Tám chín giờ, trên phố Sát Nhi dừng một chiếc xe cảnh sát, lóe đèn, dân cảnh giải Đinh Nhĩ Hòa. Vật liệu giá trị mấy chục vạn, tàng trữ thì bồi thường đồ, đầu cơ thì bồi thường tiền, mà bất kể xử như thế nào, chờ đến khi trở ra, từ đầu đường tới cuối đường chỉ còn chờ bị chỉ trích sau lưng.
Không chỉ là có con phố này, trong nghề đều sẽ truyền ra, cả đời đều làm trò cười trà dư tửu hậu cho mọi người.
Đinh Hán Bạch một thân cương trực, quay về, trở mặt, trách cứ, đến bây giờ đuổi người ra khỏi nhà, mỗi một khâu đều không nhẹ dạ chút nào. Quay người đối diện với Đinh Hậu Khang, người cha lòng như lửa đốt đã túa đầy mồ hôi.
Đinh Hậu Khang cầu khẩn nói: “Hán Bạch, chú hai nhìn con lớn lên —— “
Đinh Hán Bạch nói: “Vậy chú hẳn phải biết con có đức hạnh gì.” Cũng không để đối phương nói xong, “Chú hai, lẽ nào thằng hai không phải ba con nhìn nó lớn lên sao? Chú còn cùng lớn lên với ba con, là anh em ruột đó.”
Lúc con trai mình mờ ám cướp vật liệu, chuyển tiền của cửa hàng số ba, tươi cười đòi chia tài sản, người cha đáng thương này đang làm gì? “Suốt ngày dung túng, gia pháp là dành cho người nhà họ Đinh, không chỉ dành riêng cho nhà con, chú nên thử dùng đi.” Đinh Hán Bạch nói, “Nuôi không dạy, lỗi của cha, chú không thoát tội đâu.”
Anh không muốn nhiều lời, về tiền viện xem Đinh Duyên Thọ, có lẽ tối nay đả kích quá nặng, Đinh Duyên Thọ nghẹn thở, ngẩng mặt dựa vào đầu giường đến cả hô hấp cũng lao lực. Mọi người không yên lòng, lái xe thẳng đến bệnh viện cấp cứu, đo huyết áp điện tâm đồ, dằn vặt một trận.
Tim bị đả kích nặng nề, sau khi truyền dịch cuối cùng cũng coi như khống chế lại được, vào phòng bệnh, tất cả đều vây ở bên giường. Đinh Duyên Thọ từ từ mở mắt, quét một vòng, vợ lo lắng, em vợ lau nước mắt, hai đồ đệ chặn ánh sáng, còn có bác sĩ và y tá.
Ông “hử” một tiếng, sao thiếu hai người rồi? Khương Sấu Liễu tiến đến bên tai, nói: “Hán Bạch đi làm thủ tục, Thận Ngữ đi lấy nước.”
Làm xong thủ tục, Đinh Hán Bạch ngồi trên ghế dài hành lang, chưa tiến vào. Tình cảm, mặt mũi, ba anh đều bận tâm, sợ sẽ trách anh vô tình. Càng sợ hơn là, tất cả xong xuôi, nhắc lại mâu thuẫn cha con, huyết áp vừa hạ phỏng chừng sẽ lại nhanh chóng tăng lên.
Kỷ Thận Ngữ lấy nước trở về, đi vào đưa cho Khương Thải Vi, rót một ly đi ra đưa cho Đinh Hán Bạch. Cậu ngồi xuống một bên, nỗ lực khuấy động bầu không khí: “Đáng tiếc lẩu dê ngon như vậy vẫn chưa được ăn.”
Đinh Hán Bạch thích cái tính này của cậu, cười rộ lên, xoay mặt nhìn cậu. “Có đói bụng không, mua cho em chút đồ ăn nhé?” Đinh Hán Bạch hỏi, uống ly nước, “Danh tiếng của thằng hai xem như là thúi rồi, sau này nó còn làm nghề này nữa thì lao lực lắm.”
Chiêu báo án này, không phải là trừng phạt cụ thể, đơn thuần là tuyên cáo thiên hạ. Nghề này đầu tiên phải nhắc tới chữ “Tín”, khách hàng muốn kiểu dáng gì, lấy vật liệu gì, bảo đảm thật, bảo đảm ưu, “Tín” nhất định phải có. Còn nữa, làm thợ điêu khắc, người trong nghề phải quen, đem ra ngoài, đây là xuất từ tay người nào, khách hàng mới có mặt mũi.
Đinh Nhĩ Hòa lần này, tiếng nói, lòng tin, danh dự, đều triệt để mất sạch, ảnh hưởng sau này là vô cùng vô tận.
Chiêu này của Đinh Hán Bạch, còn ác hơn là đóng cửa đánh gãy chân, là một chút tình cảm cũng không giữ lại, một chút tình anh em cũng không thèm nói. Anh thấy hơi mệt, dựa lên tường, lạnh lùng, cứng rắn, suy xét có phải hơi quá đáng rồi không.
Anh thậm chí nghĩ, rất nhiều năm về sau, Đinh Nhĩ Hòa lập gia đình, có con, ngày nào đó tình cờ gặp nhau trên đường, đứa cháu kia có gọi anh một tiếng bác cả không? Anh nghĩ rất xa, bàn tay ấm áp, may là Kỷ Thận Ngữ kéo anh về hiện thực.
“Sư ca, đừng nghĩ chuyện đã qua nữa, không bằng nghĩ về những chuyện sau này phải làm.” Kỷ Thận Ngữ nhào nặn bàn tay to kia, nhẹ nhàng khều mấy vết chai. Cậu biết đối phương đang phiền não chuyện gì, lại nói: “Chuyện trong nhà chờ sư phụ tự mình xử lý là được, anh không cần chú ý, vẫn là suy nghĩ xem làm sao để gọi vốn.”
Thực sự là đấm thẳng vào chỗ yếu, Đinh Hán Bạch “Shh” một tiếng: “Anh khó khăn lắm mới quên được chuyện này, em không thể dỗ anh vài câu cho anh vui vẻ được sao?!”
Kỷ Thận Ngữ vui mừng, chỉ nhếch miệng không lên tiếng, sau đó trịnh trọng nói: “Sư ca, chờ sư phụ ra viện, em đi với anh nhé.”
Đinh Hán Bạch trở tay nắm chặt, gật gật đầu.
Động tĩnh này của nhà họ Đinh thực sự không hề nhỏ, không tới ba ngày đã truyền khắp trong nghề, nhờ phúc Đinh Hán Bạch đổi nghề, giới đồ cổ cũng biết chút chút. Như thế rất tốt, Đinh Hán Bạch xuất đầu lộ diện hai mươi năm kiếm được chút uy phong, trong nháy mắt đã nổi tiếng.
Bất quá chuyện quậy tới mức này, chia tài sản là chuyện ván đã đóng thuyền, không chỉ Ngọc Tiêu Ký, đại viện cách nhau một bức tường cũng không cách nào ở chung được nữa. Đinh Duyên Thọ chỉ mắc bệnh cấp tính, khống chế lại là có thể xuất viện, nhưng ông vẫn làm như tránh né, vậy mà chủ động nằm thêm hai ngày.
Khương Sấu Liễu phiền lòng, người này tình nguyện nằm viện, bà phải buồn bực chầu chực ở bệnh viện, nhắc nhở hai ngày sau nhất định phải xuất viện. Đinh Duyên Thọ dỗ: “Vòng tay cửa hàng số ba mới ra đẹp lắm, mang về cho em một cái.”
Khương Sấu Liễu nói: “Đồ trang sức sắp chất đầy ngăn kéo rồi, anh cảm thấy em còn hiếm lạ gì nữa?” Bà từ khi yêu đương đến khi kết hôn, cho tới hôm nay, đếm không hết có bao nhiêu món đồ trang sức, không biết làm sao để mọc thêm một cái cái cổ hai cái tay. Ngừng một chút, bà hỏi: “Chia tài sản, con ruột chúng ta không nhận, con nuôi không lấy phần, tay nghề Đình Ân không đủ trình độ… Vậy trăm năm sau Ngọc Tiêu Ký phải làm sao đây?”
Sao những người bên gối ông đều cứ đấm thẳng vào điểm yếu vậy, Đinh Duyên Thọ thoáng chốc đau đầu, ông không phải là không nghĩ ra cho nên mới kéo dài thời gian sao? Ngoài hành lang tiếng trẻ con khóc nỉ non, ông nói: “Hay là, chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi?”
Khương Sấu Liễu giận tím mặt, chờ tức giận tiêu tan, càng lắc lắc mặt khóc. Con trai ngoan của bà, đỉnh thiên lập địa lại có bản lĩnh, tại sao lại cố tình có tật xấu như vậy. Bà cả ngày lẫn đêm đều ảo tưởng, hai đứa con trai đều sửa tính, tất cả trở về quỹ đạo, chỉ tiếc đứa con trai đỉnh thiên lập địa ăn phải quả tạ, quyết tâm quá.
Đinh Hán Bạch một thân áo sơ mi quần tây ngâm mình ở lò gốm, kiểm tra trước vài món đồ thật Kỷ Thận Ngữ đã phục chế, còn có một đám đồ tinh phẩm cao cấp. Trong mắt anh không cho phép một chút khuyết điểm nào, kiểm tra ra ba món không phù hợp.
Kỷ Thận Ngữ muốn trừng con ngươi ra ngoài, đợi Đinh Hán Bạch vạch ra, đành phải ngoan ngoãn làm lại.
Chờ bận rộn xong một ngày, áo sơ mi trắng của Đinh Hán Bạch dính thành màu bùn, Kỷ Thận Ngữ thậm chí biến thành diễn viên hí khúc. Bọn họ mua chút đồ ăn chạy đến bệnh viện, đến ngoài phòng bệnh, Đinh Hán Bạch dừng bước chân.
Kỷ Thận Ngữ một mình đi vào, mang theo bát đũa, cùng sư phụ sư mẫu ăn. Cậu ăn như hùm như sói, dưa muối xịt xì dầu mà ăn ra tư thế cả một núi thịt sườn, lại lấy một cái bánh bao, cắn hự một cái, hận không thể nuốt hết toàn bộ.
Đinh Duyên Thọ và Khương Sấu Liễu trong lòng biết rõ, đói bụng thành như vậy, cũng không thể là vì Ngọc Tiêu Ký. Khương Sấu Liễu nói: “Ăn canh đi, không thì nghẹn chết.”
Kỷ Thận Ngữ nghe lời, bưng bát húp canh.
Đinh Duyên Thọ nói: “Không nhìn thấy thịt hay sao, chờ thầy gắp cho con à?”
Kỷ Thận Ngữ vươn tay gắp thịt.
Cậu như một đứa trẻ được ba mẹ trông coi, chỉ ba chọn bốn, nhưng lại cất giấu đầy quan tâm. Cậu liếc mắt nhìn ra cửa, bỗng nhiên đỏ cả vành mắt, Đinh Hán Bạch ở ngoài cửa yên lặng ăn, rất yên lặng, không được hưởng một chút quan tâm nào.
Kỷ Thận Ngữ đặt bánh màn thầu xuống, trượt chân quỳ dưới đất: “Sư phụ, sư mẫu, hai người tha thứ cho sư ca có được không?” Cậu nắm lấy tay Đinh Duyên Thọ, “Sư phụ, đồng ý cho bọn con đi, con xin thầy…”
Bên trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh, giống như không còn tiếng thở.
Mãi lâu sau không nhận được câu trả lời, cậu đã hiểu, đứng lên đi ra ngoài, va phải lồng ngực Đinh Hán Bạch. Đây là bệnh viện, mọi người ôm nhau an ủi cũng có thể yên tâm một chút, chỉ coi là gặp tin xấu. Đinh Hán Bạch bóp vai cậu, nói: “Anh đã nghe thấy rồi.”
Anh cúi đầu dán vào lỗ tai Kỷ Thận Ngữ: “Đừng như vậy, chúng ta không có quyền bắt ba mẹ phải đồng ý, nếu như chúng ta ở bên nhau là chém một dao trong lòng họ, cần gì phải cầu xin tha thứ chém nhát dao thứ hai chứ.”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Em không muốn anh bị oan ức.”
Đinh Hán Bạch ôm cậu xoa xoa, anh không oan ức, cả đời này dài lắm, cần trải qua chút chuyện không như ý. Anh dỗ Kỷ Thận Ngữ xong, tính toán bên trong cũng ăn cơm xong, chỉnh lại vạt áo, vỗ vỗ bụi bặm, đẩy cửa vào.
Anh đã không tha cho anh em, thẳng thắn vạch mặt. Đinh Duyên Thọ và Khương Sấu Liễu cùng nhau trông lại, trong một thoáng cũng không biết nên bày vẻ mặt gì, anh nói: “Mẹ, mẹ và Thận Ngữ trở về đi, nghỉ sớm một chút.”
Khương Sấu Liễu hỏi: “Con còn ở khu Sùng Thủy sao?”
Đinh Hán Bạch gật đầu, tỏ vẻ vui lòng: “Đêm nay con ở đây chăm ba, ghế sô pha này còn thoải mái hơn cái giường hỏng ở đó.”
Đợi Kỷ Thận Ngữ và Khương Sấu Liễu rời đi, Đinh Hán Bạch bước chậm đến bên giường, ngồi xuống, lấy quả táo bắt đầu gọt. Đinh Duyên Thọ nhìn chằm chằm đôi bàn tay kia, bàn tay chạm ngọc khắc đá, không biết bao lâu chưa chạm tới dao, nhớ đến đây, ông nổi giận: “Tao không ăn!”
Một đoạn vỏ cuối cùng rơi xuống, Đinh Hán Bạch cắn một cái: “Con ăn.” Anh ăn được một nửa, nhíu mặt mày, như nói chuyện phiếm, “Nghĩ kỹ làm sao chia tài sản chưa?”
Đinh Duyên Thọ nói: “Chia làm sao cũng không có liên quan gì đến mày.”
Đinh Hán Bạch nói: “Đừng có ngoài lạnh trong nóng nữa, con không có xin ba và mẹ chấp nhận, cũng không xin hai người tha thứ, con ở bên ngoài có trầy da tróc vẩy cũng sẽ không ưỡn mặt trở về nhận sai đâu. Nhưng không phải ba là ba con sao, mẹ không phải là mẹ con sao, gia đình nuôi lớn con đang gặp chuyện, con không thể giả vờ câm điếc.”
Nửa câu đầu lạnh lùng, nửa câu sau khẩn thiết, anh nói: “Ba, ý kiến của con là như thế này, ba gian Ngọc Tiêu Ký, cửa hàng số một và số ba thì ba giữ lại, cửa hàng số hai cho nhà chú hai, không có thằng hai thì còn có thằng ba, sau này Khả Dũ kết hôn chung quy cũng phải có một phần gia nghiệp.”
Cửa hàng xong thì tới nhà, Đinh Hán Bạch suy nghĩ chốc lát: “Lúc trước tam khóa viện nhà chúng ta bỏ tiền nhiều, chú hai bỏ tiền ít, nếu bọn họ muốn dọn nhà thì trả tiền cho bọn họ. Nhà họ Đinh là xem tay nghề, chia như thế không hề bạc đãi họ chút nào, sau này ba cũng không cần áy náy, càng không sợ truyền đi bị người ta nghị luận.” echkidieu2029.wordpress.com
Đinh Duyên Thọ im lặng rất lâu, chia tài sản có khó gì đâu, tất cả những thứ đó, vấn đề là chia xong cũng coi như là cắt đứt, không ai xen vào ai. Ông không quản người khác có hứng thú hay không, nhưng cửa hàng số hai mang danh Ngọc Tiêu Ký, ông không thể không quan tâm.
Đinh Hán Bạch nhìn thấu, nói: “Ba, khách hàng nhận thức được nhãn hiệu Ngọc Tiêu Ký, là bởi vì đồ của Ngọc Tiêu Ký là thượng thừa, bọn họ kinh doanh không quen được, tài nghệ không giỏi cũng được, dù cho ra kết quả nào, đóng cửa hay là gì khác đều không liên quan đến chúng ta.”
Đinh Duyên Thọ vội la lên: “Đó là cửa hàng tổ tông truyền lại!”
Đinh Hán Bạch hỗ trợ thuận khí, thừa cơ tới gần: “Tổ tiên tận mấy gian, cũng không phải giảm bớt còn có ba gian hay sao? Ba chỉ lo lắng cửa hàng của bọn họ làm ăn sa sút, tại sao không suy nghĩ thử đến chuyện mở rộng cửa hàng trong tay ba? Ba là người đứng đầu, ba còn có Thận Ngữ, còn có Đình Ân, nếu như ba bằng lòng… còn có con.”
Đinh Duyên Thọ lập tức giương mắt, hai cha con nhìn nhau, con ngươi đen sẫm di truyền, mũi cao môi mỏng như cùng đúc ra một khuôn, cũng cất giữ nghìn vạn lời nói. Đinh Hán Bạch đè giọng rất thấp: “Đã một thời gian dài, con lặng lẽ mở lò gốm, chuyển đồ cổ, bây giờ đang kiếm tiền sẵn sàng mở trung tâm đồ cổ. Con tự lập nghiệp, nhưng con chưa từng nghĩ tới chuyện chối bỏ trách nhiệm trong nhà, tay nghề và thiên phú điêu khắc cũng đã định sẵn cả đời con phải cầm dao.”
Anh và Kỷ Thận Ngữ quả thật là bom, bom hẹn giờ, về tình cảm, về sự nghiệp, bao nhiêu bất đồng chôn giấu cùng nổ ra. Đinh Duyên Thọ ngửa đầu dựa vào tường, hoảng sợ nghĩ, sau này sẽ ra sao?
Gia nghiệp không còn có thể kiếm lại, nhưng kỹ thuật thất truyền phải làm sao?
Đinh Hán Bạch nói: “Ba, đời này không thẹn với lương tâm là tốt rồi. Cái nghề trăm năm này, lúc trước không phải cũng giao phương pháp bí truyền rồi bị nhà nước chiếm cổ phần khống chế sao? Không có gì là vĩnh viễn, từng hoàng kim, từng thỏa mãn, người còn sống, làm mình vui vẻ là quan trọng nhất.”
Đinh Duyên Thọ bị cách nghĩ phóng khóang này chấn động, thậm chí có chút sững sờ, hồi lâu, thở ra một hơi: “Ngày mai làm thủ tục xuất viện, chia tài sản.” Nói xong, ông mở miệng, nỗ lực nhắc lại chuyện của Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ, nhưng lại cảm thấy phí công, liền không nói gì.
Một đêm trôi qua, phòng bệnh trống rỗng.
Nhà, khó thành dễ chia, Ngọc Tiêu Ký đóng cửa mấy ngày hôm nay vẫn không mở cửa, mà sân nhà họ Đinh đã khôi phục chút hơi người. Một đại gia đình tập hợp ở phòng khách, Đinh Khả Dũ dìu Đinh Hậu Khang, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
Trên bàn đặt một hộp, bên trong là một đống giấy tờ, nhà cửa, cửa hàng, còn có di thư ông nội Đinh Hán Bạch để lại. Đinh Duyên Thọ rót một chén trà, lưu loát chia tài sản, chia xong dặn dò vài cậu. Ông nhìn về phía Đinh Khả Dũ, nói: “Chăm sóc tốt cho ba con.”
Đinh Khả Dũ hỏi: “Bác cả, sau này con còn được xem là đồ đệ của bác không? Con còn có thể theo bác học nghề không?”
Đinh Duyên Thọ gật gật đầu, đồng ý. Ánh mắt của ông chuyển qua Đinh Hậu Khang, cùng với mấy người đối diện, lời muốn nói vậy mà lại quên mất. Đinh Hậu Khang nhận đồ, thở dài một hơi, đề ra ý muốn chuyển nhà.
Đinh Duyên Thọ gật gật đầu, cũng đồng ý. Đợi nhà chú hai về đông viện thu dọn, trong phòng khách nhất thời không có ai nói chuyện, yên tĩnh chốc lát, Đinh Hán Bạch từ trên ghế đứng lên, nói: “Đều đã xử lý xong rồi, con đi đây.”
Anh nói xong đi tới bên cạnh Kỷ Thận Ngữ, nhẹ nhàng dắt tay phải Kỷ Thận Ngữ. Mấy cặp mắt đổ dồn vào, nhưng cũng có thể là trong dự liệu, anh bổ sung: “Lần này, con phải dẫn Thận Ngữ đi.”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Con muốn đi cùng sư ca.”
Ai cũng biết, Đinh Duyên Thọ lúc trước lấy cái chết ép Kỷ Thận Ngữ ở lại cũng chỉ là kéo dài mà thôi, sao có thể là kế hoạch lâu dài được? Người sống sờ sờ, ai khống chế được ai, đến cuối cùng, không có ai ở lại.
Khương Sấu Liễu quay lưng lại, khóc, Đinh Duyên Thọ ngồi ngay ngắn ở trên ghế bành, hồi lâu sau mới nói, buồn ngủ. Hai người ôm lấy nhau đi khỏi phòng khách, về phòng ngủ đóng cửa lại, vô lực cũng quật cường ngầm cho phép chuyện bỏ nhà này.
Bọn họ không thể nào tiếp thu được tình cảm của Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ, hai đứa nhỏ cũng không cầu bọn họ phải tiếp thu. Nhưng bọn họ không ngăn được nữa, buông tay, từ đây hai đứa con trai đều quăng đi ra ngoài, tự mình bước tiếp.
Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ trở lại tiểu viện, đám hoa hồng nở thật đẹp, bọn họ ôm một cái, cười cười, sau đó đồng thời thu dọn hành lý. Ba cái thùng gỗ lúc trước của Kỷ Thận Ngữ đã phát huy được tác dụng, sách, vật liệu, vật trang trí, toàn bộ đều nhét vào hết.
Khương Đình Ân tới giúp đỡ, nhìn anh đại một cái, nhìn “chị dâu” một cái, muốn khóc. “Hai người sẽ không quản Ngọc Tiêu Ký nữa ư?” Khương Đình Ân mở tủ ra, “Cô chú khổ sở quá nhưng đáng tiếc tuu là con trai một, nếu không tui sẽ tới làm con nuôi liền. Này, đây là vật gì…”
Kỷ Thận Ngữ vừa nhìn, là tượng “Bí diễn sứ”. Cậu đoạt lấy giấu ra phía sau, an ủi: “Em là thợ chính của cửa hàng số ba mà, sao bỏ đi được? Còn có sư ca, anh ấy dù làm ở chỗ khác nhưng vẫn không từ bỏ Ngọc Tiêu Ký.”
Gọi xe đến, từng thùng từng thùng đồ cũng chuyển được kha khá, Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ cùng đi ra, trước khi đi lau bàn, tưới hoa, quét đất. Lúc bọn họ rời đi, đứng ở tiền viện, nhìn về cửa phòng ngủ, cúi đầu chào.
Công ơn nuôi dưỡng, ân huệ chỉ dạy, đã định sẽ phải phụ lòng.
Đinh Duyên Thọ và Khương Sấu Liễu ngồi ở bên giường, nghe tiếng bước chân rời xa, tiếng động cơ ô tô bên ngoài ầm ầm, cũng ngày càng đi xa. Đinh Duyên Thọ dìu vợ nằm xuống, đắp chăn, vỗ vai, cố gắng xây dựng một buổi trưa yên tĩnh.
Bàn tay đầy vết chai bạc trắng dùng động tác rất nhẹ, từng nắm tay Khương Sấu Liễu đi vào lễ đường, từng nắm tay nhỏ của Đinh Hán Bạch truyền thụ điêu khắc, từng nắm chặt tay Kỷ Phương Hứa đáp lại cam kết uỷ thác. truyenfull reup làm chó
Tất cả đều là quang cảnh của hôm qua.
Lúc mặt trời còn sót lại một chút, Đinh Duyên Thọ đi ra khỏi phòng ngủ, giẫm lên gạch đá trong sân, vòng qua bức tường phù điêu. Đông viện đi hết rồi, tiểu viện cũng đi hết rồi, gió xuân cũng cảm thấy hiu quạnh, một đại gia đình đến đây ai đi đường nấy.
Một trận bệnh làm ông phải chống gậy, ông liền chống, một mình đứng ở trước bức tường phù điêu. Ông nhìn ra cửa lớn, nhưng bên ngoài kia không có thứ gì, không có Đinh Hán Bạch tan học trở về, không có Đinh Nhĩ Hòa Đinh Khả Dũ truy đuổi đùa giỡn, cũng không có Đinh Hậu Khang cầm một cân thịt bò kho tương, vào cửa liền gọi ông uống ít rượu.
Trống rỗng, Đinh Duyên Thọ đứng mãi một lúc lâu.
Cái nhà này, rốt cuộc ông cũng không làm tốt.
Tác giả có lời muốn nói: Trương Tư Niên: Đừng đến chỗ tao OK?