Đinh Hán Bạch suýt nữa phun cơm ra bàn, nhưng sau khi nhịn thì hậu quả chính là sặc vào cổ họng, anh bắt đầu ho, từ giọng nhỏ biến thành tiếng lớn, ngày càng kịch liệt, sắp ho ra ống thở.
Những người khác không để ý tới Kỷ Thận Ngữ thế nào, Khương Sấu Liễu rót nước, Khương Thải Vi vỗ lưng, Đinh Duyên Thọ sợ đến nỗi ngừng răn dạy, tất cả đổ dồn lực chú ý vào Đinh Hán Bạch.
Mà Đinh Hán Bạch ho đến đất trời rung chuyển, nhưng ánh mắt lại vững như thái sơn nhìn chằm chằm Kỷ Thận Ngữ, nhịn cười, cùng với sự bất ngờ hiếm lạ khó giải thích được. Thằng nhóc Nam Man này thú vị ghê, vậy mà tưởng thật, lại còn làm theo, anh từ từ bình tĩnh, lau miệng rót một ly trà nóng, phun ra hai chữ —— “Ngốc xít.”
Kỷ Thận Ngữ ngồi xuống, cắm mặt vào bát, ăn sạch một hạt cơm cũng không chừa. Đói bụng quá lâu, còn muốn thêm một bát nữa, nhưng thấy sư phụ sư mẫu biểu hiện nghiêm túc như vậy, cậu liền nhịn xuống.
Cẳng chân Khương Thải Vi tê rần, xoay mặt nhìn Đinh Hán Bạch.
Đinh Hán Bạch bĩu môi với Kỷ Thận Ngữ, sử dụng ánh mắt ra hiệu.
Khương Thải Vi hiểu rõ, không nói hai lời đẩy bát của mình sang, cố ý nói: “Thận Ngữ, ăn một bát nữa đi, thuận tiện xới hộ dì một bát.”
Kỷ Thận Ngữ thấy đối phương nháy mắt với mình, lập tức rõ ràng, liền xới một bát, trong lồng ngực nóng lên, cơm càng ăn càng ngọt. Lần đan găng tay và lần này nữa, Khương Thải Vi săn sóc cậu như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cậu cảm kích đến nỗi… Thậm chí cảm thấy ngại ngùng.
Tô canh dần vơi đi, mọi người lục tục gác đũa.
Hai vị trưởng bối ra ngoài một tuần, tuy rằng không tính là phong trần mệt mỏi, nhưng mà sức lực có hạn, không tiếp tục giáo huấn tiểu bối nữa. Còn Đinh Hán Bạch dạo chơi một ngày mệt đến ngất ngư, mặc kệ mình có sai hay không, đặt đũa xuống liền trở về ngủ.
Kỷ Thận Ngữ theo sát phía sau, trở lại tiểu viện mới hoàn toàn thả lỏng. Cậu đạp lên cái bóng của Đinh Hán Bạch, bước lên bậc tam cấp, cái bóng của Đinh Hán Bạch biến mất, bản thân Đinh Hán Bạch cũng không hề dừng lại mà đi khỏi.
Cậu còn ôm cái áo khoác của anh, định giặt sạch sẽ rồi trả lại.
Kỷ Thận Ngữ chưa đóng cửa, ngồi ở trước bàn nghe động tĩnh. Nghe Đinh Hán Bạch chạy đi tắm, lại nghe Đinh Hán Bạch tắm xong chạy về đến. Cậu bắt lấy thời gian đi ra ngoài, ngăn đường đi của anh.
Cả người Đinh Hán Bạch đầy hơi nước nóng hổi, vừa ẩm ướt vừa sạch sẽ. Nhớ tới Kỷ Thận Ngữ vung chân đầy nước vào người anh, vì vậy anh dí sát vào cậu, mô phòng theo con Vàng của Khương Đình Ân, vẩy tóc loạn xạ, nước văng tứ tung.
Vẩy xong choáng váng đầu, anh cau mày hỏi: “Chặn đường làm gì?”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Sư ca, tại sao anh lại nhận lỗi thay em? Là em muốn học lái xe nên mới —— “
Đinh Hán Bạch ngắt lời: “Vậy thì cũng là tôi cho cậu học, như thế nào thì cũng sẽ mắng tôi thôi, mắng ít đi một người thì có sao đâu.”
Kỷ Thận Ngữ nhìn Đinh Hán Bạch, cậu nghĩ, Đinh Hán Bạch đối với cậu là kiểu “Mắng ít đi một người thì có sao đâu”? Chẳng lẽ không phải là “Không thể chỉ mắng một mình tôi” sao?
Đinh Hán Bạch bị cậu chặn đến đổ mồ hôi: “Cậu còn chuyện gì nữa không? Buồn ngủ quá đi.”
Cậu chưa kịp trả lời, anh đã vòng qua Kỷ Thận Ngữ trở về phòng, đi nhanh quá thậm chí còn đụng vào bả vai của đối phương. Nếu như tâm tư ngưng tụ thành một đám mây đen, cú va chạm nhẹ nhàng kia, đi vài bước đến phòng ngủ, liền bay tán loạn.
Đinh Hán Bạch đã nằm lên giường, tâm tư xoay mòng mòng, một đám là ánh mắt Kỷ Thận Ngữ nhìn anh, một đám là Kỷ Thận Ngữ tự nói mình ngu ngốc, cứ bay xung quanh, rất khó hợp lại.
Không chỉ bay tán loạn, mà ngày càng rối rắm hơn.
Đinh Hán Bạch nhắm mắt, vươn tay tắt đèn, lại đụng vào tua rua trên chao đèn, những dây tua rua làm cho đầu ngón tay anh ngứa lên, giống như có dòng điện, cứ giật giật lên, từ đầu ngón tay đến tận quả tim.
Anh bỗng nhiên bật dậy, cứ nghĩ mình bị bệnh gì, ngậm một miếng sâm Hoa Kỳ mới ngủ say.
Kỷ Thận Ngữ tắm xong trở về nhìn về phòng bên, đã tối đen từ lâu. Hôm nay tâm tình cậu cứ nhấp nhô, lúc này mệt mỏi đến cực điểm, mà vẫn cố banh mắt cầm bình nước tưới cho mấy cây hoa hồng đang ủ rũ.
Uống nước không quên người đào giếng, tưới hoa đương nhiên phải nhớ tới người trồng hoa, vì vậy liền không nhịn được nhìn về phòng ngủ.
Tối như vậy, Đinh Hán Bạch đang nằm mơ cái gì vậy ta? Cậu nghĩ.
Một đêm thanh tĩnh, Đinh Hán Bạch không hề nằm mơ, sau khi trời sáng mới mơ thấy một vài hình ảnh mông lung, không nói rõ được cũng không diễn tả được, đồng hồ Tây Dương cũng không thể gọi anh thức dậy.
Anh có thể ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy là chuyện bình thường.
Chỉ là đồng hồ Tây Dương không đủ sức mạnh, sau năm phút có người sống sờ sờ đến. Đinh Hán Bạch bị chìm đám trong giấc mộng sáng sớm, bỗng nhiên tai trái đau đau, những ngón tay với vết chai tay thô dày vặn tai anh, đau đến nỗi hai mắt mở to.
“Ba?”
Đinh Duyên Thọ nói: “Còn dám ngủ nướng, dậy sửa xe cho tao!”
Đinh Hán Bạch víu lấy mép giường than thở, mắt mở hờ cố gắng phản kháng, dằn vặt một phen vẫn là khuất phục dưới nắm đấm thép của Đinh Duyên Thọ. Anh đành phải thay quần áo ra ngoài, bữa sáng cũng không cho ăn, lúc khởi động xe bụng cũng réo.
Xe ném vào xưởng sửa chữa, Đinh Hán Bạch không đợi lâu, mùi đầu nhớt khó ngửi, máy móc linh kiện lại bẩn, từ trước đến giờ anh đều là trả tiền xong liền rút lui. Nhưng anh không định về nhà, về cũng bị Khương Sấu Liễu lải nhải, cũng không đến Ngọc Tiêu Ký, lỡ gặp phải Đinh Duyên Thọ thì chả khác nào đứng trước nòng súng.
Khởi động xe, chạy thẳng đến trung tâm mua sắm Thế Mậu.
Tổn thất một cái áo khoác, anh đến mua cái mới.
Mà trong nhà, Kỷ Thận Ngữ đã tỉnh giấc, sau khi ngủ ngon lười biếng ở trên giường không muốn nhúc nhích, dư vị buồn cười hay mạo hiểm ngày hôm qua dần hiện ra, cậu mỉm cười. Xoay mặt sang nhìn thấy cái áo khoác trên ghế, không lười biếng nữa, lưu loát rời giường.
Chỉ có một cái không đáng dùng máy giặt, Kỷ Thận Ngữ ngồi bên thau nước giặt sạch sẽ, rồi treo lên, chờ phơi xong đem vật về chủ cũ.
Đáng tiếc người chủ kia đã mặc áo mới rồi, lúc mặc thử anh khoác nó ra phía sau, duỗi cánh tay tác động đến phần cơ sau lưng, cơn đau truyền đến. Anh trở tay sờ, sờ tới một mảng da thịt sưng tấy.
Ngày hôm qua cú va chạm kia cũng khá lớn, lưng không có miếng thịt gì nên sưng lên, Đinh Hán Bạch đau lòng cho bản thân, móc túi tiền mua liền một cái áo sơ mi nữa.
Anh vui vẻ dạo chơi, sau khi đi khỏi trung tâm mua sắm thì đến phố văn hóa gần quảng trường Hòa Bình. Nói là phố văn hóa, nhưng thật ra là chỉ là một chợ đồ cổ, bởi vì quy mô lớn nhất, du khách ngoại lai nhiều nhất, được cục văn vật liên hợp với chính quyền thành phố quy hoạch, mỹ danh viết là phố văn hóa.
Ở cái giới đồ cổ, không hẳn thị trường càng lớn thì đồ càng tốt, hàng nhái trái lại càng nhiều. Đinh Hán Bạch đi dạo, mỗi cửa hàng đều vào xem thử, có cái gì vui vui đều mua hết không thèm hỏi giá. truyenfull reup là chó
Vào sâu hơn một chút, có mấy quầy hàng rải rác, anh dừng lại, nhìn chằm chằm ông lão đeo kính râm.
Trương Tư Niên quan sát xung quanh, quay đầu lại cũng nhìn thấy anh, sau đó xoay mặt lại như không có chuyện gì xảy ra. Đinh Hán Bạch từ từ đến gần, cách một cái quầy hàng dừng lại, thoáng nhìn đồ trong tay Trương Tư Niên.
Bình hồ lô màu hồng, bên trên là trăm con bướm đang vỗ cánh, lúc trước từng đặt ở trên bệ cửa sổ trong nhà.
Một người đàn ông dừng lại xem, vuốt nhẹ mấy chỗ chứng tỏ mình hiểu, thấp giọng giao lưu với Trương Tư Niên, sau vài câu đặt chiếc bình xuống. Giao dịch không thành công, qua mấy đợt cũng vẫn như thế, chiếc bình vẫn còn trên tay.
Đinh Hán Bạch lướt qua Trương Tư Niên, loanh quanh đến cuối đường mới quay lại, người đàn ông vừa nãy đứng trước anh một mét, quả nhiên đang đứng ở chỗ Trương Tư Niên. Đồng thời dừng lại, còn có một ông khách khác, hai khách một chủ, thành một thị trường nghiêng về bên bán.
Trương Tư Niên nói: “Bình này vốn có một cặp, hiện tại chỉ có một.”
Không đủ một cặp giá thành tất nhiên giảm xuống, nhưng ông nhìn ra khách hàng hiểu chuyện, bởi vậy chủ động tiết lộ, càng chân thành hơn. Người đàn ông xem đi xem lại, dí mũi vào rồi nhanh chóng né ra: “Mùi gì đây?”
Trương Tư Niên giả bộ ngớ ngẩn: “Đồ cũ rồi đều có mùi khó ngửi.”
Đinh Hán Bạch đứng bên cạnh cười hề hề, bình hoa văn bách thọ thì để ủ chao, bình hồ lô kia chắc cũng đã đựng cái thứ chất lỏng gì đó rồi. Anh thấy mệt mỏi quá, dứt khoát tham gia vào màn kịch, trực tiếp hỏi: “Ông chú, cái này từ khi nào?”
Trương Tư Niên đáp: “Dân quốc.”
Anh nhìn một lượt: “Chữ khắc là niên chế Càn Long, dân quốc khi đó phỏng chế lại à.”
Trương Tư Niên cười gượng, chuẩn bị ứng phó anh, không nhìn hai vị kia tồn tại. Nếu phải bán ra, đương nhiên là vì tiền, bộ dạng người ngốc nhiều tiền của Đinh Hán Bạch rất được người ta ưa thích, là bảo bối của những người bán hàng.
Đinh Hán Bạch quay đầu hỏi ông cụ: “Ông ơi, ông thấy cái này có đáng tin không?”
Ông cụ hỏi ngược lại: “Cậu không hiểu à?”
Anh lắc đầu: “Con tuổi còn trẻ mà sao hiểu mấy cái này, thấy đẹp thì mua thôi.” Liền chuyển sang hỏi người đàn ông, “Anh trai, anh thấy thế nào?”
Người đàn ông nói: “Vốn là một cặp, cậu mua về một cái không có tác dụng gì, khoảng cách tăng giá cũng không lớn.”
Xem xong lại đi một vòng, người kia nhận ra đồ thật, đồng thời không đề nghị anh mua, Đinh Hán Bạch biết anh trai này dao động rồi. Anh vẫn cầm chiếc bình, giống như không nỡ, hỏi giá tiền.
Anh và Trương Tư Niên một xướng một họa, cuối cùng buôn bán bất thành, đặt xuống rời đi. Lượn một vòng, thậm chí còn ra quảng trường Hòa Bình cho chim bồ câu ăn rồi mới trở về, hai tay Trương Tư Niên đã trống trơn.
“Ông chú, bình hồ lô bán rồi à?”
“Bán rồi, bốn vạn.”
“Một cặp cũng chỉ bốn, năm vạn, vậy mà anh trai kia cũng chịu à?”
“Nhà cậu ta có một cái, sưu tập được một cặp có thể có thể nâng giá, cậu ta đương nhiên phải chịu.”
Nếu như thể hiện trong nhà đã có một cái, vậy tâm tư đó tất nhiên bị bên bán phỏng đoán ra được, ép giá bất lợi, cho nên người đàn ông kia chắc chắn không có nói cho Trương Tư Niên. Đinh Hán Bạch hỏi Trương Tư Niên làm sao biết, chỉ thấy đối phương nhẹ nhàng nở nụ cười, còn đạp anh một cú.
“Đồ đệ à.” Ông nói, “Chúng ta không chỉ xem vật, mà còn phải nhìn người, vạn vật đều ghi nhớ trong đầu, người muôn hình muôn vẻ cũng không thể gặp qua liền quên.”
Hai năm trước, Trương Tư Niên bán ra một cái bình hồ lô, người mua chính là người đàn ông đó.
Ông kéo Đinh Hán Bạch đi ra ngoài: “Làm kẻ lừa gạt cực khổ rồi, đi nào, hai chúng ta đi tìm cái hũ về ngâm tỏi.”
Đinh Hán Bạch chơi đến trời tối mới về nhà, mua quần áo, đi ăn hàng, vòng qua bức tường phù điêu đi thật nhẹ nhàng, cố gắng không kinh động đến ba mẹ đang ngồi ở phòng khách. Bí mật về tiểu viện, chậu trúc phú quý tự tin tỏa sáng, còn vườn hoa hồng kéo dài hơi tàn, anh lạnh nhạt liếc mắt một cái, cũng không có ý nghĩ gì khác.
Dù sao con dấu cũng đã quay về rồi, anh chẳng để ý đến nữa.
Lên bậc tam cấp, cánh cửa khép hờ ngay lập tức mở ra, Kỷ Thận Ngữ liền chặn anh lại. “Sư ca, anh về rồi.” Kỷ Thận Ngữ đưa anh áo khoác đã phơi khô: “Em giặt rồi, trả lại cho anh.”
Đinh Hán Bạch nói: “Tôi không cần.”
Kỷ Thận Ngữ xác nhận: “Giặt sạch rồi cũng không cần sao?”
Đinh Hán Bạch trả lời: “Giẻ lau chân giặt sạch cũng vẫn là giẻ lau chân, tôi đã mua cái mới rồi.”
Đối phương nói xong trở về phòng, Kỷ Thận Ngữ đành phài cầm áo khoác về. Cậu nhỏ quá mặc không vừa, nhưng đồ còn mới tinh, vứt đi chắc chắn bị mắng là phá gia chi tử. Cậu nhét vào tủ quần áo, giữ lại trước đã rồi tính sau vậy.
Cửa tủ đóng lại, cửa phòng mở ra.
Đinh Hán Bạch cầm chai rượu thuốc đi vào, ra dáng ông lớn: “Nào, báo ân đi.”
Anh ngồi ngược trên ghế, không nhanh không chậm cởi nút áo ra, từ trên xuống dưới, lồng ngực phô bày ra trước. Cởi áo sơ mi, hai cánh tay đặt lên lưng ghế, cằm tì vào cánh tay, chờ đợi đối phương hầu hạ.
Kỷ Thận Ngữ chỉ nhớ ngày hôm qua tiếng va chạm rất vang dội, lại không nghĩ rằng anh bị bầm nghiêm trọng như thế. Đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay chà xát, gập ngón tay lại, rồi nhẹ nhàng xoa lên lưng anh.
Cậu hỏi: “Sư ca, có đau không?”
Đinh Hán Bạch thoải mái đến híp cả mắt: “Vẫn ổn.”
Lòng bàn tay ấm áp lượn vòng quanh lưng anh, lực đạo nặng nhẹ khác biệt, vừa đau vừa sảng khoái. Kỷ Thận Ngữ lại đổ thêm một ít nữa, xoa phần dưới bả vai, từ từ dời xuống hai bên sườn.
Không ngờ Đinh Hán Bạch bỗng nhiên bật dậy: “Bảo cậu xoa máu bầm, cậu thọt lét tôi làm gì?”
Kỷ Thận Ngữ nhỏ giọng nói: “Làm sao em biết anh bị nhột chỗ đó.”
Cậu càng bất ngờ hơn, Đinh Hán Bạch lại còn bắt lấy cậu, khuỷu tay bị hất ra, mò thẳng xuống dưới sườn. Hai tay cậu ẩm ướt, cánh tay không có cách nào phản kháng, lảo đảo lùi về sau ngã xuống giường.
“Cậu trốn cái gì? Lẽ nào cậu cũng bị nhột chỗ đó?” Đinh Hán Bạch lại biến thành kẻ ức hiếp, làm cho Kỷ Thận Ngữ cuộn mình lại, giãy dụa, tóc tai đều rối loạn, “Mỗi ngày cậu trả treo với tôi, có hiền lành gì đâu?”
Kỷ Thận Ngữ gật đầu liên tục, ngưng dằn vặt, bàn tay cậu ngửa lên, đặt hai bên đầu. Nằm ngửa nhìn Đinh Hán Bạch, Đinh Hán Bạch nửa quỳ ở trên giường, cũng nhìn cậu chằm chằm.
Anh có chút không chịu được ánh mắt kia, cái ánh mắt bình tĩnh không dao động, nhìn không ra tâm tình gì
Đinh Hán Bạch hỏi: “Mặt đỏ cái gì?”
Kỷ Thận Ngữ hỏi ngược lại: “Mặt đỏ cũng không cho?”
Đinh Hán Bạch không phải lần đầu tiên ăn quả đắng, tầm mắt chuyển qua đôi bàn tay kia, nhớ tới tư vị được xoa lưng. Anh quên cả đau, một lòng tìm tòi nghiên cứu: “Hình như cậu từng nói không thể nổi chai tay, tại sao?”
Kỷ Thận Ngữ lần thứ hai bất ngờ, cố gắng suy nghĩ ra một lý do chính đáng, dù không đủ chính đáng thì có thể chuyển hướng cũng được. Nhưng khoảng thời gian cậu suy nghĩ lại càng làm Đinh Hán Bạch hiếu kỳ, trèo lên người cậu bắt cậu xoay mặt lại.
Cậu bịa đại: “Nổi chai tay thì sờ không thoải mái.”
Đinh Hán Bạch hỏi: “Sờ cái gì?”
Kỷ Thận Ngữ không thèm đến xỉa: “Anh nói con trai thì sờ cái gì?”
Yên tĩnh đến đáng sợ, lời đã nói như nước đã đổ, cậu đổi cách nói khác còn kịp không? Nhưng không chờ cậu xoắn xuýt, bàn tay nổi đầy vết chai của Đinh Hán Bạch duỗi đến, nhẹ nhàng vỗ gò má cậu, sau đó dừng lại, ngón tay vuốt ve người cậu. echkidieu2029
Đinh Hán Bạch cười nói: “Nổi chai tay sờ mới thoải mái, đúng là ngu ngốc.”
Hô hấp ngưng trệ, Kỷ Thận Ngữ sinh ra ảo giác, dường như những mảng da thịt bị chạm đến đều đang bốc hỏa.
Cậu lại nổi hứng không muốn chạy trốn, đầu không nghiêng, chỉ ngẩng mặt. Đợi Đinh Hán Bạch chơi đủ rồi, lúc rời đi không nói câu nào, chỉ để lại nửa chai rượu thuốc.
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa sổ ào đến một bóng người, Kỷ Thận Ngữ vươn mình ngồi dậy, nhìn chằm chằm. Mở hé cửa, Đinh Hán Bạch ném vào một hộp đồ, trượng nghĩa nói: “Còn nhỏ tuổi đừng để tổn thương bên trong, sờ xong thì ngậm một miếng sâm Hoa Kỳ.”
… Cho cậu bổ thận tráng dương ư?
… Chẳng lẽ hiểu lầm cậu đam mê thẩm du sao?
Nước hồ Sấu Tây cũng không rửa sạch nỗi oan ức này, Kỷ Thận Ngữ xấu hổ quá chừng, hận không thể đập đầu xuống đất, kêu một tiếng u hu đau lòng quá!