Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 153: Chương 153




“Ngươi gọi a! Ngươi gọi a! Cướp cây trâm của người ta ngươi có lý lẽ gì để nói!” Hạ Mộc ra sức đẩy cửa, nhưng vẫn mắt mở trừng trừng nhìn móng vuốt của bản thân, bị hùng ấu tể một tấc một tấc đẩy ra khỏi khe cửa....

Dưới tình thế cấp bách, cô cúi đầu, một ngụm cắn mu bàn tay của hùng ấu tể!

Trứng Cuốn điện hạ ăn đau, lắc đầu kinh hoảng gấp giọng: “Nhả ra! Nhả ra! Ta sắp ra vảy rồi!”

Hạ Mộc nói lầm bầm một tiếng, ta còn muốn biến thân nữa đây! Lập tức cắn càng chặt hưn, thẳng thắn hai tay ôm lấy cánh tay Quyển Quyển dùng sức mà cắn.

“Nga! Nga!” Quyển Quyển kinh hoảng mở cửa, tay trái ôm lấy đầu của con mèo ngốc cố sức nâng lên, nỗ lực cứu vớt tay phải của bản thân.

Nhưng vào lúc này, quản gia trực đêm dẫn theo nam phó, đúng lên lên lầu quẹo vào hành lang, vừa nhấc mắt, liền thấy hình ảnh kinh khủng như thế.

Nam phó chưa có kinh nghiệm, suýt nữa đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất!

Hắn tiến lên hoảng loạn ôm lấy cánh tay của quản gia: “Tập kích! Có người tập kích vương trữ! Cảnh báo! Mau ấn nút cảnh báo a a a!”

“Chậm đã!” Lão quản gia lớn tuổi dựng thẳng ngón trỏ, đặt lên môi xuỵt một tiếng, kinh nghiệm nói cho hắn biết, sực việc không đơn giản như vậy.

Hắn định thần quan sát hai người đang 'chiến đấu'.

Dưới trạng thái bỗng nhiên bị tập kích Địch Hách Lạp sẽ bản năng ra vảy phòng vệ, mà điện hạ lại cố ý khắc chế phản ứng tự nhiên này, cho nên hiển nhiên không phải đang 'đánh nhau', thần sắc kinh hoảng đó có thể là bởi vì lo lắng cho mình không khống chế được mà ra vảy, sẽ làm bị thương môi và hàm răng của miêu nữ kia.

Chỉ dùng một cái chớp mắt, lão quản gia liền làm quyết định sáng suốt.

“Đi, việc này chúng ta không quản được.”

Tiểu nam phó hấp một ngụm lương khí, cứng họng chỉ về phía miêu nữ trong lòng điện hạ, gần như muốn khóc: “Vậy... Vị nữ sĩ kia.... Đang, đang tập kích vương trữ!” . ngôn tình ngược

“Ha ha.” Lão quản gia mặt hướng vương trữ khẽ cúi đầu, lui về phía sau, xoay người rẽ vào cầu thang, sau đó mới chắp tay sau lưng, thần sắc tự nhiên mà thì thào tự nói: “Vậy cũng phải là bản thân điện hạ nguyện ý bị tập kích mới được không tin, ngươi đi cắn một ngụm thử xem, để xem ngươi chết nhanh cỡ nào.”

Tiểu nam phó thần hồn bất phụ thể, theo sát sau lưng hắn, vô thố hỏi hắn: “Ngài lời này ta không hiểu, là có ý gì nha?”

Lão quản gia liếc hắn một cái, giữ kín như bưng: “Ngươi còn phải học, nếu muốn leo lên vị trí cao hơn, phải có chút đầu óc, lý luận phán đoán cơ bản nhất dù sao cũng phải có, không vô cứ quấu nhiễu hứng thú của chủ nhân, bằng không cấp trên nhìn ngươi không vừa mắt, ngươi làm cả đời vẫn chỉ là một nam phó đẳng cấp thấp nhất.”

Nam phó không hiểu ra sao, chỉ có thể gật đầu cười khổ.

Trong phòng, Hạ Mộc bị Quyển Quyển nhấc lên, ném vào giường lớn, thân thể cô nằm trên nệm, cuối cùng rơi vào cảm giác mềm mại như đám mây.

Trong chăn có hương sữa tắm Quyển Quyển quen dùng, còn có một hương thơm đặc biệt quen thuộc, dường như vây lấy toàn thân cô.

Đã lâu không có cảm giác an toàn như vậy, Hạ Mộc vùi vào trong chăn, không giãy dụa nữa, nhắm mắt lại, thỏa mãn cố sức hô hấp, muốn dùng mùi hương quen thuộc lấp đầy cơ thể, bù đắp thiển độ tiêu ký đã mất đi.

Quyển Quyển cọ cọ dấu răng trên mu bàn tay, ngẩng đầu khởi binh vấn tội đối với đầu sỏ trên giường: “Có phải ngươi nên đi tiêm vắc-xin phòng bệnh rồi không Hạ Mộc?”

“Ngươi mới phải tiêm vắc-xin phòng bệnh!” Hạ Mộc trở mình, mặt hướng Quyển Quyển: “Giường này của ngươi thật là thoải mái, co dãn đặc biệt tốt, đêm nay ta ngủ ở đây, nếu không thì ngươi vào phòng ta ngủ đi?”

Quyển Quyển khó có thể tin mà nhìn về phía con mèo ngốc, chế nhạo nói: “Ngươi quá khách khí rồi Hạ tiểu thư, ta thiếu chút nữa cho rằng đây là nhà của ta.”

Hạ Mộc không để ý liêm sỉ mà mỉm cười, thuận cột leo xuống: “Không có việc gì, điện hạ đừng khách khí với ta, nhà của ta chính là nhà của ngươi!”

Quyển Quyển không có cách đối với cô, hít sâu một hơi, cất bước lách qua đầu giường, đi đến phía trước cửa sổ ban công, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Buổi tối của hoàng cung, từ trước đến nay yên tĩnh túc mục, không hoa thơm chim hót giống như biệt thự ngoại thành.

Hạ Mộc lại lăn một vòng, mặt hướng Quyển Quyển, cố ý tiếp cận nói: “Mấy ngày trước, đồng sự của CGA nói với ta về một vụ án mạng gần đây, người chết là một nam nhân ba mươi hai tuổi, chết đuối dưới sông, hắn có tiền sử bạo lực gia đình, cảnh sát hoài nghi là vợ hắn tìm người lập kế hoạch mưu sát hắn, nhưng tất cả nghi phạm đều có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường.”

Quyển Quyển không nói chuyện.

Tiếp cận thất bại, Hạ Mộc thẳng thắn ra đòn sát thủ: “Này, Đoạn Tử Đồng!”

Có rất ít người ngay mặt gọi thẳng tên của vương trữ, điện hạ tựa hồ có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn cô.

Hạ Mộc bĩu môi, thu đủ dũng khí mới nói: “Tháng sau là đến lễ thất tịch rồi, Giang Vũ hẹn ta đi ăn, ngươi nói ta có nên đi hay không?”

Trứng Cuốn điện hạ: “...”

Một trận trầm mặc, thấy Quyển Quyển thần sắc bi thống muốn chết không muốn sống, Hạ Mộc thừa thắng xông lên: “Có nên hay không đây?”

Điện hạ mặt không biểu tình mà rũ mi nhìn về phía cô: “Nếu như ngươi nhận lời mời của nàng, nên nắm chặt thời gian, đừng chậm trễ cuộc hẹn tiếp theo của nàng.”

“Xuy.” Hạ Mộc liếc trắng một cái, đã biết người này sẽ châm chọc khiêu khích.

“Vậy hay là ta từ chối đi? Còn có thể qua lễ với ai đây? Nga, được rồi, còn có Dung Hoan, nếu không thì ta nhận lời cùng nàng qua lễ đi?”

“Dung Hoan là ai?” Điện hạ mặt lộ vẻ cảnh giác.

Hạ Mộc nhún nhún vai, ngưỡng mặt nằm trên giường, thản nhiên nói: “Là bạn học của Hạ Đóa Đóa, nàng nói nàng vẫn ngưỡng mộ ta, lần trước còn đặc biệt tặng ta một hộp... Một hộp cá khô!”

“Bạn học của Hạ Đóa Đóa?” Đoạn Tử Đồng cất bước đi đến bên giường, cúi đầu nhìn chằm chằm 'một bãi' mèo tai cong trên giường: “Nhỏ tuổi hơn ngươi?”

Hạ Mộc gật đầu: “Nhỏ hơn một tuổi.”

“Ngươi dự định tìm một người nhỏ tuổi hơn ngươi để hẹn hò?” Điện hạ liễm mi, đằng đằng sát khí: “Đây là vô trách nhiệm đối với bản thân.”

“....” Nhỏ một tuổi thì sẽ không chịu trách nhiệm?

Hạ Mộc trợn to đôi mắt cá chết, nhìn về phía hùng ấu tể nhỏ hơn cô năm tuổi.

Điện hạ nhấc tảng đá tự đập vào chân, đập xong vội vàng bù đắp, nghiêm túc mà giải thích: “Ít nhất cũng phải có sự thành thục vượt khỏi hạn chế của tuổi tác, mới có thể gánh vác phần trách nhiệm này.”

Bạch nhãn của Hạ Mộc đã sắp trở lên trời, trong lòng nói thầm: “Điện hạ, ngài đối với 'độ thành thục' của bản thân rốt cuộc là có bao nhiêu ngộ nhận?”

Chưa từng có người bởi vì ngươi có 'sự thành thục vượt trên tuổi tác' mà yêu ngươi!

Ngài ấu trĩ vượt qua tuổi tác, ngược lại coi như là rất khả ái....

“Cái gì cũng không được...” Hạ Mộc dùng ánh mắt liếc nhìn Quyển Quyển: “Có phải ngươi vẫn còn thích ta hay không?”

Cô một lời trúng đích, Trứng Cuốn điện hạ nhất thời lảng tránh ánh mắt của cô, sắc mặt ửng đỏ, tâm tình trở nên bất ổn, bỗng nhiên thẹn quá thành giận mà khom người, ôm lấy con mèo ngốc, xoay người đi ra ngoài cửa, thấp giọng lẩm bẩm: “Quay về phòng ngươi ngủ đi!”

“Không nên! Ngươi buông tay!” Hạ Mộc lắc lắc thân thể cố sức giãy dụa, mới vừa được ôm ra cửa, bỗng nhiên phát hiện Quyển Quyển dừng bước.

Hạ Mộc phát hiện cách đó không xa đứng một người, quay đầu vừa nhìn, liền thấy vương hậu vẻ mặt kinh ngạc đứng hành lang hành lang, phía sau còn có một nữ phó.

Vì vậy, Quyển Quyển thả con mèo ngốc xuống đất, hai người quy củ song song đứng trước mặt vương hậu, chấp nhận răn dạy.

“Qua lễ trưởng thành thì chính là người lớn, nên hiểu chuyện rồi, chút chừng mực cũng không có? Để người khác thấy được còn ra thể thống gì?”

Vương hậu ngôn từ nghiêm khắc giáo huấn tiểu vương trữ.

Hạ Mộc biết, lời này cũng là nói cho cô nghe, nên chỉ có thể mặt đỏ tai hồng mà cúi đầu.

Cũng may vương hậu lời ít ý nhiều, cũng không nhiều lần nhắc lại, chỉ chốc lát sau đã để hai người quay về phòng của mình.

Hạ Mộc lòng còn sợ hãi, vẫn luôn cảm thấy vương hậu không quá muốn nhìn thấy cô tiếp cận Quyển Quyển.

Điều này rất kỳ quái, trực giác của cô rất nhạy bén, có thể cảm giác được vương hậu thích thích cô, nhưng vì sao lại bài xích chuyện này?

* * *

Giang Ly trở lại phòng ngủ, ngồi trước bàn trang điểm tháo trang sức, lo lắng bất an mà lẩm bẩm: “Đồng Đồng và Hạ Mộc các nàng cắt không hết quan hệ.”

Đoạn Khuynh Trạch tựa vào sô pha xem công văn, nâng mắt hỏi: “Làm sao vậy?”

Giang Ly bất an nói: “Hai đứa trẻ kia vừa rồi ôm nhau trước cửa phòng ngủ.”

Đoạn Khuynh Trạch lật công văn trong tay, không để tâm mà trả lời: “Người trẻ tuổi sao, ngươi đừng quá quan tâm.”

Giang Ly quay đầu, lo lắng mà: “Phản bác Ta nhìn ra được, Hạ Mộc đối với Đồng Đồng của chúng ta một chút phòng bị cũng không có, nếu cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng sẽ có sai lầm.”

Đoạn Khuynh Trạch buông công văn: “Là nên trông chừng, không thể gây ra tin đồn gì, luật hôn nhân đồng tính sắp được đệ trình rồi, ít nhất còn phải chờ hai ba năm, đừng để có lời đồn đãi ngay lúc này, để dư luận nói chúng ta là vì thuận tiện nhà mình, lạm dụng đặc quyền.”

“Nếu như thật sự có thể bàn luận cưới gả ta cũng không lo lắng nữa.” Giang Ly bĩu môi, lo lắng mà lẩm bẩm: “Khuê nữ của ngươi chính ngươi hiểu rõ, Đồng Đồng hiện nay căn bản không gánh nổi tình cảm quá nghiêm túc! Hạ Mộc cô bé này làm chuyện gì cũng có sự quật cường chấp nhất, ta sợ nàng quá nghiêm túc. Tình cảm thứ này không phải nỗ lực sẽ có kết quả, chúng ta đã nợ Hạ gia quá nhiều rồi, không thể để Đồng Đồng mơ mơ màng màng làm lỡ hạnh phúc của con gái Hạ gia.”

Đoạn Khuynh Trạch không đồng ý mà khẽ cười một tiếng: “Chuyện ngươi tình ta nguyện, ngươi đừng quan tâm nữa.”

Giang Ly nhíu mày: “Đừng nghĩ ai cũng không có tinh thần trách nhiệm như ngươi, chuyện gì cũng không quản!”

Đoạn Khuynh Trạch vẻ mặt mờ mịt: “Cái này gọi là tinh thần trách nhiệm gì chứ? Ngươi nói ngươi lo lắng chuyện này, có khác nào lo lắng gặp tai nạn giao thông nên không dám ra đường không?”

* * *

Hạ Mộc tắm rửa xong, nằm trên giường của mình, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Quyển Quyển, kìm lòng không được mà cắn môi, trộm cười rộ lên.

Sự tình không xấu như cô tưởng tượng, có lẽ hùng ấu tể chính là ủy khuất trong lòng vẫn chưa tan, cần cô đến giúp một tay...

Vì vậy, Hạ Mộc ngồi dậy, mở máy vi tính tìm kiếm cách làm bánh kem.

Buổi sáng chín giờ ngày hôm sau.

Điện hạ ở trong phòng ngủ dùng xong điểm tâm, hạ nhân đẩy xe thức ăn ra khỏi cửa, quản gia lập tức đi cùng, gõ cửa đi vào phòng trong.

Các hạ nhân tay bưng hộp lớn hộp nhỏ lễ vật, còn có hoa sen đắp từ sáp, thực phẩm tươi sống.

Những hộp quà này đều trải qua kiểm tra, gửi đến hoàng cung phải qua tầng tầng kiểm duyệt, quà của người hâm mộ xa lạ tặng sau khi kiểm tra, đa số trực tiếp đưa vào kho, chờ chủ nhân tự mình kiểm tra.

Chỉ có thành viên của những đại gia tộc có liên hệ với vương thất, mới có tư cách được liệt vào danh sách gửi quà tặng, để đúng lúc đáp lễ.

“Đồng hồ định chế của Kesini, bóp da LC của nhị thiếu gia Lâm Phục...”

Danh sách đọc lên, khóe mắt thấy vương trữ khoát tay, quản gia lập tức hiểu ý tạm dừng dừng lại, gật đầu đợi căn dặn.

“Chính ngươi xem rồi an bài đáp lễ đi.”

“Vâng, điện hạ.”

Trứng Cuốn điện hạ đứng dậy kéo lại tay áo, nâng tay vén mái tóc dài ra sau đầu, khóe mắt thoáng nhìn giữa đống quà tặng tinh xảo, một khối hình dạng giống như một bãi phân trâu... Không biết là vật thể gì, đặt giữa đĩa ăn kim sắc, có thể là thức ăn.

“Đây là thứ gì....” Điện hạ mặt lộ vẻ ghét bỏ, không nhịn được nâng tay vẩy vẩy, thúc giục người bưng đi.

Nam phó bưng bánh kem nhất thời co đầu rụt cổ, khom người, lập tức lui ra ngoài cửa.

Nét mặt nét mặt sợ hãi, trong lòng còn không quên chửi má nó.

Đều là quản gia lão già kia, căn dặn hắn bưng thứ này cho vương trữ xem qua, quả nhiên khiến điện hạ không vui rồi, thực sự là gặp quỷ!

Trước khi rời khỏi phòng ngủ, nam phó vẫn oán khí tận trời trừng mắt nhìn bóng lưng của quản gia, căm giận mà đi ra cửa.

Trong phòng ngủ, quản gia không nhanh không chậm mà lên tiếng: “Xin lỗi, điện hạ, ta vốn không nên mang bánh kem đến để ngài xem qua, nhưng Hạ tiểu thư nói, đây là bánh kem bánh kem lần đầu tiên nàng tự tay làm, hy vọng ngài không chê...”

Năm giây sau, nam phó mới vừa ra cửa không được vài bước đã bị người gọi lại.

“Nhanh! Bưng trở về! Điện hạ nói muốn nếm thử!”

Nam phó vẻ mặt kinh ngạc, cúi đầu xem 'bãi phân trâu' hương vị chocolate trong đĩa, mạc danh kỳ diệu trở lại gian phòng, nhìn thấy vương trữ đang khen ngợi quản gia cẩn thận tỉ mỉ...

Nam phó: “...”

Thế giới này thực sự là quá huyền diệu rồi, quản gia nói đúng, hắn quả nhiên còn phải học nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.