Tòa Thành Tội Ác

Chương 52: Q.1 - Chương 52: Tháng ngày bên nhau (thượng)




Richard đã lật xem rất kỹ quy tắc Thâm Lam, trong quy tắc nói rõ có hai phương pháp xử lý nếu có người mạnh mẽ xông vào khu cư trú, một là bên bị xâm chiếm tự dùng vũ lực xua đuổi, Thâm Lam không bảo vệ bên xâm chiếm. Thật ra điều này nghĩa là kẻ bị xâm chiếm được tùy ý xử lý kẻ xâm chiếm nhưng nghĩ đến vũ lực của Sơn Dữ Hải làm Richard tự động bỏ qua phương pháp này. Phương pháp xử lý thứ hai là khiếu nại lên Hắc Kim, chấp pháp đoàn sẽ cho kẻ xâm chiếm biết cái gì là quy tắc của Thâm Lam. Nhưng là khiếu nại về Sơn Dữ Hải với Hắc Kim? Richard càng thêm bỏ qua phương pháp này.

Thế là Richard phát hiện cái gọi là quy tắc Thâm Lam trước mặt kẻ mạnh thật sự như Sơn Dữ Hải không có tý tác dụng nào. Cho nên không thể thay đổi sự thật là Sơn Dữ Hải đến ở cùng với hắn!

Thiếu nữ chỉ mang theo chút vật dụng cá nhân và một mình chuyển đến. Cương Nham, lão già, võ sĩ man tộc và cấm vệ cung đình không ai chuyển vào theo nàng cả như vậy thì chỉ cần đóng cánh cửa ma pháp dày nặng lại sẽ không ai biết những chuyện xảy ra bên trong. Đương nhiên nếu như có việc gì liên quan đến bạo lực thì khẳng định bên thi hành không phải là Richard.

Đêm nay trong doanh địa man tộc đặt từng đống lửa lớn, trên lửa thiêu nướng những khối thịt cá voi lớn, dầu mỡ từ chúng thi thoảng nhỏ giọt xuống làm ngọn lửa thêm phần nhảy múa. Võ sĩ và thiếu nữ vây lấy đống lửa nhảy múa, thổi kèn, trống con và ống sạo tạo thành những bản nhạc hùng tráng mãnh liệt đẩy nhanh nhịp tim người nghe. Hôm nay bọn họ có rất nhiều lý do để chúc mừng, ví như điện hạ đáng yêu của bọn họ vừa nhận được lễ vật.

Cương Nham và lão già ngồi ở trong góc cũng đang uống rượu ăn thịt. Sau mấy thùng rượu xuống bụng, Cương Nham cảm thấy thoải mái hơn nhiều nói: "Tên Richard này cũng không tệ nhưng vẫn còn nhỏ quá. Điện hạ sao lại đến gần hắn chứ, không biết có vấn đề gì không nữa?"

Lão già cười nói: "Cương Nham, ngươi quên năng lực thiên phú của điện hạ sao? Thật ra điện hạ ưa thích mùi vì huyết mạch của Richard, đây là năng lực chỉ điện hạ mới có. Ài, không ngờ tên kia lại là hỗn huyết ác ma và tinh linh, thật hiếm thấy."

Cương Nham gãi gãi đầu nói: "Ác ma và tinh linh? Tuy không gặp nhiều nhưng cũng không đặc biệt mà?"

Lão già lắc đầu cười nói: "Không, không đơn giản như vậy. Hai chủng tộc thuần huyết này gần như không thể giao phối mà thường thường hỗn huyết sinh ra sẽ chịu quy tắc áp chế làm suy yếu dần, theo lý thuyết là không biểu thị được hỗn huyết. Mà ta cảm giác được trên người hắn có một lực lượng kỳ dị nhưng ta không nhìn thấu được bản chất, có lẽ là để che dấu giúp Richard. Có lẽ là Tô Hải Luân làm, có lẽ là người khác làm nhưng huyết mạch chỉ là khởi điểm, linh hồn của hắn rất thuần khiết, trên người hắn lại có rất nhiều phẩm chất của cường giả, điều này mới đảm bảo tương lai cao xa của hắn."

"Cũng đúng! Nói thật ta đi nhiều nơi trên Noland đại lục rồi còn hiếm gặp người không bị tiền đánh ngã! Thằng nhóc đó là một, Tô Hải Luân là người thứ hai." Cương Nham thầm khen.

Nếu như pháp sư truyền kỳ ở đây tất nhiên sẽ vô cùng vui vẻ sau đó đánh nặng Cương Nham một trận để trừng phạt tên man tộc tâm tư kín kẽ này dám giả ngốc trước mặt nàng.

Lão già ngẩng đầu lên nhìn trời, đêm nay trời sao lấp lánh, kể cả năm mặt trăng ở chân trời cũng không thể át đi ánh sáng của các vì sao.

"Chúng ta không cần lo lắng bởi vì thần thú sẽ soi sáng con đường điện hạ đi." Đại tế tự Wulazhazu giơ cao chén rồi uống một hơi cạn sạch.

Những ngày ở cùng Sơn Dữ Hải là một loại kiểm tra tâm lý… Nàng mỗi ngày ngoài ngủ và ăn ra thì là bám dính lấy Richard. Hắn căn bản chưa từng thấy nàng học tập hay tu luyện đấu khí, cả ngày nhàn hạ như vậy quả thật giống với hai từ dát vàng.

Richard cũng từng lo lắng về tiến triển lực lượng của nàng, bởi vì thiếu niên vẫn còn chất phác này cảm thấy nàng đã trả ngàn vạn kim tệ mua tư cách học sinh thì tốt xấu gì cũng nên học chút gì đó. Dù cho có học được bao nhiêu thì cũng đỡ lãng phí kim tệ bỏ ra nhưng là Sơn Dữ Hải lại không coi khoản tiền này vào mắt, nàng vô cùng nhẹ nhàng nói với hắn rằng nàng không cần rèn luyện, chỉ cần ăn no rồi ngủ là lực lượng sẽ tăng trưởng.

Richard vừa nghe xong rồi im lặng thật lâu nhìn thời khóa biểu bản thân, sau đó im lặng tiến vào phòng thí nghiệm kết thúc lần tán gẫu ngắn ngủi sau bữa trưa này. Nói chuyện với Sơn Dữ Hải đại đa sẽ rất vui vẻ nhưng ngẫu nhiên cũng làm người tức giận thậm chí là tuyệt vọng.

Sơn Dữ Hải rời khỏi bàn ăn theo Richard vào phòng thí nghiệm, nàng tìm đến một cái ghế thật rộng rồi thoải mái cuộn tròn lại bắt đầu ngủ. Ở Thâm Lam thứ khiến nàng hài lòng chỉ có ăn, bao gồm thức ăn của Richard và trái cây của Tô Hải Luân.

Sơn Dữ Hải đã chuyển vào được ba ngày, ba ngày này Richard chưa từng được ăn no. Hắn hiện tại mới phát hiện dưới sự ưu ái của pháp sư truyền kỳ, sức ăn của hắn đã tăng vọt. Dù cho phòng luyện kim đã mang gấp đôi lượng thức ăn nhưng một vài loại trong đó là tài liệu trân quý, thời gian bảo quản rất ngắn cần phải đặt hàng trước mấy tháng mà trước khi nấu cũng phải có mấy chục công đoạn xử lý nên những luyện kim sư đã phải lấy hết hàng tồn kho ra.

Phòng luyện kim cũng từng thử tính toán thức ăn khác nhưng là Sơn Dữ Hải chỉ nghi hoặc nhìn hộp đồ ăn, biểu tình chán nản giống như bé con kiêng ăn vậy. Không cần nàng lên tiếng, đêm đó Cương Nham đến phòng của Hắc Kim gào rống một hồi. Hôi ải nhân vừa lau mồ hôi vừa đảm bảo hai học sinh của điện hạ sẽ có đãi ngộ ẩm thực như nhau. Có Sơn Dữ Hải làm hậu thuẫn, làn da của Cương Nham trong mắt Hắc Kim tỏa ánh xanh phỉ thúy ma thiết mê người dù thực tế làn da Cương Nham là màu đồng!

Chẳng qua đến ngày thứ ba, không biết Tô Hải Luân đang cực khổ kiếm tiền ở vị diện nào đưa về một tin tức đó là một phần thực đơn. Thế là từ ngày thứ tư, Sơn Dữ Hải có bữa trưa thuộc về mình, từ đó nàng như mèo nuôi vậy, vô cùng chờ mong thời khắc bữa cơm dọn lên. Richard cũng không biết năm mươi cân thức ăn bị nàng tiêu diệt như nào trong ba phút nữa, cũng giống như hắn không hiểu vì sao Tô Hải Luân có thể liên tục ăn trái cây vậy. Hình như dạ dày của hai nữ nhân này đều có chứa trang bị không gian… Nhưng bất kể như nào, cuối cùng Richard đã có thể ăn no.

Khẩu vị của Sơn Dữ Hải vô cùng đặc biệt, thực đơn pháp sư truyền kỳ đưa ra cũng rất cổ quái dù cho thiếu nữ rất nhiệt tình mời hắn cùng ăn nhưng Richard chỉ nếm một chút đã mất cảm giác đầu lưỡi. Mà thiếu nữ thì như gặp mỹ vị vậy, hai tay xắn cao tốc độ gió cuốn mây tan tiêu diệt bàn ăn trước mặt. Sau mỗi bữa ăn, trên đồ ăn luôn để lại những vết răng thật sâu, đặc biệt dấu vết hai răng nanh rất rõ ràng. Cho nên hôm sau đồ ăn của thiếu nữ được làm bằng thép cứng, đây là tài liệu chủ yếu chế tạo lá chắn. Ngày hôm sau nữa là thép Lafite, là chủ liệu giáp ngực của cấu trang kỵ sĩ. Ngày hôm sau nữa là sắt đen thì đồ ăn mới không bị hư hại. Loại sắt đen này được dùng để chế tạo binh khí cho cấu trang kỵ sĩ cấp cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.