Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 139: Chương 139




Hạ Mộc vừa ra khỏi cửa, từ biểu tình trên mặt của nhân viên từ đoàn phim có thể nhìn ra, bộ lễ phục trên người không chọn sai.

Theo xe riêng đến hội trường, vừa đúng một giờ chiều.

Buổi họp báo chính thức công chiếu còn một giờ nữa mới chính thức bắt đầu, lúc chuyên viên trang điểm cho cô, Hạ Mộc căn dặn vài lần – không nên trang điểm quá đậm.

Các bên đầu tư chế tác lần lượt vào chỗ, Hạ Mộc và Lưu Hách Phàm cùng nhau đi thảm đỏ.

Hạ Mộc vừa xuất hiện, âm anh máy ảnh từ hai bên thảm đỏ dày đặc dày đặc.

Cô mang đeo một cặp kính răm, cằm khẽ nâng lên, để tránh ánh mắt nhìn thấy thảm đỏ.

Ánh đến loang loáng, ở mức độ nào đó chính là giúp Hạ Mộc một việc, giúp cô duy trì thanh tỉnh.

Ký giả truyền thông từ bốn phương tám hướng liên tiếp hô to gọi nhỏ: “Hạ Mộc, nhìn ở đây!”

Sau cô đạo diễn và biên kịch cũng cùng nhau đi qua thảm đỏ, truyền thông đối với bọn họ hiển nhiên không nhiệt tình bằng đối với Hạ Mộc.

Trước khi vào hội trường, Hạ Mộc ở bên ngoài tiếp nhận một cuộc phỏng vấn ngắn của truyền thông.

Cô đang giải thích phải đeo kính râm đi qua thảm đỏ, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một trận hô hoán kích động khó nén.

Một người ký giả không chút do dự ngừng cuộc phỏng vấn, xoay người chạy về phía đoán người!

Xác định chính là vương trữ xuất hiện rồi.

Hạ Mộc cũng không lưu ý bản thân bị cướp danh tiếng, chuyển sang bước nhanh theo sau.

Quả nhiên là Quyển Quyển đến, cùng nhau đi qua thảm đỏ, còn có một nữ nhân khác, đó là nữ diễn viên thủ vai mẹ nuôi của nhân vật phản diện.

Vị diễn viên này là một diễn viên lâu năm có nhiều mối quan hệ, tên là Thái Văn, tuổi tác thực tế đã hơn bốn mươi, nhưng trong phim diễn một nhân viên vệ sinh hơn năm mươi tuổi.

Trong phim, nhân viên làm vệ sinh tuổi già ly hôn, cô độc một mình, nhận nuôi nhân vật phản diện tuổi nhỏ lưu lạc đầu đường giữa ngày tuyết, dành cho nhân vật phản diện một đoạn cuộc sống nghèo khó lại ấm áp.

Trong cuộc sống hiện thực, Thái Văn thật ra là một người rất có phong cách ăn mặc, trong lễ công chiếu, nàng ăn mặc vô cùng nóng bỏng.

Rút đi lớp hóa trang tuổi già và trang phục bình dị, lễ phục thiếp thân hở lưng, giày cao gót 13cm, thoạt nhìn giống như thiếu phụ mới ngoài ba mươi tuổi.

Bất quá, bên cạnh nàng đứng là tiểu vương trữ nét ngây ngô còn chưa rút hết, đối lập rõ ràng, có lẽ là chỉ cần một ánh mắt đã nhìn ra cảm giác nàng thành thục về mặt tuổi tác.

Các phóng viên sau rào chắn ở hai bên thảm đỏ tựa như bùng nổ, khàn cả giọng hô hoán vương trữ.

Thái Văn hơn mười năm không hưởng thụ sự chú ý như vậy, lúc này dị thường hưng phấn, để thu hút sự quan tâm, nàng thẳng thắn đứng ở nửa đường, tạo dáng, để ký giả chụp ảnh.

Tuy rằng các phóng viên hiển nhiên đang ngại nàng che mất vương trữ, nhưng nàng chính là không biết xấu hổ.

Vẻ mặt Trứng Cuốn điện hạ cũng viết 'ta muốn yên tĩnh', rồi lại không thể trực tiếp bỏ lại a di bên cạnh một mình rời khỏi, nên chỉ có thể đứng thẳng tắp bên cạnh Thái Văn, nhìn đèn flash sáng loáng, không tình nguyện cong khóe môi lên.

Vừa rồi lúc ký giả phỏng vấn Hạ Mộc, hỏi chủ yếu là một số vấn đề về cảm tưởng trong vụ án quốc bảo, cùng với nội dung liên quan đến bộ phim.

Mà lúc này, các phóng viên thoạt nhìn vẫn rất chuyên nghiệp kia, đối diện vương trữ điên cuồng mà gào khóc: “Điện hạ! Ta yêu ngươi chết mất!”

Hạ Mộc không vui, không muốn nói chuyện với đám ký giả này nữa!

Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm Quyển Quyển ở phía xa, tuy rằng khoảng cách không đến trăm mét, lại cảm giác bị ánh đèn chớp nhoáng, ngăn cách thành hai thế giới.

Trên thảm đỏ, Thái Văn dùng hết tất cả chiêu trò thu hút ánh mắt, nhưng trong mắt ký giả, nàng vẫn giống như một người trong suốt.

Kinh nghiệm cướp màn ảnh mười mấy năm qua cũng giúp ích một lần, Thái Văn bắt đầu chủ động đề nghị ký giả: “Lần đầu tiên nhận được lời mời đóng phim, đạo diễn hỏi ta có đồng ý diễn vai xấu xí hay không, diễn mẹ nuôi của vương trữ.”

“Lúc đầu ta còn chưa phản ứng kịp, hỏi đạo diễn 'mẹ nuôi của ai?', đạo diễn liền đặc biệt trịnh trọng mà nói cho ta biết 'cho vương trữ, Đoạn Tử Đồng, ngươi diễn hay không?', ta rất kích động a! Nhiều phút sau vẫn nói không nên lời, thầm nghĩ cho dù phải diễn vai quái thú ta cũng diễn!”

Cuối cùng có ký giả bị nàng hấp dẫn lực chú ý, dùng micro đưa về phía nàng, trong ngôn ngữ chưa dao mà đặt câu hỏi: “Ngài cảm thấy diễn xuất của điện hạ thế nào? Lần đầu tiên đối diễn, gặp phải khó khăn sao?”

Thái Văn kinh nghiệm phong phú dĩ nhiên không trúng kế của ký giả, cười trả lời: “Lần đầu tiên nhìn thấy điện hạ, căn bản sẽ không chú ý đến diễn xuất và vân vân, toàn thân toàn tâm đều bị khuôn mặt của nàng hấp dẫn! Thực sự, đầy đầu óc đều là 'trời ạ, trời ạ', cho nên lần đầu đối diễn, trái lại là ta không ngừng NG, ha ha...”

Nàng nói còn chưa dứt lời, có nhân viên bước lên, hối thúc nàng nhanh chóng vào chỗ.

Trong lòng Thái Văn biết thời gian sắp đến, nên lại nắm chặt thời gian cuối cùng, nhìn vào ống kính của vài công ty truyền thông lớn tuyên bố: “Ta quyết định, thay omega cả nước, hoàn thành một tâm nguyện nho nhỏ -'

Nói xong, nàng bỗng nhiên xoay người, dang hai tay, mạnh mẽ ôm lấy Đoạn Tử Đồng!

Truyền thông xung quanh nhất thời phát sinh một trận kinh hô!

Thái Văn không chút khách khí mà dùng gương mặt cọ vào cổ vương trữ, còn nắm cổ tay của điện hạ, đặt lên lưng mình, khoa trương mà hô lớn: “Mau, điện hạ, ôm lấy ta, để ta cảm thụ một chút hư vinh được cả thế giới đố kị!”

Xung quanh nhất thời kinh hô tựa như sóng biển, thậm chí có ký giả mất đi lý trí hô tô: “Điện hạ! Ta cũng muốn ôm ta cũng muốn ôm!”

Trứng Cuốn điện hạ lần đầu tiên đối mặt nhiều truyền thông như vậy, vốn dĩ có một chút ngơ ngác, lúc này càng xấu hổ đến tột đỉnh, hai tay treo ở giữa không trung, cúi đầu nhìn 'đại tỷ điên rồ' trong ngực.

Dù sao cũng chưa từng lăn lộn giới giải trí, Quyển Quyển trước khi đáp ứng lời mời của Thái Văn cũng không nghĩ tới nàng vừa thấy ký giả sẽ bỗng nhiên phát điên.

Cách đó không xa, Hạ Mộc đứng phía sau đoàn người, hàm răng cắn đến kêu ken két!

Việc này nếu như là trước đây, cô mới mặc kệ diễn viên này là vì thu hút sự chú ý hay là lạn hoa đào, dám chạm vào hùng ấu tể của cô, cô phải đá nàng bay đến mặt trăng!

Nhưng hiện tại, cô và Quyển Quyển đã chia tay, nên cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Cũng may nhân viên nhiều lần thúc giục, Thái Văn cuối cùng thu liễm, kéo cánh tay vương trữ vào hội trường.

Trình tự của lễ công chiếu không nhiều khác biệt, đầu tiên là quán quân cuộc thi tìm kiếm tài năng ca hắt của năm trước lên sân khấu biểu diễn một ca khúc, hát chính là ca khúc chủ đề trong phim.

Sau đó, MC lên sân khấu, giới thiệu chủ đề sâu sắc nhất của bộ phim, và ảnh hưởng xã hội nhằm vào mặt xã hội.

Kế tiếp là một ít hình ảnh chọc lọc trong bộ phim.

Sau khi trình tự cơ bản hoàn tất, chính là phần quan trọng nhất trong lễ công chiếu – các thành phần chủ chốt tiếp nhận phỏng vấn.

Đầu tiên là đạo diễn và biên kịch lên sân khấu, ngồi trên sô pha, bắt đầu chào hỏi giới thiệu, thỉnh thoảng trả lời câu hỏi của ký giả.

Hạ Mộc và Lưu Hách Phàm là khách mời, ký giả cảm thấy hứng thú đối với kế hoạch trong tương lai của Hạ Mộc.

“Thời gian tới ngài sẽ tiếp tục làm CGA sao? Hay là sẽ chính thức tham gia vào giới giải trí?”

Hạ Mộc không chút do dự trả lời: “CGA là giấc mộng từ nhỏ đến lớn của ta, cũng là cơ sở để ta phá vụ án lớn rửa sạch oan khuất, ta sẽ vĩnh viễn đặt công việc này ở vị trí thứ nhất, báo đáp tín nhiệm của quốc gia, giữ gìn sự an toàn của người nhân.”

Sau khi hỏi mấy vấn đề thường lệ, các phóng viên bắt đầu rục rịch.

“Trong nguyên tác, giữa nữ chủ và nhân vật phản diện, cũng có một tầng cảm tình nói không rõ, ngài cảm thấy loại cảm tình này thiên về hướng này đây?”

Hạ Mộc cho ra một đáp án rất khuôn mẫu: “Nữ chủ đối với nam chủ là tình yêu, đối với Cố Ương, thực tế là một loại đồng tình nhưng không hề tán thành hành vi phi pháp của đối phương.”

Ký giả tiếp tục hỏi: “Vậy trong hiện thực thì sao, ngươi cảm thấy Phàm Tử và điện hạ ai có mị lực hơn?”

Hạ Mộc không biết trả lời thế nào, khuôn mặt có chút nóng lên.

Đạo diễn lập tức lên tiếng, giúp cô giải vây: “Này khác biệt quá lớn, không tốt so sánh, Phàm Tử là diễn viên thành thục săn sóc, vô cùng chuyên nghiệp.

Điện hạ, thật ra ngoài đời cũng không khác nhiều so với hài tử cùng tuổi, không xa cách, tương đối hoạt bát khôi hài. Sau khi quen thuộc, thỉnh thoảng sẽ trêu chọc người trong đoàn phim, có thể nói là tương đối nghịch ngợm, ta thấy tiểu hài tử này đặc biệt nhạy bén, phần lớn đều là như vậy.

Hạ Mộc sao, là một hài tử tâm lý tương đối thành thục, hơn nữa làm hình cảnh, nàng có khí chất, lần đầu tiên xuất hiện trên màn ảnh rộng, hoàn toàn không luống cuống, toàn bộ quá trình quay chụp đặc biệt khiến người ta thoải mái.

Trên thực tế, ba người tính cách sai biệt rất rõ ràng, không thể so sánh.”

Ký giả có chút không kịp chờ đợi, nửa thật nửa đùa nói: “Vậy ngài cũng đừng che giấu nữa, mau mời vương trữ của chúng ta ra đi thôi!”

Đạo diễn nhếch miệng cười, giương cằm với MC.

Vì vậy, Đoạn Tử Đồng và vài diễn viên phụ cùng từ sau sân khấu bước lên.

Các phóng viên vốn dĩ trật tự yên tĩnh lập tức không khống chế được phía sau tiếp trước đứng dậy giơ tay đặt câu hỏi.

Hạ Mộc tim đập như sấm, đôi mắt mèo mở to, chăm chú nhìn Quyển Quyển, thần sắc gần như thương cảm.

Lúc Quyển Quyển xoay người ánh mắt buông xuống, có thể là cố ý, đến chỗ cách Hạ Mộc khá xa, ngồi xuống.

Ký giả liên tiếp đặt câu hỏi, đều bị đạo diễn và biên kịch tranh giành trả lời.

Đại khái là lo lắng vương trữ còn nhỏ tuổi, dễ nói sai, toàn bộ đoàn phim lấy hết tinh thần, tựa như tấm chắn ngăn đón ký giả đặt câu hỏi.

“Trong quá trình quay phim, khiến ta ngoài ý muốn là tất cả những cảnh hành động trong phim, đều không dùng thế thân, mà cảnh nhảy cầu vượt vừa rồi các ngươi thấy, cũng là thật sự.

Bao gồm cảnh hoa Hạ tiểu thư của chúng ta, cũng đặc biệt khiến ta ngoài ý muốn, những cảnh xạ kích của nàng trong phim, còn chuyên nghiệp hơn so với chỉ đạo động tác.”

Đạo diễn dẫn dắt đề tài, MC lập tức ồn ào, hô lên đã sớm chuẩn bị súng hơi và đạo cụ, muốn Hạ Mộc biểu diễn xạ kích tại hiện trường.

Nội dung này là nội dung đã chuẩn bị trước.

Hạ Mộc chỉ giả vờ từ chối vài câu, liền đứng dậy tiếp nhận súng, trong sự chờ mong của mọi người, tiến đến trước bia ngắm.

Mọi người trong đoàn phim đứng dậy vây quanh cô, cổ vũ cho cô.

Bởi vì súng đạo cụ tầm bắn hữu hạn, vị trí đứng của cô cách bia gắm tương đối gần, bắn ba phát.

Điều này làm cho một ít ký giả tìm được nhược điểm, có người ồn ào nói: “Cự ly này, ta cũng có thể bắn trúng hồng tâm nha!”

MC giả vờ khiêu khích nói với ký giả kia: “Vậy mời ngài lên sân khấu thử xem?”

Nam ký giả vóc dáng nhỏ bé kia không chút khách khí, lập tức đứng dậy, lách qua sân khấu, từ cầu thang đi lên, tiếp nhận súng trong tay Hạ Mộc.

Ngoài dự đoán, phát súng thứ nhất, cư nhiên thành tích rất không tệ, đại khái đại khái là vận khí, hơn nữa cự ly xạ kích tương đối gần, cũng không chênh lệnh nhiều so với lần bắn tệ nhất của Hạ Mộc.

Thành tích tương đương nữ cảnh sát anh hùng quốc dân, điều này cũng đủ khiến hắn kiêu ngạo, nam ký giả hưng phấn mà sờ soạn bán súng, đắc ý nói thầm: “Nhỏ như vậy, sao lại nặng như vậy?”

Vừa dứt lời, hắn cư nhiên lại lần nữa nâng súng, họng súng nhắm ngay Hạ Mộc!

Đây chỉ có thể là hắn trong lúc hưng phấn, làm ra hành vi thất lễ, nhưng lại khiến Hạ Mộc bỗng nhiên chấn động.

Hạ Mộc là một cảnh sát, đối với súng ống mức độ mẫn cảm tương đối cao, tuy rằng biết rõ đó chỉ là súng đạo cụ, nhưng đại não của cô vẫn theo bản năng rơi vào trạng thái khẩn trương.

Một đoạn hồi ức hỗn loạn lướt qua, bỗng nhiên hung mãnh phát tán trong đầu, cô cúi đầu, dường như lại thấy vết máu đỏ tươi trên mũi giày.

Trong nháy mắt, đồng tử của Hạ Mộc dần dần trở nên vô cơ chất, tư duy bắt đầu mất khống chế...

Chỉ là trong nháy mắt, những người xung quanh còn không phản ứng kịp, vương trữ vốn dĩ ngồi tận cùng bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Hạ Mộc.

“Cạch” một tiếng vang phát ra, súng trong tay nam ký giả bỗng nhiên chuyển hướng!

Hắn còn không lấy lại tinh thần, súng trong tay đã bị một bàn tay thon dài cướp đi, nhắm thẳng mi tâm của hắn!

Cảm giác kinh khủng đột ngột kéo đến, sợ đến hắn gọi không ra tiếng.

Lúc bị họng súng nhắm thẳng, hắn mới cảm thụ được loại 'vui đùa' này một chút cũng không vui.

Nam ký giả tựa như cầu xin tha thứ mà ngước mắt lên.

Một đôi tử đồng băng lãnh, đang theo dõi hắn, tựa hồ cảnh cáo đối với hành vi vừa rồi của hắn.

Hiện trường trong nháy mắt rơi vào yên lặng.

MC lấy lại tinh thần đầu tiên, vội vàng run giọng giải vây: “Điện hạ quả nhiên thân thủ tốt! Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Ai cho ta xem một pha quay chậm a? Ngài là làm thế nào đoạt súng? Ta không chớp mắt cũng thấy không rõ!”

Đoạn Tử Đồng lấy lại tinh thần, vô thức nhíu mày.

Vẫn là rất ghé có người cầm súng chỉ vào Hạ Mộc, bản thân nàng chưa từng ý thức được, không nên xuất thủ cũng đã xuất thủ.

Phát hiện hiện trường rơi vào bất an, Đoạn Tử Đồng lập tức thu liễm lệ khí, rũ mi nhìn súng trong tay, tự tìm bậc thang cho mình, bắt đầu chuyển ngón tay...

Tựa như làm ảo thuật, Quyển Quyển thuần thục tháo khẩu súng, đem linh kiện đưa đến trước mặt ký giả đang chấn kinh kia, giải thích: “Đây là nạp đạn, kết cấu không khác biệt nhiều so với súng thật, trọng lượng chủ yếu tập trung ở chỗ này -”

Mọi người xung quanh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thư giãn tôi thì ra điện hạ nặng là muốn giải thích cho hắn biết vì sao súng lại nặng...

Các phóng viên nhất thời rơi vào trạng thái mê muội, cũng khẩn cấp yêu cầu lên sân khấu để điện hạ tự mình 'dạy học'.

Mà ở phía sau, Hạ Mộc ánh mắt ngây dại ngẩng đầu, nhìn quét một vòng, tựa hồ thấy một khuôn mặt quen thuộc...

Cô xoay người, ngẩng đầu: “Quyển Quyển, ta mệt!”

Đoạn Tử Đồng: “...”

Hiện trường nhất thời rơi vào bầu không khí yên tĩnh quỷ dị...

MC khiếp sợ nhìn về phía nữ chính, cô đây là bỗng nhiên làm chuyện gì?

Lúc trước không có luyện tập a!

Đây là muốn tạo tin đồn sao? Hiện tại các tiểu thịt tươi tâm cơ cũng rất nặng!

Quyển Quyển cầm lấy linh kiện của khẩu súng, xấu hổ nghiêng đầu nhìn Hạ Mộc...

Các phóng viên ở hiện trường kinh ngạc phát hiện: Tiểu vương trữ dường như đỏ mặt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.