CHƯƠNG 47: TÌNH THẾ
Lục Vũ Hạo an tâm cười, Lâm Tư Nguyên lại lo lắng.
Hắn cảm thấy việc bị Lãnh Y Y truy vấn còn khinh khủng hơn bị Sa Trầm Thanh ngược đãi, Lãnh Y Y là muốn điều tra cái gì? Hắn tuy rằng không muốn nghi ngờ, nhưng chính vì ở lâu với Sa Trầm Thanh, cho nên con mắt nhìn người cũng cao hơn một chút…… Lãnh Y Y liếc mắt liền biết hắn không phải người hầu của Lục Vũ Hạo– người này không thể không phòng a.
Lâm Tư Nguyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Vũ Hạo, đã thấy Lục Vũ Hạo cũng là vẻ mặt suy tư trầm trọng.
Hắn không mở miệng.
Hắn nghĩ Lục Vũ Hạo cũng đủ thông minh hiểu rõ những vấn đề này.
Đương nhiên, còn có một cái vấn khiến hắn bối rối, Sa Trầm Thanh rốt cuộc là vì Lục Vũ Hạo mà đến, hay là vì mình?
…… Là Lục Vũ Hạo đi.
Lâm Tư Nguyên trong tâm có chút đau đớn.
Rõ ràng nghĩ đến việc mình có thể tự do, nhưng không hiểu vì sao lại có chút sợ hãi, sắp sửa được tự do rồi nhưng lại nghĩ thấy thương tâm…… Sống cùng ca ca cuộc sống sẽ tốt đẹp chứ? Không bị Sa Trầm Thanh giám sát, có thể thoát khỏi hắn, cuộc sống…… sẽ không sao chứ? Hay chín năm trước, lúc Sa Trầm Thanh giúp mình thoát khỏi một roi trong lòng liền khát vọng hắn sẽ ôn nhu với mình một chút? Nói không chừng, cho dù là một giây cũng đủ. (Tiêu: thương Nguyên nhi quá, bỏ Sa đi về với Tiêu, Tiêu hảo yêu ngươi )
Nhưng chung qui cũng là một thỉnh cầu quá xa xỉ đi……
Lâm Tư Nguyên lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn Lục Vũ Hạo, hắn nghĩ Lục Vũ Hạo hảo may mắn.
Thời điểm khó khăn, có thể hoàn toàn tín nhiệm người kia.
Hắn đến khi nào có thể tìm được người hoàn toàn tín nhiệm đây, có thể tại lúc hắn đau đớn an ủi hắn, chiếu cố hắn…… (Tiêu: có ta đây, ta tình nguyện )
Hắn có thể hi vọng vào ca ca Lâm Một Năm chứ?
Không, vị trí trong lòng này vẫn là nên giữ lại…… Ai cũng không muốn cấp, cũng đã bị thương – ai cũng không thể bước vào được nữa.
Nơi đây đã bị một người hung hăng đóng dấu vào, rất nóng, từng giây từng phút như thiêu cháy hắn…..
Ở phía trước Nhạc Tranh rẽ phải rồi dừng lại,” Lục Vũ Hạo, ta mang các ngươi ra ngoài. Hiện tại có thể nói cho ta, thiếu niên này là ai đi?”
Đúng vậy, bên phải là một phiến cửa nhỏ, tử khe hở có thể thấy được mảnh trời xanh ngắt, chỉ sợ chính là nói ra.
Lục Vũ Hạo tiến lên từng bước,” Ngươi sẽ không nuốt lời đi?”
” Đương nhiên sẽ không.” Lãnh Y Y thay thế Nhạc Tranh trả lời.
” Được……” Lục Vũ Hạo nuốt nuốt nước miếng, đang suy nghĩ xem ngoài từ “nam sủng” ra thì nên dùng từ gì tránh cho Lâm Tư Nguyên bớt thương tổn, Lâm Tư Nguyên chua sót cười, bước lên phía trước Lục Vũ Hạo, đối với hai người nói,”…… Ta làngười Sa Trầm Thanh mang đến để thay thế Lục Vũ Hạo, thay thế Lục Vũ Hạo chịu sự xâm phạm của hắn, nói như vậy các ngươi hiểu chứ?”
Lãnh Y Y cùng Nhạc Tranh kinh ngạc, thay đối ánh mắt dò xét thiếu niên.
Không phải kinh bỉ mà là kinh ngạc vì thiếu niên còn nhỏ như vậy mà có thể thản nhiên nói ra chuyện thống khổ như vậy, thực sự dũng cảm, dứt khoát.
Lục Vũ Hạo nhìn thấy Lâm Tư Nguyên, nghĩ thấy hắn nợ thiếu niên này nhiều lắm, nếu không đem hạnh phúc cho hắn, bản thân thật sự khó có thể yên tâm, hắn giống như đệ đệ ruột thịt khiến Lục Vũ Hạo yêu thương. Hắn quyết định, làm hết mọi khả năng để Lâm Tư Nguyên hạnh phúc nhất. Nhất định muốn cho hắn hạnh phúc.
Lãnh Y Y bỗng nhiên cười, cười đến xinh đẹp,” Uy, Nhạc Tranh, tên Phụ hoàng hỗn đản của ngươi lần này thực sự gặp phiền toái lớn.”
” Nga? Nói như thế nào?” Nhạc Tranh nghiêm mặt.
” Hắc hắc…… Ngươi nói nếu Sa Trầm Thanh yêu thượng tiểu tử này, Lãnh Phong Lam lại muốn mang Lục Vũ Hạo về, mà chúng ta đem bọn họ bảo hộ cùng cha ngươi trở mặt thành thù, lão hoàng đế chẳng phải là đơn độc chiến đấu. Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, ngươi đi khống chế đại quân, chúng ta vừa vặn mượn cơ hội soán vị, cấp hai người bên kia một cái ân tình a?” Lãnh Y Y mỉm cười xinh đẹp đến cực điểm, nhưng lời nói lại như độc dược, người bị hắn hại thực sự nên vạn phần cẩn thận.
” Cũng được.” Nhạc Tranh cũng cười cười,” Các ngươi không có lời dị nghị, chúng ta hiện tại trở về Thái tử phủ, nếu tình huống có biến, Y Y sẽ mang các ngươi đến nơi an toàn. Điều động binh lực có chút mất thời gian, tiên hạ thủ vi cường.”
Lục Vũ Hạo ánh mắt lưu chuyển vài vòng, tự tin cười,” Được rồi, liền theo lời các ngươi. Bât quá nhất định phải cùng Lam liên thủ, tránh cho sai lầm.”
” Nga? Ngươi cho dù dùng bồ câu đưa tin, Lãnh Phong Lam sẽ biết là của ngươi sao?” Lãnh Y Y hỏi.
” Việc này ngươi không phải lo, hắn nhất định biết được.” Lục Vũ Hạo nói xong, bước lên phía trước, đối với ánh mắt dò xét của hai người nói,” Các ngươi cũng đi nhanh đi, ta muốn xem Thái hậu sau khi biết chuyện này sẽ có thái độ thế nào, ha ha……”
Lâm Tư Nguyên bất đắc dĩ cười, đi lên trước, Lãnh Y Y ở bên cạnh Tư Nguyên nói nhỏ,” Uy, ngươi không hận hắn? Sa Trầm Thanh là bởi vì hắn mới thương tổn ngươi như vậy?”
” Nhưng nhận thức ngươi như Lục Vũ Hạo chính là may mắn của ta. Huống chi, ta không hận bất luận kẻ nào, hận có tác dụng gì sao?” Lâm Tư Nguyên nghiêng đầu, đối với Lãnh Y Y cười một chút. Cái kia cười, làm thiếu niên vốn thanh tú lại có chút tự vị thành thục khiến Lãnh Y Y càng hài lòng về kế hoạch của mình…… (Tiêu: Hồ ly ngươi chỉ thích hại ngươi =’’=)
Nếu như lâu như vậy không phát hiện ra người bên cạnh thú vị, Sa Trầm Thanh cũng không lãnh đạo Địa Hỏa quốc nhiều năm như vậy.
Ba ngày.
Sa Trầm Thanh thực sự muốn giậm chân.
Đúng vậy, Nhạc Trần Phi không gặp bọn họ, nói là công việc bề bộn.
Con quỉ bận việc – còn có tên Lãnh Phong Lam chết tiệt nhàn nhã ở bên kia uống trà, còn khiêu khích đối hắn cười, giống như việc hắn không được trầm ổn như Lãnh Phong Lam– tức chết hắn!
” Ngươi nghĩ vì sao hắn lại không gặp chúng ta? Đại khái là Tiểu Hạo cùng Tư Nguyên chạy trốn ba.” Lãnh Phong Lam nhàn nhã buông chén trà,” Cho nên ngươi gấp làm gì? Nhạc Trần Phi đánh mất Vương bài, nên so với con kiến trong chảo lửa còn nóng hơn? Hơn nữa ta nghe nói đại quân cũng không nghe lệnh hắn, thực sự thú, xem ra có người muốn mượn cơ hội soán vị!”
” Này ngươi còn uống trà? Kẻ soán vị này không giao bọn họ ra, mà còn đem chúng ta ra làm thịt…” Vừa nói xong Sa Trầm Thanh lại nghĩ vội vã cho mình vài cái tát, hắn trong lòng rất rõ ràng Trần Phi quốc không đủ can đảm đấu lại hai đại quốc, huống chi bọn họ bị bắt đến đây nguyên nhân là Trần Phi quốc muốn thoát khỏi mùa đông, nhưng hắn lại quýnh lên, lo lắng đến mức bật lên lời — mất mặt chết!
Lãnh Phong Lam vẻ mặt có chút hả hê!
Hừ, cô mới không phải là bại tướng dưới tay ngươi, thu hồi ngay ánh mắt chế diễu của ngươi lại!
” Uy, Sa Trầm Thanh, ta nói thực, nếu ta thả Lâm Tư Nguyên cho ngươi, ngươi hội hảo hảo chăm sóc hắn chứ?” Lãnh Phong Lam nghiêm túc hỏi.
Đang nóng giận khiến Sa Trầm Thanh càng thêm mẫn cảm, hắn hai tay nắm thành quyền, trường nhung cũng run rẩy theo,” Hắn là ngươi của cô không cần ngươi thả, đừng nghĩ cô hiện tại liên thủ với ngươi thì ngươi có thể đối cô ra lệnh…… Lâm Tư Nguyên trước kia, hiện tại, tương lai, đều là thuộc về ta, ai cũng đừng mơ tưởng có được hắn!” (Tiêu: nga cái đầu ngươi cũng thông được một chút )
…… Tĩnh mặc đáng sợ.
Sa Trầm Thanh rống xong cũng ngây ngẩn cả người.
Lãnh Phong Lam vẻ mặt hiểu rõ,” Ta hiểu được, ngươi sẽ tiếp tục bá vương ngạnh thượng cung.” (bá vương ngạnh thương cung: bá đạo cứng rắn)
” Là thế nào? Cô…… Cô…… lại không phải bá đạo nganh thượng cung với tiểu lộc nhi của ngươi, ngươi kích động cái gì?” Sa Trầm Thanh hai mắt trợn tròn.
“……” Lãnh Phong Lam hoàn toàn không nói gì, cùng hắn nói chuyện như vậy thưc mệt,” Ta đây cũng không có khả năng, Lâm Tư Nguyên có người thân của hắn, trừ phi ngươi đáp ứng sẽ hảo hảo đối hắn, sẽ không cưỡng bách hắn nữa, chờ hắn yêu thượng ngươi.”
” Hắn yêu thượng ta? Cô không cần ‘hắn yêu thượng ta’, hắn là vật phẩm của cô, cô muốn gì liền có cái đó, muốn nhặt về liền nhặt về, không cần ngươi dạy cho cô làm như thế nào!” Sa Trầm Thanh vung tay áo, ôm ngực, vẻ mặt không phục – nghĩ muốn mạnh mẽ chống đỡ bất an trong lòng.
Hắn là sợ hãi mất đi Lâm Tư Nguyên.
Hắn sợ hãi cảm giác này nên lúc này chỉ có thể rống giận.
Không thể đối mặt, Lâm Tư Nguyên nếu thực sự rời đi…… Hắn sẽ…… điên mất? (Tiêu: điên tình=]])
Lãnh Phong Lam cũng không có nói chuyện, hắn đại khái biết được suy nghĩ của Sa Trầm Thanh đi.
Ai…… Hắn làm sao có tư cách giáo huấn Sa Trầm Thanh, hắn nên hướng y học tập, suy cho cùng…… Nếu hắn nghĩ đến hạnh phúc của mình, có lẽ cuối cùng, hắn sẽ không đem Lục Vũ Hạo tặng cho bất luận kẻ nào…… Nhưng hắn lại mong muốn đối phương hạnh phúc. Hắn đã quen với việc không hy vọng, như vậy khi thất vọng cũng đủ tâm lý để đối mặt.
Một con bồ câu xâm nhập vào tầm mắt hai người, cánh chim rơi xuống phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Lãnh Phong Lam bắt lấy móng vuốt chim, lấy xuống cuộn giấy.
“s.0.s an toàn. Lãnh vân ảnh y cầm nguyệt tranh, phượng trúc tình tư lệ hữu thanh. Nửa đêm khung vũ thương tâm mộng, tùy phong phiêu linh lạc theo gió.”
Lãnh Phong Lam xem xong mỉm cười, Sa Trầm Thanh bật người lên phía trước đoạt lại, cướp về trong tay xem nửa ngày hỏi,” Ai đưa tới, ngươi xem xong phát hiện cái gì?”
“…… Ngươi không biết là, cái người muốn soán vị kia có thành ý muốn cùng chúng ta hợp tác?” Lãnh Phong Lam cười, Sa Trầm Thanh lại cúi đầu nhìn thấy chỉ điều có chút đăm chiêu.
Bầu trời nhợt nhạt bụi xanh.
Ngẫu nhiên một đám chim câu trắng xải cánh bay lên…… Giống như có thể tìm thấy hy vọng, xé ra ánh mặt trời rực rỡ……