam vương quốc. Bọn họ đều thuộc về đại nhân vật thật sự, không thể lấy thân mạo hiểm được.
"Ma quỷ… Nàng là ma quỷ thật sự! Chúng ta phải tiêu diệt nàng! Không tiếc đại giá!" Râu mép trắng của đại thần quan run rẩy, gương mặt giăng đầy nếp nhăn bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo. Tức giận còn không đủ để biểu đạt phẫn nộ trong hắn, hắn còn ra sức dùng quyền trượng khảm ngọc gõ xuống nóc xe dưới chân.
"Đó là xe ngựa của ta!" Salunweier khẽ tức giận hô lên trong lòng nhưng không nói ra. Hắn còn định hét lên một câu nữa: "Nếu như ngươi thống hận ma quỷ như vậy thì tự đi qua tiêu diệt nàng ta đi."
Nhưng trong lòng Salunweier vô cùng rõ ràng, khi nhìn thấy một vị đại thần quan cấp 16 bị Cink Leier giết chết dễ dàng và lấy đi trái tim thì vị đại thần quan này nhất quyết không chịu lên chiến trường nữa. Hắn có thể làm nhiều nhất chỉ là chúc phúc cho đội dự bị chuẩn bị lên chiến trường. Thế lực của thần dũng cảm Nội An ở Hồng Sam vương quốc có hạn, tổng cộng chỉ có ba vị đại thần quan cấp 16. Trong bọn họ nhất định sẽ có một người tiến cấp giáo hoàng. Hiện tại ngoài ý chết mất một người làm kẻ còn sống này từ một phần ba cơ hội thăng chức nâng lên một phần hai! Đây là gia tăng mãnh liệt nhưng nếu như hắn cũng chết thì người không xuất chiến chắc chắn 100% sẽ làm giáo hoàng.
Phép tính số học rất đơn giản nhưng nhân tâm lại không đơn giản chút nào. Cho dù là dưới vinh dự của chúng thần cũng cho phép tín đồ giữ lại chút tư tâm nho nhỏ.