Nayar tùy ý kéo Huyết Anh Vũ đang hôn mê về hướng quán rượu y như kéo theo một vật nặng vậy.
Đêm càng khuya thì khu cạnh Thâm Lam càng an tĩnh, kể cả những kẻ thich đi dạo cũng không thấy bóng dáng. Vừa rồi thanh thế của pháp sư chấp pháp đoàn lớn như vậy, những cửa sổ trong hẻm sớm đã đóng chặt không để lại chút khe hở nào, dưới áp lực sinh tồn thì mọi người đã sớm quên đi tò mò.
Richard lặng lẽ đi theo sau người Nayar, ngoài sắc mặt hơi chút trắng bệch ra thì không nhận ra chút khác thường nào nhưng là hai tay giấu trong tay áo hắn nắm chặt lại, cơ thịt cổ tay không ngừng phập phồng thậm chí còn có những giọt máu khẽ chảy xuống. Trên tay Richard vốn có vết thương ở tay vì thanh sắt trên gờ tường không được xử lý đánh bóng. Nhưng đó vốn chỉ là vết thương nơi lòng bàn tay do hắn nắm lấy nó mà giờ hắn lại phải nhờ đau đớn để kiềm chế cuồng dã trong máu. Nội tâm hắn không ngừng gầm thét, hắn muốn hô lớn lên, muốn đánh đấm loạn xạ đập phá một phen để phát tiết khẩn trương.
Đêm nay là lần đầu tiên Richard giết người mà còn là giết bốn người liền mà chiến sĩ sau cùng còn bị hắn đâm vào bụng sau đó chậm rãi lôi ra nội tạng rồi chậm chạp thống khổ chết trước mặt hắn, gương mặt tràn đầy sợ hãi của đối phương vẫn in sâu trong tâm trí hắn. Khi đối đầu với sinh tồn, Richard tiến vào trạng thái tuyệt đối bình tĩnh, tất cả động tác và ý thức đều chuyển thành những con số lạnh lùng, nhờ đó hắn thi triển vô cùng thành thạo những kỹ nghệ Nayar dậy. Mà bốn sát thủ vốn chỉ cho Richard là một ma pháp học đồ nên phải trả giá bằng tính mạng! Ngoài hỏa cầu ra, ba sát thủ khác đều chết vì kỹ nghệ ám sát của Richard mà nếu suy xét cẩn thận thì cũng nhờ kỹ nghệ ám sát mà hắn mới ném chuẩn hỏa cầu! Quyết đấu trong thế giới hắc ám thường lóe lên cái đã quyết định sinh tử!
Giây phút quyết chiến Richard như trong mộng, chân thực mà lạnh lẽo, một giấc mộng đầy những con số. Cho đến khi hôi ải nhân rời đi hắn mới tỉnh lại từ giấc mộng, ngay sau đó khẩn trương, mệt mỏi, buồn nôn và co quắp bắt đầu ập đến xung kích Richard!
Ngoài cảm giác khó chịu khi lần đầu giết người ra, Richard còn cảm thấy khẩn trương với vận mệnh của Huyết Anh Vũ. Không biết tại sao, Nayar càng nhẹ nhàng bao nhiêu thì hắn lại càng khẩn trương bấy nhiêu. Hắn cẩn thận quan sát được khi Nayar kéo theo Huyết Anh Vũ, khóe mắt hai đồng bọn của Nayar có tia mất tự nhiên còn trong mắt Huyết Anh Vũ thì tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng trước khi hôn mê.
Từ những lời của Nayar, Richard đoán được Huyết Anh Vũ mười năm trước cũng có danh tiếng trong thế giới hắc ám. Người như vậy và đồng bọn của Nayar đều để lộ khẩn trương và sợ hãi thì Nayar sẽ trình diễn thứ gì cho mình xem đây? Lại nhớ đến Nayar vừa mới nhắc hắn chuẩn bị thùng gỗ, hiện tại chỉ cần nghĩ đến thùng gỗ là Richard bắt đầu co rút dạ dày, có cảm giác muốn nôn hết những gì trong bụng ra.
Nayar, Tô Hải Luân và những vị đại ma đạo sư đều có điểm chung là không nói đùa ở chuyện chính!
Dù cho rất muốn nôn ra nhưng Richard vẫn cố cắn răng theo kịp bước chân Nayar hơn nữa thành công kiên trì đi đến quán rượu. Đến cả Richard cũng phải nhận định đây là kỳ tích.
Đợi sau khi Nayar và Richard đi, hai nam nhân bộ dáng lười biếng kia lập tức biến đổi, bọn họ dùng tốc độ nhanh lẹ đến khó tin thu thập hiện trường. Chỉ vài phút sau mọi dấu vết đều biến mất sạch sẽ chỉ để lại những vết lửa đốt. Đợi đến sáng mai khi mọi người ra khỏi nhà sẽ cảm thấy tối qua hình như không có chuyện gì xảy ra. Thật ra sống ở khu cạnh Thâm Lam này thì những chuyện như chấn động, nổ tung, thanh âm lạ thường xuyên xuất hiện đã sớm thành thói quen. Trong phòng và bên ngoài là hai thế giới khác nhau, chuyện bên ngoài không liên quan gì đến người trong phòng. Kiến trúc được quy tắc Thâm Lam bảo vệ, phá cửa hoặc phá tường là việc không được phép, người gây họa sẽ bị coi là cố tình xâm nhập, trở thành địch nhân của Thâm Lam! Đương nhiên, chuyện bên ngoài và trong phòng cũng có thể liên quan đến nhau nếu người trong phòng quá hiếu kỳ!
Nayar kéo theo Huyết Anh Vũ xuyên qua đại đường tiến vào phòng bếp phía sau. Phòng sau này vô cùng lớn thậm chí diện tích còn hơn phòng ngoài gấp mấy lần. Ngoài nóc lò, hầm rượu và tủ thức ăn thường thấy, trên tường còn treo những vòng sắt, trên trần còn có ròng rọc và mấy móc sắt rủ xuống.
Khắp phòng tràn ngập mùi khói dầu và rượu mạnh nhưng hai thứ mùi vị này không thể át chế được mùi ẩm mốc lâu năm. Vách tường và nền đất đều được ốp đá nhưng dù cho có được tẩy rửa sạch sẽ thì cũng vẫn lưu lại những mảng ố nâu sẫm loang lổ.
"Đóng chặt cửa lại." Nayar vừa kéo Huyết Anh Vũ vào vừa nói.
Richard theo lời ra đóng cửa lại sau đó nhìn thấy góc cửa được đặt một thùng gỗ không quá nhỏ. Thùng gỗ dù cho cũ kỹ nhưng được cọ rửa sạch sẽ cũng không có mùi lạ gì nhưng vừa nhìn thấy nó, Richard cuối cùng không nhịn được phản ứng cơ thể, hắn đột nhiên nhào đến bên thùng gỗ liều mạng nôn mửa.
Hắn còn chưa kịp ăn cơm chiều cho nên chỉ nôn ra chút dịch rồi toàn là nước trong. Một mùi nồng nặc nháy mắt xông thẳng lên mũi Richard đè nén tất cả cảm giác khác, trong nháy mắt Richard nhận ra đó là mùi máu theo năm tháng! Richard ngay lập tức nghĩ đến không tốt, thân thể hắn lại theo bản năng kịch liệt phản ứng!
Mà Nayar như sớm biết Richard sẽ phản ứng như vậy, hắn chỉ thờ ơ bắt đầu việc của mình. Hắn bắt đầu kéo móc sắt rủ trên trần xuống xuyên tay chân tav vào đó sau đó lại lôi xích sắt, tứ chi Huyết Anh Vũ bị kéo giãn hết mức treo lên giữa trời hướng về các phía khác nhau.
Đau đớn kịch liệt làm nàng tỉnh lại từ hôn mê đồng thời không khỏi kêu thảm. Nhưng là sau khi tỉnh táo lại, nàng cũng không kêu thảm nữa mà lập tức thả lỏng thân thể bắt đầu quan sát bốn phía. Chỉ là khi ánh mắt nàng nhìn đến Nayar, ánh mắt đó lập tức biến thành tuyệt vọng đồng thời không khỏi khẽ rên rỉ.
Nayar khẽ vươn tay lung tung vuốt ve trên người nàng, phối hợp với gương mặt bỉ ổi của hắn thì muốn bao nhiêu dâm đãng có bấy nhiêu. Nhưng là Huyết Anh Vũ lại vứt bỏ giãy dụa, lực lượng thân thể nàng dần tán đi theo những cái vuốt ve của Nayar, gương mặt nàng tràn ngập tuyệt vọng.
Nayar khẽ huýt sáo rồi bắt đầu cởi dần trang phục của nàng. Huyết Anh Vũ cứ như vậy lõa lỗ treo giữa phòng bếp, do cơ thịt và xương cốt bị phá hoại nên thân thể nàng thi thoảng khẽ co quắp, nơi móc sắt xuyên qua lại kỳ dị chỉ nhỏ từng giọt máu một xuống nền đá.
Richard cuối cùng cũng đứng được lên, mặt hắn trắng bệch đến đáng sợ, hắn phải dùng vách tường mới có thể đứng vững được. Hắn xoa xoa vết bẩn trước ngực rồi dùng hết dũng khí ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung vào Huyết Anh Vũ đang lõa lỗ. Hắn biết tiếp theo mới là thử thách thật sự.
Tuổi thật của Huyết Anh Vũ hẳn đã trung niên nhưng thực lực mạnh mẽ giúp nàng bảo trì thân thể ở trạng thái thanh xuân, từ góc độ nào nhìn nàng cũng thấy nàng không quá ba mươi, hai đùi thon dài săn chắc, ngực và mông nảy nở cong vút tràn đầy hấp dẫn với nam nhân. Nhiều khi thân thể nàng lại là vũ khí đắc lực nhất của nàng nhưng là hiện tại thân thể nàng không có chút hấp dẫn nào với Richard mà nhờ chuyên chú, hắn phát hiện ra số liệu ở rất nhiều chỗ trên người nàng khác thường.
Chương 37: máu và ngây thơ (trung)
Nước mắt Richard không tự chủ được trào ra, cảnh tượng trước mắt hắn thoáng chốc mơ hồ nhưng là trong tích tắc, hắn phảng phất nhìn thấy gương mặt ngang ngược của cha mình. Trên gương mặt sắc cạnh kia là đôi mắt trầm tĩnh làm người khác lạnh lẽo. Cha... từ này không mang đến cho hắn ấm áp và thân thiết chỉ mang đến rét lạnh, căm hận và áp lực to lớn làm ngạt thở. Richard thậm chí không biết cha mình có lực lượng như nào nhưng mỗi khi nhớ đến hắn chỉ có thể dùng cụm từ sâu không lường được để hình dung. Nếu như Gordon ở đây sẽ làm như nào?
Cho nên mỗi khi thân thể hắn có phản ứng, hắn sẽ dùng hết sức ngẩng đầu lên, cố sức mở to tròng mắt nhìn xem Nayar đang làm gì. Mỗi khi nước mắt làm mơ hồ tầm nhìn hắn lại lau đi, trong tay hắn hoàn toàn là tiếng ù ù, hắn không rõ Nayar đang nói gì nữa. Thân thể hắn mệt mỏi muốn ngã xuống nhưng là một tay hắn tựa chặt vào tường, một tay chống lên thùng gỗ làm thân thể đứng thẳng tắp.
Richard lờ mờ nhìn thấy Nayar như một lão già không ngừng lải nhải cằn nhằn, một tay ra sức vuốt ve trên người Huyết Anh Vũ, không bỏ qua chút gang tấc trên cơ thể nàng. Mà mỗi chỗ tay hắn đi qua đều để lại mảng lớn hoa máu. Thân thể Richard cố gắng chống chịu hình ảnh trước mắt, hai mắt mơ hồ làm hắn không rõ lắm Nayar đang làm gì. Nhưng là hai thiên phú 'chính xác' và 'trí tuệ' lại phát huy tác dụng hiển lộ hết chân tướng cho Richard.
Phần bụng hắn không khỏi quặn lên, Richard thậm chí còn hoài nghi dạ dày mình không biết đã tổn thương chưa. Trên người hắn dính không ít vết bẩn nhưng là hắn cũng không để ý nữa. Trong phòng bếp lúc này tràn ngập mùi máu tanh đè nén đi khí mục nát.
Tất cả không gian im ắng không chút thanh âm dư thừa, Huyết Anh Vũ không phát ra tiếng rên nào ngoài tiếng rên kêu đau khi mới tỉnh lại. Ngoài tiếng nôn của Richard chỉ còn lại thanh âm xoa xoa mềm nhỏ từ hai tay Nayar, hai tay đó giống như ngọn bút khổng tước thoải mái sáng tác trên nền giấy da.
Nayar tăng nhanh động tác, hai tay nháy mắt đan thành trăm thủ thế mà mỗi động tác lại vô cùng rõ nét. Thế là trước mắt Richard, một đóa hoa hồng khổng lồ bằng máu xán lạn nở rộ! Đó thật sự là một đóa hoa hồng, nó nở rộ trên thân thể Huyết Anh Vũ, thậm chí còn có thể nhìn thấy cánh hoa mềm mại rung động!
Tầm nhìn của Richard lập tức bị hoa hồng lấp đầy, khi hắn khôi phục thì lực thì Nayar đã cầm một thứ đưa tới cho hắn. Richard lúc đầu cũng không rõ đó là thứ gì nhưng những đường vân ma pháp tẩm bằng máu tươi trên đó lại vô cùng quen thuộc, nhắm mắt lại hắn cũng có thể vẽ ra! Đó là ma văn cấu trang: sơ cấp mẫn tiệp!
Ộc! Thùng gỗ nhanh chóng lật ngã làm vấy bẩn toàn thân Richard!
Richard cũng không biết làm sao bản thân tẩy đi vết bẩn nữa, cũng không biết hắn ra khỏi quán rượu của Nayar như nào nữa. Khi phản ứng thân thể dần lắng lại, trước mắt hắn vẫn còn đọng lại hình ảnh ma văn cấu trang bằng máu kia. Nhưng là thân thể và dung mạo của Huyết Anh Vũ đã tan biến khỏi trí nhớ của hắn.
Từ đầu tới cuối Nayar không moi ra được gì từ miệng Huyết Anh Vũ. Không biết là do nàng kiên trì hay là Nayar không cho nàng cơ hội mở miệng nói nữa.
Phía trước Richard là một con hẻm nhỏ vươn thẳng đến bóng đêm gần như không thấy điểm cuối. Ánh đèn ma pháp ảm đạm chỉ có thể tăng thêm chút ánh sáng cho hẻm nhỏ mà hẻm nhỏ quá dài, số lượng đèn ma pháp lại quá ít. Bóng Richard càng thêm kéo dài mỗi khi đi qua đèn ma pháp.
Hắn đột nhiên cảm thấy rét lạnh, mệt mỏi và đói khát đồng thời ập đến, đau đớn như liệt hỏa thiêu đốt ập đến miệng và cổ họng hắn. Richard đã sớm nôn hết thứ có thể nôn mà vì liên tục sử dụng năng lực huyết mạch 'bạo phát' nên đã khô kiệt thể lực, cho đến bây giờ sau khi thần kinh được thả lỏng thì triệu chứng phụ mới phát tác rõ rệt. Một giây sau, cả một bước nhỏ hắn cũng không muốn bước nữa thì đúng lúc này một cánh cửa quen mắt hiện ra.
Đó là phòng của Irene! Richard không biết vì sao bản thân lại tới đây nữa nhưng là khi nhìn thấy cánh cửa này, những chuyện đêm nay như được liên kết lại. Chân tướng như đá ngầm dưới vòng nước xoáy dần ẩn hiện, có lẽ chỉ là suy đoán vô căn cứ nhưng Richard lại biết chân tướng là như vậy bởi vì thật sự không có nhiều trùng hợp đến thế.
Huyết Anh Vũ và những sát thủ kia đã sớm chờ hắn mà Irene là con mồi dẫn hắn tiến vào bẫy!
Ầm ầm ầm! Richard mạnh mẽ gõ lên cửa.
Từ một cửa sổ bên cạnh đột nhiên nhô ra một gương mặt dữ tợn hung tướng lộ rõ, hắn còn đang bất mãn với việc bị phá giấc ngủ nên định la hét gì đó. Nhưng là khi vừa nhìn rõ trang phục của Richard, hắn lập tức dùng tốc độ gấp trăm lần rụt đầu trở về, đồng thời đóng lại cửa sổ nhanh như chớp mà lại cũng không tạo ra chút tiếng vang nào, kỹ nghệ thần kỳ đến như thần tích!
Richard hiện tại mặc là nội bào bên trong ma pháp bào, bên trên là những hoa văn ma pháp hoa lệ. Đó không phải là để trang trí mà là ma pháp trận thật sự. Tên sát thủ đầu tiên có thể đâm xuyên ma pháp bào của hắn nhưng cũng không phá vỡ được nội bào. Có thể mặc nội bào như này ở Thâm Lam chủ tháp cũng là những kẻ có thiên phú, huyết mạch, thân phận và vận may làm người khác đố kỵ.
Ầm ầm ầm! Richard lại lần nữa đập cửa, thanh âm lần này vang dội hơn nhiều nhưng xung quanh không ai dám mở cửa sổ ra nhìn.
Một ô nhỏ chỉ cỡ nắm tay dần mở ra hé lộ gương mặt cảnh giác của Irene. Vừa nhìn thấy là Richard nàng vội vã kêu lên kinh ngạc rồi nhanh chóng mở cửa ra.
Khi cửa mới mở ra, Richard thấy nàng nắm chặt một ma pháp trượng. Từ chất liệu mà xem thì đây là ma pháp trượng bình thường, bên trên có khảm bảo thạch tối đa có thể tồn trữ ma pháp cấp 1. Nhưng là ma pháp tồn trữ có thể thuấn phát mà ma pháp cấp 1 là đủ để uy hiếp người khác rồi. Irene bản thân đã là pháp sư cấp 3, phóng thích ma pháp cấp 2 còn rất tốn sức chứ đừng nói đến tự mình thuấn phát ma pháp cấp 1 cho nên trong chiến đấu nàng cần thời gian ngâm xướng chú ngữ mà rõ ràng trong thời gian này đối thủ có thể trực tiếp xông đến tát mấy cái rồi!
Pháp sư cấp thấp không có lực chiến đấu, chỉ có thể nhờ ma trượng, trữ ma giới chỉ hoặc quyển trục mới có thể chiến đấu độc lập.
Nhìn thấy ma trượng trong tay Irene, Richard không khỏi suy nghĩ liên tục nên lập tức hiểu ra đại khái tình huống sinh hoạt của nàng. Chỉ có ở nơi nguy cơ nàng mới có ý thức tự bảo vệ mãnh liệt như vậy. Mà căn ma trượng cấp thấp này cũng nói lên rất nhiều vấn đề, ma trượng có kém thì cũng là vật phẩm quý giá, ma trượng trước mắt khoảng tầm bốn năm trăm kim tệ. Khoản tiền này không đáng kể chút nào với Thâm Lam nhưng với một người nợ một ngàn sáu trăm kim tệ như Irene thì lại là một khoản lớn. Nàng thà lưng vác nợ cũng phải có một ma trượng bên người như vậy nếu không có nó chắc chắn nàng không có cảm giác an toàn.
Chương 37: máu và ngây thơ (hạ)
Chỉ trong tích tắc Richard đã nhìn ra rất nhiều điều mà Irene thì lao nhanh đến như muốn lao vào ngực hắn nhưng rồi lại cố kiềm chế lại. Nàng vội vươn tay kéo Richard vào phòng sau đó nhìn quanh bên ngoài rồi đóng chặt cửa lại. Irene dựa lưng vào cửa nhìn kỹ Richard, ngực nàng phập phồng liên tục, trên mặt cũng đỏ hồng rõ ràng là vô cùng kích động.
Richard thì đang đánh giá gian phòng, đây là một phòng rất nhỏ chỉ có hai gian và một phòng tắm nhỏ, chỉ cần đứng ở cửa cũng có thể xem rõ mọi ngóc ngách trong phòng. Chỉ có phòng ngủ là có cửa sổ còn lại bốn phía đều là vách tường, trong phòng có trang bị đèn ma pháp nhưng lại được thay bằng một cây nến. Trong không gian nhỏ hẹp phang phảng mùi sáp nến nhưng cũng không át đi được hương thơm thân thể thiếu nữ. Gian phòng vô cùng nhỏ, cả phòng ngủ chỉ có một cái tủ, buồng tắm chỉ có thể đứng tắm. Phòng khách cũng không lớn hơn là bao, trong phòng dù cho nhiều đồ vật nhưng được sắp xếp chỉnh tề và lợi dụng không gian rất tốt nên không có cảm giác chật chội.
Ngay khi Richard tiến vào phòng, Irene đột nhiên nhìn đến máu chảy nơi cánh tay hắn mà nàng cũng cảm nhận được lòng bàn tay nắm lấy tay hắn dinh dính. Nàng khẽ vươn tay lên nhìn, nhờ ánh nến đong đưa mà nàng xác định được trong lòng bàn tay nàng là máu tươi!
Irene thất thanh kêu lên: "Richard! Ngươi bị thương sao?"
Richard tùy ý vẫy vẫy tay, có chút thờ ơ nói: "Một chút thương nhỏ, không sao cả." Đối với hắn thì những vết thương này quả thật là thương nhỏ không đáng nhắc đến nhất là sau khi xem quá trình Nayar xử lý Huyết Anh Vũ.
Irene giơ tay hắn lên để nhìn cho rõ vết thương, vốn vết thương cắt đôi bàn tay từ ngón tay đến tận cổ tay mà Richard lại nhiều lần đè ép nên vết thương nhìn càng khủng bố như là muốn xé nét bàn tay thô ráp của hắn vậy. Nàng không khỏi vội vã nói: "Sao ngươi bị thương chứ? Bọn họ nói sẽ không làm hại ngươi mà…"
Lời vừa ra khỏi miệng nàng lập tức lấy tay bụm miệng, gương mặt cũng trắng bệch ra. Richard thì ngẩng đầu lên chăm chú nhìn nàng, ánh mắt hắn sắc nhọn vô tình như thu hết biểu tình của nàng vào mắt. Sau đó ánh mắt hắn biến thành bình tĩnh thâm thúy: "Quả nhiên ngươi cũng tham gia. Như vậy nói cho ta biết bọn họ là ai?"
Richard càng bình tĩnh thì Irene càng cảm thấy rét lạnh. Nàng theo ý thức nắm chặt lấy cổ áo, cúi sâu đầu xuống dùng thanh âm nhỏ lí nhí nói: "Là Minnie. Nàng tới tìm ta muốn ta dẫn ngươi đến, nàng nói có chút chuyện riêng muốn nói với ngươi. Ta… ta không thể từ chối cho nên đành đồng ý."
"Nhưng Minnie hứa với ta sẽ không làm hại ngươi. Mà nàng nói ngươi là học sinh điện hạ ưa thích nhất, nàng không dám hại ngươi." Thanh âm Irene khẽ cao hơn như thể nàng đang thuyết phục bản thân vậy.
Richard vẫn vô cùng bình tĩnh hỏi: "Minnie? Nàng ấy cho ngươi bao nhiêu tiền, vì sao ngươi không thể từ chối?"
Irene cũng dần bình tĩnh lại cười đầy đắng chát: "Năm trăm kim tệ và không gây rắc rối cho cha ta nữa."
"Năm trăm kim tệ? Ta chỉ có giá như vậy thôi sao. À, thêm cha nàng nữa, xem ra cũng kém không nhiều rồi." Richard cười tự giễu rồi nói: "Lần đầu tiên của ngươi là bán đi, có thể nói cho ta biết bán được bao nhiêu không"
Sắc mặt Irene càng thêm trắng nhợt, đầu nàng cúi xuống thật sâu nhưng rồi một lúc sau cũng trả lời: "Hai ngàn kim tệ."
"Bốn bình dược tề khôi phục ma lực loại bình thường." Richard gần như tàn khốc đưa ra đánh giá rồi tiếp tục hỏi: "Đối phương là ai? Vì sao ngươi thà kiếm tiền của hắn cũng không muốn kiếm tiền của ta?"
Đó là một vấn đề rất xưa rồi cũng không ít lần được hỏi. Nhưng lần này Irene không trốn tránh nữa, nàng như hạ quyết tâm rất nhanh trả lời: "Là Stevenson, cũng là học sinh của điện hạ. Ta lúc đó cần gấp tiền mà hắn lại đưa ra yêu cầu. Ta… ta chỉ sinh hoạt ở khu cạnh bên Thâm Lam, miễn cưỡng dính chút ánh sáng quý tộc mà thôi. Dùng thế lực và thân phận của hắn, ta không thể từ chối."
"Stevenson…" Richard khẽ thì thào cái tên này, nhân vật chính đã dần nổi lên, từng chuyện từng chuyện như xuyên vào nhau, âm mưu này cũng dần rõ nét. Nhưng là tâm lý hắn vẫn còn có những chuyện không thể buông bỏ hơn nữa huyết mạch hắn cũng bắt đầu bạo ngược.
"Giá của ngươi hiện tại như nào?"
Lời của Richard làm Irene không tự chủ được run rẩy, nàng như tự ôm chặt bản thân đang rét lạnh khẽ nói: "Ngoài Stevenson ra còn không có ai khác. Ngẫu nhiên hắn sẽ đến tìm ta, mỗi lần hai trăm hoặc ba trăm kim tệ. Có đôi khi ta cần tiền thì tự ta đến tìm hắn."
"Giá của ngươi hiện tại?" Richard lại hỏi lần nữa.
Irene cuối cùng cắn chặt răng nói: "Ta nợ ngươi một ngàn sáu trăm kim tệ. Nếu như là ngươi thì mỗi lần một trăm đi!"
Richard chậm rãi vươn tay nắm chặt vạt áo trước ngực nàng, lồng ngực hắn càng thêm nóng rực bạo phát gần như không thể đè nén. Hắn đột nhiên rất muốn nhìn đến máu mà Irene cố ý tránh một sự thật lại không ngừng vang lên trong đầu hắn.
"Chỉ vì năm trăm kim tệ mà ngươi bán rẻ ta làm ta suýt mất mạng!"
Những từ này rít ra từ kẽ răng hắn, hai mắt hắn không biết từ lúc nào đã giăng đầy tơ máu. Hai tay hắn đột nhiên kéo mạnh, áo ngủ của Irene đã bị xé làm đôi! Richard nắm lấy Irene kéo nàng vào phòng ngủ rồi hung hăng đè lên!
Tiếng thở dốc nặng nề, tiếng rên rỉ nỉ non của thiếu nữ đan xen khắp phòng. Irene như một con thuyền nhỏ giữa cơn bão không ngừng lên xuống. Hai tay nằng nắm chặt lấy lưng Richard, đến lúc khó mà chịu được nữa thì nàng bấm sâu tay vào để lại mười vết máu thật sâu trên tay hắn. Đau đớn kịch liệt kích thích Richard như củi khô quăng vào lửa, thậm chí làm thân thể hắn càng thêm cuồng bạo thế là tiếng rên của Irene bỗng cao vút.
Gió bão không biết kéo dài bao lâu. Khi hai người tách ra đã không còn sức để làm bất cứ chuyện gì.
Giường trong phòng vô cùng nhỏ nên cả hai phải nằm sát ỉ ôi mới nằm được. Irene sóng vai với Richard cùng ngắm nhìn lót trần màu xám. Không biết từ lúc nào, thiếu nữ bắt đầu tâm sự về bản thân mà Richard chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Khác với rất nhiều chuyện xưa, xuất thân của Irene là một gia đình quý tộc. Cha nàng được thừa kế tước sĩ, có được lãnh địa nhỏ bao gồm hai thôn nằm ở biên cảnh Thánh Thụ vương triều tiếp giáp với lãnh địa Mourinho hầu tước, cách lãnh địa của Suo Lamu công tước không quá xa. Nếu như tính cẩn thận thì cha Irene chỉ là phụ dung của Mourinho hầu tước cho nên với nàng, Minnie và Suo Lamu thuộc về những người không thể từ chối.
Cha của Irene đam mê nghệ thuật, gắng sức trên con đường ngoại giao mà không để ý quản lý lãnh địa cho nên từng ngày qua đi con số nợ tích lũy đến con số không thể trả nổi. Mà từ mười tuổi, Irene đã được đưa đến Thâm Lam học ma pháp, nàng quả thực có thiên phú không kém nhưng đấy là lấy tiêu chuẩn lãnh địa cha nàng! Ở Thâm Lam, nàng không là gì hết. Rất nhanh sau đó, Irene dùng hết tiết kiệm hơn nữa càng ngày ít được gia đình viện trợ, nàng chỉ có thể dựa vào nỗ lực bản thân để duy trì sinh hoạt và học tập ở Thâm Lam. Mà không có tiền, lĩnh vực ma pháp của nàng cũng tiến triển chậm chạp.
Lão tước sĩ căn bản nuôi không được một ma pháp sư trưởng thành từ Thâm Lam mà hắn cũng không định bồi dưỡng ma pháp sư. Ý nghĩ của lão tước sĩ là nhờ ánh sáng Thâm Lam, Irene có thể bán được giá. Theo ngôn ngữ quý tộc thì là nàng có thể làm phu nhân của một vị tử tước nào đó hoặc là một tình nhân của vị hầu tước nào đó thế lực không lớn. Mà nếu không có ánh sáng Thâm Lam, nàng chỉ có thể làm phu nhân của nam tước mà còn phải xem ở số lượng đồ giá trang của nàng nữa.
Cho nên Irene liều mạng kiếm tiền để có thể tiếp tục ở lại Thâm Lam. Nếu như nàng quay về gia tộc, một đám cưới chính trị sẽ ngay lập tức được an bài mà ở phương diện khác, lão tước sĩ cũng không ép nàng trở về vì nợ nần của hắn đã cao đến cực hạn tùy lúc có thể bị thu lấy lãnh địa. Chủ nợ còn chưa ép lão đến phả sản là vì suy nghĩ đến lão có một đứa con học ở Thâm Lam. Bọn họ không muốn vì thu nợ mà đắc tội với một đại ma đạo sư tương lai. Cho nên chỉ cần ngày nào Irene còn ở Thâm Lam, chủ nợ sẽ không đòi quá mức. Đương nhiên nếu như nàng trở về thì nợ nần cũng được giải quyết dễ dàng. Đã có một vị tử tước tuổi cao gia sản nhiều nói sẵn sàng trả nợ cho tước sĩ nếu Irene đồng ý gả cho hắn.
Minnie rõ ràng đã điều tra thân thế Irene. Nếu như nàng không chịu phối hợp thì Minnie sẽ dùng lực lượng gia tộc thu lấy lãnh đại của tước sĩ. Tước sĩ đã sớm ở trạng thái không còn gì gán nợ, hiện tại thu nhập từ lãnh địa ngoài trả tiền lãi cũng chỉ đủ khó khăn duy trì cuộc sống cơ bản. Nếu như bị thu mất lãnh địa thì đồng nghĩa với việc tước đoạt quyền quý tộc mà đối với Irene thì điều này như đánh nàng xuống một giai cấp! Mà Minnie còn ám chỉ là nàng ấy muốn tiếp xúc với Richard vì chuyện nam nữ hơn nữa đảm bảo sẽ không làm hại Richard. Hơn nữa không phải còn có uy nghiêm của Tô Hải Luân điện hạ sao?
"Cho nên ta không thể từ chối." Thiếu nữ nói câu kết. Nàng vươn tay ra nắm chặt lấy tay hắn khẽ xoa vết thương cho hắn nói: "Bọn họ có làm gì quá mức không? Ngươi bị thương có nặng không?"
"Không sao, đã giải quyết hết rồi." Richard hờ hững nói.
Hắn cũng không nói giải quyết như nào, cũng không giải thích quá trình. Trong lời của Irene tràn ngập quan tâm, dưới thiên phú 'chân thực' hắn không thấy chút giả dối nào. Nhưng là nàng không biết chuyện gì xảy ra, hơn nữa loại quan tâm này cũng không giúp nàng từ chối Minnie. Đối với Irene, Mourinho và Suo Lamu là hai ngọn núi lớn đủ để che đi tất cả trước mắt. Về chiến tranh ở lãnh địa Mourinho, trước mắt tin tức mới chỉ truyền lưu trong giới đại quý tộc, có lẽ đợi đến tai Irene còn cần thời gian rất dài.
Dù cho Irene có nhiều lý do đến đâu thì cuối cùng vẫn là bán rẻ hắn vì năm trăm kim tệ. Xem ra quyết định của nàng là vô cùng ngu xuẩn bởi vì nàng không hiểu rõ bối cảnh thân thế Richard cũng không hiểu quan hệ đặc thù giữa Tô Hải Luân và Richard. Nhưng là với những người bình thường, đại đa trong số họ khi đưa ra quyết định đều không có đủ tin tức, cho nên là đúng đắn hay ngu xuẩn thì còn phải xem ở vận may.
Thuần khiết và kiên trì của nàng đã ngã dưới Stevenson, nguyên nhân bên ngoài là để trả khoản nợ nàng đã không thể trả mà khoản nợ này hình thành từ việc gia tộc và bản thân nàng không có năng lực gánh vác sinh hoạt Thâm Lam.
"Vậy vì sao không trở về? Ngươi có thể sống cuộc sống quý tộc, không cần phải khổ cực nữa." Richard hỏi.
"Không! Ta không muốn trở về! Đó chỉ là một làng quê, ngươi không tưởng tượng được cuộc sống khô khan nhàm chán ở đó đâu. Cho dù ta gả cho một vị tử tước thì cũng chỉ là đi lên một thôn xóm lớn hơn mà thôi! Mỗi ngày trong góc thành cùng đám tá điền, nô lệ, bộc nhân, mỗi năm sinh một đứa con rồi tìm những vị quý tộc lãnh địa gần đó hâm mộ, đây có lẽ đã là toàn bộ sinh hoạt ở đó! Cõ lẽ một đời chỉ có thể thấy một vị bá tước, mà Thâm Lam thì khác, ở đây mỗi nơi đều tràn ngập mộng tưởng, tùy lúc có thể thấy những vị đại nhân vật. Nơi này có thể thay đổi vận mệnh của ta!"
Thanh âm thiếu nữ tràn đầy mạnh mẽ và tha thiết làm Richard thật lâu không nói gì.
"Ở lại Thâm Lam quan trọng vậy sao?"
"Vô cùng quan trọng!"
Richard ở Thâm Lam đã gần ba năm, hắn đã thấy rất nhiều người mỗi ngày khổ sở giãy dụa chỉ mong lưu lại Thâm Lam. Chỉ cần có thể ở lại Thâm Lam, bọn họ có thể trả giá tất cả. Trước hôm nay Richard một mực thờ ơ với những người này, không có thành kiến cũng không đồng tình. Nhưng lúc này đây, khi hắn thấy chuyện tương tự trên người Irene, lần đầu tiên hắn cảm giác được đau xót.
Không biết qua bao lâu Richard mới khẽ nói: "Ừm, ta đã biết."