Chiến đấu trong lầu chính rất nhanh thôi đã kết thúc, nữ nhân và trẻ con đều bị đuổi sang một bên, những binh sĩ đầu hàng thì bị giam trong phòng kín nếu như họ dám có cử động gì thì chỉ cần một mồi lửa là giải quyết xong vấn đề.
Lúc này Richard mới tiến vào lầu chính, chiến đấu trong kiến trúc quá nguy hiểm với pháp sư nhất là pháp sư cấp thấp. Richard theo ý thức tìm kiếm ba con mãnh thú và kiểm tra chiến lực của mỗi con, cũng may tốt hơn dự tính nhiều, đương nhiên không thể tránh khỏi mang thương nhưng chiến lực còn giữ trong năm thành. Richard hạ lệnh cho chúng nó đi khắp lầu chính tìm xem có tên nào lẩn trốn không đồng thời hạ lệnh những chiến sĩ tụ tập lại. Mãnh thú chết rồi còn có thể sinh ra chứ những chiến sĩ này chết một người thì thiếu một người.
Trong một góc đại sảnh, mười mấy nữ nhân và bảy tám đứa trẻ con vì sợ hãi mà chen chúc lấy nhau, các nàng đầy vô lực nhìn kẻ địch đột nhiên xuất hiện, mùi máu tanh nồng đậm làm những vị phu nhân và tiểu thư quý tộc trong đó xuýt ngất, cũng không hiểu nhờ kỳ tích nào mà các nàng còn kiên trì được.
Richard đi hai vòng quanh các nàng sau khi ghi nhớ hết phản ứng của mọi người rồi mới nói: "Ai là phu nhân, con trai hay con gái của tước sĩ Cage? Ai đứng ra chỉ điểm đầu tiên sẽ được thả."
Các nàng ban đầu còn có thể duy trì bình tĩnh nhưng ánh mắt hung thần ác sát, mùi máu tanh gắt mũi không ngừng nhắc nhở các nàng kết cục nếu không nói ra sẽ bi thảm như nào. Lúc này đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm, một người trốn sâu trong lầu bị mãnh thú phát hiện.
Tiếng kêu thê lương không nghi ngờ là cú đánh chấn nhiếp tâm tư những nữ nhân này tốt nhất, một bà vú già đột nhiên đứng phắt dậy chỉ hướng một quý phụ nói: "Chính là nàng! Nàng ta là phu nhân của tước sĩ!"
"Tiện dân! Rồi ngươi sẽ bị ta lệnh người quất chết!" Phu nhân tước sĩ đầy sợ hãi và phẫn nộ cao giọng rít lên.
Nhưng là vừa có người bắt đầu thì dồn dập có người noi theo như là sợ danh sách được tha thiếu tên mình: "Đây là nhi tử của tước sĩ Cage!" "Nữ nhân độc ác kia là người tình của tước sĩ!"
Trong nháy mắt, phu nhân, hai người tình, một con trai một con gái của tước sĩ đều bị chỉ ra. Richard lần này rất khẳng khái thả mấy nữ nhân đã chỉ điểm rồi nói: "Rất tốt, các ngươi được tự do, hiện tại có thể đi."
Những nữ nhân kia căng cứng đi hướng cửa, khi phát hiện không ai ngăn cản thì các nàng vội vã chạy thật nhanh.
Richard còn nói: "Laer, ngươi mang theo hai người cùng vị phu nhân cao quý và hai vị nữ sĩ xinh đẹp đây đi dạo đi, thuận tiện xem qua kho báu của tước sĩ."
"Xin ngài yên tâm chủ nhân." Bán tinh linh đầy ưu nhã nói. Kinh nghiệm cuộc sống hào môn và giác quan nhạy bén giúp hắn trở thành nhân tuyển đắc lực trong việc này.
"Ngươi chỉ có mười phút." Richard nhắc nhở tinh linh đang hưng phấn.
"Như vậy… khi cần thiết cần một vài thủ đoạn nhỏ." Laer nói.
"Tùy tiện." Richard vung tay lên, Laer và hai bộ chiến kỵ sĩ kéo theo phu nhân tước sĩ và hai người tình đi lên trên lầu.
Chỉ mười phút ngắn ngủn nhưng tinh linh quả thật cướp sạch tài phú của tước sĩ. Tổng số kim tệ, châu báu và mấy khối kim loại quý ước chừng giá khoảng năm ngàn kim tệ, làm Richard ngạc nhiên là Laer còn mang về một hộp nhỏ bên trong là ba khối ma pháp thủy tinh cỡ ngón tay. Ba đơn vị ma pháp thủy tinh này đã có thể làm chút chuyện như phụ ma, chế tạo dược tề hay trang bị ma pháp thậm chí còn có thể dùng làm năng lượng cho ma pháp trận. Mà từ kết cấu bên ngoài, lực lượng ẩn chứa đều giống hệt ma pháp thủy tinh Richard từng dùng, điều này nói rõ vị diện này có quáng mạch ma pháp thủy tinh thậm chí có thể suy luận phương thức ma pháp vận hành ở đây không khác Noland là bao. Điều này đối với Richard lấy ma pháp làm lực lượng là một tin không thể tốt hơn. Chỉ là ba nữ nhân nhất là người tình đẹp nhất của tước sĩ sắc mặt có chút mất tự nhiên, rõ ràng Laer đã dùng "thủ đoạn" mới thu được hiệu suất cao như thế.
Richard nhìn thời gian rồi lập tức phân chia nhiệm vụ. Hắn đem nữ nhân và trẻ con tống lên xe ngựa sau đó ép đi về cứ địa. Hơn hai mươi tù binh đầu hàng thì bị năm tù binh trước đó áp giải, cùng theo bọn họ đi phục kích viện binh của kỵ sĩ doanh.
Trước khi xuất phát, Richard xem xét tháp tên một lượt rồi lệnh người đốt cháy nó, khói lớn bốc ngút trời. Lửa và khói làm tiêu ký rõ nét trong phạm vi mười mấy cây số quanh đó, ngọn lửa như ám chỉ kẻ xâm nhập đã rút lui, cũng khiến viện quân chạy từ trấn Ước Phàm hay kỵ sĩ doanh không chạy sai phương hướng.
Địa điểm mai phục do tù binh đầu hàng chỉ điểm, quả nhiên thuận lợi chặn đứng hơn mười kỵ binh và hai mươi bộ binh từ kỵ sĩ doanh đến cứu viện. Dưới mệnh lệnh của Richard, nhóm người đầu tiên xông lên vẫn là tù binh được trang bị vũ trang sau đó là thực nhân ma bọc đánh hai bên, ba con mãnh thú thì lẩn ra chặn đường phía sau.
Chiến đấu rất nhanh đã kết thúc, đám viện binh nhanh chóng sụp đổ dưới thực lực chênh lệch tuyệt đối, Richard thậm chí còn không phải sử dụng ma pháp. Sau khi đơn giản quét dọn chiến trường một lượt, Richard lại mang theo những người này chuyển hướng phục kích đội thủ vệ trấn Ước Phàm.
Trận phục kích này có chút phiền toái vì không chỉ có thành viên đội thủ vệ đến mà còn có thêm hơn mười kẻ mạo hiểm. Trong đó còn có một lão pháp sư có thể bắn hỏa cầu thuật, là pháp sư cấp 5 hàng thật giá thật. Nhưng là hỏa cầu này cũng như tiêu ký chỉ điểm làm chỉ một giây sau hắn đã ăn một tên xuyên ngực của Laer.
Lần phục kích thứ hai vẫn là giết sạch kẻ địch chỉ là chết hai tù binh hơn nữa ba người bị trọng thương. Đấy đều là chiến quả của lão pháp sư nhưng là dưới thần thuật của Lưu Sa, ba chiến sĩ trọng thương chỉ cần nghỉ mười ngày là lại có thể chiến đấu. Mà chuyện đồng bào bị trọng thương được thần quan trị liệu cũng cổ vũ sĩ khí cho đám tù binh.
Một lần tấn công, hai lần phục kích đã quét sạch bộ đội của tước sĩ. Chí ít trong đêm này lãnh địa này đã như thiếu nữ bị tuột đi quần áo chỉ chờ bị giày vò.
Ngoài tiền tài ra, tù binh Richard có thể dùng lên đến ba mươi người. Sau khi công kích kỵ sĩ doanh lại được đến một nhóm trang bị và hơn hai mươi con chiến mã. Cứ như vậy Richard có một đội kỵ binh, trước khi mờ sáng đã tiến vào trấn Ước Phàm. Hai thực nhân ma và mãnh thú để lại ngoài trấn để tránh bình dân quá mức hoảng sợ.
"Địch tấn công!"
"Trời ơi, là ác ma dị vị diện!"
"Nhanh đi cầu viện!"
Trong tiếng kêu hoảng hốt hỗn loạn cùng với lác đác mấy thanh âm cảnh báo là tiếng kêu thảm thưa thớt. Vài tên thủ vệ dám nhào hướng đội ngũ Richard đều nhanh chóng bị chém ngã. Bộ chiến kỵ sĩ, tên như tác dụng, xuống ngựa lập tức biến thành chiến sĩ. Ngoài mấy tên dũng cảm lỗ mãng ra cũng không ai dám ló đầu ra nữa. Tất cả kiến trúc đều đóng chặt cửa, mỗi người đều đầy run sợ trốn bên trong.
Richard vỗ về chiến mã chậm rãi đi tới khoảng đất trống trung ương nhàn nhạt hỏi: "Trưởng trấn đâu?" Thanh âm của hắn không lớn nhưng đủ vang xa trong bầu không khí tĩnh lặng này.
Chốc lát sau, cửa lớn một tòa nhà hai tầng mở ra, trưởng trấn đứng tuổi đến trước mặt Richard, đầy dũng cảm nói: "Ta là trưởng trấn Ước Phàm, xin hỏi đại nhân đến đây có phân phó và yêu cầu gì? Ta sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của ngài, ta chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ là xin ngài dừng lại chém giết!"
Sau khi trưởng trấn đứng ra thì lục tục có trấn dân trầm mặc tụ bên đất trống. Mấy cỗ thi thể vẫn đổ quanh cửa trấn, máu vẫn chưa ngưng hoàn toàn, mùi máu theo gió không ngừng khuếch tán.
Richard nhìn trấn dân tụ lại nói: "Ai dám động thủ với người của ta lập tức giết chết, điểm này không cần thảo luận."