"Cái gì?" Đại sư đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt y như trần truồng nhảy xuống hải vịnh lạnh giá bên dưới vậy. Hắn gần như không thể tin tưởng câu nói này là từ Richard, một đứa trẻ mười hai tuổi dù cho có chút trầm mặc nhưng vẫn nỗ lực phấn đầu vì sao lại đột nhiên muốn học giết người chứ?
Đột nhiên những bức vẽ Richard từng nộp hiện ra trong tâm trí đại sư. Nghĩ đến những đường nét ẩn chứa vô tận lực lượng kia, đại sư đột nhiên phát hiện bản thân mình sai rồi, không nên xem Richard là trẻ con bình thường. Trong hệ thống giáo dục của quý tộc nhân loại, những đứa trẻ mười hai tuổi đã khá trưởng thành mà mười lăm tuổi đã được công nhận là trưởng thành. Thậm chí ở những khu vực chiến tranh liên miên thì trẻ em sáu bảy tuổi đã là trưởng thành.
Nghĩ tới đây đại sư ngồi thẳng người lên chăm chú hỏi: "Ta quen một người con muốn tìm, hắn là chuyên gia giết người nhưng là ta muốn biết vì sao con muốn học giết người?"
"Nếu như cấu trang sư là người sáng tạo chiến tranh thì chỉ có học được giết người mới tạo ra những cấu trang kỵ sĩ xuất sắc nhất." Richard bình tĩnh nói.
Câu trả lời của Richard làm đại sư đành chịu, hắn hít sâu một hơi bình ổn tâm tình đè nén buồn bực rồi chậm rãi nói: "Một lý do có vẻ rất tốti nhưng thôi không sao, chỉ cần có lý do là được rồi. Người đó tên là Nayar nhưng mọi người hay gọi hắn là Tai Họa. Hắn có thể dạy con thứ con muốn học."
Richard khẽ gật đầu rồi làm lễ với đại sư sau đó mới được cho đại sư một tờ giấy. Đại sư vốn cho rằng đây là một bức vẽ nhưng đó lại là giấy chứng nhận đã học đủ số giờ hội họa của Richard. Đương nhiên đại đa số giờ dạy là không tồn tại nhưng đại sư có thể từ giấy chứng nhận này đòi tiền Thâm Lam mà số tiền bỗng dưng mà có này lên đến một vạn, đây cũng là một khoản không nhỏ. Quá trình này là an toàn bởi vì tiền công giảng dạy do học sinh trả, Thâm Lam sẽ đòi Richard khoản tiền này như vậy không có ảnh hưởng gì đến tài chính Thâm Lam nên không ai điều tra chuyện này. Nhìn thấy tờ giấy này tinh thần đại sư không khỏi rối loạn, đây là hối lộ sao?
"Richard!" Đại sư gọi lại Richard đang định rời đi, vò mái tóc rối bù hỏi: "Vì sao con nhờ ta giúp đỡ?"
"Vì con cảm giác nhờ ngài là dễ nhất."
"Vậy nếu ta không giúp con thì con sẽ tìm ai?" Đại sư có chút tò mò hỏi.
"Hắc Kim."
Đại sư chợt hiểu ra, hóa ra trong lòng Richard, người làm nghệ thuật và kiếm tiền đều không đáng tin. Nhưng là hắn càng thêm tò mò đáp án khác nên hỏi: "Ê! Tiểu Richard, vậy người sau cùng con tìm đến là ai?"
Richard không cần nghĩ ngợi nói: "Là những vị đại ma đạo sư dốc lòng dạy học."
Thời gian đêm khuya, Richard rời khỏi chủ tháp Thâm Lam đi xuống khu vực kiến trúc phụ thuộc. Chủ tháp Thâm Lam chứa vô số pháp sư mà mỗi pháp sư này cần hai ba mươi người trực tiếp hoặc gián tiếp phục vụ bọn họ, những người này đại đa cư trú bên cạnh Thâm Lam bởi vì giá thuê đất ở chủ tháp Thâm Lam vô cùng đắt đỏ không phải một vị ma pháp sư dưới cấp 10 có thể gánh chịu được cho dù chỉ là một gian phòng nhỏ chỉ đủ đặt một cái giường.
Khu vực xung quanh cũng chia đẳng cấp dựa theo cự ly với Thâm Lam, vòng gần Thâm Lam nhất có đông đảo pháp sư cư trú, đại đa số bọn họ còn chưa đến cấp 10. Bọn họ không ở chủ tháp được nhưng miễn cưỡng có thể trụ lại vòng ngoài.
Richard che kín mặt trong mũ chùm một mạch đi tới khu vực xa chủ tháp nhất. Trên đường đủ ánh mắt từ cao ngạo, âm ám hay hiếu kỳ tập trung vào hắn. Đương nhiên người xa lạ sẽ chịu xăm soi nhiều cũng may tiêu chí ma pháp sư cấp 3 trên ma pháp bào giúp hắn ngăn ngừa rất nhiều phiền toái.
Cuối một con hẻm nhỏ u ám, Richard tìm thấy một quán rượu nhỏ rách nát theo lời đại sư. Tấm biển có một lỗ hổng lớn, bên trên lờ mờ có thể thấy nét vẽ một nữ nhân bán lõa thô tục vụng về. Từ khe hở cửa quán có thể thấy không gian lờ mờ tối bên trong, không có ồn ào, không có tiếng nhạc chỉ có mùi rượu gắt mũi.
Hiện tại là mùa đông, rét lạnh len lỏi khắp mọi ngõ ngách. Chỉ có chủ tháp Thâm Lam mới có hệ thống giữ ấm, nhiệt lượng này cũng tỏa ra cho khu gần đó được hưởng ké, đây cũng là lý do giá thuê khu sát Thâm Lam cao hơn và những pháp sư thuê ở đó ngạo mạn hơn. Còn với hẻm nhỏ xa tít Thâm Lam này thì khí trời hoàn toàn rét lạnh nếu như sử dụng hệ thống giữ ấm như ở Thâm Lam thì có lẽ thu nhập một tháng của quán rượu nhỏ này không đủ trả tiền hệ thống chạy một ngày. Trong khí trời rét lạnh cùng với vị trí hẻo lánh này làm quán rượu không có khách nào đến.
Richard vươn tay đẩy cửa quán rượu rồi tiến vào trong. Diện tích bên trong quán không lớn, chỉ bày được ba cái bàn. Đứng sau quầy bar là một trung niên nhân diện mạo bình thường, mái tóc của hắn đã điểm trắng một nửa.
Trong một bàn cạnh góc, hai nam nhân khôi ngô quần áo rách nát đang lười nhác ngồi đó, từng ngụm từng ngụm uống ừng ực. Đồ nhắm của bọn họ là một đĩa thịt khô cũng không biết là loại thịt gì nhưng nhìn hình dáng khô quắt không còn giọt nước kia thật khó mà nuốt trôi nhưng là hai người này lại nhai rất từ từ, cẩn thận cảm nhận hương vị của miếng thịt rồi mới ra sức uống từng ngụm từng ngụm rượu mạnh vào bụng. Dù chỉ có một đĩa thịt nhỏ nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ có lẽ cả đêm cũng không ăn hết.
Richard nhìn quanh một vòng xem hết tình hình quán. Nam nhân sau quầy bar liếc nhìn Richard rồi nói: "Nhóc con, mẹ ngươi không dạy là trưởng thành mới được vào quán rượu à? Đương nhiên nếu như ngươi có tiền ta cũng không ngại rót cho hai chén."
Richard xốc lên áo choàng đàu rồi nói: "Ta không tới để uống rượu, ta muốn tìm người."
"Tìm ai?" Nam nhân sau quầy bar có chút hứng thú hỏi.
"Tai Họa!" Lời vừa nói khỏi miệng Richard đột nhiên cảm giác bản thân như tiến vào hầm băng, băng cứng đến cử động một ngón tay cũng khó! Ngoại trừ phần đầu ra, gần như toàn thân hắn đã không chịu khống chế của hắn! Mà rét lạnh ập đến như gai nhọn hung hăng đâm vào da thịt của hắn, đây là lần đầu tiên Richard cảm nhận sát ý.
Giống như thời gian tĩnh lặng, hai nam nhân đang ngồi uống rượu cũng dừng lại động tác. Một người vẫn cầm chén rượu giơ lên còn một người vẫn cầm miếng thịt khô. Nhưng bọn họ không phải không thể cử động được như Richard dù cho bọn họ dừng lại động tác nhưng ánh mắt đều tập trung vào tiểu Richard, ánh mắt đó hờ hững đến vô tình.
Nam nhân sau quầy bar cũng dừng động tác lau chùi chén rượu, ánh mắt hắn nhìn lên cây nến đong đưa hiển nhiên đang sa vào hồi ức. Chốc lát sau hắn mới hồi phục tinh thần nói: "Tai Họa là tên trước kia của ta, đã lâu rồi ta không dùng nó, cứ gọi ta là Nayar. Chắc hẳn bạn bè nào đó của ta nói cho ngươi biết tên Tai Họa, dù vậy ta cũng rất tò mò, một đứa trẻ còn chưa lớn chạy đến đây làm gì?"
"Ta muốn học giết người." Richard trả lời ngắn gọn.
"Vì sao?"
"Bởi vì ta cảm giác rất nhanh thôi ta sẽ phải dùng tới nó." Richard nói.
Nayar khẽ gật đầu không hỏi tiếp nguyên nhân mà nói: "Nơi này là Thâm Lam, dù là vùng ngoài cùng thì cũng là Thâm Lam. Cho nên…"
"Ta đã chuẩn bị học phí." Richard nói.
Nayar toét miệng cười: "Khóa học của ta rất đắt, mỗi ngày chí ít phải trả năm trăm kim tệ."
Sát ý lạnh buốt cũng theo nụ cười tan biến.
Richard lấy ra một túi tiền phụ ma tinh xảo, đổ một đống kim tệ lên quầy bar rồi nói: "Ta chuẩn bị một ngàn kim tệ, cho nên mời ngài dạy ta!"
Nayar thờ ơ nhìn chồng kim tệ cười nói: "Một đứa trẻ chưa trưởng thành mang nhiều tiền như vậy còn chạy đến ổ sát thủ, ngươi không sợ ta sẽ thịt ngươi sao? Ta biết quá nửa là ngươi được tên họa sĩ thích vẽ nữ nhân kia giới thiệu nhưng kẻ đó là tên nhu nhược không thể tin được. Cho nên, tiểu tử hiện tại nói cho ta lý do vì sao ta không nên giết ngươi."
"Bởi vì ta chỉ mang tiền hôm nay."
Nayar cười càng thêm vui vẻ nói: "Rất thông minh! Nhưng là nên cho ta lý do khác vì đôi khi tiền có thể được việc, đôi khi lại không. Cho nên vì bảo hiểm tốt nhất không nên nghĩ ta hiện tại chỉ cần tiền."
Richard do dự một lát rồi nói: "Tên ta là Richard Archimonde. Sư phụ ta là Tô Hải Luân điện hạ, cha ta là Gordon Archimonde."
Nụ cười trên mặt Nayar đột nhiên ngưng trệ, hắn hít một hơi thật sâu rồi rống lên với hai nam nhân ngồi trong góc: "Các ngươi nói sao đây?"
Nam nhân bên trái đặt chén rượu xuống nói: "Bọn họ đều là kẻ điên! Nếu như ngươi dám đụng vào Richard dù ngươi trốn xuống địa ngục cũng sẽ bị Gordon bắt lại sau đó điện hạ sẽ giúp ngươi hối hận vì sao mình còn sống."
Nam nhân bên phải thong thả đặt miếng thịt xuống rồi nhìn Richard nói: "Ngươi không thấy nhóc con này rất thú vị sao? Dạy một kẻ như vậy rất có cảm giác thành công mà lại có tiền kiếm! Nếu như ngươi chê tiền thì nhường lại cho ta đi dù sao Tai Họa cũng là cái tên hơn mười năm trước rồi, ai biết giờ ngươi còn dùng được dao không mà ta hiện tại cũng đang thiếu tiền."
"Râu Mép Hồng, ngươi đừng nằm mơ!" Nayar gầm gào lên rồi vơ lấy kim tệ vào trong túi lo sợ chậm sẽ sinh biết. Sau khi thu tiền, ánh mắt hắn nhìn Richard cũng thay đổi, hắn hơi trầm ngâm rồi nói: "Ta muốn dạy ngươi không chỉ giết người mà là nghệ thuật hủy diệt sinh mạng, hiện tại bắt đầu đi."
Sáng sớm, Richard quay về khu cư trú của mình. Trên đường đi về phòng ngủ hắn lại nhìn thấy tượng sắt vết thương chồng chất, phần đầu hoàn hảo của nó đặc biệt chói mắt. Nhìn vào bức tượng này, Richard đột nhiên thở dài tự nói: "Sau này không cần ngươi nữa."
Richard đi lướt qua tượng sắt, tay trái như vạch ra một quỹ tích xẹt qua phần cổ tượng sắt sau đó đi về phòng ngủ.
Keng một tiếng, đầu tượng sắt bỗng rời khỏi thân thể rớt trên mặt đất mà lại bắn ra rất xa. Vét chém trơn phẳng như mặt kính giống như bị dao sắc cắt qua vậy.