Một lúc sau, Richard nói: "Nếu như binh lực đối phương đúng như ta dự đoán thì chúng ta có cơ hội chiến thắng. Đầu tiên chúng ta sẽ mai phục, đánh lén trên đường lên núi, cố gắng giết chết mục sư của bọn chúng. Sau đó lui về cứ địa, lợi dụng cứ địa dễ thủ khó công này để chống lại đối phương. Từng chút một làm tiêu hao chiến sĩ và kỵ sĩ của chúng, khiến chúng không ngừng mất máu cho đến khi không chịu được nữa rút lui mới thôi. Theo truyền thống vị diện này, quân đội khi tấn công nếu tổn thất một phần ba sẽ lui binh, trừ khi có sứ mạng đặc thù hoặc mục tiêu rõ ràng. Chúng ta hẳn có thể kiên trì đến khi bọn họ lui binh, binh sĩ phổ thông tạm bỏ qua, mục tiêu tấn công của chúng ta tập trung vào tước sĩ và kỵ sĩ, giải quyết bọn họ ngay trên tường thành và trong cứ địa!"
Lưu Sa nói: "Có lẽ ta nên nhắc nhở ngươi, đừng quên còn có mẫu sào."
"Mẫu sào? Nó còn đang trong giai đoạn ấu sinh kỳ…" Richard có chút kỳ quái.
"Ấu sinh kỳ cũng có năng lực chiến đấu, đừng quên nó có thể tự kiếm ăn."
Richard nhíu mày suy tư, khi hắn nghĩ đến mẫu sào, ý thức tự động liên hệ với nó. Hắn có thể cảm giác nó đang ở sâu trong rừng, đang không ngừng ăn vật săn, hơn nữa còn truyền lại cảm giác thỏa mãn.
"Sáng mai quay lại cứ địa." Richard ra lệnh với mẫu sào, mẫu sào rung động ý thức đáp lại hắn.
Màn đêm từ từ buông xuống vị diện xa lạ, vòm trời lam đậm, gần như biến thành màu đen. Lơ lửng trên cái nền đen tối là một vầng trăng lẻ loi đang tỏa ra thứ ánh sáng nhợt nhạt, dường như nó đã bị ánh sáng của cả một trời sao lấp lánh nhấn chìm. Ở đây có thể thấy muôn vàn vì sao, số lượng nhiều hơn Noland nhiều, dày đặc như trân châu nơi tà váy của các quý phu nhân vậy.
Trấn nhỏ Oswald nếu như bình thường thì đã yên giấc từ lâu, nhưng hôm nay lại vô cùng huyên náo. Từng đội chiến sĩ đóng bên ngoài trấn, chỉ có kỵ sĩ và tước sĩ mới được quyền vào trấn nghỉ ngơi. Đương nhiên trợ thủ kỵ sĩ cũng được quyền vào trấn, bọn họ chỉ có thể chiếm nhà dân.
Cư dân trấn nhỏ toàn bộ già trẻ lớn bé đều không ngủ mà bận rộn chuẩn bị bữa đêm cho những vị quý tộc và chiến sĩ từ xa đến. Trong trấn vốn chỉ có hơn ba trăm cư dân, bỗng chốc ùa đến lượng chiến sĩ ngang với dân số của trấn, cộng thêm mấy chục quý tộc mà đến lão trưởng trấn cũng phải khom lưng cúi đầu, không trách được trấn nhỏ Oswald tự nhiên gà bay chó sủa, ồn ào rối loạn cả lên. Chưa nói đến những đại nhân vật như tước sĩ, dù là trợ thủ kỵ sĩ cũng đã có thể nghênh ngang trên trấn.
Lúc này trưởng trấn đang đứng cung kính phục vụ mấy vị quý tộc dùng bữa. Ngồi trong cùng là một nam nhân trung niên vóc người cường tráng tuổi chừng bốn mươi, vết sẹo trên cổ hắn rất dữ tợn, dù đã mặc áo quý tộc cao cổ thì phần thịt đỏ không ngừng lên xuống kia vẫn rất bắt mắt. Hắn nuốt miếng thịt bò nấu chín rồi ngẩng đầu hỏi trưởng trấn: "Tước sĩ Cage vẫn chưa truyền tin về sao?"
"Dạ chưa thưa tước sĩ Mintai tôn kính."
"Tên Cage kia không biết gặp phiền toái gì rồi.. Chúng ta nên cẩn thận một chút."
"Lần này có mục sư thần điện đi cùng, chúng ta sợ gì chứ?" Một nam nhân hằn học nói, rõ ràng hắn không có bao nhiêu tôn kính với Mintai: "Thủ tịch mục sư Camille không phải đã nói thực lực kẻ xâm nhập lần này vô cùng phổ thông sao? Theo ta thấy Cage phát hiện đồ vật gì giá trị nên chuẩn bị độc chiếm đây. Hắn nếu như truyền tin tức về thì sẽ bị chúng ta chia một phần thần ân a."
Trên mặt tước sĩ Mintai tràn ngập tức giận nói: "Cage chỉ là tiên phong! Hắn không phải thống soái, ta mới là thống soái."
"Ai biết được chứ? Đừng quên Cage mang theo chiến sĩ thiện chiến, làm sao một chút tin tức cũng không có?" Nam nhân kia nhún nhún vai sau đó nói: "Có lẽ lần này trở về hắn sẽ không còn là tiên phong nữa!"
Mintai khẽ hừ một tiếng không nói chuyện nữa mà nỗ lực tiêu diệt đĩa thịt bò.
Trong rừng rậm ngoài trấn, mấy đôi mắt theo lá cây yểm hộ lặng lẽ quan sát động tĩnh trên trấn. Chốc lát sau, Just dùng thân thủ linh hoạt không tương xứng thân hình to lớn, nhanh nhẹn nhảy xuống, lặng yên không tiếng động tiếp đất. Nếu như có người dùng thể hình của hắn lựa chọn quyết chiến nơi rừng cây thì nhất định sẽ bị chết rất thảm.
Richard đứng dưới tàng cây mượn rừng cây che đi thân mình. Hắn không có kinh nghiệm ẩn náu chiến đấu rừng cây nên không dám đến gần trinh sát như Just và Bọt Nước.
Just đi tới bên Richard nói: "Thủ lĩnh, ta vừa đếm qua, đối phương có hai tước sĩ, mười lăm kỵ sĩ và hai trăm tám mươi chiến sĩ trong đó có tám mươi chiến sĩ tinh nhuệ. Nếu như lần này giết sạch được bọn họ thì hai phần ba quân tinh nhuệ của nam tước Bodhisattva đã xong!"
Richard gật gật đầu nói: "Được, chúng ta trở về, ngày mai phục kích bọn họ. Nơi này để Bọt Nước giám sát là được."
Just gật gật đầu rồi hót lên tiếng chim dạ kiêu thường thấy ở vị diện này. Laer nhanh chóng hiện thân ở bên kia, ba phần tư huyết thống tinh linh giúp hắn hành động tự nhiên trong rừng rậm, một lọat kỹ xảo nhỏ cũng giúp người ngâm thơ tinh linh này vô cùng thích hợp với việc ẩn núp.
Ngày mới vừa lên, trấn nhỏ Oswald lại bắt đầu huyên náo.
Tước sĩ và những kỵ sĩ dưới sự trợ giúp của các trợ thủ đã chuẩn bị xong xuôi, cũng đã dùng xong bữa sáng. Chiến sĩ thì sắp xếp đội hình bên ngoài trấn sau đó do kỵ sĩ dẫn đội tiến vào trong núi.
Ra khỏi trấn không đến một cây số là hết đường lớn, lúc này chiến mã không thể đi tiếp được. Tước sĩ và kỵ sĩ đều nhảy hết xuống, để trợ thủ dắt ngựa về trấn nhỏ, bản thân thì cùng chiến sĩ đi vào trong núi. Bọn họ cũng phải đổi giáp nhẹ hơn để phù hợp đi đường, dù cho bọn họ dễ dàng gánh vác trọng giáp trên trăm cân, nhưng làm vậy sẽ rất khó đi trên đường rừng mềm xốp. Còn về đấu khí thì không thể lãng phí để nâng trọng giáp được.
Bắt mắt nhất trong đội ngũ là hai vị tước sĩ và hai mục sư thần điện. Bọn họ đều mặc trường bào màu đỏ đậm, khác biệt lớn nhất là vị mục sư lớn tuổi mặc trường bào có viền thêu chỉ vàng, rõ ràng là chức vị cao hơn người kia. Chiến sĩ xung quanh vô cùng tôn kính với mục sư, thậm chí thái độ còn hơn đối với cả tước sĩ. Ngay cả tước sĩ Mintai cũng tỏ ra rất tôn trọng mục sư. Làm công việc thần chức thường xuyên an nhàn trong thần điện, nay phải đi bộ trong đường rừng rõ ràng là khổ sai, nhưng cả hai mục sư này vẫn tràn đầy thần thái. Bắt giữ kẻ xâm nhập từ dị vị diện là con đường thu được thần ân nhanh nhất, chút khổ cực này căn bản không là gì.
Tước sĩ Mintai tính tình nóng nảy nhưng rất có tài dùng binh, hắn đã sớm phái chiến sĩ đi trinh sát hai bên đường. Nhưng càng đi sâu vào rừng rậm, đội ngũ dần dần bị kéo dài ra. Phạm vi xuất hiện kẻ xâm nhập đã sớm được thần dụ chỉ định, bởi thế lộ trình hành quân đã rõ ràng, mấy chỗ dễ bị mai phục cũng được tước sĩ nắm chắc.
Mintai dẫn đầu đội ngũ, tước sĩ Huber đi sau cùng, bốn vị kỵ sĩ chuyên môn bảo vệ mục sư. Khi đội ngũ đi qua một con dốc, tước sĩ Mintai ngẩng đầu lên nhìn đỉnh dốc đột nhiên nảy sinh lo lắng trong lòng. Nhưng là nơi này địa thế rộng mở, mai phục không được người nào, binh lính trinh sát đi phía trước cũng không thấy gửi tín hiệu báo động gì, nghĩ vậy nên hắn bước nhanh tới.
Trên cành đại thụ chen ra từ dốc đứng, một tinh linh yên ắng hiện hình. Hắn gần như hợp làm một thể với tán cây, cả người như không tồn tại dán chặt vào cành cây thậm chí còn khẽ rung động theo gió nhẹ. Ánh mắt Laer dán chặt vào hai mục sư, ở bên người hắn còn đặt hai cỗ thi thể trinh sát còn ấm.
Kẻ ngâm thơ tinh linh chậm rãi kéo ra trường cung, mũi tên chỉ thẳng vào mục sư. Không ngờ lại có hai mục sư, đây là bất ngờ, tự nhiên lại phải thêm tiết mục tuyển chọn kẻ để giết nữa! Nhưng cứ chọn kẻ trang phục hoa lệ hơn chắc cũng không sai.