CHƯƠNG 4.
Mộ Dung Trí vội vã mặc quần áo, đứng dậy xuống giường. Ai ngờ chân y lại nhũn ra suýt ngã, lập tức có đôi tay cường lực đỡ bên hông. Mộ Dung Viễn ôn nhu nói: “Cẩn thận một chút.”
Mộ Dung Trí đẩy sự giúp đỡ không cần thiết đó ra, lạnh lùng nói: “Cám ơn.”
Y đứng thẳng người, tuy rằng hậu đình có chút khó chịu, nhưng cũng không trở ngại hoạt động, có điều thắt lưng cùng vùng giữa hai chân mỏi nhừ kiệt lực khiến Mộ Dung Trí vô cùng ảo não.
Y lại quên rồi, người đứng cạnh này là tay già đời trong tình trường. Thanh lâu xướng quán trong kinh thành sợ là không có nơi nào hắn chưa từng tới, làm sao kiêu khích dục vọng người khác đối với hắn vốn là chuyện ngựa đi quen đường, mình đêm qua sao lại vô dụng đến thế, vừa bị hắn kiêu khích, đã ngoan ngoan mà nghe lời?…
Trong phòng đốt đến mấy hỏa lò, ấm áp như mùa xuân. Mộ Dung Viễn chỉ mặc một chiếc nội y lên người, vùng gáy cùng khuôn ngực nửa kín nửa hở vẫn còn lưu lại không ít dấu hôn chồng chéo. Mộ Dung Trí nhìn thấy, trong lòng không khỏi kinh hách.
Y kìm nén rung động trong lòng, lạnh giọng hỏi: “Đây là đâu?”
“À, đây là biệt viện bên ngoài của ta, lúc mệt mỏi, ta thường nghỉ chân ở đây. Vừa hay chỗ này rất gần Nguyên Hồ, tối qua sự tình gấp gáp, nên đành mang huynh đến đây.”
Biệt việt bên ngoài? Không cần nói cũng biết là nơi yêu đương vụng trộm tìm niềm vui rồi. Hắn dám đưa y đến loại địa phương này cơ đấy!
Nghĩ đến việc Mộ Dung Viễn từng ở trên chiếc giường này hoan hảo với bao nhiêu người, mà y cũng là một phần trong số đó, Mộ Dung Trí càng ngày càng nổi giận.
Xem ra chuyện cứu y dưới nước cũng đã sớm được an bài, bằng không với tính cách của Mộ Dung Viễn, không bỏ đá xuống giếng đã tốt.
Tức giận trong lòng truyền tới mặt, đã biến thành thần sắc lạnh lùng. Mộ Dung Trí buộc xong đai lưng, liền nói với Mộ Dung Viễn: “Tối qua đệ đến thật đúng là trùng hợp, đám thích khách sao rồi?”
Trùng hợp? Y không biết là hắn đã đa tâm như lửa vội vã vọt đến sao?
Nhìn Mộ Dung Trí lạnh lùng chất vấn, Mộ Dung Viễn nở nụ cười khổ không biết phải làm sao.
Vì sao người tối qua còn giữ lấy tay áo hắn không muốn để hắn đi, chớp mắt đã trở nên lạnh lùng như vậy? Thân ảnh cùng nhãn thần nhu nhược quấn trụ hắn không muốn rời xa kia, cùng với gương mặt không mang chút biểu tình nào hiện tại thật không nhìn ra là cùng một người.
Nếu mỗi ngày đều đẩy tam ca xuống nước, là mình có thể hưởng thụ sự ôn nhu dịu dàng này rồi.
Nghĩ tới đó, Mộ Dung Viễn liền không nhịn được cười khẽ, đáng tiếc nụ cười này trong mắt Mộ Dung Trí lại thành đắc ý khi gian kế thực hiện được.
“Tam ca, nói lại cũng thật may mắn, ta tình cờ biết được Tạ lão bản người mở tiệc chiêu đãi huynh cùng Cựu bộ của Thành Vương cũng từng lui tới. Ta vốn nghĩ quả có điểm kì quái, cho nên mới dẫn người qua xem thử. Tam ca, huynh cũng quá sơ suất, chuyện mình không biết bơi sao lại có thể đi nói lung tung được?”
Mộ Dung Trí nhăn mặt, nhược điểm này của y chưa từng nói với bất cứ ai, nhưng người trong nhà đều biết. Nếu đám thích khách này là dư đảng Thành Vương, chỉ sợ bọn họ trước đây đã từng nghe đại ca nói qua nên mới biết.
Lại nghe Mộ Dung Viễn lo lắng nói. “Thích khách cùng đám tân khách hoa nương hẳn là không còn ai sống sót. Hậu sự của bọn họ cùng chuyện diệt trừ cầm đầu dư nghiệt loạn đảng ta cũng đã đưa cho nhị ca xử lý. Nên tam ca, huynh cũng không cần lo lắng quá. Bất quá hiện tại tuy nói phản loạn đã trừ, có thể vẫn còn thừa nghiệt ám tồn xung quanh. Bọn họ không đối phó được với nhị ca, liền ngắm vào huynh. Huynh cũng nên cẩn thận, sau này xuất môn phải mang theo nhiều người một chút, không phải lúc nào cũng may mắn như thế được.”
Mộ Dung Trí sửng sốt, vội vàng truy hỏi: “Những người tối hôm qua đệ không tha cho ai?!”
“Huynh giật mình như thế làm gì? Ai biết trừ Tạ lão bản còn có thể có dư nghiệt khác không? Ta cũng không có thời gian rỗi đi thăm dò, dĩ nhiên là giết toàn bộ rồi.”
Dư đảng Thành Vương tuy phải trừ, nhưng những tân khách này hẳn đều là người vô tội đi? Trữ uổng vật túng, không ngờ Mộ Dung Viễn làm việc thủ đoạn độc ác như vậy.
Trên mặt Mộ Dung Trí đầy vẻ giận dữ, y lạnh lùng nói: “Cám ơn.”
Y phất tay áo rời đi, bỗng nghe Mộ Dung Viễn đứng sau cười nói. “Tam ca, ta phái người đưa huynh về. Thân thể huynh bây giờ không thể cưỡi ngựa được…”
Mộ Dung Trí làm như không nghe thấy gì. Y không muốn nhìn thấy dáng vẻ tươi cười châm chọc kia, liền đi thẳng không quay đầu lại. Kì thực nếu lúc này y nhìn lại, sẽ phát hiện ra đó không phải là nụ cười trào phúng, mà nhàn nhạt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Ánh mắt Mộ Dung Viễn đuổi theo thân ảnh xuất môn, đến khi không nhìn thấy mới thôi. Nụ cười yếu ớt bên môi cũng đã tan biến.
Dư hương tràn đầy căn phòng, một đêm hoan tình, nay chỉ còn lưu lại một người thẫn thờ cô độc.
Mộ Dung Viễn tựa người bên giường, nhìn lô hỏa không ngừng thiêu đốt trước mặt, đột nhiên có loại cảm giác chán chường lực bất tòng tâm.
Hiện tại bạn đảng dư nghiệt cũng đã bị tiêu trừ, đại cục đã định. Lạc Diệp sơn trang cũng không có đại ca thao túng, sau này không cần mình ở bên, người ấy cũng có thể một mình chống đỡ được.
Vài chục năm đều lượn lờ xung quanh y, hiện tại hẳn cũng nên bứt ra ly khai. Người ấy không cần vì hắn mà tâm trạng cả ngày đều căng thẳng cấp bách, mà hắn, cũng có thể đi làm việc mình muốn.
.
Mộ Dung Trí mấy ngày nay có phần hoảng hốt. Y cho rằng Mộ Dung Viễn sẽ mượn có chuyện đêm đó mà cố tình dây dưa với y, không ngờ lại hoàn toàn trái ngược. Từ lúc hai người chia tay ngày ấy, Mộ Dung Viễn chưa từng xuất hiện trước mặt y, mà y, lại thường xuyên vô thức mộng xuân.
Con người lạnh tĩnh một khi bị khơi mào dục vọng, sẽ tựa như nước vỡ bờ đê cuộn trào mãnh liệt không gì ngăn lại được. Mộ Dung Trí nghĩ đến cảnh hai người ôm nhau dây dưa đêm đó, lại vô pháp chế trụ bất an trong tâm hồn. Y thừa nhận trong khoảnh khắc nơi ấy, y đã chìm sâu trong ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Mộ Dung Viễn. Nụ cười có chút gian nịnh tà ác ấy như một bờ hồ trong suốt bao bọc lấy y, khiến y không thể giãy dụa.
Tam ca, có phải sau này ta đi theo huynh, sẽ không ai dám khi dễ ta nữa?
Đúng rồi, nhưng không được nói nhiều như vậy nữa!
Nga, ta sẽ không nói nhiều nữa…. Vậy ta có thể cùng tam ca luyện công đúng không? Ta cũng muốn học võ công.
Đệ thân thể loắt choắt như thế, còn muốn luyện công?
Nhưng ta muốn luyện, tam ca, cầu huynh đấy…
Được rồi, đừng ồn nữa, ta biết rồi. Chốc nữa ta sẽ nói với cha một tiếng.
Cảm ơn tam ca!
Trong trí nhớ vẫn ẩn hiện hình ảnh hài tử gầy teo nho nhỏ kia không ngừng quấn lấy y, một chuyện nhỏ xíu cũng có thể khiến hắn thỏa mãn. Nụ cười ngọt ngào lộ ra vẻ ngây thơ hồn nhiên, không như bây giờ, vĩnh viễn đều là nụ cười đầy toan tính.