Đinh Hán Bạch chịu khổ sở, không ăn bờ không ngủ bụi, nhưng chất lượng sinh hoạt lại giảm xuống một chút cũng đã làm anh sầu não uất ức. Anh thậm chí muốn gọi điện cho cục quy hoạch, kiến nghị nhanh chóng dỡ bỏ khu Sùng Thủy cũ nát này.
Trương Tư Niên vào nhà nhìn lên, cả giận nói: “Thằng khỉ khô này có thấy thiếu đạo đức không? Vẽ cái gì lên tường đấy hả?!”
Trên tường viết một đống chữ “Chính” (*) thật lớn, Đinh Hán Bạch nói: “Con đang tính, đã lâu không gặp sư đệ con rồi.”
(*) Chữ “Chính”: 正, chữ này có 5 nét, người TQ thường dùng để đếm số lần, giống như người Việt chúng ta hay vẽ ô vuông gạch chéo á
Trương Tư Niên muốn mắc ói: “Còn chưa tới nửa tháng mà đã đếm được nhiều thế à?”
Đinh Hán Bạch đếm theo tiếng, không có chuyện gì lại thêm một nét, nghĩ đến đam mê, hận không thể tô một bức ảnh hình người. Vươn mình rời khỏi tấm phản cứng, anh làm công tử sa cơ lỡ vận giờ phải đi kiếm tiền, đi ra khỏi hẻm, lái lên chiếc xe van, chạy về phía lò gốm giám công, thuận tiện tính toán một ít chuyện cùng Đông Phái Phàm.
Đoạn đường này anh liền nghĩ, người sư đệ kia sống có tốt không?
Người sư đệ kia lâu không gặp đã gầy đi ba vòng, bệnh tương tư không nói, mỗi ngày bận rộn đến nỗi chân không chạm đất. Ngoại trừ đi học và phụ trách cửa hàng số ba, về nhà còn phải chăm sóc sư phụ sư mẫu. Chuyện của cậu và Đinh Hán Bạch vừa nổ ra, Đinh Duyên Thọ và Khương Sấu Liễu đều buồn phiền cậu, đánh chửi đều không quá đáng, nhưng hai vị cũng không làm khó cậu, càng làm cậu hổ thẹn bất an.
Buổi trưa nhà chú hai không có mặt, xung quanh bàn tròn nhìn lèo tèo vài người, trên bàn bày mì tương đen, bảy tám loại đồ ăn, mùi tương nức mũi. Khương Thải Vi thấy Kỷ Thận Ngữ sững sờ, ho nhẹ một tiếng nháy mắt mấy cái, bảo cậu mau ăn cho nóng.
Kỷ Thận Ngữ chọn đồ ăn, đậu tương, thịt xông khói, dưa leo, cải thảo, củ cải đỏ, lúc trước Đinh Hán Bạch đều thích ăn những món này. Đinh Hán Bạch còn trộn đều cho cậu, lúc cậu chưa kịp chuẩn bị liền giơ tay chùi tương trên miệng cậu.
Tiết trời ấm áp, mèo hoang đi loanh quanh, ngửi thấy mùi liền ngồi xổm ở cửa.
Khương Thải Vi nói: “Sắp tới tháng Năm rồi, nhanh thật.”
Khương Đình Ân cảm thán: “Sắp tới sinh nhật anh đại rồi, ngày 5 tháng 5.”
Hai người này không biết vô ý hay cố tình, làm Đinh Duyên Thọ chợt ngừng lại một chút, sau đó chọp chẹp ăn tù tì một hơi tỏi ngâm. Khương Sấu Liễu thẳng thắn gác đũa, lại không có khẩu vị. Khương Đình Ân quay đầu hỏi: “Kỷ Trân Châu, mùa xuân chẳng phải là sinh nhật cậu sao?”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Qua hai ngày trước rồi.”
Lại là một màn yên tĩnh, xảy ra chuyện kia, ai còn có tâm tư tổ chức sinh nhật? Trên bàn vẫn không có động tĩnh, bữa cơm này ăn tới cuối, Đinh Duyên Thọ rời chỗ trước nói: “Làm việc suốt, nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Kỷ Thận Ngữ đứng dậy ngăn lại, hai thầy trò đứng trên hành lang. Cậu bắt đầu nói những gì mình kìm né, nói: “Sư phụ, thầy đã đuổi sư ca ra ngoài rồi, thầy nhất định cũng sẽ oán hận con rất nhiều, đánh con mắng con đều được, đừng vì giao phó của cha con mà cố nén, là con có lỗi với sư phụ và sư mẫu.”
Đinh Duyên Thọ giống như bất đắc dĩ cười một tiếng, đánh chửi có ích lợi gì, cây chổi lông gà kia đánh gãy rồi, còn không phải mất đi một người thân sao? Nói “Xin lỗi” thì có ích lợi gì? Không nghe không sửa, nếu muốn làm người bướng bỉnh vậy thì hà tất phải áy náy, triệt để làm cứng làm dữ chẳng phải tốt hơn sao.
Ông nói: “Thầy sẽ không đánh con, cũng sẽ không mắng con, gia pháp chỉ có thể dùng với người nhà.”
Câu nói này như sấm sét giữa trời quang, Kỷ Thận Ngữ suýt nữa bấu gãy cột nhà. Đinh Duyên Thọ xem cậu như con nuôi, đến cả chuyện khổ cực như trọ ở trường cũng không nỡ để cậu chịu, kỹ thuật gì cũng dạy cho hắn, còn cho cậu làm thợ chính đầu tiên… Cậu còn gọi “Ba”. Nhưng bây giờ cậu không được tính là người nhà, chỉ là một đồ đệ.
Cậu không có mặt mũi nào biện bạch, đáng đời cậu mà.
Đinh Duyên Thọ lại quay đầu: “Con là người tri ân nặng tình, câu mới vừa rồi kia đối với con mà nói còn tàn khốc hơn nhiều so với mắng chửi.” Ông vẫn chưa từ bỏ ý định, ôm một chút hi vọng, “Thận Ngữ, vì sư ca con, đáng để con đi đến bước này sao? Dù cho lòng con hổ thẹn, cả đời cũng không được sư phụ và sư mẫu tha thứ, cũng không chịu quay đầu ư?”
Đằng nào cũng khó xử, Kỷ Thận Ngữ cắn chặt răng: “Đáng ạ. Sư ca rời khỏi nhà cũng không từ bỏ, con như thế nào cũng thấy đáng.” Dù sao cũng đã bị vạch trần sạch sẽ từ lâu, bóc một lớp da mặt nữa cũng chẳng sao, “Sư phụ, con thật sự rất thích sư ca, anh ấy điểm nào cũng tốt, con thật long thích anh ấy.”
Đinh Duyên Thọ chặn lời: “Đủ rồi! Nó có tốt hay không thầy biết, con cũng rất tốt, hai đứa các con tương lai có tiền đồ có hi vọng, có cuộc sống mà người khác ao ước, nhưng mà hai đứa các con là con trai tại sao lại dính lấy nhau?! Nát rồi, nát hết rồi!”
Tiếng bước chân xa dần, Kỷ Thận Ngữ đứng đờ ra hồi lâu, ngơ ngác, bị Khương Đình Ân bỗng nhiên nhảy ra dọa sợ hết hồn. Khương Đình Ân đẩy cậu một cái, hướng về tiểu viện, oán giận nói: “Tui nghe thấy hết rồi, cậu có ngốc không vậy, còn cái gì mà thích anh đại, không xấu hổ sao?”
Kỷ Thận Ngữ không trả lời mà hỏi lại: “Anh cảm thấy sư phụ nói đúng sao? Nói em và anh ấy… nát rồi.”
Khương Đình Ân đáp: “Dĩ nhiên là đúng, anh đại vốn là cậu chủ của tiệm, lần này bị đuổi ra ngoài không có việc làm, sau này làm cái gì cũng không có giúp đỡ của gia đình, khó khăn lắm á.”
Trở lại tiểu viện, Kỷ Thận Ngữ dỗ Khương Đình Ân ngủ trưa, sách giải trí, nước ấm lạnh vừa đủ, chuẩn bị hết cho Khương Đình Ân. Người bình thường đều biết vô sự lấy lòng, vô gian tức đạo, nhưng người họ Khương này ngốc nghếch, chỉ lo Kỷ Thận Ngữ chuyển tình cảm sang mình.
Đóng cửa, Kỷ Thận Ngữ chuyển sang phòng sách, chốt cửa, đến cả một con muỗi cũng không bay vào được. Cậu vòng ra sau bàn ngồi xuống, hồi tưởng lại cuộc bàn luận về sự nghiệp vừa nãy, không hề thấy oan ức, càng có chí khí hơn. Sự nghiệp rạng rỡ của Đinh Hán Bạch vẫn còn ở phía sau, cậu càng muốn để cho người khác nhìn thử, cậu không những sẽ không làm hỏng sự nghiệp của đối phương, mà cậu chính là người sẽ trợ giúp nhiều nhất cho Đinh Hán Bạch.
Một bình mực nước, một cây bút máy, Kỷ Thận Ngữ lấy ra một tờ giấy trắng. Cậu lắng lòng, dựa bàn viết, từ hàng thứ nhất đến hàng cuối cùng, hết nét này đến nét khác, hết trang này đến trang khác, tay không ngừng mà viết trọn một buổi trưa. Chờ mực khô, cậu kiểm tra lại một lần rồi cất vào phong thư, dán kín, đến phòng ngủ gọi Khương Đình Ân dậy.
“Ngủ đã chưa?” Cậu dịu dàng hỏi, “Nhờ anh một chuyện, đến khu Sùng Thủy, giao cái này cho sư ca.”
Khương Đình Ân vốn đang mơ hồ, nhất thời tỉnh táo, nhận lấy vừa nhìn, dày vậy sao? Thư tình hơn vạn chữ? Cậu ta không chịu, tận tình khuyên nhủ. Kỷ Thận Ngữ rút giấy ra, cầu xin nói: “Đây là vật rất quan trọng, một câu phí lời cũng không có, xem như em năn nỉ anh, sau này em mặc cho anh sai khiến, được không?”
Trên giấy viết lít nha lít nhít, có chữ Hán có hình minh họa, còn có rất nhiều công thức. Khương Đình Ân xoay mặt nhìn thấy sách và nước đầu giường, thảo nào lại nịnh bợ mình, hóa ra đã sớm có dự mưu. Cậu ta đáp ứng, đợi đến trời tối lặng lẽ chạy một chuyến, không gặp được Đinh Hán Bạch, giao thư cho Trương Tư Niên.
Đinh Hán Bạch ngâm mình ở lò gốm, phòng làm việc nhỏ, anh và Đông Phái Phàm mở cuộc họp. Giao thiệp lục tục tích lũy, cũng dần dần có người chịu hợp tac với lò Đồng, anh nắm một xấp đơn hàng, nói: “Tôi đã bàn chuyện làm ăn, mà anh cũng không nhận?”
Đông Phái Phàm nói ra khói: “Không nhận nổi, cậu làm một đống sứ tinh phẩm, thậm chí còn có loại tinh phẩm đẳng cấp, không có cách nào làm được.” Phân cấp đa dạng, nhưng có thể làm lò gốm tinh phẩm thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đây là vấn đề có tiền mà không có tay nghề, không nắm bắt được.
Đinh Hán Bạch hỏi: “Vị kia nhà anh cũng không làm được?”
Đông Phái Phàm nói: “Hoài Thanh học của sư phụ Lương không tới bảy phần mười, hơn nữa cậu ấy am hiểu nhất là thư họa.”
Lần này chỉ cần làm tốt, tạo được danh tiếng, ngày sau người tìm đến sẽ càng ngày càng nhiều, nhưng mà còn chưa hình thành đã va vào đá ngầm. Đinh Hán Bạch phiền lòng tan họp, mua một hộp bánh bao thịt dê, lên đường về nhà.
Vừa về đến nhà, còn chưa ngồi nóng đít, anh được Trương Tư Niên nhét vào một phong thư. Ông lão nói: “Em họ con đưa tới, dày như vậy, chắc là một xấp tiền mặt.”
Em họ? Khương Đình Ân có thể tìm đến đây, nhất định là Kỷ Thận Ngữ nhờ vả. Đinh Hán Bạch thoáng chốc lên tinh thần, vừa gỡ bao thư ra vừa hỏi: “Nó có nói gì không? Là sư đệ con con đưa sao?” Vừa rút ra, là thư?! Xoay lưng lại, chỉ lo người khác nhìn thấy.
Trương Tư Niên xuýt xoa nói: “Độ dày này không giống thư tình, chắc là viết một cuốn tiểu thuyết tình yêu rồi.”
Đinh Hán Bạch khó giải thích được mặt đỏ lên, không thể chờ đợi được nữa muốn xem thử Kỷ Thận Ngữ tâm sự gì với anh, nhưng sau khi mở ra thì sững sờ. Từng hàng công thức, từng mục chú giải, anh khó tin lật xem hết, xem xong, cả quả tim cũng muốn nhảy ra.
Kỷ Thận Ngữ lại viết phương pháp chế nước men cho anh, toàn bộ công thức, phân loại, những điều nhỏ không đáng kể cũng chú thích rõ ràng! Anh vốn không tin tâm linh tương thông, nhưng những tờ giấy đáng giá ngàn vàng này tới vào lúc anh đang gặp khó khăn.
Bánh bao thịt dê đã nguội, Đinh Hán Bạch cũng không đụng tới, trốn ở trong phòng lăn qua lộn lại mà xem. Anh quả là tham lam, có phương pháp phối chế cũng không biết đủ, còn muốn nhìn ra cái gì khác, muốn cầu một câu nói về mình, cầu vài câu tình ý.
Anh xem mình là lính trinh sát hay đặc vụ, nhìn chăm chú mấy tờ giấy kia, chữ đầu tiên ở mỗi hàng có liên kết gì hay không? Hàng chéo thì sao? Đọc ngược lại có không nhỉ?
Không có, không có gì cả, cái thằng nhóc Nam Man nhẫn tâm này, gần nửa tháng không gặp sao lại tự tin như vậy hả?!
Đinh Hán Bạch mãi vẫn không suy nghĩ ra huyền cơ gì, buông thư muốn từ bỏ, lúc nhìn lại bao thư ánh mắt liền sáng lên. Bên trong bao thư giấu một hàng chữ nhỏ, là thể Sấu Kim anh quen thuộc.
—— Sư ca, hoa hồng đến mùa nở hoa rồi, em rất nhớ anh.
Vậy là đủ rồi, Đinh Hán Bạch ôm một câu nói này phát điên, như nắng hạn gặp mưa rào, tha hương gặp cố tri, được ghi tên lên bảng vàng, anh nhớ tới đêm động phòng hoa chúc. Tiếng kinh động vang lên, cái phản cứng cũ nát bị anh lăn sụp.
Có phương pháp phối chế nước men như có thần trợ giúp, Đinh Hán Bạch tạm giao công việc bán đồ cổ cho Trương Tư Niên, còn mình chui trong lò gốm. Anh chạy đến thôn Đồng, đem đưa mấy tờ giấy cho Phòng Hoài Thanh xem qua.
Phòng Hoài Thanh hỏi: “Sư đệ tôi đưa cho cậu?”
Anh nói: “Cho tất cả luôn đấy.” Người có học khinh nhau, sư huynh đệ đồng môn này cũng muốn tranh cao thấp, anh phòng ngừa chu đáo, muốn nhắc nhở Phòng Hoài Thanh một phen, không ngờ đối phương đã hừ lạnh một tiếng.
Phòng Hoài Thanh nói: “Người sư đệ này của tôi nhìn có vẻ thông tuệ, hóa ra lại là một kẻ khờ.” Người bình thường giữ tiền bên mình, người có nghề giữ nghề bên mình, này đến mặt cũng không thấy vậy mà còn giao phó tuyệt kỹ, cực kì khờ khạo.
Đinh Hán Bạch chép miệng: “Ý anh là tôi không dựa dẫm được?”
Phòng Hoài Thanh nói: “Ba mẹ cậu thả con ruột, lại giữ con trai nuôi? Kỷ Thận Ngữ trước tiên giúp cậu chữa đồ cổ kiếm tiền, giờ còn cống ra phương pháp phối chế giúp cậu nung sứ kiếm tiền, sau khi cậu phát đạt nhanh chóng có khi lại thay lòng, đá cậu ta để về nhà, lúc đó người bị đuổi ra khỏi nhà rất có thể là cậu ta.”
Nhân tài mất tuyệt kỹ, nghe còn bi thảm hơn bị chặt hai tay.
Đinh Hán Bạch bình sinh rất thích tranh luận với người khác, lập tức nói lại: “Cái lò gốm này kiếm tiền ngay trong tầm tay, chờ mở được trung tâm đồ cổ, có khi cũng sẽ mở thêm một cái lò nữa, anh Đông cũng cũng sẽ nhanh chóng phát đạt. Anh không lo lắng mình sẽ bị đá, trái lại còn bận tâm hai người chúng tôi, nhiệt tình quá đi.”
Làm Phòng Hoài Thanh nghẹn đến nỗi thở không ra hơi, anh khoan khoái cả người, sau đó lại tiếp tục bận rộn. Chủ nghĩa Mác đã đề cập, khoa học kỹ thuật là sức sản xuất, bọn họ có phương pháp phối chế tương đương nắm giữ chìa khóa kỹ thuật, có thể thành công, vậy nên bộc lộ tài năng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Đinh Hán Bạch chứng thực những đơn hàng còn lại, chủ yếu là nhận hàng mỹ nghệ độ chuẩn xác cao, tích lũy danh tiếng. Làm liên tục hơn nửa ngày, lò gốm nóng thiêu người, anh chạy ra bờ sông nằm lên bãi cỏ, trải áo khoác nghỉ trưa một lúc.
Ánh nắng chói mắt, anh móc bao thư trống rỗng, híp mắt, đưa ra ánh sáng ngắm hàng chữ nhỏ kia. Sư ca —— thật muốn nghe Kỷ Thận Ngữ gọi anh một tiếng sư ca, tiến đến bên tai anh, níu lấy bờ vai anh; hoa hồng đến mùa nở hoa rồi —— lãng mạn thật, nhớ tới cảnh tượng trồng hoa hồng hôm đó, anh muốn hái một nhánh tự tay đưa cho Kỷ Thận Ngữ; em rất nhớ anh ——bốn chữ súc tích, nói có hạn nhưng dạt dào ý nghĩa, “rất” sao? Kỷ Thận Ngữ nhất định đang khắc chế, nhất định nhớ anh đến phát điên rồi.
Kỷ Thận Ngữ mới vừa bán ra một bộ đồ trang sức, hắt hơi một cái, sụt sịt mũi. Đinh Khả Dũ vẫn đang trông chừng cậu, chỉ là sau nửa tháng ở chung, dần dần không còn trào phúng và sỉ nhục cậu nữa, đôi lúc còn lĩnh giáo được kỹ xảo điêu khắc.
Đóng cửa về nhà, chen chúc trên xe buýt, Kỷ Thận Ngữ nấp vào cửa sổ học thuộc lòng sách. Đinh Khả Dũ dò xét liếc mắt một cái, nói: “Tôi trước đây cảm thấy cậu như từ trên trời rớt xuống, không thích nói chuyện, giả bộ thanh cao, khoảng thời gian này luôn trông chừng cậu, lại cảm thấy con người cậu cũng không tệ lắm.”
Kỷ Thận Ngữ nghiêng mặt: “Viên đạn bọc đường, anh muốn lừa em à?”
Đinh Khả Dũ hừ lạnh một tiếng, hắn phát giác, người sư đệ này miệng rất lợi hại, nhưng nói chuyện rất thoải mái, cũng không thù dai. Hơn nữa, cố gắng học tập, đem tất cả những chuyện hỗn loạn trong cửa hàng xử lý náo nhiệt ra trật tự, tay nghề cũng tốt, không hề có sai lầm nào.
Hắn thừa nhận: “Vừa mới bắt đầu có chút đố kị, bây giờ có chút bội phục.”
Kỷ Thận Ngữ sững sờ, chuyện cần làm rất nhiều, chuyện từng trải cũng rất nhiều, đâu còn có hơi sức đi tính toán chuyện vặt vãnh, anh em hoà thuận chẳng phải tốt hơn sao. Đến trạm Trì Vương, xuống xe, cậu nói: “Anh không ghét em, em cũng không ghét anh, dù khi đó anh đập hư đồ của em, dù sao em cũng sửa được rồi.”
Đinh Khả Dũ mê man nói: “… Hư cái gì?”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Lò hương đó, không phải anh đập vỡ lò hương của em sao, không trách anh.”
Đinh Khả Dũ rú lên: “Ai đập lò hương của cậu chứ! Cậu trách tôi bắt cậu mặc đồ con gái dụ lưu manh, trách tôi không kịp thời cứu cậu cũng được, tại sao lại chế ra chuyện khác nữa? Chờ chút, lò hương của cậu không phải đã trưng ở cửa hàng số một rồi sao?!”
Dáng vẻ kia không giống nói dối, Kỷ Thận Ngữ trong lòng rùng mình: “Thật sự không phải là anh sao?”
Đinh Khả Dũ tức giận: “Không biết cậu đang nói cái gì nữa, đã nói không phải tôi mà!”
Kỷ Thận Ngữ ngờ vực, sau khi về đến nhà vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi xuống ăn cơm, liếc mắt nhìn Đinh Nhĩ Hòa, đối phương gật gật đầu với cậu. Ăn cơm, từ khi không còn Đinh Hán Bạch kén cá chọn canh, bàn ăn yên tĩnh đi rất nhiều.
Qua một lúc, cậu bỗng nhiên nói: “Sư ca không biết nấu cơm, không biết mỗi ngày ăn có ngon không.”
Khương Thải Vi và Khương Đình Ân thừa cơ phụ hoạ, nỗ lực miêu tả tình trạng thảm thương của Đinh Hán Bạch, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, chỗ ở vô định. Nhưng mà không đợi Đinh Duyên Thọ động lòng trắc ẩn, Đinh Nhĩ Hòa nói: “Hán Bạch bản lĩnh lớn, không điêu khắc cũng kiếm được tiền, yên tâm đi.”
Ánh mắt Đinh Duyên Thọ quét tới, ra hiệu nói tiếp. Đinh Nhĩ Hòa liền nói: “Trong cửa hàng có một vị khách quen làm nghề thu thập đồ cổ, nghe ông ta nói Hán Bạch rất nổi tiếng trong giới, ra tay toàn là đồ tốt.”
Kỷ Thận Ngữ vội vàng nhìn thần sắc Đinh Duyên Thọ, nói xen vào: “Điều phối đồ cổ không phải là bỏ điêu khắc, hai cái này chẳng hề xung đột.”
Đinh Nhĩ Hòa lại né lời này: “Trước cậu ta khuân đồ gì đó, chắc là thu đồ cổ, không nghĩ tới đã lén lút chuẩn bị rồi. Nói chung không cần lo lắng, cậu ta đi đến đâu cũng sống tốt thôi.” echkidieu2029.wordpress.com
Đề tài im bặt đi, Đinh Duyên Thọ ngừng thở, những người khác cũng không dám lên tiếng. Kỷ Thận Ngữ siết chặt đũa, rũ mắt nhìn chằm chằm bát cơm trắng, sợ giương mắt liền đối diện với Đinh Nhĩ Hòa, làm mất khẩu vị mình!
Một bữa cơm nhìn như không gợn sóng, lại làm cho Đinh Duyên Thọ khó chịu đến nửa đêm. Kỷ Thận Ngữ vỗ lưng xoa bóp, tận tâm chăm sóc đến đêm khuya, rời đi, quay lại phòng khách đạp lên cửa. Đinh Nhĩ Hòa đang xem ti vi, nghe tiếng quay đầu lại, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái.
Kỷ Thận Ngữ đi thẳng vào vấn đề: “Anh hai, anh đúng là lòng dạ nham hiểm.” Cậu cố ý nhắc tới Đinh Hán Bạch, người khác đều biết kiếm lời thảm thương cho Đinh Duyên Thọ nhẹ dạ, vậy mà Đinh Nhĩ Hòa nhìn như an ủi, kì thực lại đang cố đạp Đinh Hán Bạch ra ngoài.
Kiêu ngạo lớn nhất trong đời Đinh Duyên Thọ chính là Đinh Hán Bạch, toàn bộ đều vì tay nghề và sức đảm đương của con trai, bây giờ một sóng lặng, một sóng gợn, người khác phí hết tâm tư muốn hai cha con phá băng, tên khốn này lại tưới dầu lên lửa.
Đinh Nhĩ Hòa vẫn hờ hững, nhìn rất vô tội và dịu dàng. Hắn nói: “Tôi chỉ nói thật thôi, Hán Bạch làm cũng làm rồi, còn sợ bác cả biết hay sao?”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Bớt dùng chiêu này đi, cha con như gân mạch liên kết, không cần anh xe chỉ luồn kim, sư ca mới đi nửa tháng, em cả đời này không lấy cổ phần, anh liền cảm thấy đến phiên anh có phải không?”
Đinh Nhĩ Hòa hỏi: “Chẳng lẽ không phải vậy sao?”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Dù cả đời này anh ấy không đụng vào việc làm ăn của gia đình, dù ngày mai anh có thành ông chủ, vậy anh chỉ nên xem đó là bánh từ trên trời đưa xuống, đón nhận, thức thời mà ăn là được rồi, đừng có không biết thỏa mãn mà quấy nhiễu người khác.”
Đinh Nhĩ Hòa thở nhẹ: “Mày là cái thá gì.”
Kỷ Thận Ngữ đáp: “Em không là cái thá gì cả, anh ở trong mắt em càng không là cái thá gì. Cái nhà này người làm chủ chính là sư phụ, sư ca là con độc nhất được sư phụ yêu thương, trên hộ khẩu cũng chưa có xoá tên, anh vẫn nên cân nhắc lại một chút rồi hẵng đắc ý.”
Kỷ Thận Ngữ nói xong cũng đi, ánh mắt sắc bén lưu loát, tắt đèn hành lang. Sờ soạng trở lại tiểu viện, tức giận phát tiết xong cảm giác cả người đều mỏi mệt, cậu bỗng nhiên cười rộ lên, ở cùng Đinh Hán Bạch lâu, chọc tức người khác cũng học được mấy phần. Đến hành lang khu bắc, lúc đẩy cửa cậu nghe thấy động tĩnh gì đó, vừa quay đầu lại, trong trong bầu trời đêm đen kịt nhìn thấy hai cái pháo hoa cực lớn.
Đỏ, xanh, vàng, lấp lánh, hết đóa này tới đóa khác.
Đã qua tết rồi, bây giờ ai lại đột nhiên đốt pháo chứ?
Cuối phố Sát Nhi, Đinh Hán Bạch ngậm thuốc lá đứng trong góc, tới gần bờ tường đặt mấy hộp pháo hoa rồi đốt. Năm màu rực rỡ, mang theo tiếng vang, chắc có thể gây ra một ít chú ý. truyenfull reup làm chó
Kỷ Thận Ngữ đứng ở cửa phòng nhìn đến ngây dại, đợi đến đóa cuối cùng dập tắt, giống như tất cả những màu sắc rực rỡ kia chưa từng xuất hiện. Còn chưa hết mất mát, lại có một ánh sáng lập lòe, mơ hồ, bay bổng.
Đinh Hán Bạch ở bờ sông hái mấy nhành liễu, cột chặt, buộc hai lớp giấy xuyến, thêm một cái đĩa nhỏ, đốt lửa, đèn Khổng Minh lửng lơ thâm nhập vào bầu trời.
Trân Châu, em nhìn thấy không? Anh nói trong lòng.
Kỷ Thận Ngữ thấy rất rõ ràng, đèn Khổng Minh sáng như vậy bay thẳng lên bầu trời, sáng hơn cả nghìn sao. Cậu vọt ra giữa sân, ngửa mặt lên, tâm tình trong lồng ngực dâng trào.
Hoa hồng đến mùa nở hoa rồi.
Chữ viết trên đèn rất rõ ràng —— Anh cũng rất nhớ em.