Nhưng mình có thể điều khiển lực lượng này sao? Lần đầu tiên Richard sinh ra nghi hoặc trong lòng.
Trong trường thí nghiệm, thể lực của thiết giáp mã nhanh chóng tiêu hao, tốc độ của nó đã giảm đi rõ rệt dù vậy vẫn nhanh hơn thiết giáp mã bình thường nhiều nhưng là thể lực trôi đi càng lúc càng nhanh. Sau khi nó đụng đổ một chướng ngại vật, nó đột nhiên sùi bọt mép nằm gục trên đất bất động.
Richard kinh ngạc thốt lên, hắn không ngờ kết quả lại như này nên nhìn hướng Phil đại sư. Lão đại ma đạo sư vỗ vỗ vai hắn nói: "Đừng lo sợ. Sơ cấp mẫn tiệp bình thường tăng 30% tốc độ mà ma văn cấu trang con làm ra chưa hoàn thiện, tốc độ tăng thêm dao động từ 30% đến 35%. Con thiết giáp mã kia bản thân nó cũng không đủ sức chịu được cấu trang, chẳng qua vì thí nghiệm nên mới mạnh mẽ cắm cấu trang vào cho nó. Nếu như tất cả hoàn thiện thì ma văn cấu trang sẽ không làm tổn thương bản thể. Hiện tại con đã hiểu cấu trang sư thay đổi thế giới như nào rồi chứ?"
Richard khẽ gật đầu, tâm tình hắn vẫn còn hoảng loạn không biết phải nói sao.
"Đây là lực lượng thay đổi thế giới nên phải sử dụng cẩn thận, nhất là con." Phil đại sư nói đầy thâm ý rồi dẫn Richard rời đi.
Hôm nay Richard được nghỉ học mà hắn cũng cần thời gian nghỉ ngơi. Chế tạo 'sơ cấp mẫn tiệp' cả đêm trong trạng thái hưng phấn làm thể lực, tinh thần và ma lực của hắn đã sớm cạn kiệt. Ngay khi nhìn thấy hiệu quả của ma văn cấu trang do bản thân chế tạo hắn đã không kiếm chế được phấn khích để rồi sau khi bình tĩnh lại thì mệt nhọc ập đến làm mí mắt hắn nặng như đá nằm gục tại chỗ.
Phil gọi một pháp sư trực ban đến dặn hắn mang theo hai lực sĩ dị tộc dẫn Richard về khu cư trú của hắn. Đợi pháp sư trực ban rời đi, Phil suy nghĩ một lát rồi gọi một học sinh đưa cho hắn một biên lai mua hai rương dược tề khôi phục ma lực và khôi phục tinh thần rồi bảo hắn mang hai rương này đến khu cư trú của Richard mà hóa đơn ký tên đại sư.
Vị học sinh này đã ba mươi tuổi, hắn đã theo đại sư nhiều năm cho nên trên mặt chỉ khẽ lộ tia kinh ngạc nhưng thật ra trong lòng hắn cuồn cuộn sóng lớn. Hai rương dược tề cũng chỉ có mười bình mà thôi nhưng dược tề Thâm Lam lấy hiệu lực gấp mấy lần bên ngoài mà nổi danh thêm vào đó là giá tiền gấp mười lần! Phil mặc dù địa vị cực cao ở Thâm Lam, thu nhập cũng sánh ngang địa vị nhưng hai rương dược tề này cũng bằng thu nhập cố định của đại sư trong một tháng. Phải biết thu nhập của Phil không chỉ dùng để duy trì cuộc sống bình nhật mà còn để vận hành phòng thí nghiệm của hắn nữa! Mà những học sinh trẻ tuổi khác thì càng không dấu được tâm sự. Kinh ngạc có, khen thưởng có, đố kỵ cũng có mà bình thản cũng có dù cho rất ít!
Thí nghiệm ma văn cấu trang chiếm mất cả buổi sáng, Phil nhìn một chút đồng hồ cát ma pháp, buổi học xế chiều của hắn cũng sắp bắt đầu.
Ngay lúc này, ma pháp trận phía đông bắc khán đài lóe sáng, thân ảnh Stevenson và Minnie xuất hiện phía xa. Vừa nhìn thấy Phil từ xa, Stevenson đã lập tức kêu lên: "Phil đại sư, cuối cùng cũng tìm được ngài!" Hắn một mực ôn nhã lúc này cũng không kiềm chế được vội vã và vui vẻ.
Stevenson dứt khoát chạy đến trước mặt Phil mới dừng lại. Dù cho bộ dáng nôn nóng nhưng hắn vẫn cung kính hành lễ. Không thể không nói lễ nghi và khí độ của hắn vô cùng xuất chúng, suy xét đến bối cảnh không tầm thường và năng lực thiên phú trác tuyệt thì điều này càng khó có được. So với Stevenson, hai vị học sinh khác của điện hạ rõ ràng kém hơn không ít. Minnie sẽ bất chợt để lộ kiêu ngạo tận xương tủy mà Richard phần lớn thời gian căn bản không để ý ai. Cho dù là trong lúc nghỉ ngơi, Richard cũng chăm chú vào bút ký và giảng giải của bản thân căn bản không để ý xung quanh làm rất nhiều người không thể kết giao được với hắn.
"Phil đại sư! Đây là tác phẩm dưới linh cảm ngẫu nhiên của con tối qua, mời ngài giám định!" Trong lời nói của hắn khó che dấu được nôn nóng. Dù cho cố gắng bảo trì khiêm tốn nhưng vẫn không dấu được tự hào và kiêu ngạo làm người khác không tự chủ được tò mò muốn biết hắn sẽ lấy ra sản phẩm gì. Stevenson cẩn thận mở một rương da phụ ma lấy ra một tấm da thú đưa đến trước mặt Phil đại sư.
Đây là một da thú màu ám hồng tràn ngập khí lưu huỳnh, từng đường vân đỏ sậm như máu và những khối đen lấm tấm trên da thú giúp đại sư nhận ra đây là da của một loại ma thú vô cùng nguy hiểm: liệt diễm địa hành long. Da địa hành long vô cùng kiên cố mà lại có tính truyền dẫn ma pháp cao nên là tài liệu tiêu chuẩn chế tạo ma văn cấu trang cấp 2 trở xuống. Mà tấm da Stevenson lấy ra phẩm chất ưu tú, nếu như rơi vào tay một vị đại cấu trang sư kỹ nghệ tinh thông thì còn có thể chế tạo cấu trang cấp 3!
Khâu xử lý của tấm da trước mắt này được làm rất tốt rõ ràng không phải Stevenson có thể làm được. Ở giữa tấm da được khắc ma pháp trận phức tạp, hình dạng như nắm đấm hung dữ hướng lên, khí tức hoang dã không ngừng tỏa ra. Từ đường nét và kết cấu có thể thấy kỹ nghệ của người chế tạo khá thuần thục đối với tiêu chuẩn cấp 1 thì đã khá tốt nhưng đối với ma pháp trận mà nói thì thủ pháp khá thô. Bởi vì ma pháp trận dùng trong cấu trang đều là hợp chế cho nên yêu cầu số lượng nhiều và độ chính xác cao cho nên ma pháp trận trước mắt này còn chưa hoàn chỉnh, tuy nhiên ở mấy ngóc ngách của nó cũng ngẫu nhiên lóe sáng ánh sáng ma pháp chứng minh nó có hiệu quả nhất định.
Phil đại sư tùy ý nhìn lướt qua ma pháp trận cũng khẽ kinh ngạc rồi gật đầu nói: "Hóa ra là sơ cấp lực lượng, độ hoàn thành khoảng 20%. Ừm, lấy tuổi của con hoàn thành được như vậy cũng khá tốt. Bức cấu trang này mang đậm phong cách của thánh Cruise xem ra ông ấy rất quan tâm chỉ đạo con nhỉ. Đợi Luther trở về con bảo hắn nghiên cứu chút xem xem có chỗ nào cần sửa đổi không."
Nói xong Phil tiện tay giao tấm da rồng cho một vị học sinh bên cạnh mà chính mình đi hướng truyền tống ma pháp trận. Khi đi qua Stevenson, vị ma đạo sư khẽ dừng bước nhìn thanh niên long mạch thuật sĩ nói: "Đáng tiếc, da rồng thật tốt, đáng tiếc a."
Dưới vòng vây của vài học sinh, thân ảnh Phil nhanh chóng tan biến.
Stevenson thì mờ mịt đứng tại đó… Bầu trời bỗng rất âm u mà gió rất lạnh…
Chương 28: lần đầu đả kích (hạ)
Stevenson còn chưa đến mười tám tuổi mà hắn còn có huyết mạch hồng long. Có thể chế tạo ma văn cấu trang là bước quan trọng nhất trong đời một vị cấu trang sư dù cho độ hoàn thành chỉ lớn hơn 10% thì cũng có nghĩa là theo thời gian có thể chế tạo được ma văn cấu trang. Có thể nói chỉ cần bước được một bước này như vậy sau này nhất định sẽ trở thành cấu trang sư cho dù chỉ là một vị cấu trang sư chỉ chế tạo được sơ cấp ma văn.
Stevenson còn trẻ, thứ hắn không thiếu nhất là thời gian. Hắn vốn cho rằng tấm da hao tốn tâm huyết nửa tháng của hắn, tài liệu tập trung cả lực lượng gia tộc Suo Lamu, hao phí lên đến quá trăm vạn kim tệ nhất định sẽ chinh phục được Phil đại sư, lại không ngờ kết quả như này. Nếu như tác phẩm này đến tay thánh Cruise, hắn nhất định sẽ nhận được khen thưởng không dứt nhưng là thái độ lãnh đạm và thờ ơ của Phil đại ma đạo sư lại như một chậu nước đá đổ xuống cái đầu nóng bỏng của Stevenson, mà lại là nước đá từ hải vịnh Băng Nổi!
Luther là ai? Stevenson biết Luther là học sinh của Phil đại sư, năm nay ba mươi mốt tuổi là đại ma pháp sư 13 cấp, không có huyết mạch đặc thù, ma lực tương xứng với tuổi tác, chỉ vậy mà thôiQ Người như này cho dù ở ngoài Thâm Lam cũng không đáng được Stevenson để ý. Tác phẩm hắn khổ tâm hoàn thành lại bị Phil đại ma đạo sư tiện tay đưa cho học sinh của mình hơn nữa lại chỉ là một vị phế vật tầm thường!
Thái độ của Phil còn như vậy thì cũng có thể tưởng tượng phần nào thái độ của pháp sư truyền kỳ. Stevenson đột nhiên cảm giác tâm tro ý lạnh, hắn bỗng nhớ đến khoảng trống trong hóa đơn mỗi tháng của mình làm lòng càng thêm mờ mịt. Chẳng lẽ muốn lấy được khoản pháp sư truyền kỳ vui vẻ khó đến thế sao? Đến cùng là vì sao? Phải biết dù không nói đến Richard thì phế vật Randolph kia cũng từng có được khoản tiền 'pháp sư truyền kỳ vui vẻ' không nhỏ.
Stevenson coi trọng không phải là kim tệ mà là truyền thừa và thừa nhận của pháp sư truyền kỳ. Mà khoản 'Tô Hải Luân vui vẻ' kia biểu thị thái độ của nàng nếu như không có được khoản này thì sao có tư cách trở thành cấu trang sư được?
Hắn đến Thâm Lam đã hơn nửa năm, thời gian này hắn chưa từng buông lỏng. Mỗi lần gặp mặt pháp sư truyền kỳ hắn đều chuẩn bị tỉ mỉ để biểu hiện hoàn mỹ nhất, có những lần ngẫu nhiên gặp mặt đều là nhờ vận dụng lượng lớn nhân lực vật lực tạo ra. Mà hắn cũng tốn nhiều thời gian vào tu luyện ma lực và học tập ma pháp, ma lực tăng lên chính là kết quả của quá trình nỗ lực này. Hắn làm rất nhiều điều nên làm cũng làm rất nhiều điều không nên làm nhưng hắn coi những điều đó là cần thiết. Ví như hắn dùng hết sức lực đả kích đối thủ cạnh tranh Richard, người được pháp sư truyền kỳ nhận định là thánh cấu trang sư tương lai. Đáng tiếc Richard như một tảng đá cứng, hắn làm sao cũng không thiết kế âm mưu được.
Trong mỗi trường hợp, Stevenson đều duy trì lễ nghi và phong độ của đệ tử đại quý tộc dù cho có rất nhiều lúc hắn muốn đạp nát mũi đối phương! Hắn đã hiểu rõ cơ cấu vận động của Thâm Lam thậm chí hiểu rõ tính tình những nhân vật quan trọng, không những thế mà còn thành công lôi kéo một nhóm bạn bè hơn nữa còn cô lập được địch nhân của mình. Nhưng là điều sau cùng có vẻ không đúng, bởi vì trước giờ Richard đều là cô độc.
Nhưng là sau khi nỗ lực trước giờ chưa từng có, rốt cuộc thu hoạch lúc này lại làm hắn có cảm giác mất mát. Thái độ lãnh đạm của Phil làm hắn tỉnh ngộ, Thâm Lam là một quái vật khổng lồ, trước giờ hắn vẫn tưởng bản thân hiểu rõ nó nhưng thực chất còn không thấy rõ được lớp lông của nó. Ở tổ chức do lượng lớn đại ma đạo sư tạo thành này thì một vị long mạch thuật sĩ mười bảy tuổi chẳng là gì cả, cho dù có là thiên tài! Ở Thâm Lam, thứ không thiếu nhất là thiên tài!
Một vị học sinh của Phil ở lại dọn dẹp trường thí nghiệm nhìn thấy sắc mặt trắng nhợt của Stevenson, hắn liền cảm giác có chút không nỡ huống hồ hắn còn từng thu không ít lễ vật từ Stevenson. Tuy không phải là thứ quý giá gì nhưng cũng đại biểu đối phương tôn trọng và nhớ đến mình, điều này với đệ tử đại quý tộc càng khó có được.
Hắn liền tiến tới chào hỏi với Stevenson, sau đó mới khẽ nói: "Buổi sáng này lão sư rất bận bởi vì thí nghiệm ma văn cấu trang của Richard. Lão sư dùng cả buổi sáng để thí nghiệm nên thời gian biểu bị quấy rối."
Thanh âm vị học sinh rất nhỏ nhưng như sấm đánh bên tai Stevenson làm hắn chôn chân bất ổn.
"Richard? Ma văn cấu trang? Là cấu trang gì? Độ hoàn thành bao nhiêu?" Stevenson mang theo hy vọng cuối cùng hỏi. Thanh âm của hắn đột nhiên khàn khàn, bàn tay vò tóc đến rối loạn, mấy sợi tóc trước trán bị mồ hôi làm ướt đẫm dính bết vào trán nhưng hắn hiểu rất rõ cấu trang có thể dùng thí nghiệm thì độ hoàn thành đều hơn xa 20%.
Vị học sinh có chút đồng tình nhìn Stevenson sau đó chỉ hướng thi thể thiết giáp mã đang bị kéo đi ở phía xa: "Là sơ cấp mẫn tiệp, độ hoàn thành không có ý nghĩa gì. Nhìn thấy con thiết giáp mã kia không, cấu trang đó đã chế thành vật cắm và cắm trên người nó. Thí nghiệm rất thành công nói rõ cấu trang đó chỉ cần xử lý một chút nữa là hoàn thiện."
Dù cho đã chuẩn bị tâm lý nhưng đáp án hơn xa tưởng tượng của Stevenson. Ma văn cấu trang làm thành vật cắm mà lại còn thí nghiệm thành công? Đây là tấm chắn thứ hai trên con đường trở thành cấu trang sư! Mà Richard lại nhẹ nhàng vượt qua tấm chắn này, điều đó ý nghĩa như nào thì Stevenson hiểu rõ. Theo tiêu chuẩn rộng rãi hiện tại thì Richard đã có thể có danh hiệu cấu trang sư!
Tin tức này triệt để đánh tan phòng tuyến tâm lý của Stevenson dù cho hiện tại Richard còn cách cấu trang sư sáng tạo ma văn cấu trang một chặng đường dài nhưng đường đối phương đã đi hơn xa chính mình! Mà Richard mới chỉ mười hai tuổi, dù cho mới thêm một tuổi thì cũng chỉ mới mười ba mà thôi!
Trước mắt Stevenson đột nhiên tối sầm, hi vọng, tiền đồ, vinh dự và huy hoàng giây phút này đột nhiên đi xa mà khoản đầu tư khổng lồ của gia tộc càng thêm nặng nề và lạnh lẽo. Stevenson từng nhìn thấy kết cục của Randolph hơn nữa còn cao ngạo cười nhạo đối phương nhưng là rất nhanh nữa thôi, hắn sẽ biến thành Randolph thứ hai!
Stevenson một tay nắm chặt học sinh kia, nắm tay dùng lực mạnh đến móng tay đâm sâu vào tay đối phương. Thanh âm của hắn càng thêm khàn khàn: "Ngươi chắc là Richard chứ? Richard Archimonde? Là tên mười ba tuổi kia sao?"
Học sinh này khẽ tránh khỏi bàn tay của Stevenson. Hắn hiểu tâm tình của Stevenson càng hiểu hành động thất lễ của đối phương. Tiểu Richard làm mọi người vô cùng kinh ngạc đến cả Phil đại ma đạo sư còn không thể duy trì bình tĩnh huống hồ Stevenson.
Thói quen của pháp sư truyền kỳ đã không phải bí mật cho nên học sinh cùng lĩnh vực trước giờ luôn cạnh tranh thậm chí giẫm đạp lên nhau. Mỗi khi Richard tiến bộ thì những vị giáo viên dạy hắn cũng sẽ nhận được khoản Tô Hải Luân vui vẻ và đây cũng là đả kích trầm trọng với Stevenson cùng lĩnh vực. Mà lần này Richard thành công chói mắt như vậy, vị học sinh này có thể tưởng tượng đả kích trong lòng Stevenson. Thật ra cũng không cần tưởng tượng, chỉ cần nhìn bộ dáng hoảng hốt trên người vị long mạch thuật sĩ trước nay ưu nhã lễ độ là biết.
Còn về đau đớn ở cánh tay thì vị học sinh này coi như không có. Những lễ vật nhỏ Stevenson đưa hoàn toàn đủ bù đắp mấy chục lần vết thương như này, mà vị học sinh này cũng mừng trộm khi có thể thấy vị long mạch thuật sĩ trẻ tuổi thiên tài từng cướp đoạt vô số trái tim thiếu nữ xinh đẹp thất hồn lạc phách. Giống như câu nói Tô Hải Luân điện hạ hay nói: "Thật sự không nhịn được cười mà!"
So với Richard trầm mặc ít nói, ánh sáng của Stevenson chói mắt hơn nhiều. Hắn nếu như ngã xuống bùn thì sẽ có rất nhiều người sẽ đứng cười vỗ tay khen hay! Vị học sinh này đương nhiên sẽ không ngu đến mức cười trước mặt đối phương, hắn chỉ dùng ánh mắt ta hiểu nhìn Stevenson rồi không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
Những người từ nhỏ đã là hạch tâm của thế giới như Stevenson thì trước nay không cần đồng tình! Ánh mắt đồng tình của vị học sinh kia thậm chí còn khó chịu hơn tát hắn mấy cài! Mà Stevenson lại không thể tức giận, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười nhưng là ánh mắt hắn nóng rực, máu nóng toàn bộ dâng lên làm hồng đỏ làn da trắng nõn.
Thật ra vị học sinh này cũng hiểu được tác dụng của ánh mắt đồng tình kia nếu như đã đạt được hiệu quả thì vị học sinh này cũng không dám ở lại, hắn sợ ở thêm lát nữa chính mình sẽ không nhịn được cười mất. Trong Thâm Lam chỉ có Tô Hải Luân có thể cười lớn. Ngoài nàng ra, ai muốn cất tiếng cười lớn đều phải nhìn hoàn cảnh và những người xung quanh. Mà trước khi đi, vị học sinh kia như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó thế là nhìn lướt xung quanh rồi nhét một khối da cháy đen quá nửa vào tay Stevenson. Mà Stevenson cũng không vội xem tấm da mà lấy ra một bình thủy tinh nhỏ để cảm ơn.
Đây là một bình dược tề khôi phục ma lực dù cho là loại bình nhỏ thì cũng có giá hơn 500 kim tệ! Một phần lễ vật làm người khác hài lòng! Mà đây chỉ là để cảm ơn những tin tức vị học sinh kia để lộ mà thôi! Tin tưởng đối với tính cách rõ ràng mạch lạc của Stevenson, hắn nhất định sẽ cảm ơn nhiều hơn vì tấm da cháy đen vừa nhận. Vị học sinh kia cẩn thận cất đi bình nhỏ, cảm giác mịn lạnh từ thân bình làm hắn mê ly.
Đối với vị học sinh mà nói thì hôm nay là một ngày thu hoạch phong phú. Hắn được chứng kiến kỳ tích sinh ra mà lại còn thu được một phần lễ vật không nhỏ, thậm chí có thể còn kiếm được càng nhiều! Trước khi rời đi, hắn còn khẽ liếc nhìn bầu trời hải vịnh Băng Nổi, trời hôm nay thật trong xanh.
Stevenson cũng ngẩng đầu nhìn trời, nhưng hắn nhìn thấy chỉ có mây đen phủ kín bầu trời báo hiệu mưa bão sắp đến!
Cả trường thí nghiệm chỉ còn lại hai người là Stevenson và Minnie. Minnie một mực ở cạnh bên ma pháp trận, chỉ khi lực sĩ mang theo thiết giáp mã đi qua nàng mới cẩn thận quan sát một lượt. Ngoài ra dù là khi Stevenson nói chuyện với Phil hay vị học sinh kia nàng đều không đến gần.
"Thời tiết chết tiệt!" Stevenson nhịn không được khẽ nguyền rủa. Hải vịnh Băng Nổi dù đã vào xuân nhưng khí lạnh vẫn thổi qua làm Stevenson đang ướt đẫm mồ hôi như tiến vào hầm băng. Hắn khẽ mở bàn tay nhìn thứ học sinh nhét cho hắn, sắc mặt càng thêm khó coi.
Đó là một khối da thú cháy đen quá nửa nhưng có thể thấy rõ là lấy từ loại thằn lằn, nếu so với hỏa diễm địa hành long thì kém ít nhất 4 cấp mà giá đơn vị diện tích thì chênh lệch nhau 1500 lần! Stevenson rất thông minh tự nhiên hiểu được dụng ý của vị học sinh kia. Bức sơ cấp mẫn tiệp của Richard được chế tạo trên loại tài liệu miễn cưỡng hợp cách này! Ai cũng biết tài liệu càng tốt có thể tăng cao xác suất thành công khắc ma pháp trận!
Thế là khối da trong tay hắn đột nhiên nặng nề vô cùng làm hắn nắm cũng không chắc. Mà cự ly giữa hắn và Richard lại càng được kéo xa, chỉ vì tấm da vụn này! Lại một cơn gió lạnh thổi đến làm sắc mặt Stevenson càng thêm trắng bệch. Hắn đột nhiên vô cùng hận nơi này, khí hậu chết tiệt, con người chết tiệt, mọi chuyện đều chết tiệt! Hôm nay chuyện duy nhất mà hắn hài lòng là ứng đối trước mặt Phil và vị học sinh kia không quá mất mặt. Nhưng điều này có tác dụng gì chứ? Đại cục đã thua thì thắng nhỏ có tác dụng gì chứ?
Stevenson vẫy tay với Minnie tỏ ý mau đi hướng truyền tống trận, hắn không muốn ở lại địa phương gặp quỷ này nữa. Minnie đột nhiên thờ ơ hỏi: "Vừa rồi hắn cho ngươi thứ gì thế?"
Thân thể Stevenson đột nhiên cứng đờ rồi rít ra từ kẽ răng: "Là một khối da tốt!"