Ánh sáng từ khe hở trên cửa điêu khắc lọt vào, chiếu lên nụ cười của Đinh Hán Bạch càng lộ vẻ cây ngay không sợ chết đứng. Anh cách một lớp chăn bông đè Kỷ Thận Ngữ, không được đáp ứng nhu cầu thì sẽ không đi, quyết tâm muốn đòi cái ngon ngọt.
Kỷ Thận Ngữ còn cầm túi đồ ăn vặt, bởi vậy liền thẹn quá hóa giận nhưng sức lực đều không có. “Anh đừng quậy em nữa.” Cậu chỉ có thể nói như vậy, nói như chưa nói, “Em giúp anh tưới hoa, giặt quần áo, làm gì cũng được, anh tha cho em đi.”
Đinh Hán Bạch còn chưa đáp lại, tiếng giày cao gót vang lên bên ngoài, là Khương Thải Vi đến gọi bọn họ ăn cơm. Anh cảm thấy cơ thể Kỷ Thận Ngữ căng thẳng, ép bức nói: “Em không đồng ý? Vậy anh gọi dì tới, anh cũng không sợ người khác biết.”
Kỷ Thận Ngữ hoang mang lắc đầu, giơ tay che miệng Đinh Hán Bạch, chờ lòng bàn tay bị đôi môi mỏng của Đinh Hán Bạch khẽ cọ, cậu liền tiến thoái lưỡng nan. Khương Thải Vi buồn bực gọi: “Hai đứa có ở trong đấy không?”
Kỷ Thận Ngữ kiên trì: “Dì, con dọn cặp xong ra liền.”
Khương Thải Vi lại hỏi: “Hán Bạch đâu? Anh rể nói từ buổi sáng nó đã đi khỏi tiệm rồi.”
Miệng được buông ra, Đinh Hán Bạch đáp: “Con giúp em ấy dọn rồi cùng ra.” Cúi thấp đầu, thấy Kỷ Thận Ngữ rũ hai tay, chăn bông chậm rãi rơi xuống. Anh mò lên, phủ lên cả hai, nói: “Anh đứng ở cổng trường số 6 đợi nguyên một ngày.”
Anh giỏi nhất là tấn công lòng người, còn nói: “Chỉ lo lỡ như động đất, em không chạy ra được.”
Kỷ Thận Ngữ trong lòng căng thẳng, cảm động sao? Đó là dĩ nhiên. Hạnh phúc sao? Thậm chí còn muốn ôm lấy Đinh Hán Bạch dưới tấm chăn này. Nhưng cậu không thể làm vậy, sau khi tình cảm bị đâm thủng, cậu ngoại trừ tránh né thì không có cách nào khác.
Đinh Hán Bạch tới gần dán sát vào đối phương: “Em muốn giày vò anh tới chết sao? Ngày nào ngày nấy cũng biết dựa vào điểm yếu mà chống lại, em không thể ngoan ngoãn nhượng bộ một chút sao?” Đụng tới tay Kỷ Thận Ngữ, lấy túi đồ ăn ra, anh cầm tay cậu lên đặt bên quai hàm, “Hôn anh một cái, coi như là anh ép em, không có nghĩa là em thích anh, còn không được sao?”
Kỷ Thận Ngữ ngộp đến khó thở, tim cứ bay nhảy loạn xạ.
Thật sự phải hôn Đinh Hán Bạch sao? Có thể sao?
Sau khi hôn xong thì sẽ như thế nào?
Cậu giống như gặp phải quỷ, ngửa mặt đến gần, nâng hai má Đinh Hán Bạch lên, nhanh gọn lẹ, chóc một cái như gà mổ thóc. Đồ ăn vặt vung đầy đất, kẹo sữa, sô cô la, củ cải sợi… Đột nhiên bị ôm chặt, đôi môi chưa kịp rời đi đã bị giữ lại, Đinh Hán Bạch cắn nuốt cậu như cuồng phong mưa gió.
Cậu bị dụ đến trúng kế, giống như chú thỏ đụng phải gốc cây to. Nhưng thỏ đụng thì đau, còn cậu được ôm đến ấm áp.
Đinh Hán Bạch lãng tử, ôm Kỷ Thận Ngữ thô bạo đòi hỏi, đôi môi mềm mại kia anh từng chạm qua, lúc đó đầu ngón tay ngứa ngáy, bây giờ cả tim và não đều hưng phấn như dùng chất kích thích. Socola vốn là rất ngọt, đôi môi Kỷ Thận Ngữ cũng ngọt, liếm láp tiến vào khoang miệng, cạy hàm răng trắng chạm tới đầu lưỡi, bàn tay anh giữ sau đầu Kỷ Thận Ngữ, hôn đến đất trời đen kịt.
… Mãi sau mới phát giác, Kỷ Thận Ngữ không có giãy dụa hay phản kháng.
“Trân Châu…” Đinh Hán Bạch thở hổn hển, “Tại sao không đẩy anh ra?”
Chục loại tâm tình, trăm kiểu bất đắc dĩ, Kỷ Thận Ngữ vậy mà lại đặt tay trên cổ anh, dùng hết sức đấm vào vai anh. Không đợi anh hỏi, trong khoảnh khắc này đã ngầm hiểu, trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan tranh thủ một chút khoan khoái, đừng hỏi gì cả.
Ép đến mức này, cũng đã đùa bỡn lưu manh rồi, anh ôm lấy đối phương, nhẹ nhàng dỗ. Chăn rốt cuộc rớt xuống, một góc cửa hỏng thổi vào một làn gió lạnh, nhưng anh lại nóng như thiêu như đốt, chưa bị bộ dạng khổ sở của đối phương dội tắt.
Đinh Hán Bạch kiếm một viên sô cô la, xé giấy vàng, nhét vào miệng Kỷ Thận Ngữ. Lúc hôn người ta thì dữ dội mạnh bạo, lúc này đút ăn lại cẩn thận từng li từng tí. Anh nói: “Không cần biết kẹo ngon hay là sô cô la ngon, sau này em chỉ được ăn đồ anh cho em, anh cho em ăn no.”
Kỷ Thận Ngữ ngậm lấy viên sô cô la đến tiền viện ăn cơm, miệng sưng, mắt thẫn thờ, ở dưới bàn bị tên khốn kia kẹp cổ chân.
Buổi tối xem ti vi đập hạch đào, Đinh Hán Bạch thấy chậm quá, bốc từng cái bỏ vào tay bóp. Cái nghề này của bọn họ, lực tay không thể khinh thường, ngón tay nổi chai cứng cũng không thấy đau, rất nhanh đã bóc xong một đĩa. truyenfull là chó reup
Đinh Duyên Thọ hỏi: “Thận Ngữ đâu? Học hành mệt mỏi như vậy, gọi nó đến ăn hạch đào bồi bổ não.”
Kỷ Thận Ngữ nào dám ngồi ở đó, đối mặt với sư phụ sư mẫu có thể lấy mạng của cậu luôn, trước đó đã chuồn mất dạng. Đinh Hán Bạch nói: “Thi học kỳ sớm, đang bận ôn tập.” Hết đĩa này đến đĩa khác, anh bóc cho cậu rất nhiều.
Đợi đến cuối tuần, Khương Đình Ân thi xong nghỉ hè tới chơi, năm sư huynh đệ tập hợp trong phòng cơ khí. Trên bàn bày vật liệu đá, ngoại trừ Đinh Hán Bạch, những người khác mỗi người một khối, muốn mở hội thảo luận khắc làm sao, khắc cái gì.
Khương Đình Ân nhỏ giọng nói: “Lần này tui thi khá tốt, ba tui thưởng tui tiền tiêu vặt á.”
Kỷ Thận Ngữ chia sẻ niềm vui: “Em cũng thi được hạng nhất, sư phụ cũng vô cùng vui vẻ.”
Niềm vui của Khương Đình Ân nhất thời giảm phân nửa, người so với người tức chết người, vừa nghĩ tới Kỷ Thận Ngữ không có nhiều tiền tiêu vặt như mình, lại thấy cân bằng. “Nếu không hôm nào cậu tới nhà tui xem sách đi?” Giọng cậu ta thấp đến mức như đặc vụ thương thảo, “Tui mời bạn tui qua nhà ăn cơm có mượn tụi nó, chúng ta cùng nhau xem.”
Kỷ Thận Ngữ vừa nghe tới sách liền có hứng thú, hỏi: “Anh không thể đem ra sao? Đột nhiên em tới nhà anh hình như không lịch sự lắm?”
Lúc này Đinh Khả Dũ từ bên cạnh ghé sang, vạch trần nói: “Sư đệ ngốc, cậu cho rằng nó mang cho cậu xem ‘Thơ ca cách mạng’ sao? Cái nó không dám mang ra là ‘sách người lớn’ đó.”
Bọn họ trò chuyện vô cùng nhiệt tình, Kỷ Thận Ngữ kẹp ở giữa nghe hai người kia cãi nhau, âm lượng dần cao lên, Đinh Hán Bạch cau mày quét mắt sang liền doạ cho bọn họ lập tức im miệng. “Nói nhảm nhiều như vậy, mà chuyện chính thì câm như hến.” Đinh Hán Bạch nói, “Thằng ba, mày khắc cái gì?”
Anh nào có bộ dáng sư ca, đó là đức hạnh sư phụ. Lần lượt hỏi từng người, châm chọc khiêu khích, cuối cùng đến phiên ngũ sư đệ, lại đột nhiên dịu dàng: “Thận Ngữ, còn cậu thì sao?”
Kỷ Thận Ngữ đáp: “Em sao cũng được, anh chọn cho em đi.” Cậu nghĩ đến chuyện làm cũ cho Đinh Hán Bạch, cộng thêm cái khối của mình, nên cho đối phương làm chủ. Nhưng lời nói đến tai Đinh Hán Bạch liền đổi vị, anh miễn cưỡng suy nghĩ ra ba phần ỷ lại, bốn phần tín nhiệm, ảo tưởng hoa bay đầy trời.
Thảo luận xong tan họp, ba gian Ngọc Tiêu Ký, năm người ôm vật liệu đến trông tiệm rồi làm. Kỷ Thận Ngữ dọc đường cứ trông ngóng Khương Đình Ân, dường như đang tìm lý do tránh né Đinh Hán Bạch, mà Khương Đình Ân chỉ cảm thấy sắc mặt anh đại doạ người, còn không biết mình đang trở thành mục tiêu sống.
Đinh Hán Bạch ngồi ở tiền sảnh, hai khối kia của anh đã hoàn thành từ lâu, vết chai mới nổi trên tay chính là chứng cứ.
Kỷ Thận Ngữ và Khương Đình Ân ở phòng cơ khí làm, phác họa rồi ra phôi, Kỷ Thận Ngữ thân thiết, hào phóng mà chỉ “Kỷ thức tuyệt học” cho cậu ta. Không biết làm sao Khương Đình Ân chậm chạp không hiểu được, còn trách ngược lại cậu dạy không tốt.
Kỷ Thận Ngữ bật thốt lên: “Đổi thành sư ca thì đã hiểu từ lâu rồi, nói anh khờ khạo đúng là khờ khạo.”
Khương Đình Ân nhịn khí: “… Phí lời, nếu như tui lợi hại như sư ca, ba tui sẽ liên tục cho tiền tiêu vặt, nhà ở cũng sẽ sang tên.” Cậu ta nói xong liền bắt trúng chỗ đau của đối phương, “Cậu ở Dương Châu chắc không được chia gia sản đâu nhỉ? Sau này ở riêng phải tự mình mua nhà, tui kiến nghị cậu đi ở rể đi.”
Kỷ Thận Ngữ cố ý nói: “Em tới nhà họ Khương ở rể thì thế nào?”
Khương Đình Ân là con trai một, tính tới tính lui chỉ có Khương Thải Vi, nhưng Khương Thải Vi là trưởng bối, tên này chắc sẽ không có khả năng làm chồng của cô mình chứ?! Làm phép loại trừ, độc thân chỉ còn lại mình cậu ta, cân nhắc một chút, Kỷ Thận Ngữ và anh hai anh ba đều xa cách, chỉ có thân với mỗi mình mình…
Đinh Hán Bạch đang chào hỏi khách khứa, chỉ thấy Khương Đình Ân gào to lao ra, anh lạnh mặt nhắc nhở. Chờ khách rời đi, Khương Đình Ân nhào tới ôm lấy anh, làm anh thấy thật là ghê tởm.
“Anh đại! Kỷ Trân Châu bị cái gì rồi!” Khương Đình Ân giật giật nổi da gà, “Cậu ta… cậu ta thích con trai.”
Giọng nhỏ quá, Đinh Hán Bạch cho là mình nghe lầm, xác nhận lại: “Cậu ấy nói cho mày biết? Còn nói cái gì nữa không?” Không ngờ Khương Đình Ân lại càng khổ sở, tiến đến bên tai anh, khóc không ra nước mắt, “Cậu ta, cậu ta có ý với em, lại còn muốn gả cho em nữa.”
Đinh Hán Bạch giơ một cánh tay ra: “Gả gả cái đầu mày!”
Đinh Hán Bạch nhìn chằm chằm ra gian sau, nếu như là đùa giỡn, Kỷ Thận Ngữ phải chạy ra giải thích chứ, nhưng lại yên lặng, thằng nhóc Nam Man kia chắc đang lén lút vui mừng đây! Anh bực bội, dụ dỗ có ích lợi gì, người ta quay đầu lại còn liếc mắt đưa tình với một thằng khờ nữa!
Kỷ Thận Ngữ quả thật là oan ức, cậu vốn muốn ra để giải thích, nhưng khi Khương Đình Ân chạy ra suýt nữa đụng rớt một cái hộp nhung, hiếu kỳ liếc mắt một cái, là con dấu Đinh Hán Bạch khắc. Thương Long dạy con, hạ phù vân hải (*), chỉ to bằng bàn tay lại bao hàm ba cách khắc, đi dao cực kỳ chuẩn xác, đúng là thành thạo điêu luyện.
(*) Thương Long dạy con: như hình dưới, còn hạ phù vân hải là kiểu như tả những đám mây bồng bềnh trôi nổi. Ủa mình nhớ bữa nói khắc mặt dơi mà
sao lắm thứ thế biết đường nào mà lần
Cậu cứ như vậy nâng lên thưởng thức, quên mất tất cả, không hề biết Đinh Hán Bạch đang giận dữ hừng hực bốc khói.
Đợi đến trời tối đóng cửa, Đinh Hán Bạch bắt nạt Khương Đình Ân xong thì thả người, đi đến phòng cơ khí bắt nạt một người khác. Mở cửa đóng cửa, làm Kỷ Thận Ngữ giương mắt nhìn anh, còn cười, còn có mặt mũi cười?!
Kỷ Thận Ngữ xem xong, nâng lên cái hộp kia: “Tối nay em sẽ làm cho anh.”
Đinh Hán Bạch nhìn bằng lỗ mũi: “Ai cho em đụng vào?”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Em vô ý nhìn thấy, thật là đẹp mắt.” Cậu sắp xếp gọn lại, xem như bảo bối, xếp xong đi tới trước mặt đối phương, “Lúc anh khắc tại sao không gọi em tới xem, sợ em học trộm sao?”
Đinh Hán Bạch nói trong lòng, anh bây giờ chỉ sợ em trộm người thôi!
Tối hôm ấy, Kỷ Thận Ngữ bắt đầu làm việc, mà cơn giận của Đinh Hán Bạch còn chưa tan, kéo ống tay áo sửa cái cửa hỏng. Chỉ làm không chưa đủ, nhất định phải nói mới chịu, anh lầm bầm: “Sửa cái gì mà sửa, phải giữ cái cửa hỏng này để mà còn nhắc nhở em, thiên tai ập đến, vợ chồng còn tách nhau ra, là ai bất chấp thân mình để cứu em.”
Không được nửa chữ đáp lại, Đinh Hán Bạch xoay mặt trừng người, thấy Kỷ Thận Ngữ cúi đầu pha chế hóa chất, làm rất cẩn thận. Anh tiếp tục sửa, trong miệng cắn mấy cây đinh dài, đóng tấm gỗ lên, tạm thời chặn gió coi như hoàn thành. echkidieu2029
Sửa xong, đóng kỹ, khóa kỹ, động tác làm liền một mạch.
Đinh Hán Bạch đi dạo đến trước bàn, ngồi xuống bên cạnh đối phương, ngửi hết chai này đến chai kia, bị mùi làm cho sặc cả mũi. “Cái đứa ngốc này, sao không mang khẩu trang?” Giọng anh ồm ồm, “Cứ thế mà hít vào phổi thì làm sao đây hả?”
Kỷ Thận Ngữ thừa cơ nói: “Sư phụ Lương bị ung thư phổi.”
Đinh Hán Bạch vừa nghe lại như cụ bà theo đuổi dưỡng sinh, hận không thể chống nạnh nhắc nhở một phen. Anh về phòng lục tung, không tìm thấy khẩu trang, nhưng tìm được một cái khăn quàng cổ bằng len, trở về quấn cho Kỷ Thận Ngữ, kín bưng, nhìn không thấy miệng mũi đâu, chỉ thấy hai con mắt sáng ngời.
Kỷ Thận Ngữ cũng giọng ồm ồm: “Anh đi đi, đừng coi nữa.”
Nghe lời thì không phải là Đinh Hán Bạch, đừng nói đi, ngược lại còn kéo ghế đến càng gần hơn. “Anh phải nhìn xem em làm thế nào.” Anh nói, nhìn chăm chú vào mặt bàn không giống như nói dối, “Đây là việc làm thêm, anh thưởng tiền tiêu vặt cho em, căn cứ vào công sức em làm để quyết định cho bao nhiêu.”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Khương Đình Ân mà biết chắc sẽ không cam lòng.”
Đang yên đang lành nhắc tới thằng ngốc kia làm gì, Đinh Hán Bạch nhớ tới chuyện hoang đường ban ngày, liền lẳng lặng tức giận. Kỷ Thận Ngữ chuyên tâm làm, mãi đến khi kết thúc cũng không phát hiện. “Phải hong khô, sau đó còn có bốn bước nữa.” Cậu xoay mặt mở miệng, thấy Đinh Hán Bạch không vui, “Sao thế? Có phải là anh không hài lòng không?”
Đinh Hán Bạch nuốt xuống cơn giận: “Hài lòng, cũng không biết phải khen em thế nào.”
Kỷ Thận Ngữ không phân biết được câu này là thật hay giả, đứng dậy dọn dẹp đồ, rõ ràng đang hạ lệnh trục khách. Đinh Hán Bạch đương nhiên hiểu, cũng đứng dậy đi, một lát sau vòng lại, bưng chậu nước nóng ấm, trên cánh tay còn vắt một cái khăn lông. Ếch Kì Diệu chỉ có worpdress
Vẫn cứ ngồi vào bàn, Đinh Hán Bạch ngâm hai tay Kỷ Thận Ngữ vào trong nước, lấy từ trong túi trái ra một lọ tinh dầu, nhỏ một chút, nhỏ xong nhìn nhau không nói gì, đến khi nước nguội lạnh mới ngâm xong. Anh lau tay cho Kỷ Thận Ngữ, nói: “Chạy khắp bách hóa trong thành phố, chỉ có cửa hàng này là có loại khăn cắt lông tơ (*), sau này dùng cái này mà lau.”
(*) khăn cắt lông tơ: là loại khăn lông mịn, phần lông tơ được cắt bỏ
Lau xong, móc từ túi bên phải ra một hộp kem xoa tay, bôi cho Kỷ Thận Ngữ. Đinh Hán Bạch nhìn hai đôi tay quấn quýt vào nhau, móc lấy ngón tay đối phương, từ ngón tay vuốt đến đầu ngón tay, nói: “Mỗi ngày ngâm như vậy, sẽ không nổi chai tay, đừng mài ngón tay nữa.”
Kỷ Thận Ngữ ngơ ngác, sự săn sóc chu đáo này làm cậu không thể nói nên lời, tay bỗng nhiên bị nắm chặt, nấp trong lòng bàn tay Đinh Hán Bạch. “Trân Châu, thích chơi với thằng tư sao?” Đinh Hán Bạch đến cùng cũng không ngừng lại chuyện này, phải thừa dịp đang vui vẻ mà gõ cảnh báo.
“Không phải thích kiểu đó.” Kỷ Thận Ngữ nói.
Đinh Hán Bạch rung động một cái: “Vậy đối với anh thì thích kiểu nào?”
Kỷ Thận Ngữ không trúng kế: “Không thích anh.”
Đinh Hán Bạch cụp mắt nhìn chằm chằm người trước mắt, tự nói với mình giết người cưỡng dâm đều có tội, chuyện gì cũng có thể thương lượng. Vì vậy anh vẫn dùng vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Anh đã nghe thấy rồi, Khương Đình Ân hẹn em tới xem sách?”
Kỷ Thận Ngữ ngại ngừng: “Em chưa có đồng ý, cũng không muốn xem lắm.”
Đinh Hán Bạch nói: “Cần gì phải mất công, sách kia chẳng lẽ anh không có sao?” Đợi Kỷ Thận Ngữ giương mắt, anh buông đôi tay kia ra, “Hôm nay mệt rồi, ngủ đi. Sáng mai anh lấy cho anh xem, so với với sách của cậu ta còn đặc sắc hơn nhiều.”
Anh nghênh ngang rời đi, chỉ thiếu ngâm một khúc “Thập bát mô” (*).
(*) thập bát mô: là một điệu hát dân gian rất được ưa chuộng
Cả nhà đều tối đen, chỉ có phòng sách tiểu viện sáng đèn, Đinh Hán Bạch trùm mền dựa bên cửa sổ, trên bệ cửa sổ đặt lọ mực và trà đậm, trong tay nắm bút máy. Anh giũ một tờ giấy trắng, thức đêm vẽ, hình ảnh kia khó coi quá, quả thực phát điên.
Xưa có tài tử viết sách dưới ánh trăng, nay có Đinh Hán Bạch chong đèn vẽ tranh đồi trụy.
Trời tờ mờ sáng, Kỷ Thận Ngữ mơ hồ nghe thấy tiếng cửa phòng khép mở, có người đi vào đi ra. Cậu không để ý, đợi trời sáng choang mới mở mắt, ngồi dậy khoác áo lông, chợt thấy trên bàn đặt một cuốn sách bọc da…
Chẳng lẽ là Đinh Hán Bạch đem tới? Là ‘sách người lớn’ sao?!
Áo lông chỉ tròng lên cái cổ nhỏ nhắn, chất đống ở trên vai, cậu chạy tới đem sách cầm lại vào ổ chăn, nằm úp sấp, che ánh sáng nhẹ nhàng mở ra. Trang bìa viết “Xuân tình bí diễn”, cái nét bút mạnh mẽ kia sao trông quen thế.
Kỷ Thận Ngữ lật trang, thoáng chốc sững sờ trong chăn, trên giấy là hai cơ thể, ăn mặc hoàn chỉnh, một người cao to từ sau ôm lấy một người thấp bé, mặt kề sát vào nhau, cợt nhả thì thầm. Cậu không thể chờ đợi được nữa tiếp tục xem, vẫn là hai người kia, từ từ dán mặt, cởi cúc áo, lại duỗi tay… Cho đến khi cùng nhau trần trụi, cùng nhau ngã xuống giường.
“A!” Cậu hô khẽ một tiếng, hai người kia đều có tóc ngắn, ngực bằng phẳng, cậu còn tưởng rằng chỉ là phát dục chưa tới, không nghĩ tới giữa hai chân còn có cái đó nữa, hóa ra là con trai!
Kỷ Thận Ngữ mơ hồ cảm thấy sai sai, nhưng tay lật sách thì không hề bị khống chế, một tờ lại một tờ. Mặt cậu nóng như lửa, cái cổ trùm áo lông cũng đỏ lên, con trai và con trai cũng có thể… Còn có tư thế này, tư thế kia!
Quan niệm của cậu bị lật đổ, ngượng đến nỗi muốn chảy máu mũi, dần dần đọc tới trang cuối cùng, người con trai nhỏ nhắm mắt cắn môi, dường như vô cùng sảng khoái. Xong, xem xong rồi, hai chân cậu cũng xụi lơ ở trên giường, trang cuối cùng giấy trắng không hình, đứng chình ình một mảng đỏ thắm —— Đinh Hán Bạch ấn!
Kỷ Thận Ngữ giận dữ và xấu hổ không chịu nổi, muốn nện giường mắng to, nhưng cậu nhúc nhích một chút, càng phát hiện thân thể bị kích động ra phản ứng.
Dằn vặt hồi lâu, cậu nhũn dần, tràn trề mồ hôi, trong đầu lại cảm giác rõ ràng… Đinh Hán Bạch, là Đinh Hán Bạch. Bề ngoài thì đàng hoàng bên trong thì bỉ ổi, nghĩ tới dáng vẻ Đinh Hán Bạch cởi đồ, cậu thực sự rất lúng túng, thực sự thấy tội lỗi… Nhưng cũng thấy vui sướng khó tả.
Kỷ Thận Ngữ che mặt lại, nhưng cậu hiểu rõ.
Tình cảm nóng bỏng ngột ngạt kia, rốt cuộc không che giấu được nữa rồi.Thời báo Bắc Kinh giật tít: Hoàng tử đá quý họ Đinh quyết định debut với thân phận là họa sĩ vẽ truyện tranh người lớn, vừa cho ra mắt tác phẩm đầu tay:)))