Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 14: Chương 14




“Em không phải đang nghiêm túc đi?” Đoạn Khuynh Trạch trợn mắt: “Băng ghi hình buổi thử vai? Em vừa nói có hơn một trăm thí sinh? Vậy phải xem đến sáng!”

Giang Ly kéo khóe môi: “Trên thực tế, nhà trường đã đặc biệt gửi cho chúng ta một phần tinh tuyển tuyển tập, chỉ có mười lăm người.”

“Anh thật không hiểu.” Đoạn Khuynh Trạch vẫn không muốn thời gian tiêu hao vào việc xem ghi hình buổi thử vai: “Chọn diễn viên là chuyện của nhà trường, bọn họ tại sao lại gửi băng ghi hình đến chỗ chúng ta?”

Giang Ly hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: “Có thể, bọn họ đã nhìn trúng một người khác càng suất sắc hơn khuê nữ Tần gia, nên đặc biệt gửi cho bệ hạ, để xem ngài có thể 'hồi tâm chuyển ý' hay không.”

Đoạn Khuynh Trạch nhướng mày: “Vậy lại càng không cần thiết phải xem, hiện tại việc chọn người đã định rồi, anh hà tất cho bản thân cơ hội hối hận? Huống hồ anh vốn cũng không định can thiệp chuyện chọn diễn viên.”

Giang Ly: “Cần phải xem.”

Đoạn Khuynh Trạch: “Vì sao?”

Giang Ly hất cằm: “Bởi vì em muốn xem, nếu như chồng em không tẫn chức tẫn trách thực hiện nghĩa vụ xem cùng em, vậy hắn đêm nay chỉ sợ là cũng không thể hưởng thụ quyền lợi của người làm chồng.”

Đoạn Khuynh Trạch nheo cặp mắt lại: “Em đây là chủ nghĩa bá quyền.”

“Không sai.” Giang Ly vẻ mặt không quan tâm: “Mau lên lầu đi bệ hạ, video nội bộ này, rất nhiều người muốn xem còn không được, nhất định rất thú vị, một nhà ba người chúng ta cùng xem đi.”

Nói xong, Giang Ly cúi đầu, lắc lắc tiểu mập mạp ngồi trên đùi mình, ôn nhu cười nói: “Đồng Đồng có phải cũng rất muốn xem không?”

Đoạn Tử Đồng còn không thoát khỏi ưu thương do mất đi bánh pudding, ũ ủ cúi đầu, thành thực lắc đầu, biểu thị không muốn xem.

Vương hậu không ngờ tiểu hùng hài tử này lại không cho nàng mặt mũi như vậy, nụ cười ôn nhu cứng lại trong chớp mắt, trừng chồng mình đang nghẹn cười.

Đoạn Khuynh Trạch vội vàng thu hồi nụ cười, bỗng nhiên chú ý đến T-shirt trên người con gái, liền thuận miệng hỏi: “Đồng Đồng bộ quần áo này là ai chọn, vì sao trên mỗi bộ đều có chữ Trứng Cuốn?”

Giang Ly sửa lại quần áo của Trứng Cuốn: “Làm sao vậy? Không phải rất khả ái sao?”

“Đương nhiên khả ái.” Đoạn Khuynh Trạch giải thích: “Anh chẳng qua là cảm thấy, bình thường vẫn nên để con mặc nghiêm chỉnh một chút, thái tử cũng không phải vật biểu tượng của người dân đế quốc, không cần phải đáng yêu như vậy.”

“Quần áo nghiêm chỉnh, vẫn phải xem trường hợp mà mặc, con chúng ta hiện tại ra vảy đủ rồi, động một chút là thích ra vảy chơi đùa, anh xem -”

Giang Ly đè đầu Đoạn Tử Đồng xuống, xốc lên cổ áo bị cắt rách cho chồng nàng xem: “Hiện tại quần áo một hai ngày lại bị vảy cắt rách mấy lỗ, quần áo cư dân mạng gửi cho cục cưng cũng chất thành đống, đúng lúc có thể mặc đến trường.

Đoạn Khuynh Trạch hiểu rõ mà gật đầu, sau đó lại cúi người ôm lấy Đoạn Tử Đồng: “Lên lầu đi thân ái, sớm hoàn thành nghĩa vụ, anh cũng có thể sớm hưởng thụ quyền lợi của người làm chồng.”

Phòng ngủ của hoàng cung xưa nay rất nhiều chi tiết phải chú ý, vì đề phòng sát thủ, hoàng thất theo thường lệ mỗi đêm đều ngủ ở một căn phòng khác nhau.

Nhưng Giang Ly lại yêu thích phòng ngủ ở tầng cao nhất.

Người giúp việc đẩy cánh cửa lớn, nhanh chân đi đến trước kệ sách đặc ở góc Đông Nam, nhấn mật mã mở khóa – cửa ngầm sau giá sách chậm rãi mở ra, phòng ngủ hoàng sắc rộng lớn, từ từ hiện trước mắt.

Quản gia dẫn theo nữ giúp việc cấp tốc chỉnh lý sô pha, mở màn hình chiếu ở đối diện, điều chỉnh ánh sáng và nhiệt độ thích hợp, sau đó yên lặng rời đi.

Giang Ly cho nữ giúp việc bưng đến một chiếc hộp chứa tạp vật, để cục cưng ngồi bên giường, nghỉ ngơi một chút.

Tuyển tập những phần biểu diễn trong buổi thử vai được biên tập rất tốt, tổng cộng chỉ có mười lăm người.

Dù sao đều là những nữ sinh mười hai mười ba tuổi, cũng không phải xuất thân chính quy, khí chất của của Alpha trường quân đội tương đối rõ ràng, cho nên, biểu hiện của năm ba người lúc đầu, khiến hai vợ chồng nàng dở khóc dở cười.

“Không có hí phục và bạn diễn, đứng diễn một mình trên sân khấu, ít nhiều có chút đột ngột.” Giang Ly kiếm cớ thay các diễn viên trẻ: “Cho dù để diễn viên chuyên nghiệp diễn khô khan như vậy, cũng sẽ rất khó nhập vai.”

Nhìn diễn xuất non nớt của các ứng viên trên màn ảnh, Đoạn Khuynh Trạch kéo khóe môi cười nói: “Anh bây giờ thật sự hoài nghi là nhà trường nể mặt anh, có phải bọn họ đã tuyển mười bốn ứng viên kém nhất cộng thêm con gái Tần gia làm thành đoạn phim này đến lấy lòng anh hay không?

Anh cảm thấy đoạn phim này hẳn nên đặt tiêu đề là 'đẩy ngã quốc vương anh minh của chúng ta', phía dưới thêm một dòng chữ nhỏ 'nếu như bệ hạ thấy hài lòng, xin hãy đầu tư cho trường chúng tôi thêm nguồn tài chính'.”

Giang Ly cười khúc khích, liếc mắt nói: “Đừng nghĩ người ta luôn vì hiệu quả và lợi ích như vậy, cấp lãnh đạo trường quân đội, về phương diện phẩm chất là tương đối xuất chúng.”

Hai vợ chồng câu có câu không trò chuyện, trong loa bỗng nhiên truyền đến giọng nói của người chủ trì buổi thử vai: “Số hai mươi sáu, Tần Giai Tú.”

Đoạn Khuynh Trạch vô thức ngồi dậy, trong ánh mắt hiện lên vẻ mong đợi.

Trong video, Tần Giai Tú tướng mạo thanh thuần, tóc dài xõa vai, mặc chiếc váy màu xanh lá, có vài phần phong thái cổ điển.

Bất đồng với những ứng viên trước, giám khảo để nàng thử đủ ba phân đoạn quan trọng.

“Thế nào?” Giang Ly muốn nghe đánh giá của chồn nàng.

Đoạn Khuynh Trạch nheo mắt, trầm mặc chốc lát, mới có chút khó khăn mà trả lời: “Tạm được đi, so với những người trước, biểu hiện tốt hơn một chút, không bối rối, nếu như nàng là người thứ nhất lên sân khấu, anh nhất định sẽ thất vọng, nhưng xem xong những người khác biểu diễn, đã có chuẩn bị tâm lý, coi như không tệ.”

Ba phân đoạn kết thúc, Tần Giai Tú xuống sân khấu.

Lại qua vai phần biểu diễn không tốt gì hơn, một cô gái mặc váy đỏ lên sân khấu.

“Tướng mạo rất thu hút.” Đoạn Khuynh Trạch cho ra ấn tượng đầu tiên.

Giang Ly rất hài lòng đối với biểu hiện của cô gái, vui vẻ nói: “Yêu, thần thái thể hiện rất đúng chỗ.”

Phần biểu diễn của cô gái váy đỏ cũng coi là một kinh hỉ nhỏ, nhưng mà, nàng chỉ diễn một phân đoạn, giám khảo liền để nàng xuống sân khấu.

Đoạn Khuynh Trạch: “...”

Giang Ly hé miệng mỉm cười, nhìn chồng mình có chút không vui, ôn nhu chế nhạo nói: “Em đã nói gì? Mặt mũi của bệ hạ cũng đủ lớn đi?”

“Có thể là khí chất không thích hợp.” Đoạn Khuynh Trạch mạnh miệng, vẫn không thừa nhận giám khảo là bị ảnh hưởng từ hắn.

Nhưng mà, một cô gái mặc váy trắng lên sân khấu.

Thân hình nhỏ nhắn, khiến cô sau khi lên sân khấu phải cố ý chỉnh thấp microphone.

Không nhanh không chậm, tư thái đạm nhiên, lười biếng xen lẫn chút cao ngạo, đôi mắt mèo màu hổ phách, trời sinh thủy quang rạng rỡ, tựa như có một cổ ma lực, làm cho người ta càng nhìn càng mê hoặc.

“Hạ Mộc! Nàng cũng tham dự thử vai?” Giang Ly thẳng người lên, không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào màn ảnh, cô bé có tướng mạo giống như Tô Ngữ Mạt.

Đoạn Khuynh Trạch liễm mi, tựa hồ cảm nhận được sự uy hiếp nào đó – cô bé này vừa lên sân khấu, độ ăn khớp về khí chất, quả thực đè ép các đối thủ khác.

Nói cách khác, nếu như đứng cùng những nữ sinh trước đó, dù cô không nói lời nào cũng không làm bất kỳ biểu lộ gì, nói với khán giả, một người trong số đó diễn vai Cố Sanh, sợ rằng chín phần khán giả sẽ lập tức tập trung ánh mắt trên người Hạ Mộc.

Khí chất, quá phù hợp rồi.

Mang ưu thế trời sinh như vậy, dĩ nhiên lại không nhận được vai?

Đoạn Khuynh Trạch trong lòng buồn cười, nha đầu này diễn xuất tệ đến mức nào đây?

Nhưng mà, sự thực lại hung hăng giáng cho hắn một cái tát.

Sau khi nhận được đề thi, trên màn ảnh cô gái nhỏ nhắm mắt lại, hội trường rơi vào yên lặng.

Lúc cô mở mắt ra, tất cả – trang phục, microphone, sân khấu trống trải, tựa hồ trong nháy mắt biến đổi, ánh nhìn của người xem tựa hồ bị cô kéo về Hạ triều.

Một nữ tử chịu đủ xa lánh cùng vắng vẻ, dùng bề ngoài cứng rắn dựng lên một tầng phòng bị.

Ngữ khí cố tỏ ra ngoan lệ, ánh mắt quật cường, nhưng lại bị viền mắt phiếm hồng phản bội...

Chỉ một phân đoạn ngắn.

Nhu nhược, bất lực, khát vọng tình thương của phụ thân, tuyệt vọng, báo thù..

Cố gái trên màn hình, lột tả Cố Sanh, vô cùng nhuần nhuyễn!

Hai vợ chồng ngừng thở, tâm tình rơi vào áp lực theo người trong kịch, hai người im lặng không lên tiếng, nhìn Hạ Mộc diễn xong phân đoạn thứ hai.

Đoạn phim kết thúc.

Cô gái cuối cùng này dựa vào sức cuốn hút kinh người, khiến mười bốn ứng viên phía trước đều trở thành trò cười.

Quốc vương cùng vương hậu vốn dĩ thản nhiên nói chuyện phiếm còn chìm trong tâm tình của cô gái thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Một lát sau, Giang Ly hồi thần, liếc nhìn quốc vương, lẩm bẩm nói: “Khó trách nhà trường chậm trễ chọn diễn viên một tuần, đặc biệt gửi đoạn phim này cho chúng ta xem, bọn họ là muốn cho bệ hạ sau khi xem xong chủ động đổi ý?”

Đoạn Khuynh Trạch nhíu mày, không trả lời, thần sắc xen lẫn chút căm tức.

Lúc này, Trứng Cuốn điện hạ vẫn ngồi ở bên cạnh vương hậu, cúi đầu, trong tay cầm lấy một chiếc xe tăng nhỏ, 'chạy' trên chiếc váy ngủ trơn bóng của mẹ mình, trong miệng còn hết sức chuyên chú phối âm cho xe tăng: “Đô đô đô! Đông! Đông!”

Phối đến chỗ kích động, điện hạ cảm thấy địch nhân bắt đầu phản kích, nhất thời kích thích tố tuyến thượng thận tăng cường, 'sát' một tiếng, long lân cả người lại theo bản năng mà 'ra khỏi vỏ“.

Nghe tiếng cắt rách rất khẽ, điện hạ nâng cánh tay béo lên, kinh ngạc phát hiện bên dưới cánh tay – áo ngủ của mẹ, bị lân phiến của mình cắt rách....

Giang Ly lúc này còn đang thảo luận biện pháp giải quyết cùng chồng mình, không chú ý tới áo ngủ xa hoa quý báo hiệu Ames của mình đã bất hạnh 'gặp nạn', chỉ cảm thấy cánh tay bị một bàn tay nho nhỏ đẩy một cái.

Nàng quay đầu lại, thấy một đôi tử đồng ngập nước, đang đáng thương nhìn chăm chú vào nàng.

“Không nên ồn ào, đã trễ thế này, mẹ nhất định sẽ không cho con ăn đồ ngọt.” Giang Ly bản năng sớm cự tuyệt.

Đoạn Tử Đồng phụng phịu, thần sắc có chút sợ hãi, ánh mắt nhìn mẹ nàng, quả thực ưu thương làm cho người khác tan nát cõi lòng.

Giang Ly trong lòng run lên bần bật, hình như con gái không phải đang cầu được ăn?

Nhất định là vừa rồi nàng xem biểu diễn quá nhập thần, cục cưng cảm thấy bị lãnh lạc!

Nàng nhất thời lòng tràn đầy hổ thẹn, một tay ôm con gái vào lòng, an ủi: “Vừa rồi mẹ xem băng ghi hình, bảo bối ngoan, mẹ vĩnh viễn thương con nhất.”

Đoạn Tử Đồng nghe vậy đôi tử đồng chợt lóe, ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Mẹ phải nhớ kỹ lời mẹ đã nói, bất luận là xảy ra chuyện gì.”

Giang Ly bị biểu tình của con gái chọc cười, không chút do dự nhảy vào trong hố, cười nói: “Dĩ nhiên, mặc kệ xảy ra chuyện gì, mẹ vĩnh viễn yêu con.”

Sau khi có được hứa hẹn, Trứng Cuốn điện hạ ôm món đồ chơi, nhanh như tia chớp nhảy xuống giường, hoả tốc rút lui khỏi hiện trường gây án.

Nhìn bóng lưng phì nộn của con gái, vương hậu cười ngọt ngào, cúi đầu, ánh mắt trong lúc vô tình rơi vào làn váy đắt giá trên người mình...

Một tiếng sư tử rống vang dội cả tòa tòa thành.

“Đoạn Tử Đồng! Con trở lại cho mẹ! Lỗ hổng này có phải con làm hay không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.