Toái Phong Thiên

Chương 8: Chương 8: Thân Phận




CHƯƠNG 7: THÂN PHẬN

Một bên, kéo léo quan sát , có lẽ Lâm Nhất Niên chưa nói gì với Hoàng đế cùng Thái tử, lại nghĩ cả Thiên Phong quốc chỉ có mỗi mình biết Lục Vũ Hạo này không phải là kẻ ngốc……

Không thấy ban lệnh bình thân, nhưng bản thân rõ ràng là “ Hoàng hậu nương nương” vì vậy tự ý đứng dậy, ” Nhất Niên…… Ngươi đi xuống trước. Bất luận là ai, không có lệnh của ta không được bước vào.”

Lâm Nhất Niên nhìn thấy sự khác thường cùng khí thế bức người của chủ tử, cung kính nói,” Nhất Niên tuân mệnh……”

Chậm rãi rời khỏi, bước ra khỏi đại môn, cảm thán nghĩ……Hoàng đế còn chưa lên tiếng…… Chủ tử hành động nguy hiểm a……

Bên này, Lục Vũ Hạo nhướn mi, cường trang trấn định nói,” Thật sự là vinh hạnh được cùng Hoàng đế bệ hạ trở thành ‘bằng hữu’……”

Lãnh Phong Lam cư nhiên chính là Đỗ Phong.

Hắn nheo mắt, đánh giá nam nhân trước mặt, thấp giọng nói,” Tiêu Dao Vương cho ngươi thay thế Lục Vũ Hạo đến?”

Bị nắm tay, ánh mắt xinh đẹp của Lãnh Lam nhìn chằm chằm vào Lục Vũ Hạo cùng Phụ vương, không chen vào…..nhưng biểu tình lại như có rất nhiều chuyện muốn hỏi……

” Mặc kệ ngươi tin hay không tin, ta chính là kẻ mà các người coi là ngu ngốc, tuy không muốn thừa nhận, hừ……” Buông mái tóc dài rối tung xuống, Lục Vũ Hạo cười nói,” Hay ta bây giờ mới giống Lục Vũ Hạo?.”

Yên tĩnh.

Trong “Xích Phượng Cung”,tiếng gió nhẹ dường như cũng có thể nghe thấu……

” Nhưng Phi Hồng ca ca…… Ngươi lại không ngốc……” Lãnh Lam rốt cục nhẫn nại không được, thanh âm có chút vội vàng.

Lục Vũ Hạo dịu dàng cười,” Ta từ trên tường thành nhảy xuống, về sau…… Rất nhiều sự tình không thể nhớ rõ. Ngay cả cha ta…… Cũng không có gì ấn tượng…… Sau bị một cẩm y công tử bắt đi cũng chẳng biết sự tình……”

” Ta vì cái gì tin ngươi?” Lãnh Phong Lam biểu tình băng lãnh, hoài nghi nói,” Nếu Tiêu Dao Vương phủ truyền đến tin ngươi là giả, lúc đấy ta sẽ không nương tay.”

Lục Vũ Hạo thương tâm nói,” Tình bằng hữu của bệ hạ thực bạc bẽo a.”

Ai ngờ, Lãnh Lam chen giữa hai người, thảm thiết nói,” Phụ hoàng…… Phi Hồng ca ca hắn nhất định không phải người xấu, ngươi đáp ứng Lam nhi……để Phi Hồng ca ca cùng ta……”

“……” Lãnh Phong Lam nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lãnh Lam, hồi lâu mới nói,” Ta mặc kệ ngươi là ai, một khi thái tử điện hạ muốn bao lưu ngươi một mạng, ta tạm thời tha ngươi một mạng.”

Lục Vũ Hạo thấy thế không cảm kích ngược lại khoanh tay nói,” Nếu ta đích thực là Lục Vũ Hạo, ngươi muốn đối đãi ta như thế nào?”

Vô cùng kinh ngạc, Lãnh Phong Lam trầm giọng nói,” Đúng như vậy thì tốt. Nếu không đẩy ngươi vào Càn Khôn Điện huyết tế tổ tiên!”

Nói xong nhanh chóng rời đi, Lãnh Lam luyến tiếc nhìn Lục Vũ Hạo, cắn môi nắm lấy tay Lục Vũ Hạo, ” Phi Hồng ca ca…… Ngươi không nên là thật…… Lam nhi không cần Phi Hồng ca ca làm mẫu hậu của Lam nhi…… Lam nhi muốn cùng với Phi Hồng ca ca vĩnh viễn một chỗ……”

Thiêu mi…… Lục Vũ Hạo tựa như phát hiện ra cái gì, không nói, ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa xoa đầu hài tử, cười nói,” Lam nhi. Tuy ngươi hội thất vọng, nhưng chính là ta cũng không muốn bị giết a. Phi Hồng ca ca rất sợ chết nga.”

“……” Ngấn nước mắt, gắt gao nắm lấy góc áo Lục Vũ Hạo,” Phụ hoàng chắc chắn sẽ tăng cường canh phòng nơi này…… Ngươi nếu thực là người xấu nhất định phải bình an a. Nhưng chính là Phi Hồng ca ca ngươi cứu Lam nhi…… Sẽ không phải là người xấu…… Ta quay về cầu xin Phụ hoàng……Niệm tình ta là con của phụ thân, chắc chắn hắn sẽ đáp ứng……”

Tiểu hài tử này……Thực rất đáng yêu ba…… Cái gì nói nếu chính mình là người xấu cũng nhất định phải bình an? Bất quá lại nói Lãnh Phong Lam không phải cha ruột của mình?

Vậy tại sao hắn lại là thái tử?

” Cám ơn ngươi, Lam nhi…… Chỉ có điều về sau không cần gọi Phi Hồng ca ca. Tên thật của ta là Lục Vũ Hạo.” Hắn xoa nhẹ đầu Lãnh Lam.

Lúc này, một người đi đến, chính là Hàn Ngự. Tay cầm bội kiếm, cung kính nói,” Thái tử điện hạ, Bệ hạ ở bên ngoài cung đợi đã lâu. Ngài cũng nên quay về học.”

“……” Lưu luyến nhìn Lục Vũ Hạo, Lãnh Lam ngoái lại nhìn ánh mắt kiên định, tựa hồ muốn nói ta nhất định không để chuyện gì xảy ra với ngươi.

Bên này, hai người mới vừa đi, Lâm Nhất Niên liền chạy nhanh đến.

Ai ngờ, Lục Vũ Hạo đúng là xụi lơ trên mặt đất…… Miệng thở ra,” Dọa chết ta…… Nếu hắn ra lệnh hành quyết ta không phải ta sẽ xong đời? Tội khi quân a…… Thần a!!!!”

Lâm Nhất Niên vội vàng chạy tới nâng Lục Vũ Hạo dậy, ” Chủ tử ngài không cần lo lắng, Vương gia đã sớm liên hệ với ta.”

Thực sự là một người hữu dụng…… Lục Vũ Hạo kích động cầm lấy tay Lâm Nhất Niên, ” Nhất Niên, có ngươi theo ta thực sự là may mắn!”

” Chủ tử sao lại nói vậy…… Nhất Niên cùng chủ tử lớn lên, tự nhiên……”

“……” Ngươi nói đã sớm liên hệ với ‘cha’ ta? Hừ…… Đối với ta thật đúng là ‘trung thành’ a, Nhất Niên…… Nguyên lai ngươi đã sớm hoài nghi ta, bất quá một tháng nay ta vẫn bình an vô sự,có lẽ ngươi sẽ không đối ta uy hiếp. Dù sao cũng là người của ‘cha’ ta……

“…… Chủ tử vất vả. Chủ tử không cho Nhất Niên gọi là nương nương, Nhất Niên về sau tự nhiên sẽ không gọi.” Cầm một ly trà, đưa đến cho Lục Vũ Hạo. Lục Vũ Hạo tiếp nhận, thưởng thức.

Trong lúc này bốn bề đều im lặng.

Nhưng Lục Vũ Hạo ở trong lòng lại kêu to……

Lãnh Phong Lam nói…… Chính mình đừng nghĩ đến chạy trốn…… Về sau một chút tự do cũng không có, lại bị giám sát?

Bổn đại gia quả nhiên nghe thấy tên ngươi liền thấy ghét…… Sách…… Vì cái gì ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, gặp người người thích, gặp hoa hoa nở như bổn đại gia phải gả cho ngươi, lại còn gần hai tháng ‘độc thủ không khuê’? Đặc biệt khinh khủng nhất chính là bổn đại gia lại là một nam nhân…… Nói trắng ra rằng, bằng hữu nàng nói xuyên không ‘tiểu thụ’ đều là bị một đám người yêu khiến chết đi sống lại. Nếu là cung đình nhất định là cùng nữ nhân tâm địa rắn độc so chiêu……(???) (độc thủ không khuê : Một mình trong khuê phòng (chém bừa!!!))

Vì cớ gì bổn đại gia liền phải chịu môn đình lãnh thanh? Tốt xấu gì cũng đem cho ta một hai cái giải buồn được không? Bổn đại gia chỉ có thể mỗi ngày cùng tên tiểu gia hỏa (Lâm Một Năm) cắn hạt dưa…… Thực muốn phát bực……

Di…… Không đúng…… Hay là Lãnh Phong Lam không có hậu cung? Không có khả năng ba? Tên kia tuy không muốn thừa nhận, bất quá cũng phải thích nữ nhân để yên ổn, hơn nữa lại là hoàng đế…… Cũng cần mỹ nhân để nối nghiệp a?

Không đúng…… Hay là hắn tính tình lãnh đạm?

Lâm Nhất Niên nhìn thấy Lục Vũ Hạo liên tục thay đổi biểu tình, cũng không nói gì, đối với vị chủ tử ‘mất trí’ hành động ‘không bình thường’ cũng không phải chuyện lạ? Mỗi ngày đều là chính mình thấp thỏm lo lắng……Tại sao lại không có đức hạnh của một Hoàng hậu…… Thật sự là……

” Bái kiến sư phụ.” Tơ lụa đen thượng đẳng trải rộng, phía trên thêu hoa văn vàng kim đẹp đẽ quí giá. Nam nhân ngẩng đầu, chính là Lãnh Phong Lam.

” Ai…… Ngươi đã là Hoàng đế, nếu theo ‘Vương gia’ quỳ gối, thật không được. Mau đứng lên ba, ta biết ngươi tìm đến ta vì chuyện gì.” Bên kia, một trung niên nam nhân đi đến trúc y, nói,” Vì Tiểu Hạo a.”

Lãnh Phong Lam nhíu mi,” Sư phụ, ngài từ tháng trước đưa hắn đưa tới Hoàng cung sau đó liền thoái ẩn, Tiêu Dao Vương phủ hết thảy mọi việc đều giao cho sư đệ Lục Tiểu Mục, Lục Vũ Hạo rốt cuộc có phải là người của sư phụ……”

“…… A, không cần khẩn trương như vậy. Lam.” Trung niên nam nhân mỉm cười nói,” Hắn đích thực là con ta. Ngươi trước kia gặp Lục Vũ Hạo si ngốc cũng chính là hắn. Chẳng qua……” Nam tử ngập ngừng, lại cười nói,” Năm năm trước khi ngươi xuống núi, trước đó, Phượng Hà sơn đã xảy ra rất nhiều sự tình. Tận tường thế nào ta cũng không tiện nói ra. Không cần hoài nghi hắn…… Về việc hắn mất trí, nhị sư phụ của ngươi cũng nói không phải giả.”

Lãnh Phong Lam gật đầu đứng dậy, đi đến bên ghế dựa ngồi xuống,” Nhị sư phụ gần đây có khỏe không?”

Trung niên nam tử cười nói,” Không cần lo lắng, Chân nhi đã có ta chiếu cố. Vì Thiên Phong quốc ngươi phải tẫn tâm. Đại ca ngươi khi sống chưa hoàn thành được, nay phải dựa vào ngươi.”

Lãnh Phong Lam trịnh trọng gật đầu, hạ ánh mắt, biểu tình có chút mất tự nhiên nói,” Chẳng biết sư phụ người kiên quyết muốn đệ tử thú sư đệ làm hoàng hậu rốt cuộc là có dụng ý gì? Đệ tử không rõ, về sau cũng không biết nên lấy thân phận gì đối mặt với sư đệ.”

Trung niên nam tử đó chính là thương nhân “Tiêu diêu vương” Lục Thuấn Hành, hắn cao thâm khó lường thoáng đã nhìn ra ý Lãnh Phong Lam,” Vi sư đem đứa con giao cho ngươi, tự là hiểu được ngươi sẽ không phụ lòng ta, muốn ngươi thay ta chiếu cố hắn. Ngươi cũng kiến thức uyên thâm, Tiểu Hạo hắn cũng không là ngốc tử, về sau đối với ngươi có thể hữu dụng…….” Lục Thuấn Hành đứng lên, đi tới trước mặt Lãnh Phong Lam,” Nếu hắn về sau đối với ngươi có cái gì bất kính, cũng mong ngươi tha thứ. Ta thực có lỗi với mẫu thân của Tiểu Hạo cùng Tiểu Mục, cũng không biết lấy gì bù đắp lại, Hôm nay lại lấy đứa con trở thành công cụ giao dịch……”

” Sư phụ yên tâm, ta hội đối đãi tốt với sư đệ.” Lãnh Phong Lam đứng dậy, bởi vì có người gõ cửa – nên hồi cung.

Lục Thuấn Hành gật gật đầu, nhìn thấy tấm lưng kia lại lắc lắc đầu.

…… Thiên Phong quốc hưng suy đều phụ thuộc ở đồ đệ này…… Nhã Thục…… Ta cũng coi như hoàn thành di nguyện của ngươi đi……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.