Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 18: Chương 18




Đúng vào thời khắc này Giang Ly bước ra từ hậu trường, ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Mộc ghé vào trên bàn sách vẫn không nhúc nhích, nhất thời nhíu mày, nghiêng đầu phân phó người bên cạnh: “Ngả Lợi, đi xem đứa bé kia làm sao vậy, có phải khó chịu ở đâu không?”

Nữ phó đáp lại một tiếng liền bước nhanh lên sân khấu.

Bên bàn đọc sách, Trứng Cuốn điện hạ còn đang cố gắng nắm bắt cổ hương khí khác thường trên người miêu nữ.

Hạ Mộc đang ngủ say bị nữ phó nhẹ nhàng lay tỉnh.

“Cố bé, ngươi tại sao không ăn trưa? Có phải chỗ nào khó chịu không?”

Hạ Mộc không ngờ bản thân dĩ nhiên ngủ quên, lấy lại tinh thần, dụi dụi mắt hồi đáp: “Không, không có, tối hôm qua ta ngủ không ngon, chỉ là có chút mệt mỏi.”

Nữ phó mỉm cười hiền lành với cô, giơ tay lên chỉ hộp cơm trên bàn, nhắc nhở: “Đây là điện hạ tự mình xếp hàng nhận thay ngươi, tập luyện đến chín giờ mới kết thúc, không bằng thừa dịp còn nóng ăn một chút đi.”

Hạ Mộc nghe vậy kinh ngạc quay đầu, lúc này mới phát hiện điện hạ đang song song ngồi ở bên cạnh, ngước khuôn mặt béo tròn, đầy mặt tò mò nhìn chăm chú vào cô.

“Oh! Xấu hổ, điện hạ, vừa rồi ta ngủ quên!” Hạ Mộc liền vội vàng đem bưng hộp cơm đến trước mặt, mở nắp hộp, sau khi thấy món ăn, khóe mắt khẽ co quắp nhưng rồi lại vội vàng trái lương tâm khích lệ: “Oh, dĩ nhiên là măng hầm.... Ta thích ăn món này nhất! Điện hạ thật là có tâm.”

Trên bàn ăn chỉ còn một loại món ăn duy nhất, không ngờ miêu nữ xấu xa dĩ nhiên rất thích.

Trứng Cuốn điện hạ kiêu ngạo mà cong khóe môi, dán sát vào Hạ Mộc, nghiêm túc khoe khoang: “Ta rất hiểu mèo, trên thực tế, lúc nhỏ ta cũng rất thích mèo.”

“ Oh... Phải không?” Hạ Mộc đối với việc ấu tể phúc hắc đột nhiên đến lấy lòng vô cùng nghi hoặc, còn nữa ấu tể sáu tuổi thì có cái gì gọi là 'lúc nhỏ', là lúc chưa chui ra khỏi trứng sao?

Cô nhịn không được cười nói: “Điện hạ hiện tại chính là lúc nhỏ nha, nói như vậy, ngài hiện tại cũng rất thích ta?”

“ Có thể nói như vậy.” Điện hạ nghiêng đầu nhìn về phía nữ phó đứng bên cạnh, cao giọng phân phó: “Ngả Lợi a di, ngươi mau nói cho nàng biết, ta thích nhất loại động vật nào.”

Nữ phó nghe vậy sững sốt, đầu óc xoay chuyển, nhớ đến điện hạ gần đây đang thu thập sủng vật, lập tức gật đầu trả lời: “Là nhền nhện, điện hạ.”

Hạ Mộc: “...”

Điện hạ vội vàng truy vấn: “Không, ta là nói trước đó.”

Nữ phó nháy mắt một cái, nhớ đến hai tháng trước điện hạ bắt được sủng vật, lập tức sửa lời nói: “Là kỳ nhông, điện hạ.”

Hạ Mộc: “...”

Ngươi căn bản là chưa từng thích mèo đi, ấu tể hỗn đản!

Trứng Cuốn điện hạ tuyệt vọng, sau đó lại lên tinh thần, đôi tử đồng xuyên qua hàng mi thật dài, chuyên chú nhìn Hạ Mộc, thành khẩn giải thích: “Nhận lầm người không phải Ngả Lợi a di, ta nhận lầm người, Ngả Lợi a di nhất định biết biết thích mèo.”

“Phốc...” Hạ Mộc cố nén cười, khóe môi co quắp cố sức gật đầu: “Ta tin tưởng ngài, điện hạ, ta từ nhỏ cũng thích Địch Hách Lạp phi long.”

Ánh mắt của điện hạ Trứng Cuốn vẫn dừng trên người cô, sự nhiệt tình khác thường như vậy khiến Hạ Mộc càng ngày càng buồn bực.

Trong lúc cô dự định cầm lấy đôi đũa, chóp mũi của điện hạ hít một cái, tựa hồ là lần thứ hai ngửi thấy mùi hương chờ mong đã lâu.

Điện hạ nhất thời đầy mặt ngạc nhiên nhìn về phía Hạ Mộc, vươn cánh tay đến trước mặt cô.

“Sát” một tiếng.

Điện hạ ra vảy rồi...

Tiểu mập mạp này, vẻ mặt cao ngạo, ra vảy trước mặt cô.

Hạ Mộc bối rối.

Nói như vậy, ấu tể đối với Alpha khác thể hiện sức uy hiếp, đều là xuất phát từ tâm tình khiêu khích, nhưng tiểu mập mạp này vừa rồi còn nhiệt tình với cô trước nay chưa từng có, thế nào một lời không hợp liền ra vảy?

Đột nhiên, Hạ Mộc nhớ đến nhóc con này từng ra vảy trước mặt Đông Na, trong lòng bỗng nhiên chấn động.

Lẽ nào...

Phương thức biểu đạt của trẻ con là rất trực tiếp.

Nếu như cô không đoán sai...

Hai ngày qua cảm giác không còn chút sức lực nào....

Chẳng lẽ là bởi vì...

Hạ Mộc sắc mặt trắng bệch.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ!

Trước đó cô cố ý điều tra, kỳ vỡ lòng của Omega phổ biến là từ 12 đến 15 tuổi, ở ba hoặc bảy ngày cuối cùng.

Tuyến thể sẽ dần mở rộng, tuyến hương cũng sẽ theo đó trở nên nồng đậm hơn, cả quá trình sẽ có sốt nhẹ, tức ngực, nôn mửa, hoặc là ngủ nhiều.

Căn cứ tài liệu trên mạng, giai đoạn này là tương đối thống khổ, kỳ vỡ lòng của Omega, có 21 ngày nghỉ theo quy định của pháp luật, nhưng mà...

Cô hoàn toàn không cảm thấy cái gọi là ' thống khổ sống không bằng chết' a!

Chỉ là có chút mệt rã rời mà thôi!

Hạ Mộc quả thực khó tin, đây chính là phản ứng của cô trong kỳ vỡ lòng, nhưng ấu tể Địch Hách Lạp trước mắt vẫn còn đưa cánh tay béo, chờ cô 'kinh ngạc cảm thán'.

Cô có lý do tin tưởng, ấu tể phúc hắc cao ngạo này tuyệt không vô duyên vô cớ đến quyến rũ cô.

Người này nhất định là thích mùi hương của cô.

Trước mắt Hạ Mộc một mảnh choáng váng, tim thình thịch rung động.

Tỉ mỉ hồi tưởng lại, cô cũng đã vỡ lòng hơn 36 giờ đồng hồ, nếu như tiếp tục ở tại chỗ này, tuyến tố có thể bạo phát bất cứ lúc nào!

Cô bỗng nhiên đứng lên, cái ghế và sàn nhà phát sinh một kéo rít chói tai.

“ Xấu hổ! Điện hạ, ta ta... Ta bị tiêu chảy, nên đi uống thuốc rồi!” Hạ Mộc hoảng trương đẩy nữ phó ngăn trở lối đi: “Xin lỗi! Ta phải ra hậu trường lấy thuốc?”

“ Tiêu chảy?” Nhìn Hạ Mộc vội vội vàng vàng rời đi, nữ phó cấp tốc xuống sân khấu, phục mệnh với vương hậu.

Hạ Mộc muốn lấy tiền mua một viên thuốc ức chế, đó là thuốc ức chế tức thời, một viên chỉ có thể ức chế được một ngày, chỉ cần mười lăm tệ.

Nhưng mới vừa chạy ào phòng hóa trang, cô liền nhìn thấy một người nhìn quen mắt, im lặng không lên tiếng ghé vào trước gương, là Tần Giai Tú.

Tiếng đẩy cửa làm kinh động đến nàng, Tần Giai Tú bỗng nhiên ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của Hạ Mộc.

“ Ngươi tới làm gì?” Tần Giai Tú một đôi mắt sưng đỏ như quả đào, ngữ khí còn giả vờ như khóc thút thít.

Không trả lời không trả lời, vội vội vàng vàng nhằm phía ngăn tủ, lấy túi tiền lẻ trong cặp sách của mình ra, đứng dậy liền chạy ra ngoài.

Tần Giai Tú mặt không thay đổi nhìn cô lao ra cửa phòng, trong mắt nổi lên nghi hoặc, ngay sau đó, nàng đứng lên, yên lặng theo Hạ Mộc ra cửa.

Một đường đuổi theo đến một hiệu thuốc lớn bên ngoài trường học.

Hạ Mộc đi vào sau đó không lâu liền trở ra, xoay người chạy trở về phía trường học.

Tần Giai Tú đứng ở góc nhíu mày, Tần Giai Tú Hạ Mộc mua cái gì, nhưng lại lo lắng nhân viên hiệu thuốc không chịu tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng.

Nàng suy nghĩ một chút, lập tức làm ra vẻ hốt hoảng, lập tức chạy vào hiệu thuốc, vội vàng nói với nhân viên hiểu thuốc: “Giúp ta lấy thêm một phần, nhanh lên một chút, là loại bạn ta mới vừa mua.”

Nhân viên nghi ngờ nhìn ngoài cửa một chút, hỏi nàng: “Là thiếu nữ vừa rồi?”

“Đúng! Đúng! Nhanh lên một chút, bọn ta cần dùng gấp!”

Nhân viên không kịp nghĩ nhiều, loại thuốc viên ứng chết khẩn cấp này quả thật là cần gấp, nàng vội vàng từ trên kệ xé lấy một viên thuốc màu trắng, đưa cho Tần Giai Tú.

Tần Giai Tú nhìn tên gọi của thuốc trên bao bì, nhất thời nghi hoặc.

Tinh tế suy nghĩ, nàng liền trợn to đôi mắt!

* * * * * *

Biết được Hạ Mộc tiêu chảy, vương hậu cẩn thận suy nghĩ một chút, quyết định nhân cơ hội này đưa Hạ Mộc về nhà, thuận tiện nhìn xem vợ chồng Tô Ngữ Mạt.

Lo lắng Đoạn Tử Đồng trở về sẽ nói nói lộ hết, Giang Ly để bảo mẫu cùng hài tử ở lại trường học, tiếp tục tập luyện, sau khi kết thúc buổi tập thì sẽ gặp lại ở trước cổng trường.

Sau khi Hạ Mộc uống thuốc xong biểu hiện mệt mỏi đã dần biến mất, nữ phó chợt đến thông báo, Vương hậu muốn đích thân tiễn cô về nhà nghỉ ngơi.

Hạ Mộc không thể làm gì khác hơn là xin nghỉ, theo vương hậu ra khỏi trường.

Dọc đường, vương hậu hỏi thăm về tình hình gần đây của ba mẹ cô.

Hạ Mộc không dám lắm miệng, chỉ nói hết thảy đều bình thường, cũng không có đề cập đến việc ba mẹ phải bán nhà.

Về đến nhà đã hơn tám giờ, Hạ Thụy An đang ngồi trong phòng khách xem một trận bóng.

Nghe tiếng cửa mở, hắn nghiêng đầu, thấy người đứng cạnh con gái, cả kinh bật người đứng lên.

“Hy vọng không quấy rầy đến các ngươi, hài tử tiêu chảy, ta tiện đường đưa nàng về.” Giang Ly tự nhiên hào phóng đứng ở cửa, đường nhìn lướt qua trong phòng, đạm nhiên hỏi: “Ngữ Mạt vẫn chưa trở về?”

Vương hậu đột nhiên đến, khiến người một nhà luống cuống tay chân, Hạ Thụy An cung kính mời nàng vào nhà, sau đó chạy vội lên lầu, thông báo cho vợ mình xuống lầu nghênh tiếp.

Tô Ngữ Mạt vốn dĩ đang chỉnh lý lịch trình công việc, nghe xong sau khi ngũ lôi oanh đỉnh này, nàng thể hiện đầy đủ năng lực ứng biến của đội trưởng đội đặc công.

Nàng rửa mặt vãn tóc lên, tìm ra một chiếc váy quý giá nhất, lưu loát mặc vào.

Năm phút sau bước nhanh xuống lầu.

Trong phòng khách, hai vợ chồng song song đứng ở trước mặt vương hậu, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn không chớp mắt, tay phải khép lại kề sát ngực, tiêu chuẩn chào theo nghi thức quân đội.

Giang Ly dở khóc dở cười, cười nói hai người không cần đa lễ, tiến lên kéo tay Tô Ngữ Mạt, cùng nàng rãnh rỗi trò chuyện.

Hạ Thụy An ở trong tủ lạnh tìm một vòng cũng không tìm được một chai rượu đỏ, lại không tiện ra ngoài mua, chỉ đành cầm ly rượu, mở hai lon nước có gas vị đào mật.

Tô Ngữ Mạt lo lắng vương hậu phát giác quẫn cảnh trong nhà, không dám dẫn nàng lên lầu đi xem thử, nhìn thấy lão công mở hai lon nước có gas bình thường, còn cố ý giải thích: “Thụy An dị ứng đối với rượu, trong nhà không có rượu đỏ.”

Giang Ly tiếp nhận nước ngọt uống một ngụm, nhướng mày cười nói: “Ta đã quen uống nước ngọt rồi, sau khi Đồng Đồng biết đi, trong phòng cũng không dám chứa rượu.”

Sự tùy ý của nàng khiến Tô Ngữ Mạt thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng nói: “Tiểu điện hạ còn biết uống rượu?”

“ Thẳn thắn mà nói, hiện nay ta còn không phát hiện có cái gì Đồng Đồng không dám ăn.” Giang Ly bĩu môi, thần sắc phiền muộn: “Tủ lạnh chứa đồ ngọt trong nhà đều phải cài khóa mật mã, nhưng tuần trước vẫn bị hỗn đản kia giải được, chỉ trong một đêm mất năm hộp bánh pudding, và ba cái bánh kem.”

Tô Ngữ Mạt nhịn không được cười ra tiếng, bầu không khí hòa hoãn chút ít.

Hai người nói chuyện phiếm hồi lâu, mắt thấy thời gian tiếp cận chín giờ, Giang Ly giả vờ chợt nhớ tới chuyện gì đó, thần sắc nghiêm túc nói: “Được rồi, ta nghe đặc công HR cửa C&B nói, trước khi các ngươi từ chức, còn có ba nhiệm vụ chưa thanh toán thù lao, nhưng là bởi vì bị cắt danh ngạch nên không có cách nào trực tiếp thanh toán cho các ngươi, ta hôm nay đúng lúc đến đó —”

Nàng từ trong túi xách lấy ra một tờ chi phiếu, cố ý tỏ vẻ như đang giải quyết việc công.

Nàng tìm cơ hội đến chuyến này, chính là định lấy danh nghĩa công việc, đưa cho hai vợ chồng một khoản tiền, giải quyết nguy cơ bọn họ của bọn họ.

Ở chung nhiều năm như vậy, nàng hiểu rõ tính tính của vị cận vệ thiếp thân này — Tô Ngữ Mạt tuyệt sẽ không tiếp nhận bố thí, cho nên chỉ có thể tìm một lý do như vậy.

Nhưng mà, cho dù lý do của vương hậu vô cùng chính đáng, Tô Ngữ Mạt ngồi đối diện vẫn giận tái mặt.

Bầu không khí trong phòng nhất thời ngưng kết thành băng.

“Xin ngài đừng như vậy, điện hạ.” Tô Ngữ Mạt thẳng tắp nhìn Giang Ly, bất dung trí nghi nói: “Bọn ta sống rất tốt.”

Giang Ly cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Ngữ Mạt — đặc công cao ngạo đến tận xương tủy này, tự tôn không cho phép bất kỳ ai chà đạp.

Vương hậu không muốn buông tha cơ hội giúp đỡ ân nhân này, lập tức lên tiếng biện giải: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì, ta chỉ là... Chỉ là, ngươi cũng biết, ta thích...làm việc theo nguyên tắc, chúng ta.... Chúng ta không thể nợ tiền lương của các ngươi.”

“Đừng như vậy, điện hạ.” Tô Ngữ Mạt lần thứ hai cự tuyệt như đinh đóng cột, giương mắt nhìn về phía Giang Ly, trong mắt mơ hồ còn mang theo ngạo khí năm đó.

Cuộc nói chuyện tan rã trong không vui.

Chi phiếu của Giang Ly không tặng đi được, chỉ phải đứng dậy rời đi, một nhà Hạ Mộc ra ngoài cung tiễn.

Sau khi lên xe, Giang Ly bỗng nhiên hạ cửa kính xuống, ngoắc tay hô với Hạ Mộc: “Kịch bản của ngươi còn ở trên xe!”

Hạ Mộc sững sốt chốc lát, kịch bản của cô rõ ràng ở trong cặp sách, đã đặt trong phòng sách rồi.

Do dự chốc lát, cô vẫn bước nhanh đến trước cửa kính, đợi vương hậu căn dặn.

Giang Ly cấp tốc từ trong ví tiền lấy ra một xấp tiền mặt, vội vả nhét vào tay Hạ Mộc: “Hôm nay cũng không mang theo quà cho ngươi, cầm lấy cái này, cùng muội muội ngươi đi chút đồ ăn vặt.”

Hạ Mộc đưa lưng về phía ba mẹ ở bên kia, nhìn nữ nhân xinh đẹp trong xe đầy mặt quẫn bách, dường như đang cầu xin cô nhận lấy.

Hạ Mộc cúi đầu — một xấp tiền mặt này, tất cả đều là tờ mệnh giá một nghìn tệ.

Số tiền này đủ cô và muội muội ăn bao nhiêu năm cá khô và măng trúc?

“Cái này...ta...” Hạ Mộc muốn cự tuyệt, nhưng chợt nhớ tới chuyện mua thuốc ức chế.

Nếu như gạt ba mẹ nói là học lớp bổ túc, vậy mỗi tuần cô cũng phải đặc biệt đi ra ngoài ba chuyến, hơn nữa dễ dễ bị vạch trần.

Hiện tại, một cơ hội không cần gạt ta người bày ra trước mặt cô.

Hạ Mộc hít sâu một hơi, rút lấy một tờ trong xấp tiền mặt: “Cảm ơn ngài, một tờ này đủ cho chúng ta ăn rồi.”

Giang Ly không chịu bỏ qua còn muốn nhét thêm nhưng liếc mắt thấy Tô Ngữ Mạt hồ nghi bước đến bên này, nàng đành phải cấp tốc thu hồi tiền mặt, cùng Hạ Mộc cáo biệt.

Hạ Mộc vội vội vàng vàng nhét tiền vào cổ áo, xoay người, nhìn về phía mẹ cô.

“Kịch bản đâu?” Tô Ngữ Mạt hồ nghi nhìn con gái.

Hạ Mộc nhún nhún vai: “Vương hậu nhớ lầm, đó là kịch bản của tiểu điện hạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.