CHƯƠNG 9.
“Không đầy vài ngày nữa là xuất phát, xem ra ta thật sự có tài tiên tri, bằng không tự nhiên bị người ta đuổi đi, ngay cả một nơi đặt chân cũng không có. Trích Tinh lâu này mặc dù cũng được, nhưng dù sao cũng là người đi ở nhờ, có lẽ một ngày nào đó lại bị người ta đuổi đi không báo trước.”
Mộ Dung Viễn cảm thán một câu, rồi đứng lên phủi phủi vạt áo, nói. “Ta cũng đi thu thập chút hành trang, rồi cùng bằng hữu trong kinh thành cáo biệt. Mỗi cảnh mỗi vật trong kinh thành đều đã quen nhìn rồi, đột nhiên phải ra đi, cũng có chút luyến tiếc…”
Nhìn Mộ Dung Viễn thi lễ rồi bước ra ngoài, Hình Phi bỗng đột ngột lên tiếng: “Điều luyến tiếc hẳn không chỉ có cảnh vật kinh thành chứ? Không nghĩ tới Mộ Dung tứ công tử cũng có ngày trốn tránh.”
Mộ Dung Viễn đứng khựng lại, quay đầu nhìn Hình Phi.
“Trốn tránh? Cả đời Mộ Dung Viễn ta chưa bao giờ biết chạy trốn!”
“Vậy sao? Vậy ngươi gác bút theo nghiệp binh đao là vì cái gì? Mộ Dung Viễn, ngươi vốn không phải ra đi, nếu ngươi muốn đánh thật sự, Mộ Dung Trí quyết không phải là đối thủ của ngươi!”
Trên mặt Mộ Dung Viễn chợt nở ra một nụ cười kinh ngạc nhưng kính phục.
“Hình Phi, ta ghét tên Tiểu Phi ngu ngốc kia, bất quá ta chưa từng xem thường ngươi. Nếu ngươi đã nhìn ra, vậy cũng đã hiểu người kia tâm cao khí ngạo thế nào, hắn làm sao có thể thua?”
“Cho nên ngươi chọn cách thua?”
“Thì có sao? Nói thật, danh hiệu Mộ Dung tứ công tử kia ta cũng không cần, bất quá chỉ là không bước qua cửa nhà, cũng không phải là nhất sinh nhất tử, thắng hay thua cũng chẳng khác gì nhau.”
“Đương nhiên là khác. Ngươi muốn đoạt lấy gì đó sao không chủ động mà giành lấy? Tam ca ngươi sẽ không vì ngươi rời đi mà nhớ ngươi. Đào tẩu cũng chỉ làm ngươi mất đi nhiều hơn mà thôi!”
Câu nói của Hình Phi khiến nụ cười quen thuộc trên mặt Mộ Dung Viễn thoáng nhạt đi, hắn thản nhiên nói. “Ta ở lại Mộ Dung phủ, không phải là muốn đoạt được gì. Ta rời đi, cũng không phải là muốn chạy trốn! Khi đó, ta từng đáp ứng nhị ca, sẽ bảo vệ người kia thật tốt. Ta đã làm được rồi, hiện tại trần ai lạc định[1], sẽ không có ai có thể tổn hại đến hắn, nên ta cũng không cần phải lưu lại nữa!”
Hắn ngừng lại một chút, lại thấp giọng thán. “Cũng có thể, từ trước đến nay người kia vốn không cần ta bảo vệ…”
Nói xong lời này, Mộ Dung Viễn liền xoay người bước đi. Hình Phi như nhớ ra cái gì, thốt lên. “Chúc ngươi kì khai đắc thắng[2]. Ta sẽ chuẩn bị khánh công yến[3] thật lớn chờ ngươi về!”
Mộ Dung Viễn không quay lại, chỉ chắp ta như qua vai như cảm tạ, liền sải bước bỏ đi. Nhìn thân ảnh tịch mịch mà cứng ngắc của hắn, Hình Phi bỗng nhớ tới câu nói sáng nay của Mộ Dung Tĩnh.
Trong bốn huynh đệ nhà ta, tâm cơ sâu nhất là tứ đệ. Tâm tư linh động của hắn chưa từng có ai có thể hiểu được.
—–
Mộ Dung Viễn chỉ ngủ lại đêm đó rồi đi, thậm chí lúc đi theo đại quân cũng không trở lại từ biệt. Mộ Dung Tĩnh cũng như đã quen với tính cách tùy tâm sở dục[4] của tứ đệ nhà mình, cũng không mấy để ý. Chỉ là khi nghe Hình Phi kể lại mấy lời của Mộ Dung Viễn trước khi đi, thoáng thở dài một tiếng, nhưng vẫn không nói bất cứ gì.
Lê Đình Vãn rốt cuộc cũng bị Mộ Dung Viễn lôi theo cùng, không có y cả ngày chui trong phủ ầm ĩ, Trích Tinh lâu bỗng chốc trở nên thanh tĩnh hơn rất nhiều. Tiểu Thanh theo Liễu Hâm Phong về quê giỗ tổ, Tô Hoán Hoa cũng xuất môn buôn bán. Bầu không khí náo nhiệt đầu tháng giêng thoáng cái liền trầm tĩnh, khiến Hình Phi có chút không thích ứng nổi.
Đảo mắt đã qua hết đầu mùa xuân. Lúc này, đại quân xuất phát đã hơn ba tháng. Trưa hôm đó, Hình Phi đang ngồi uống trà ở hoa viên, đã nghe Huỳnh Tuyết kể lại tin tức chiến thắng liên tiếp báo về từ tiền phương.
“Huỳnh Tuyết tỷ tỷ, Uất Trì tướng quân thật uy phong a, nghe nói lần trước chỉ một gậy đã đẩy quân địch ra xa trăm dặm. Xem ra đến khi đại quân hồi triều, Uất Trì tướng quân nhất định sẽ thăng quan tiến tước đúng không?”
Tiểu nha hoàn Lạc Vũ hầu hạ Hình Phi vừa nghe tin Huỳnh Tuyết mang đến, đã hưng phấn hỏi lại.
Huỳnh Tuyết liếc nàng một cái. “Người ta thăng quan tiến tước, muội mừng rỡ cái gì?”
“Vì Uất Trì tướng quân rất anh tuấn a. Đợi đến khi hắn khải hoàn hồi triều ta nhất định phải đi xem phong thái của hắn, nếu hắn có thể liếc ta một cái, ta sợ mình sẽ vui đến mức vài ngày đều không ngủ được…”
“Phụt…”
Nhìn hai mắt Lạc Vũ lấp lánh như sao, vẻ mặt sùng bái, Hình Phi nhất thời không nhịn được, phun ra ngụm trà trong miệng. Huỳnh Tuyết vội vã móc khăn tay ra lau giúp hắn, rồi quở trách Lạc Vũ. “Muội thông minh một chút có được không? Xem, ngay cả công tử nhà chúng ta cũng cười. Uất Trì Phong đó mặt to hình chữ điền, cứ như tên ngốc, tối đa cũng chỉ miễn cưỡng nói có chút bản lĩnh, đó cũng gọi là anh tuấn? Vậy công tử nhà chúng ta chẳng phải như thần tiên rồi hay sao?”
“Uất Trì tướng quân đương nhiên không thể so với công tử, nhưng… chất phác một chút cũng được mà…”
“Chất phác?”Huỳnh Tuyết hừ một tiếng. “Không phải chứ? Có thể làm bằng hữu của tứ công tử, người đó tất không thể nói là chất phác. Hừ, nói chính xác hơn, bằng hữu của hắn, đều là mấy tên tinh thông ăn uống đàn hát chơi bời cờ bạc, không có ai tốt cả!”
Một câu này chợt khiến Hình Phi rơi vào trầm tư, hắn trầm ngâm nói. “Huỳnh Tuyết, hình như trong mấy quan văn từ chiến tuyến trình về, chưa có cái nào nhắc đến tên Mộ Dung Viễn đúng không?”
“Hắn chỉ là một tên thư lại nho nhỏ, có thể lo cho thân là được rồi, còn muốn tranh quân công gì chứ?”
Hình Phi không hỏi lại. Hắn từng ngẫu nhiên xem qua đống quan văn đó chỗ Mộ Dung Tĩnh. Ngòi bút mạnh mẽ trên quan văn đó tẫn thấu chỉ đoan, hô dược dục xuất[5]. Hắn chỉ đọc lướt qua, mà cũng có thể cảm nhận được khí huyết sục sôi của người viết. Hắn biết đó đều xuất phát từ tay Mộ Dung Viễn, cũng chỉ có khi đó, hắn mới chính thức hiểu được hàm ý của những câu Mộ Dung Viễn nói trước lúc đi.
Thì ra rong ruổi nơi sa trường, da ngựa bọc thây mới là cuộc sống người đó thực sự hướng tới. Lấy võ công và hoài bão của hắn, mục đích chắc chắn sẽ không chỉ là một thư lại tiền trướng đơn giản, mà là tướng sĩ tung hoành sa trường anh dũng giết địch. Mỗi lần chiến sự đều có hắn múa kiếm xông pha, quyết huyết chiến cùng quân địch, tư thế uy mãnh mà oai hùng.
Mỗi lần chiến sự, Mộ Dung Viễn đều kể lại từ đầu đến cuối hết sức tỉ mỉ. Công lĩnh chiến huân của tướng sĩ, mưu hoa sách lược trong chiến cuộc, ngay cả công tích của Lê Đình Vãn có giao đãi. Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có một chữ nhắc tới bản thân, là sơ suất? Hay là đang tận lực lảng tránh?
Có thể, cho tới bây giờ, Mộ Dung Viễn vốn thích giải thích mấy chuyện lặt nhặt với người khác, trong lòng hắn vốn đã có tính toán. Người khác thấy thế nào, nghĩ gì, căn bản đều không liên quan gì đến hắn.
Cũng có thể, trong mắt hắn, có một số việc vốn không cần nhắc tới. Chỉ cần có kết quả tốt, quá trình đạt được sẽ không còn quan trọng nữa.
Nghĩ tới đây, Hình Phi bất giác mỉm cười.
“Nghe Tĩnh nói công văn thỉnh hàng của Lệ tộc sẽ sớm truyền đến, chờ chiến sự nơi biên cảnh bình an lại, ta tin Uất Trì tướng quân bọn họ sẽ sớm hồi triều thôi. Huỳnh Tuyết, nghe ngóng tin tức hộ ta, ta phải làm một khánh công yến thật lớn, đón tứ công tử của chúng ta trở về!”
Lời này khiến Huỳnh Tuyết càng hoảng sợ hơn. Nàng nghi hoặc nhìn Hình Phi, hoài nghi không biết có phải mình nghe lầm không. Dù sao trước đây Mộ Dung Viễn cũng nhiều lần khi dễ Hình Phi, tội ác chồng chất, Hình Phi không trả thù hắn đã tốt, làm sao còn có thể nhiệt huyết trào dâng đón tiếp hắn về?
Nhưng trên gương mặt tuyệt sắc dung nhan lúc này lại lộ ra nụ cười, thanh nhã lưu lại trên môi, khiến ngay cả xuân tuyết trên mái đình cũng như muốn tan ra.
Cho dù Huỳnh Tuyết thường ngày đã quen nhìn gương mặt này, cũng vẫn có chút thất thần. Nàng lập tức hỏi lại. “Tiểu Phi, ngươi không nói nhầm chứ? Ngươi không phải nói Uất Trì tướng quân? Mà là tứ công tử? Kì thực hắn đã bị trục xuất ra khỏi Lạc Diệp sơn trang, cũng không còn là người nhà Mộ Dung. Dù là khải hoàn hồi triều, cũng bất quá chỉ là một dân thường áo vải, chúng ta căn bản không cần phải quan tâm đến hắn…”
“Không, là hắn. Hắn xứng đáng để ta chào đón!”
Thấy Hình Phi đứng dậy muốn rời đi, Huỳnh Tuyết liền vội vã truy hỏi. “Nhưng Tiểu Phi, ngươi không hận hắn sao?”
Hình Phi ngạc nhiên nói. “Hận hắn?”
“Đúng a, trước đây hắn toàn khi dễ ngươi, còn nói ngươi là…”
Cái câu hồ ly tinh kia Huỳnh Tuyết không dám nói ra, đành nói tiếp. “Ta cứ tưởng ngươi sẽ hận hắn.”
Nghe Huỳnh Tuyết nói xong, Hình Phi lần thứ hai nở nụ cười.
“Huỳnh Tuyết, ta thích một người, sẽ coi hắn là bằng hữu. Ta ghét một người, sẽ giết hắn! Hận? Loại cảm tình này ta chưa từng có, bởi vì, trên đời này không có ai đáng để ta mất công suy nghĩ như thế!”
Nhìn Hình Phi sải bước ra đình, Lạc Vũ kéo kéo ống tay áo Huỳnh Tuyết, cười cười.
“Huỳnh Tuyết tỷ tỷ, hình như tỷ vừa nói làm bằng hữu của tứ công tử vốn không có ai tốt nha, nhưng ngụ ý của công tử nhà ta, chẳng phải là coi tứ công tử như bằng hữu sao? Vậy không phải công tử nhà ta cũng…”
Còn chưa nói hết, đã bị Huỳnh Tuyết gõ nhẹ lên trán. Chính nàng cũng khó hiểu nhăn mày nói: “Lần trước Mộ Dung Viễn đến rốt cuộc nói với Tiểu Phi những gì? Sao bọn họ đột nhiên biến thành bằng hữu? Thật không hiểu nổi…”
[1] Trần ai lạc định: Thành ngữ, biểu thị sự tình trải qua gian khó cuối cùng cũng có kết quả.
[2] Kỳ khai đắc thắng: thắng ngay từ trận đầu; vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã
[3] Khánh công yến: Tiệc chúc mừng m/
[4] Tùy tâm sở dục: tùy hứng, thích gì làm nấy.
[5] Tẫn thấu chỉ đoan, hô dược dục xuất: câu chữ như muốn xuyên qua mặt giấy, nhảy vọt ra ngoài ._.”