Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 10: Chương 10




Có chuyện gì, càng làm cho người ta khó chịu hơn đóng vai ác độc nữ phối nổi tiếng đây?

Vậy khẳng định là việc tham gia biểu diễn cần người giám hộ kí tên.

Hạ Mộc đã tìm cách che giấu nội dụng trên hợp đồng, về nội dung vai diễn, nhưng sức quan sát của ba luôn luôn tốt như vậy, đồng thời thuận miệng đọc lên: “Vai diễn, Cố Nhiêu.”

Vì vậy, tiếng gầm của mẹ cô suýt nữa hất bay nóc nhà: “Cố Nhiêu?!”

“Diễn nữ phối cũng không có gì không tốt.”

Hạ Mộc tận lực tỏ vẻ không để tâm: “Chỉ là diễn kịch, cũng không phải điện ảnh, sẽ không phổ biến rộng rãi, diễn vai gì cũng không quan trọng.”

Tô Ngữ Mạt nghe con gái nói xong, không có trả lời, chỉ là thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm Hạ Mộc.

Hạ Mộc bị nhìn chằm chằm rất không được tự nhiên, giả vờ thả lỏng biện giải: “Cố Nhiêu nhân vật này đất diễn rất ít, không ảnh hưởng việc học, tiền thù lao lại không kém vai Cố Sanh lúc nhỏ bao nhiêu, con cảm thấy rất tốt.”

Không khí trầm mặc khiến cảm thấy hoảng hốt.

Mẹ rốt cuộc mở miệng, giọng nói khàn đục mà kiên quyết: “Nghe đây Hạ Mộc, nếu như con thật sự không muốn dọn nhà, có thể, mẹ sẽ nghĩ biện pháp, trả lại bản hợp đồng này đi, chúng ta không diễn loại nhân vật này.”

Mẹ cô không hề che giấu sự chán ghét đối với nhân vật này, khiến Hạ Mộc nhất thời có một loại cảm giác xấu hổ muốn độn thổ, cô cố sức siết nắm tay, nỗ lực giữ vững bình tĩnh, nói: “Nhưng con muốn diễn, không chỉ là bởi vì tiền, các giám khảo nói con có năng khiếu, con chỉ là muốn khiêu chiến bản thân.”

Tô Ngữ Mạt mở to mắt, khó có thể tin nhìn vào mắt Hạ Mộc, nỗ lực từ trong mắt cô đọc ra chột dạ.

“Con nói thật sao? Bảo bối.” Ba cô nghiêm túc nhìn cô.

Nếu như mất đi cơ hội lần này, Hạ Mộc phải nói cho ba mẹ biết việc cô bị thông báo phê bình trước toàn trường.

Chị bằng trạng thái ngũ lôi oanh đỉnh của hai vợ chồng họ hiện tại mà nói, hiển nhiên đã không chịu nổi đả kích lớn hơn nữa.

Cho nên, Hạ Mộc kiên định, bao hàm nhiệt tình gật đầu: “Con đặc biệt muốn diễn nhân vật này.”

Gần như chính bản thân cô cũng tin là như thế.

* * * *

Cuối tuần, mọi người trong đội kịch có mặt tại hội trường, sau khi đạo diễn và những nhân viên hậu đài chủ yếu thay phiên phổi biến nội dung, các diễn viên chính thức bắt đầu luyện tập.

Lần đầu gặp nhau, các diễn viên đầu tiên là làm quen lẫn nhau.

Đoạn Tử Đồng còn chưa đến nên tiêu điểm của tất cả mọi người là vị hoa hậu giảng đường diễn vai Cố Sanh lúc thành niên kia, Đông Na.

Những học sinh của trường trên mặt đều viết mấy chữ lớn 'thèm nhỏ dãi ba thước', dù sao học viện quân đội có rất ít cơ hội tiếp xúc Omega cấp A tư sắc xuất chúng như thế.

Đông Na sắc mặt có chút ửng hồng, thuận tay dùng kịch bản quạt mát, các niên trưởng liền gầm thét muốn nhân viên phụ trách điều chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa.

Đông Na là học viên học học viện hí kịch, mặt nàng đỏ hiển nhiên không phải là bởi vì nhiệt độ cao, mà là bởi vì bị nhiều cao đẳng Alpha bao quanh, quá khẩn trương, lại thẹn thùng.

Hạ Mộc đã sắp bị máy điều hòa làm chết rét, nhưng cũng không có Alpha nào đến hỏi han ân cần, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói thanh thúy: “Cô là diễn viên diễn vai Cố Sanh sao?”

Hạ Mộc kinh ngạc xoay người, một nữ sinh có mái tóc màu rượu vang đứng ở trước mặt cô, mỉm cười thật ngọt ngào, tuổi trên dưới mười bốn, mặt trái xoan, đôi mắt trong suốt cong thành trăng non.

Có một loại cảm giác đã từng quen biết chợt thoáng qua, Hạ Mộc không hiểu sao lại mỉm cười theo nữ sinh xa lạ kia, bật thốt lên: “Bát công chúa?”

“Wow!” Nữ sinh trợn to đôi mắt nhìn cô, vui vẻ nói: “Làm sao cô đoán được tôi diễn chính là Bát công chúa?”

Bát công chúa trong lịch sử là bạn thân cả đời của Cố Sanh.

Trong tự truyện Cố Sanh đề cập đến vị công chúa này, chính là dùng một câu 'vừa gặp đã quen'.

Hạ Mộc cảm thấy, câu này dùng trên người nữ sinh trước mặt, cũng rất thích hợp..

“Chỉ là một loại cảm giác, là trên người cô có khí chất của vai diễn.” Hạ Mộc nheo đôi mắt mèo, vươn tay ra: “Rất hân hạnh được biết cô, tôi là Hạ Mộc, diễn vai Cố Nhiêu, hy vọng sẽ không làm cô thất vọng.”

“Cố Nhiêu?” Nữ sinh kia nghiêng đầu trên dưới nhìn cô một chút, thần sắc ngạc nhiên nhún vai, đưa tay ra bắt tay cô, cười đùa: “Chúng ta chính là kẻ thù rồi, tôi là Giang Mị.”

“Một diễn viên giỏi sẽ phân rõ kịch bản và đời thực.” Hạ Mộc nhíu mày: “Tôi hy vọng làm Cố Sanh trong đời thật của cô, bất quá, dường như trước đây chưa từng gặp cô ở trường.”

Giang Mị nghiêng đầu dùng cằm chỉ chỉ cách đó không xa – thân ảnh cao gầy đang đứng nói chuyện cùng người khác.

“Đó là chị tôi, tôi không phải là các học sinh của trường này, chỉ là đúng lúc vai Bát công chúa đang tìm người phù hợp, chị tôi liền đề cử tôi.”

Hạ Mộc nhìn theo ánh mắt của nàng, nhất thời chấn động – Giang Vũ!

“Cô là em gái của Giang Vũ?” Hạ Mộc vẻ mặt kinh ngạc.

Hạ Mộc nhất thời lòng tràn đầy kích động, vừa muốn truy vấn, khóe mắt liền nhìn thấy một nữ sinh nhìn quen mắt đi về phía cô.

Nữ sinh kia cong môi cười, ánh mắt khiêu khích hiển nhiên là nhằm vào cô mà đến.

Là Tần Giai Tú.

Tiếu ý ngạc nhiên trên mặt Hạ Mộc lập tức chìm xuống, ngược lại thay bằng nụ cười lễ độ, nhỏ giọng nói với Giang Mị bên cạnh: “Nữ nhân vật chính Cố Sanh của chúng ta đến rồi.”

“Đã lâu không gặp.” Tần Giai Tú nhìn chăm chú vào Hạ Mộc, giả vờ tò mò hỏi: “Tôi đã biết cô cũng sẽ trúng tuyển, để tôi đoán xem cô diễn vai gì, chắc là... Cố Nhiêu? Lần đầu thấy cô đã cảm thấy khí chất rất tương tự.”

Hạ Mộc: “...”

Địch ý của nữ sinh này rất rõ ràng, Hạ Mộc càng tức giận hơn nhưng đồng thời cũng nghi hoặc, nếu Tần Giai Tú đều đã chiếm được vai Cố Sanh, vì sao còn phải đặc biệt chạy đến sĩ nhục cô?

Vì khoe khoang đắc ý sao?

Có lẽ là diễn xuất của cô hôm đó khiến Tần Giai Tú trong tiềm thức cảm thấy uy hiếp hoặc đố kị.

Nữ sinh này hành sự cực kỳ hiếu thắng, cho dù đã thắng lợi vẫn nóng lòng muốn đạp đối thủ vào vũn bùn mới thấy yên tâm.

“Cô diễn chính là Cố Sanh? Cô diễn chính là Cố Nhiêu?” Giang Mị thần sắc khoa trương trừng mắt nhìn Tần Giai Tú, miệng không ngăn cản, cả kinh nói: “Đạo diễn có phải đã điền nhằm vai diễn của hai người rồi không! Sao tôi lại cảm thấy quá sai như vậy chứ?”

Sắc mặt Tần Giai Tú trầm xuống, ánh mắt chuyển hướng Giang Mị, vừa muốn mở miệng, chợt nghe phía sau truyền đến một trận ầm ĩ.

Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám người mặc tây trang mang giày da vội vã đi vào hội trường, sơ tán đám đông, mở đường cho người phía sau.

Ngay sau đó, một nữ nhân ăn mặc phong cách hoàng gia nắm tay tiểu thái tử, chậm rãi tiến vào hội trường.

“Điện hạ đến rồi!”

Người chung quanh ồn ào, Hạ Mộc bỗng nhiên nghe bên cạnh truyền đến một tiếng 'ực', quay đầu, chỉ thấy Giang Mị đôi mắt tỏa sáng, khuôn mặt nhỏ kích động đến đỏ bừng, hiển nhiên là fan cuồng của Trứng Cuốn.

Bên kia Tần Giai Tú cũng đầy mắt mong chờ, vai Cố Sanh lúc nhỏ sở dĩ cạnh tranh kịch liệt như thế, nguyên nhân sâu xa, cũng là vì cơ hội nịnh bợ vương trữ lần này.

Hạ Mộc tâm tình kích động hoàn toàn không thua gì Giang Mị, trong túi của cô còn cất ba túi bánh ngọt hút chân không, chỉ chờ điện hạ lên tiếng.

Còn không có lên sân khấu, Trứng Cuốn điện hạ đi giữa đoàn vệ sĩ bỗng nhiên dừng bước, trong đôi tử đồng hiện lên một tia lười biếng phiền chán.

Nữ hầu cận lập tức dừng bước, khom lưng chờ căn dặn.

Đoạn Tử Đồng buông tay nàng ra, xụ mặt nấp vào phía sau nữ nhân, giống như muốn giấu bản thân đi.

Trong hội trường nhất thời yên tĩnh, thái tử hình như không vui...

Nữ nhân căn dặn vệ sĩ bên cạnh mấy câu, các vệ sĩ gật đầu, bước nhanh lên sân khấu, nói với người phụ trách sân khấu: “Bảo các học sinh làm chuyện của mình đi, không nên nhìn chằm chằm điện hạ.”

Mọi người chỉ đành lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt.

Tuy rằng thân là ấu tể, vương trữ nhàn rỗi là có nhàn rỗi, nhưng điện hạ mới vừa hiện thân, không khí của hiện trường liền lập tức trở nên nghiêm túc, tựa hồ là sợ làm lỡ thời gian của nhân vật lớn, các diễn viên cũng không nói chuyện phiếm nữa mà phân tổ chuẩn bị, buổi tập luyện chính thức bắt đầu.

Phải nói, là tổ thành niên chính thức bắt đầu luyện tập.

Tổ lúc nhỏ dĩ nhiên là phải cùng thái tử tăng cường tập luyện, nhưng mà, biểu hiện của Trứng Cuốn điện hạ có một loại cảm giác chống cự giống như ' tôi là bị mẫu hậu bức bách biểu diễn'.

Cả quá trình điện hạ vẫn là mặt không biểu tình nhìn phía trước, tục xưng là 'đơ'.

Tần Giai Tú diễn vai 'Tiểu thư đồng Cố Sanh' khổ không thể tả, từ đầu đến cuối nàng ta chỉ có một câu thoại duy nhất thu hút được sự chú ý của điện hạ, đó là một câu nói của Cố Sanh –

“Điện hạ, ngài có muốn ăn cao điểm không?”

Cho dù đứng bên ngoài, Hạ Mộc cũng có thể cảm giác được, lúc Đoạn Tử Đồng nghe được câu này, đôi tử đồng lặp tức phát sáng!

Điện hạ rốt cuộc có điều đáp lại, quay đầu nhìn về phía Tần Giai Tú, thập phần chân thành mà gật đầu.

Phó đạo diễn ở một bên kiên nhẫn hướng dẫn: “Phải nói ra, điện hạ ngoan, muốn ăn cao điểm thì phải nói ra.”

Xuất phát từ yêu thích đối với đồ ngọt, điện hạ từ bỏ hình ảnh cao quý, không để ý hình tượng mà lên tiếng: “Tôi muốn ăn cao điểm.”

Phó đạo diễn: “Điện hạ, ngài phải xưng là 'cô', Hạ Triều cổ đại, hoàng tước cấp SS đều xưng 'cô'.”

Điện hạ gật đầu biểu thị đã biết, khẩn cấp đổi giọng: “Tôi muốn ăn cô.”

Phó đạo diễn: “...”

Tần Giai Tú vội vàng ân cần nhắc nhở: “Điện hạ, là 'cô' muốn ăn cao điểm.”

Điện hạ: “Tôi cũng muốn ăn.”

Phó đạo diễn: “...”

Sửa đúng mấy lần, điện hạ cuối cùng cũng thoại xong câu thoại đầu tiên, nhưng mà, tập luyện chính là tập luyện, không thể nào thật sự cho đồ ngọt.

Tần Giai Tú giả vờ bưng cao điểm, kì thực đang bưng không khí, đem hai tay đưa tới trước mặt điện hạ mặt bánh bao.

Nhìn cao điểm không khí kia, biểu tình của điện hạ, tựa như bị lừa dối sâu sắc...

Điện hạ hiển nhiên là thành tâm thành ý muốn ăn đồ ngọt, nhưng tổ kịch lại không có dự định thành toàn cho nàng.

Hạ Mộc cảm thấy, cơ hội của mình đã đến, bánh ngọt trong túi bắt đầu rục rịch.

-

P/s: Lại một năm nữa trôi qua, cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành và ủng hộ cho blog, chúc mọi người có một đêm giao thừa thật ấm áp nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.