Trong quá trình học tập, Richard phát hiện bản thân giỏi hơn hẳn trong lĩnh vực số học, kết cấu, khống chế động tác… Những công thức phức tạp đó hắn vừa nhìn là hiểu nhưng là càng học nhiều hắn càng cảm thấy thế giới ma pháp vô cùng kỳ ảo, càng làm hắn cảm giác bản thân còn hiểu biết ít. Richard rất chuyên chú cũng chịu đựng được khô khan. Hiện tại trong sinh hoạt của hắn chỉ có ma pháp, không còn gì khác.
Trong nháy mắt đã là mùa đông, hắn thậm chí còn không biết tuyết đã rơi. Không khí bên ngoài rất lạnh nhưng khí hậu Thâm Lam vẫn ấm áp như mùa xuân. Sau khi sinh hoạt ở đây mấy tháng liền, giờ hắn cũng đã quen với không khí ấm áp nơi này.
Đêm nay, một sao chổi quẹt phá nơi xa xông qua tuyết rơi đầy trời dừng hướng trên đỉnh Thâm Lam. Đã có ba vị ma đạo sư mang theo hai mươi ma pháp sư cung kính đứng chờ sẵn hoàn toàn không để ý đến gió lớn và mưa tuyết xung quanh.
Ầm, thân ảnh nho nhỏ của Tô Hải Luân hiện ra, lập tức có hai nữ ma pháp sư trẻ tuổi tiến lên khoác áo da lông cho nàng. Lại có bốn ma pháp sư trải thảm hồng dưới chân nàng, thảm sàn không ngừng tiến về phía trước, đợi khi Tô Hải Luân đi qua lại có ma pháp sư cuộn thảm lên. Từ khi hạ xuống cho đến lúc tiến vào, hai chân nàng chưa từng chạm đất.
Ba vị ma đạo sư bước nhanh theo gót Tô Hải Luân, cả ba vừa đi vừa nhanh chóng báo cáo sự vụ Thâm Lam những ngày nàng vắng mặt. Tô Hải Luân lộ rõ vẻ lười biếng lắng nghe, xem ra nàng cũng không có hứng thú với những chuyện này. Nhưng khi vị ma đạo sư thứ ba nói về tình huống giảng bài và nhân tài, hai mắt nàng đột nhiên sáng ngời lên nói: “Ngươi nói tiểu Richard có thiên phú ở ma pháp trận?”
Bị ánh mắt sáng ngời của nàng nhìn chằm chằm làm vị ma đạo sư kia toàn thân căng cứng, liên tục đổ mồ hôi lạnh. Cao giai pháp sư đều biết cảm giác bị pháp sư truyền kỳ chú ý không dễ chịu chút nào, cảm giác ấy như ếch xanh bị rắn nhìn chằm chằm vậy. Mà tinh thần lực chênh lệch làm ma pháp sư cấp thấp chịu uy áp không kém hơn long uy là bao. Hắn không ngờ Tô Hải Luân lại để ý chuyện này, cũng may là hắn có chuẩn bị đầy đủ nên vội vã lấy ra hai bức ma pháp trận Richard vẽ đưa cho Tô Hải Luân.
Ánh mắt Tô Hải Luân tập trung trên bức vẽ, nàng lập tức bị hấp dẫn thậm chí cả bước chân cũng chậm lại rồi sau dứt khoát dừng lại, liên tục lật đi lật lại xem hai bức vẽ.
Vị ma đạo sư này không ngừng đổ mồ hôi lạnh lo sợ, theo hắn nghĩ hai bức vẽ này vô cùng phổ thông, chẳng qua là hai ma pháp trận nhập môn mà thôi, không có chút sáng tạo nào. Trên thực tế, ma pháp trận này kết cấu đơn giản, nguyên lý rõ nét, tác dụng cũng có hạn nên cũng không cần thiết phải sáng tạo hay cải tiến gì. Richard vẽ chỉ là tiêu chuẩn ma pháp, hắn sở dĩ báo cáo chuyện này với Tô Hải Luân là vì nàng từng biểu lộ hứng thú đối với Richard thậm chí xem xét toàn bộ quá trình kiểm tra thiên phú.
Đó là mấy giờ liền! Thời gian chủ vị diện! Thời gian của pháp sư truyền kỳ đáng quý như nào chứ bởi thế hắn ngầm đoán nàng coi trọng Richard, vì vậy hắn cũng một mực để ý Richard. Hiện tại, Richard lấy được chút tiến bộ hắn liền lập tức coi đây là chuyện quan trọng báo cáo lên trên. Trên bản chất, vị ma đạo sư này chỉ muốn lấy lòng Tô Hải Luân mà thôi, bởi vì khoản tiền ‘Tô Hải Luân vui vẻ’ mỗi tháng vô cùng quan trọng với hắn.
Thật ra đây chỉ là một điểm tiến bộ mà thôi, Richard vẽ ma pháp trận không chút sai lầm nhưng chỉ đến vậy mà thôi. Mỗi ma pháp sư được huấn luyện tốt đều vẽ được ma pháp trận tiêu chuẩn nhưng đây là lần đầu tiên Richard vẽ ma pháp trận, điều này mới khó. Nhưng là có thể trở thành ma đạo sư thì có thể có người kém cỏi sao? Trong mắt vị ma đạo sư này thành tựu như vậy còn không đáng vào đâu. Đương nhiên hai ma pháp trận này có độ chính xác cao đến kinh người nhưng vẽ ma pháp trận không phải luyện kim, độ chính xác chỉ cần đạt đến tiêu chuyển là được, cao hơn cũng không có ý nghĩa. Nếu như lệch 1 centimét không ảnh hưởng gì ma pháp trận thì cần gì phải cố gắng để lệch dưới 1 centimét chứ.
Nếu như Richard có thể sửa đổi hai ma pháp trận này thì hắn mới kính trọng nhưng muốn sửa đổi ma pháp trận thì không phải ma pháp sư dưới cấp mười có thể làm được. Nhưng là Tô Hải Luân nhìn lâu như vậy làm hắn cảm thấy lo lắng, thầm nghi hoặc bản thân, hai bức vẽ này có gì đó không đơn giản sao? Nhưng là hắn nhìn lâu như vậy cũng không tìm được điểm đặc biệt.
“Thật không tồi!” Tô Hải Luân vươn tay khẽ vỗ lên vai vị ma đạo sư. Nhưng là thân hình nàng nho nhỏ mà vị ma đạo sư kia khá cao lớn, muốn vỗ đến vai cũng không dễ dàng nên vị ma đạo sư kia lập tức khom mình xuống.
Ầm, bàn tay nhỏ nhắn của nàng hung hăng vỗ lên vai vị ma đạo sư, vị ma đạo sư này bỗng cảm giác mình như bị cự long trảo trúng, không thể đề kháng ngã phịch xuống đất!
Tô Hải Luân khẽ kinh hô, vung tay dùng ma pháp nâng ma đạo sư lên nói: “Vừa rồi quá vui, xuống tay nặng chút.”
“Không nặng, không nặng!” Gương mặt già nua của vị ma đạo sư tươi tắn như hoa tươi sau gió mưa.
Tô Hải Luân cao hứng khua múa hai bức vẽ trong tay nói: “Thật không ngờ ngươi cũng nhìn ra được hai bản vẽ này bất thường. Ha ha ha, ngươi thông minh hơn rồi đấy, gần đây đã ăn gì vậy?”
“Đều là nhờ ngài chỉ đạo.” Vị ma đạo sư này khiêm tốn cười nói, không chút nào nhìn ra được là chính hắn cũng không biết hai bản vẽ này có chỗ nào xuất sắc. Có thể lên đến ma đạo sư không có ai là nhân vật đơn giản. Nhưng là trái tim của hắn không khỏi gia tốc bởi vì tiếng cười vui vẻ của nàng ý nghĩa tháng này khoản tiền ‘Tô Hải Luân vui vẻ’ của hắn sẽ rất cao.
Tô Hải Luân như một nữ hài vội vã chia sẻ hứng thú bản thân, nàng vội vã trải hai bản vẽ ra cho ba vị ma đạo sư xem: “Các ngươi xem, hai bản vẽ này giống hệt phiên bản tiêu chuẩn!” Nàng nhấn mạnh vào hai chữ giống hệt làm ba vị ma đạo sư cùng nhìn bản vẽ rồi chợt lộ ra biểu tình đã hiểu.
“Hai bản vẽ này chỉ sai bản vẽ tiêu chuẩn 0,01 centimet, mà độ sai lệch rất đều. Độ chính xác ổn định như vậy phải cần ma pháp sư cấp mười hơn nữa còn được huấn luyện nghiêm khắc mới làm được. Mà Richard mới cấp mấy chứ, hắn mới cấp một.” Tô Hải Luân tiếp tục nói.
Một vị ma đạo sư chợt hiểu nói: “Đây là thiên phú khó gặp, mà hắn còn có tinh thần lực ưu tú…”
Một vị ma đạo sư khác cướp lời: “Thiên phú các phương diện khác của hắn rất đều, không có điểm yếu đặc biệt…”
Vị thứ ba cũng là người đưa hai bức vẽ nói với giọng khó mà tin nổi: “Chúng ta có một vị ma văn cấu trang sư?”
“Đúng là như vậy!” Tô Hải Luân vui vẻ nói.
Cấu trang kỵ sĩ là vũ lực cấp cao của nhân loại, thực tế được chia thành tiễn thủ, thuẫn vệ, phá giáp… thậm chí còn có cả pháp sư ma công. Nhưng đặc điểm chung của các chức nghiệp này là có thể chịu được ít nhất ba ma văn cấu trang. Một trung đẳng ma văn cấu trang có thể tăng thêm 30% chiến lực, cho nên cấu trang kỵ sĩ mười ba mười bốn cấp có thể đấu với kỵ sĩ mười bảy cấp mà trên chiến trường cấu trang kỵ sĩ còn phát huy ưu thế lớn hơn nhiều. Chức nghiệp nào cũng tuân thủ hình kim tự thấp, cấp bậc càng cao thì số lượng càng ít, cấp bậc đủ cao sẽ trở thành cường giả được các thế lực chen nhau mời, ai cũng không muốn đi vào quân đội liều mạng. Nhưng những cấu trang kỵ sĩ này chiến lực không kém hơn cường giả thánh vực, lại có thể kết đội xung phong chém giết trên chiến trường vì vậy có thể xoay chuyển cục diện trận chiến.
Từ khi cấu trang kỵ sĩ lên chiến trường, một câu nói nổi tiếng cũng theo đó ra đời: chỉ có cấu trang kỵ sĩ mới đối phó được cấu trang kỵ sĩ. Mà người sáng tạo kỳ tích này chính là ma văn cấu trang sư.
Cường giả thánh vực là có hạn nhưng chiến sĩ mười ba mười bốn cấp là đếm không hết. Nhưng số lượng cấu trang kỵ sĩ của Thần Thánh Đồng Minh cũng chỉ khoảng trên dưới một ngàn, thời kỳ huy hoàng nhất cũng chỉ là ba ngàn, sở dĩ có chuyện này là vì số lượng hiếm hoi của ma văn cấu trang sư.
Nếu như nói cấu trang kỵ sĩ là lực lượng mang tính chiến lược, pháp sư truyền kỳ mang tính uy hiếp chiến lược thì ma văn cấu trang sư lại là người tạo dựng ưu thế. Nhưng là yêu cầu để trở thành ma văn cấu trang sư vô cùng hà khắc, không những cần ma pháp thiên phú, lực khống chế và sáng tạo cũng phải cao hơn nữa còn cần kiên nhẫn. Có những cấu trang kỵ sĩ bộ phận có thể chịu tải ma văn vô cùng nhỏ, ma văn cấu trang sư thường phải thu hẹp ma pháp trận lại chỉ còn cỡ nắm tay sau đó vẽ lên phần cắm hoặc trực tiếp vẽ lên thân thể cấu trang kỵ sĩ. Tác phẩm cao cấp của ma văn cấu trang sư tinh mịn đến mức mắt thường khó mà thấy rõ, những cấu trang mang theo công năng cường đại thường thường cần tốn đến mấy tháng để chế tạo.
Làm một trong ba đại đế quốc của nhân tộc, hiện tại số lượng cấu trang sư tính cả sơ cấp của Thần Thánh Đồng Minh chỉ có mười người, đó là đối tượng mà mỗi hoàng tộc hay đại quý tộc đều tranh đoạt. Cho dù là cấu trang sư sơ cấp cũng ý nghĩa một tiểu đội cấu trang kỵ sĩ vào mười năm sau, đối với những người nắm quyền thì đây là dụ hoặc không thể cự tuyệt. Vì vậy địa vị của cấu trang sư cao cấp còn không kém hơn pháp sư truyền kỳ là bao. Richard biểu hiện ra thiên phú quan trọng nhất của một cấu trang sư chính là tinh tế tỉ mỉ.
Cầm lấy hai bản vẽ, Tô Hải Luân càng xem càng yêu thích cười vang thành tiếng, tiếng cười của nàng không ngừng vang xa thậm chí dần hướng xuống Thâm Lam bên dưới.
“Thật là…” Ba vị ma đạo sư đều khẽ nghĩ nhưng bề ngoài vẫn cùng Tô Hải Luân cười, mà lại cười rất hân hoan tự nhiên như thể vị cấu trang sư tương lai Richard này là con của bọn họ vậy.
“Thật không nhịn được cười mà!” Tô Hải Luân đột nhiên cảm thán nói rồi lại tiếp tục cười to.
Tô Hải Luân không chút hứng thú với quyền lợi thế tục, cấu trang kỵ sĩ với nàng cũng không có lực hấp dẫn lớn. Ba vị ma đạo sư đều là người theo nàng đã lâu, cũng biết nguyên nhân nàng cười vui vẻ như vậy là vì nàng trở thành sư phụ của một cấu trang sư. Trước đây học sinh của nàng đều có thiên phú ma pháp nhưng không ai có thiên phú cấu trang sư, đây cũng là điều làm nàng căm hận không thôi. Năm xưa nàng từng đắc tội với một vị cấu trang sư mà hiện tại đối phương đã thành đại cấu trang sư là bảo vật trấn quốc của Thánh Thụ Vương Triều – một trong ba đại đế quốc nên dù nàng là pháp sư truyền kỳ cũng không thể làm gì đối phương, chỉ có thể đứng từ xa khinh thường lẫn nhau vì vậy mối thù này vẫn ghi lại đến hôm nay. Hiện tại có Richard lại giúp Tô Hải Luân có thể được như ý nguyện chỉ là không biết nàng sẽ biểu hiện vui vẻ của mình như nào trên người tiểu Richard nhỏ bé đáng thương.
Đây hoàn toàn là tự sướng nhưng không ai dám nói ra trừ phi hắn không muốn khoản tiền “Tô Hải Luân vui vẻ” nữa. Vị pháp sư truyền kỳ thật không dễ dàng mới ngưng cười được, cuối cùng vô cùng nghiêm túc nói: “Bắt đầu từ hôm nay toàn lực bồi dưỡng Richard trở thành cấu trang sư! Còn có, chuyện này nhất định phải bảo mật, ngoài các ngươi ra ta không hy vọng có người khác biết.”
Ba vị ma đạo sư, bao gồm cả những pháp sư khác tại trường đều thầm oán tiếng cười của nàng vừa rồi vang xa như vậy mà khẳng định chính nàng sẽ không kiềm chế được đắc ý trong lòng sẽ tuyên dương chuyện này cho thiên hạ biết nhưng là hiện tại tất cả đều chăm chú nghiêm túc gật đầu.
Hôm nay lại là cuối tháng, Richard lê thân thể mệt mỏi trở về khu vực của mình. Thiếu nữ kia đã đứng ở cửa chờ sẵn, theo lệ đưa huy chương cho hắn, hắn cũng theo thói quen không hỏi tên nàng.
Trên đài luyện kim, Richard mở ra huy chương rồi nhanh chóng nhìn qua nội dung. Đúng như hắn suy đoán, theo quá trình học tiền phí cũng tăng lên. Tháng trước miễn cưỡng thu chi cân bằng mà tháng này đã vượt quá ba vạn tiền bổ trợ, cũng triệt để ăn sạch tiền dư tháng đầu. Tháng sau Richard sẽ phải lựa chọn hoặc là hạ thấp tốc độ tu luyện, hoặc là nghĩ biện pháp kiếm càng nhiều tiền. Nhưng ngoài khoản bổ trợ cố định ra, hắn không biết phải kiếm tiền như nào. Richard mới chỉ mười tuổi mà cũng chỉ là ma pháp sư cấp một. Ở bên ngoài ma pháp sư cấp một đã là ma pháp sư nhưng ở Thâm Lam dưới cấp ba đều là ma pháp học đồ.
Ngay khi Richard còn đang lo lắng về thu chi tháng sau, đột nhiên khoản bổ trợ lại thêm một dòng. Đó là ‘Tô Hải Luân vui vẻ’, mức tiền là 50 vạn kim tệ. Quả nhiên là Tô Hải Luân vui vẻ rất đáng tiền! Đây là cách nghĩ duy nhất trong đầu óc trống rỗng của hắn!