Toái Phong Thiên

Chương 12: Chương 12: Tiếp Cận




CHƯƠNG 11: Tiếp cận” Chủ tử, thật là lợi hại……” Vừa đi, Lâm Nhất Niên vừa nhìn Lục Vũ Hạo với ánh mắt ngưỡng mộ.

Lục Vũ Hạo lắc lắc đầu,” Đừng vội đắc ý, không phải tự nhiên mà hắn nói là khó đối phó.”

” Ách, Một Năm có một chuyện không rõ.” Lâm Một Năm hỏi,” Vì sao chủ tử không nói Thái hậu can thiệp việc hòa thân của Thiên Phong quốc và Thủy Nguyệt quốc?”

“……” không nói gì nhìn Lâm Nhất Niên, Lục Vũ Hạo mệt mỏi nói ” Ta van ngươi, hòa thân là việc của Hoàng thượng. Ta hy vọng là về sau Thái hậu đừng  tìm ta gây phiền toái tức thì mọi sự đại cát! Nàng chỉ cần không tìm ta phiền toái, tự nhiên Thủy Nguyệt Hàm công chúa đó không xuất giá sẽ khiến Hoàng thượng lo lắng,  ta cũng khó bảo toàn bản thân…… Hơn nữa cùng cùng cái tên Hoàng đế hỗn đản đó cò kè, ta không thích. Về sau ta ngoan ngoãn làm một mễ trùng được rồi…… Ai…… Ai…… Tuy là ta rất muốn (Trở về thế giới kia)…… Thôi quên đi……”

Lâm Nhất Niên kinh hãi,” Chủ tử! Nơi này là hoàng cung, không phải là Tiêu Dao Vương phủ, ngài ngoài miệng không nên nói lời bất kính với Hoàng thượng!”

” Biết biết. Đi thôi.”

” Vâng, chủ tử.”

Phía sau lùm cây xuất hiện một nam nhân, ngoại y hắc đế tơ vàng, bên người là thị vệ Hàn Ngự.

” Hàn Ngự, ngươi thấy Lục Vũ Hạo là người như thế nào?” Lãnh Phong Lam nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy giống một Hoàng hậu cũng như Vương thân quí tộc, cư nhiên nói chuyện cười đùa cùng hạ nhân.

” Hồi bệ hạ, thuộc hạ không dám đối với Hoàng hậu nói lời bình luận ngông cuồng.” Hàn Ngự rất minh bạch điều này.

“…… Nếu hắn bị Sa Trầm Thanh bắt đi, phỏng chừng hiện tại chính là một kình địch.” Lãnh Phong Lam ngữ khí có điểm nguy hiểm,” Một thanh gươm hai lưỡi……”

” Bệ hạ……” Hàn Ngự nói,” Đã đến lúc gặp sứ giả Thủy Nguyệt quốc.”

” Ân.” Trở lại, bước nhanh về phía trước, Hàn Ngự lập tức đuổi theo.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, bụi bặm cuốn mù.

*

” Hạo ca ca!” Vừa mới bước vào cửa, đã bị nhào vào lòng.

Lục Vũ Hạo ôm lấy Lãnh Lam mang đến bên giường,” Như thế nào lại chạy tới đây? Tiểu Lam nhi?”

” Người ta một chút cũng không là tiểu! Phụ hoàng nói chờ ta có khả năng một mình đảm đương liền đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta!” Tự hào vỗ vỗ ngực, khuôn mặt xinh xắn tràn đầy đắc ý,” Hạo ca ca…… Thế nào, ta rất lợi hại đi!”

Quả thật lợi hại…… Một tiểu quỷ gian trá.

” Như thế nào một mình ngươi đến? Lam nhi?” Lục Vũ Hạo nhìn quanh bốn phía, không có ai.

” Phụ hoàng có việc.” Chu miệng, Lãnh Lam gục vào lòng Lục Vũ Hạo cọ cọ,” Cho nên chỉ có ta đi tới.”

” Nga, có việc a.” Lục Vũ Hạo lơ đểnh, đối Lâm Một Năm bên cạnh nói,” Đói.”

Lâm Một Năm vội đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn, thuận tiện đóng cửa lại.

Thấy Lâm Một Năm đi rồi, Lục Vũ Hạo ôm lấy Lãnh Lam hỏi,” Lam nhi a, Lãnh Phong Lam không phải phụ thân sinh ra ngươi?.”

Lãnh Lam ánh mắt đen nháy mở lớn,” Hạo ca ca?”

” Hắn so với ngươi  không lớn hơn bao nhiêu, nên là thúc thúc của ngươi.” Lục Vũ Hạo nhìn thẳng vào Lãnh Lam,” Năm năm trước, tiên nhiệm hoàng đế đã quy tiên mới là phụ thân sinh ra ngươi, cũng là thân ca ca của Lãnh Phong Lam, đúng không.”

Tiểu hài tử vốn cao hứng phấn chấn ánh mắt trùng xuống, khổ sở nói,” Thúc thúc đối với ta so với phụ hoàng rất hảo. Phụ hoàng trước khi chết đem ta phó thác cho thúc thúc.”

” Nga…… Kia thái hậu cũng là mẫu thân sinh ra Lãnh Phong Lam a, vì cái gì còn muốn khống chế hắn?” Lục Vũ Hạo khó hiểu hỏi.

Nhìn thoáng qua Lục Vũ Hạo, Lãnh Lam biểu tình có điểm sợ hãi,” Hạo ca ca…… Ta đáp ứng Phụ hoàng đã chết sẽ không nói.”

Thiêu mi,” Nga? Phụ hoàng ngươi không cho phép ngươi cùng người khác nói? Vậy thúc thúc ngươi biết không?”

Lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhăn nhăn,” Ta còn lừa thúc thúc ba việc. Đây là một trong đó.”

” A, ngươi cư nhiên khó khả năng giấu giếm Lãnh Phong Lam lão hồ ly? Nói nói, ba việc đó là gì.” Dụ dỗ đưa tiểu bằng hữu này vào tròng.

Bất quá Lãnh Lam thông minh thoát khỏi tròng, nâng đầu lên,” Ta còn phát thệ, chỉ có thể nói cho một mình …… Ta… tương lai ……”

” Đứa nhỏ, tuổi còn nhỏ, không nên có tà môn toái niệm trong đầu. Ngoan ngoãn cùng Hạo ca ca nói ân?” Ghé sát vào mặt tiểu hài tử.

Lãnh Lam giãy dụa,” Không muốn không muốn…… Hạo ca ca…… Không cần, ta không nói…… Trừ phi ngươi đáp ứng về sau gả cho ta.”

” Cáp?” Lục Vũ Hạo ngây ngốc nhìn,” Ngươi bao tuổi?”

” Mười tuổi.” Lãnh Lam đột nhiên khí thế đoạt nhân, hai mắt sáng ngời nhìn thẳng Lục Vũ Hạo,” Tuổi không phải vấn đề.”

“……” Khóe miệng run rẩy, Lục Vũ Hạo dở khóc dở cười,” Lam nhi…… Ngươi……”

” Lúc ấy rất nguy hiểm Hạo ca ca đột nhiên xông tới cứu ta.” Nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn liền muốn lê hoa đái vũ, biểu tình thống khổ, nước mắt sắp xuất hiện,” Oa…… Hạo ca ca ngươi đáp ứng phải vĩnh viễn cùng Lam nhi, ngươi gạt người…… Ngô…… Ta không nên thích Hạo ca ca……”

” Ách……” Nhìn thấy  đứa nhỏ trước mặt đang khóc, đành bó tay không biện pháp.

Len lén lau nước mắt, Lam nhi khẽ liếc nhìn Lục Vũ Hạo.

Tiếp tục khóc,” Oa…… Lam nhi thương tâm oa……”

” Ách…… Các ngươi rất kỳ quái a. Ta là nam nhân a. Ta không thích nam nhân a.” Lục Vũ Hạo cào cào tóc.

” Hắc?” Lãnh Lam đình chỉ khóc,” Vậy là Hạo ca ca ngươi cũng không thích phụ hoàng! Có nghĩa là ta còn có cơ hội đúng hay không?”

“……” Ngươi xác định trước mắt đúng là một tiểu hài tử 10 tuổi? Cho ta một khối gạnh để đập đầu a! nhanh chóng đánh trống lảng sang chuyện khác, khiến cho chính mình lại là người rơi vào tròng…… Tiểu quỷ này……

” Ngô…… Hạo ca ca ngươi không cần sinh khí……” Cánh tay mềm mại phấn nộn nắm lấy, lắc qua lắc lại.

” Lam nhi.” Miễn cưỡng cười,” Ta nói thật a. Ta thực sự xem ngươi như đệ đệ, ta (Thực sự là chính mình không có khí chất nam nhi đi > <)……”

Chưa nói xong, cửa chính đã mở ra. Tiếp theo một nam nhân bước vào.

” Ba ngày sau Thủy Nguyệt quốc công chúa Thủy Nguyệt Hàm sẽ đến Thiên Phong vương thành.” Lãnh Phong Lam chầm chậm đi tới, ngồi ở một bên ghế trên,” Đến lúc đó làm như thế nào, mẫu hậu nhất định sẽ không buông tha cho.”

Thở dài một cái, Lục Vũ Hạo khoát khoát tay,” Thuận theo tự nhiên được rồi, huống hồ ta lại không biết người trong lòng của công chúa kia là ai.”

“……” Nhìn thấy tiểu hài tử bên cạnh, Lãnh Phong Lam nói,” Lam nhi, ta không phải nói sớm đi học sau đó đến Ngự Thư Hiên sao?”

” Phụ hoàng…… Nhi thần muốn Hạo ca ca cùng đi.” Một tay còn nắm y phục Lục Vũ Hạo.

Híp mắt nhìn nhìn tiểu nam hài, Lục Vũ Hạo cười lạnh.

Có hay không lầm, đem ta ra làm lá chắn, đứa nhỏ ngươi càng ngày càng quá phận……

” Không được. Hắn còn phải cùng ta thương lượng, ngươi chính mình quay về.” Lãnh Phong Lam nghiêm mặt, đối với Lãnh Lam biểu tình có chút tức giận.

Không tình nguyện bĩu môi, lại nhìn nhìn Lục Vũ Hạo, người phía sau lại tựa hồ giả lơ mình.

” Nhi thần biết.” Thả y phục của Lục Vũ Hạo ra. Mỗi bước đi đều quay lại cầu trợ tên gia hỏa nào đó, bất quá người này lại giả lơ không để ý, đem tiểu bằng hữu giống như không tồn tại.

Chờ Lãnh Lam kì kèo mãi mới chịu rời đi, Lãnh Phong Lam mới nói,” Ngươi làm sao vậy?”

” Không làm được chuyện tốt, nhìn thấy ngươi có chút áy náy.” Lục Vũ Hạo nằm trên giường, miễn cưỡng nói,” Hôm nay có chút phát hỏa. Làm một lão nhân gia kinh sợ, trong lòng thực băn khoăn a. Hơn nữa cư nhiên là nương của ngươi…… Thế giới này thực tàn nhẫn.”

Lãnh Phong Lam sau nửa ngày không nói chuyện. Xích Phượng Cung có trong nháy mắt yên lặng.

” Vì cái gì nương ngươi không thích ngươi, Lam nhi không muốn nói, chỉ sợ là có nguyên nhân khác không tiện mở miệng, ngươi chắc chắn là biết.” Hiểu được điều tên tiểu quỉ gian trá kia nói muốn mình phải gả cho hắn chắc chắn là nói giỡn , Lục Vũ Hạo hỏi,” Ngươi nói đi, không nói ta không có năng làm gì.”

” Mẫu hậu ta đều không phải là cam tâm tình nguyện gả cho Phụ hoàng ta…… Chính là hòa thân.” Lãnh Phong Lam buồn bã nói,” Ngay từ đầu, mẫu hậu dung mạo diễm lệ quần đảo chúng sinh, bị Phụ hoàng nắm ở trong tay……. Sau lại có ca ca, cũng chính là phụ thân sinh raLãnh Lam.”

“…… Đại hôn chính trị hại người chết.” Lục Vũ Hạo đồng ý nói,” Sau đó?”

Lãnh Phong Lam nâng chén trà lên, ngữ khí đúng là rất buồn bả,”…… Thiên Phong quốc đem nhị công chúa gả cho Trần Phi quốc Hoàng đế Nhạc Trần Phi. Hy vọng cùng Trần Phi quốc ti trù mậu dịch được phát triển. Nhị tỷ tuổi nhỏ liền bị xuất gia xa xứ……. Nhạc Trần Phi đó chính là người trong lòng Mẫu hậu.”

” Cáp? Thật sự là phức tạp……” Lục Vũ Hạo đứng dậy, nhìn Lãnh Phong Lam,” Cho nên mẫu hậu ngươi rất oán hận Phụ hoàng ngươi.”

” Đúng vậy…… Trùng hợp khi đó liền có ta.” Lãnh Phong Lam lắc lắc đầu,” Đối với nàng mà nói, ta không phải là con. Mà là quân cờ.”

Mở cửa sổ, vài con chim nhỏ bay qua, gió nhẹ thổi miên man.

Phụ hoàng chết, mẫu hậu cũng không yêu chính mình.

Cùng giống như mình.

Tuy nhiên rất nhiều điểm cũng không giống nhau.

“…… Có lẽ người thường gia đình sẽ không như thế này.” Lục Vũ Hạo nhảy xuống khỏi giường, bước tới, mỉm cười,” Nhưng chính là đế vương gia động loạn thiên hạ. Dựa vào ta cũng không hy vọng ngăn được chiến tranh, chuyện tình của Thủy Nguyệt quốc cứ yên tâm giao cho ta. Làm hết sức. Coi như là tự bảo vệ mình đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.