CHƯƠNG 24.
Đầu mê mê man man đau nhức, gương mặt kinh hoảng của Mộ Dung Viễn ẩn hiện trước mắt y. Y muốn kéo đối phương tới bờ hồ, nhưng tay chân căn bản không hề nghe lệnh. Y không chỉ không giữ được Mộ Dung Viễn, trái lại đành bất lực nhìn hắn cách mình ngày càng xa, nước hồ trong suốt xanh biếc như một chiếc lưới mềm mại, cuốn lấy y khiến y từ từ chìm xuống.
Phải cứu A Viễn lên. Hắn đi đứng bất tiện, không thể bơi được. Cứu hắn, nhất định phải cứu hắn!
Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi chìm vào hôn mê của Mộ Dung Trí .
“Hôn mê lâu như vậy, sao còn chưa tỉnh?!”
Hình như có người đang cãi nhau, không, là A Viễn đang tức giận. Điều này khiến trái tim vốn thấp thỏm của Mộ Dung Trí thoáng buông lỏng.
A Viễn không sao là tốt rồi…
“Tam ca ngươi chỉ là uống mấy ngụm nước, nhất thời ngất đi mà thôi. Không chết được, ngươi lo lắng cái gì?”
“Câm miệng!”
“Ngươi hỏi thì ta nói, rồi lại bảo ta câm miệng, ngươi không cảm thấy mình rất mâu thuẫn sao? Hơn nữa y bị sặc nước cũng rất có ích a, ngươi xem, chân của ngươi không phải khỏi rồi sao? Tuy nói sức mạnh tình yêu thật vĩ đại, nhưng công của ta cũng không thể không tính. Không có ta ngày ngày giúp ngươi khám bệnh trị bệnh, ngươi sao có thể khỏi nhanh như vậy? Tuy là ta không nghĩ dược tính tác dụng phụ nhiều thế, khiến tâm tình của ngươi chẳng ổn định…”
“Ngươi chết đi được rồi đó!”
Cái gì? Chân A Viễn khỏi rồi?
Lê Đình Vãn mất công lải nhải liến thoắng nửa ngày cũng chỉ có câu này kinh động đến Mộ Dung Trí, hắn lập tức mở mắt.
Trên người đã thay nội y sạch sẽ, ngoài ra còn có chăn bông đắp lên. Mộ Dung Trí ngồi dậy, nghe thấy tiếng cãi vã bên phòng ngoài, liền vội vã đi ra.
Lê Đình Vãn còn đang thao thao bất tuyệt, vừa thấy Mộ Dung Trí vén rèm bước ra, lập tức vỗ tay cười nói: “Tốt quá, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh. Ta van ngươi, không phải chỉ là uống vài ngụm nước thôi sao, có cần đến mức ngủ một giấc không tỉnh không? Làm hại ta bị mắng khổ sở. Đều đã lớn thế rồi, ngay cả bơi cũng không biết. Sau này để tứ đệ ngươi dạy ngươi đi, còn nữa…”
Không để ý đến Lê Đình Vãn, Mộ Dung Trí chỉ nhìn chằm chằm người đứng một bên vẻ mặt âm trầm, không sai, là đứng. Mộ Dung Viễn đang đứng trước mặt y.
Bị nhìn đến có chút mất tự nhiên, Mộ Dung Viễn khụ một tiếng, lầm bầm: “Y thuật của Dược Quán tử cũng có lúc rất cao minh, ngay cả ta cũng không nghĩ đến sẽ khỏe nhanh như vậy…”
“Cái gì là cũng có lúc chứ?! Y thuật của ta luôn luôn cao minh!!”
Lê Đình Vãn vẫn còn muốn lải nhải, nhưng phát hiện ra hai người trước mặt căn bản không hề nhìn hắn, không thể làm gì khác đành tự động bế miệng.
“Quên đi, ta ra ngoài đi dạo.”
“Xin lỗi…”
Cùng một câu đồng thời phun ra từ miệng hai huynh đệ, khiến hai người sau khi kinh ngạc liền không hẹn mà cùng mỉm cười.
Mộ Dung Viễn nhếch miệng lộ ra tiếu ý.
“Xem ra chúng ta thật đúng là huynh đệ, ngay cả nói xin lỗi cũng tâm ý tương thông… Đã đi rồi tại sao còn quay lại?”
“Vì cái tát đó chưa đủ mạnh, ta muốn trở lại tát thêm cái nữa… Còn ngươi? Bình thường thông minh như vậy sao lại ngã xuống nước?”
Nghe xong lời Mộ Dung Trí giả vờ nghiêm túc nói, Mộ Dung Viễn không nhịn được cười to. Hắn bước lên tiến sát Mộ Dung Trí, nhẹ giọng nói: “VÌ ta có một thứ rất quan trọng bị rơi xuống nước, ta muốn mò về.”
“Cái gì quan trọng đến vậy?”
Trọng yếu đến nỗi khiến hai người suýt mất mạng.
“Rất quan trọng, một thứ quyết không thể đánh mất, may mà ta tìm lại được rồi.”
Kì thực vừa rơi xuống nước hắn đã nắm được sợi kim tỏa trong tay. Mộ Dung Viễn tuy biết thân thể mình bất tiện, nhưng nước trong hồ cũng không sâu, hắn tự tin có để dựa vào sức nổi trở lên trên bờ, nhưng ai ngờ Mộ Dung Trí cũng ngốc ngếch nhảy xuống theo, còn như quả cân, vừa rơi vào nước liền chìm, rõ ràng là tự sát.
Lúc đó hắn sợ đến mức tim gần như nhảy ra ngoài, lấy tình hình lúc đó của hắn, tự bảo vệ mình còn khó, đừng nói đến cứu người. Nhưng biến cố thình lình xảy ra khiến hắn không còn thời gian suy nghĩ, hoàn toàn quên hai chân mình có vấn đề, dùng hết khí lực bơi đến bên Mộ Dung Trí, kéo người đang nửa mê màng vào lòng, đưa y lên bờ. Đến tận khi hai người gục xuống bên bờ sông, hắn mới giật mình phát hiện chân mình có tri giác.
Lúc đó tay hai người vẫn nắm thật chặt, khi ấy, hắn biết, mình quyết sẽ không buông ra.
Mộ Dung Trí thấy một món trang sức nhoáng lên trước mặt mình rồi nhanh chóng bị Mộ Dung Viễn nhét vào trong ngực. Y rất tò mò vật đến thế nào mà có thể khiến Mộ Dung Viễn liều mạng mò về, cũng không đợi y hỏi lại, đã cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, bị Mộ Dung Viễn bế bổng lên, đưa vào giường trong buồng.
“A Viễn?”
“Ngươi vừa tỉnh lại, nghỉ ngơi nhiều một chút sẽ tốt hơn.”
Thấy Mộ Dung Viễn xoay người chuẩn bị ra ngoài, Mộ Dung Trí vội vã hỏi: “Chân của ngươi thực sự không sao chứ?”
Từ lời Lê Đình Vãn, y đại thể có thể hiểu được quá trình bình phục của Mộ Dung Viễn, bất quá hắn vẫn có chút lo lắng.
Mộ Dung Viễn chỉ cười ha hả.
“Tam ca, ngươi quên những lời họa hại nhất vạn niên rồi sao? Ông trời làm sao nỡ để ta tàn phế cả đời?”
Chuyện về kinh vì Mộ Dung Trí rơi xuống nước mà bị lùi về sau hai ngày. Kỳ thực y mong lùi càng lâu càng tốt, tốt nhất là cả đời không đi. Trải qua phong ba này, y muốn hỏi Mộ Dung Viễn tâm ý của hắn một lần nữa. Y có thể vì A Viễn mà quên đi nỗi sợ nước, còn A Viễn vì cứu y mà có thể khiến hai chân tàn phế khỏi lại. Họ đều đã nỗ lực nhiều như vậy, vậy, hỏi lại lần nữa thì có vấn đề gì đâu?
Tối đa là lại bị Mộ Dung Viễn cười nhạo mà thôi. Bây giờ y nhất định sẽ không hạ thủ tát người. Ngày đó y xấu hổ như vậy, không chừng là vì bị nói trúng tâm sự.
Đáng tiếc Mộ Dung Trí căn bản không có cơ hội mở miệng. Vài lần y định hỏi đều bị Lê Đình Vãn đột nhiên chen ngang, đúng dịp đến mức khiến Mộ Dung Trí quả quyết người này tuyệt đối là cố ý.
Sau đó, một câu nói của Mộ Dung Viễn khiến hi vọng y tích góp được bị đánh tan.
“Tam ca, trong nhà vẫn không thể không có người quản sự. Ngươi đã nghỉ ngơi hai ngày rồi, cũng nên đi thôi.”
Những lời này quả thực mong muốn y sớm rời đi. Điều này khiến Mộ Dung Trí phiền muộn mãi. Y nhìn ra Mộ Dung Viễn dù đã khỏe lại như cũ, vẫn không không có ý muốn về kinh với y. Tiếng hỏi cũng không nói nên lời.
Sớm hôm sau, Mộ Dung Trí xuất cốc. Ngựa của hắn mỗi ngày đều được Lê Đình Vãn chăn no nê, giờ thấy chủ nhân xuất hiện, lập tức huy hai móng trước, hí dài vui mừng.
Mộ Dung Viễn tiến lên giữ lấy dây cương, để Mộ Dung Trí lên ngựa, rồi nói: “Thuận đường xuôi gió.”
Bất mãn tràn trong lòng lại không biết phải nói sao. Mộ Dung Trí yên lặng gật đầu, kéo cương ngựa một cái, theo con đường mòn Lê Đình Vãn chỉ dẫn phóng ra ngoài.
Tiếng vó ngựa vọng lại gấp gáp mà nhịp nhàng như đạp trong lòng y, mắt nhìn cảnh vật hai bên lùi về sau như bay, trái tim y cũng càng ngày càng hoảng loạn.
Y không biết sau này Mộ Dung Viễn có đi kinh thành tìm y không, có nhớ y không, thế nhưng y biết mình đã yêu A Viễn rồi. Y yêu người này, tại sao lại đơn giản buông tay?
“Giá!”
Tâm trạng ổn định lại, Mộ Dung Trí bỗng quay đầu ngựa trở về.
Lúc này mặt trời mới mọc, đám sương trong cốc cũng dần tán đi. Mộ Dung Viễn đứng lặng trong làn sương loãng chưa rời đi. Mái tóc dài của hắn bay bay theo gió, một thân bố y, nhưng vẫn không che được vẻ quý khí tuấn tú hòa nhã vốn có. Giữa bờ mi còn mang theo chút tà khí, thêm vài phần ngỗ ngược, bất cần đời, biếng nhác. Vốn chưa từng chú ý đến vẻ tuấn mị hơn người ấy của Mộ Dung Trí, thấy tuấn nhan tự tiếu phi tiếu ấy của y, trái tim Mộ Dung Trí lại không nhịn được cuồng khiêu.
Y kéo cương ngựa dừng lại trước mặt Mộ Dung tại, xoay người xuống ngựa. Mộ Dung Viễn vội vàng đỡ y xuống, hỏi: “Vì sao lại quay lại, quên gì sao?”
“Đúng, ta đã quên một thứ rất quan trọng!”
“Là cái gì?”
“Ta đã quên mang người mình yêu đi cùng! A Viễn, cho ta thêm một cơ hội nữa, theo ta về kinh được không?”
Lần này Mộ Dung Trí không lo đến việc đối phương có cự tuyệt không, y quyết định rồi. Nếu A Viễn không chịu theo hắn về kinh, vậy y sẽ ở lại Lạc Nhật Cốc. Dù sao đời này y sẽ không rời xa người này nữa.
Nếu như nói trước đây là A Viễn đợi y, vậy từ giờ trở đi để y đợi là được rồi. Việc sơn trang y cũng không quản nhiều được như vậy. Với y mà nói, không còn thứ gì có thể quan trọng hơn người này nữa rồi!
Mộ Dung Viễn nghe vậy, mày thoáng nhướn lên, hỏi: “Tam ca, ta không nghe rõ lời ngươi, ngươi có thể nói to hơn một chút được không?”
“Ta nói, A Viễn, ta muốn ngươi theo ta về kinh!”