Mấy ngày trước đó, Hạ Mộc vẫn tâm thần không yên, lúc đi học cũng không cách nào tập trung, trong đầu đều là hình ảnh phúc hắc ấu tể hỏi cô có phải bạn gái của Trần Gia Thụ hay không.
Tất cả bạn học cùng học xung quanh, đều đang thảo luận về 《 hải ngạn tảng sáng 》.
Trong phim, diễn viên đóng vai thái tử, biểu hiện vô cùng ngây thơ tinh khiết, động tác chiêu bài là chân trần ngồi xổm trên đại thụ, thâm tình thủ hộ thiếu nữ gặp nạn, giống như tinh linh không ăn khói lửa nhân gian.
Hạ Mộc hoàn toàn không cách nào chấp nhận tiểu phi long trong bộ phim, người đó và phúc hắc ấu tể trong trí nhớ của cô hoàn toàn không giống nhau.
Trứng Cuốn điện hạ phải đi Ba Lan Đảo chấp nhận đặc huấn, cũng không phải đến hoang sơn sống cuộc sống dã nhân, vì sao biên kịch sẽ xây dựng cho điện hạ những hành vi kỳ quái như vậy?
Nhưng mà, khán giả chính là rất thích loại này.
Trong phim, sau khi thái tử sơn lâm Địch Hách Lạp gặp phải thiếu nữ gặp nạn, biểu hiện ra một loại đơn thuần cùng trung thành, lại tập hợp nhiều đặc điểm làm cho người ta động tâm như 'người ngốc tiền nhiều, giá trị nhan sắc và vũ lực cao đến vỡ đồng hồ đo, cùng với cả đời chưa thấy qua omega nào khác', quả thực là người yêu mỗi một omega nằm mơ đều huyễn tưởng có được.
Không biết hài tử nhà khác đối với thái tử trong phim là thái độ gì, dù sao thì em gái ngốc của Hạ Mộc đã sắp mê mệt đến phát điên rồi.
Trong một tuần ngắn ngủi, Hạ Đóa Đóa đã đi rạp chiếu phim xem 《 hải ngạn tảng sáng 》 đến lần thứ tư, trong phòng ngủ của nàng đều dán đầy hình ảnh của diễn viên đóng vai tiểu phi long, tủ quần áo đều chất đầy quần áo có liên quan đến Địch Hách Lạp.
Hạ Mộc chỉ cần thấy quần áo có chữ 'quyển', sọ não đã phát đau, cô sẽ lại rơi vào suy nghĩ 'điện hạ rốt cuộc có nhớ ra ta hay không', không cách nào tự kềm chế.
Vì tìm kiếm sự thanh tịnh, cô chỉ có thể đến thư viện vượt qua ngày dài đăng đẵng.
Thân là nguyên hình nhân vật trong phim, Trứng Cuốn điện hạ cả tháng đều vượt qua trong sự điên cuồng của các thân hữu.
Trước kia, ngày nghỉ không đến một tháng nên vương hậu rất ít dẫn tiểu thái tử gặp khách.
Hôm nay, Trứng Cuốn điện hạ thông cả kỳ thi ở sơ cấp ở Ba Lan Đảo, từ nay về sau, hàng năm chỉ cần quay về đảo đặc huấn hai tháng, thẳng đến khi vượt qua kỳ thi cuối cùng.
Cho nên, vương hậu đặc biệt tổ chức một buổi tiệc nhỏ, quy tụ rất nhiều thân bằng quyến thuộc nhiệt tình.
Giang Vũ làm luật sư dự bị hoàng gia của vương hậu, những buổi tiệc lớn nhỏ của vương thất gần như đều sẽ tham dự, đã có hơn bảy năm không gặp mặt tiểu thái tử, trong lòng ít nhiều có một chút chờ mong.
Phòng tiệc của vương cung chia thành hai tầng trên dưới, mặt chính nam, có cầu thang xoắn ốc ở hai bên, cầu thang đá cẩm thạch trắng xen vàng, phối hợp với tay vịn chạm rỗng màu đen huyền, giống như đường viền hoa tinh xảo trên làn váy thiếu nữ.
Buổi tiệc bắt đầu không lâu, thái tử một thân quân trang giày da màu tím xuất hiện ở cuối cầu thang, trong tiếng hô hoán của mọi người khẽ gật đầu, rồi lại buông ánh mắt, nâng khuỷu tay về phía vương hậu, làm tư thế mời.
Các tân khách kiềm chế kích động, ngừng thở, nhìn chăm chú vào vương hậu đang nâng cánh tay khoát tay thái tử, chậm rãi bước xuống.
Âm nhạc vang lên, các tân khách theo đó bùng nổ.
“Người đó là điện hạ? Trời ạ, biến hóa cũng quá lớn đi!”
“Sẽ không phải là diễn viên vương hậu mời đến đi?”
“Hẳn là thật, ngươi xem tướng mạo kia, ngũ quan vẫn không thay đổi quá nhiều, khóe môi vẫn cong lên, còn có đôi mắt hoa đào kia, vẫn giống như lúc nhỏ!”
Ánh mắt của các omega trẻ tuổi đều theo sát thái tử, hận không thể thả ra tin tức tố hấp dẫn điện hạ mời bản thân cùng nhảy một điệu.
Đáng tiếc, Trứng Cuốn điện hạ cũng không có ý khiêu vũ, mà chỉ đứng thẳng tắp trước bàn ăn, phong độ có thừa, lấy trái cây, lại lấy ba miếng bánh kem, cuối cùng còn bưng đi ba cái bánh pudding!
Vương hậu bị tam cô lục bà vây quanh, lúc phát hiện hành vi của điện hạ thì đã muộn, vội vàng sai bảo mẫu đem 'con rồng tham ăn' nhà mình kéo trở về.
Trước kia, nàng luôn lo lắng hài tử thể trọng vượt qua mức cần thiết, hiện tại lại lo lắng con nhóc này phát triển quá tốt.
Vạn nhất trưởng thành cao lớn như ba nàng, nhìn thực sự có chút ngu ngốc, cho nên vương hậu vẫn không cho phép Trứng Cuốn điện hạ ăn quá no.
Trứng Cuốn điện hạ trong túi nhét ba cái bánh pudding, đi vào vòng vây của quần chúng.
Tất cả mọi người đè nén một bụng hiếu kỳ, hôm nay cuối cùng mặt đối mặt với điện hạ, hiện trường nhất thời biến thành một buổi phỏng vấn.
Một nữ nhân hơi mập ra hưng phấn hỏi: “Điện hạ! Chúng ta đều đã xem bộ phim của ngài, con ta rất yêu thích ngài!”
Đoạn Tử Đồng tìm một vị trí thích hợp để ngồi xuống, nhướng mày nói: “Huh? Đó là bộ phim cô ta? Không có nghe nói a, bọn họ thế nào đến bây giờ còn chưa chuyển tiền vào tài khoản của ta?”
Tiếng cười nổi lên bốn phía, bầu không khí dễ dàng thoải mái hơn.
Giang Vũ tìm một vị trí gần vương hậu ngồi xuống, một mực tìm cơ hội tự giới thiệu, nhưng cô gái ngồi bên cạnh lại giành trước một bước.
“Điện hạ, có người nói lúc ngài còn học tiểu học, từng theo đuổi tiểu diễn viên cùng diễn kịch chung, có phải là thật không? Ngài còn nhớ rõ sao?”
“...” Hàng mi dài của Đoạn Tử Đồng buông xuống, nét mặt mơ hồ hiện lên một tia ngượng ngùng, lại dường như uy hiếp thấp giọng vui đùa: “Là ai tiết lộ cơ mật quốc gia này?”
Cô gái đặt câu hỏi cười khanh khách: “Ngài thành thực trả lời một chút đi!”
Xung quanh nhất thời trở nên ầm ĩ.
Đoạn Tử Đồng cúi đầu xấu hổ liếm đôi môi mỏng của mình, đầu ngón tay thon dài cọ cọ chóp mũi, không tình nguyện hồi ức, nói: “Ta nhớ không rõ lắm, lúc đó trong kịch tổ chỉ có một... Một đại tỷ tỷ, ngửi rất thơm, nhưng nàng diễn vai Vương phi của Giang Vũ, không có diễn cùng ta.”
Không nghĩ tới điện hạ dĩ nhiên còn nhớ rõ việc lúc trước, Giang Vũ kinh ngạc nghiêng đầu, ánh mắt đúng lúc chạm phải ánh mắt của Đoạn Tử Đồng.
Trong ánh mắt của hai người, đều có một loại ăn ý không cần nói nên lời.
Giang Vũ lập tức xác định, bản thân hẳn là không cần phải tự giới thiệu nữa, ấu tể này trí nhớ thực sự là quá tốt.
Đoạn Tử Đồng nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua mẫu hậu, cười yếu ớt nhìn chăm chú vào Giang Vũ, hồi ức nói: “Ngay từ đầu, ta có thời gian sẽ đi tìm đại tỷ tỷ kia nói chuyện, nhưng Giang Vũ dường như rất không hài lòng đối với việc này, không trò chuyện được mấy câu đã xoay đầu ta đi, muốn ta nhìn thiếu nữ diễn vai thư đồng của ta.
“Điện hạ, đó mới là vương phi của ngài”, Giang Vũ nói với ta như vậy, ý tứ đại khái chính là 'ngươi mai đi quan bên kia đi điện hạ', cho nên ta chỉ có thể như hình với bóng cùng thư đồng của mình.”
Nghe vậy, mọi người nhất thời bật cười.
Nghe ra, điện hạ tựa hồ là bị ép đi cùng thiếu nữ kia, xem ra tin đồn chỉ là tin đồn, không đáng tin tưởng.
Đề tài lập tức dời đi.
“Điện hạ sau khi về nước, có dự định quan trọng gì không? Có thể tham gia một số bộ phim trong thời gian tới không? Người hâm mộ của ngài đều rất mong chờ.”
Đoạn Tử Đồng lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Ta dự định quay về đại học quân đội, học một khóa học có tính thực dụng.”
Cũng may đề tài tâm lý học phạm tội lần này có Trần Gia Thụ trong nhóm, bằng không, dựa vào trạng thái không yên lòng của Hạ Mộc, muốn hồ lộng cho qua cũng không dễ dàng.
Chương trình học năm ba tính thực tiễn càng ngày càng cao, trong tiết học phân tích dấu vết, ngoại trừ vân tay và dấu chân, còn có vết đạn, sinh việc phải súng thật đạn thật đi đến bãi bắn súng.
Mỗi khi đến thời gian này, khuyết điểm của thú nhân loại nhỏ cũng rất dễ bại lộ.
Hạ Mộc đối với súng lục 64 thông thường, lực khống chế cũng không tệ lắm, nhưng khi thay đổi loại súng trường bắn tỉa bán kính lớn, sẽ rất khó chống được sức giật đáng sợ của nó.
Chỉ cần tư thế có chút không vững, bắn một phát cũng có thể bắn cô giật ngược ra ngoài.
Học hết một tiết, lòng bàn tay đều đỏ bừng, đeo bao tay phòng hộ cũng vô dụng, liên tiếp vài ngày, ngón cái đều sẽ khống chế không được mà run lên.
Ngoại trừ môn xạ kích thống khổ, khiến Hạ Mộc tuyệt vọng, chính là còn phải học lớp thực tiễn pháp y.
Năm hai, loại môn học thực tiễn này đều chỉ cần nhìn ảnh chụp thực tế của cảnh sát, giải phẫu cơ thể cũng chỉ cần nhìn đoạn phim giảng viên chiếu trên lớp, nhưng vừa đến năm ba, loại môn học thực tiễn này, lại trở thành ác mộng của Hạ Mộc.
Phải đến hiện trường quan sát thi thể được ướp trong dung dịch bảo quản xác a!
Thi thể tươi sống a!
Lần đầu tiên tiếp xúc hình ảnh đó, trong lớp không ít sinh viên sợ đến khuôn mặt đều tái đi, trốn ở góc phòng sống chết không chịu mở mắt.
Giảng viên thần sắc bình tĩnh bảo mọi ngươi quan sát thật kỹ, nói là cơ hội khó có được.
Hạ Mộc thầm nghĩ rất hiếm có, cho nên gom đủ dũng khí đến quan sát...
Dạ dày nhất thời cuồn cuộn sôi trào!
Cô che miệng lại, xoay người chạy ra ngoài.
Vì vậy, cô bỏ lỡ cơ hội khó có được, đồng thời liên tiếp vài ngày đều không muốn ăn thịt.
Hạ Thụy An cùng Tô Ngữ Mạt cũng đều là xuất thân từ ngành điều tra hình sự, nhìn thấy con gái liên tiếp vài ngày chỉ ăn mì sợi rau xanh dư chuột, dĩ nhiên đoán được nội dung của việc học gần đây.
Hai vợ chồng nhìn nhau mỉm cười, nổi lên tâm tư trêu cợt con gái mình.
Hạ Thụy An cố ý dùng đôi đũa gắp một miếng sườn lợn, giơ lên trước mặt Hạ Mộc: “Đến đây, ba hỏi con, đây là thịt trên bộ phận nào của động vật?”
Hạ Mộc sợ đến suýt nữa bưng mì sợi, úp thẳng lên mặt ba mình.
Nhìn con gái ra vẻ 'ta muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với ngươi', Hạ Thụy An thu tay về, yên lặng gặm sạch miếng sườn lợn.
Tô Ngữ Mạt vừa đau lòng vừa buồn cười, vuốt lông trên đầu Hạ Mộc, oán giận nói: “Ngươi nói ngươi, lá gan không lớn còn thích cậy mạnh, học điều tra hình sự cái gì? Chuyên ngành này đều phải đến hiện trường, ta thật sự sợ ngươi sau này gặp ác mộng.”
“Không có việc gì.” Hạ Mộc rút khăn giấy lau miệng, lẩm bẩm trả lời: “Chính là lần đầu tiếp xúc, còn có chút không thích ứng, nhìn nhiều sẽ quen thôi.”
Lại qua hai tuần, cán sự môn nộp báo cáo môn tâm lý phạm tội, nhóm của Hạ Mộc đạt được một số điểm không kém.
Các giảng viên của ngành học này cung cấp năm danh ngạch đi thực tiến, để những học sinh có thành tích ưu tú, đến phân cục cảnh sát, thực tập điều tra.
Đây là cơ hội tốt để tích lũy kinh nghiệm làm việc, nhờ phúc của cán sự môn, Hạ Mộc cũng nhận được danh ngạch thực tập quý giá này, cuối tuần, cô có thể theo cảnh sát phân cục, tham dự tra án.
Tiết tự học buổi tối.
Giảng viên phụ đạo dẫn một sinh viên mới đến.
Nói như vậy, bạn học mới chỉ cần không phải omega, trên cơ bản sẽ không khiến các sinh viên quan tâm, nhưng lần này bất đồng, tướng mạo của người kia thực sự quá bắt mắt, then chốt là... Vừa nhìn chính là vị thành niên.
Các sinh viên đều nghị luận, vẻ mặt hiếu kỳ.
Hạ Mộc lại hoàn toàn hóa đá, một đôi mắt mèo trừng đến tròn vo, nhìn chằm chằm lên bục giảng.
Bạn học mới mặc một bộ đồng phục trung học, trên cổ áo trắng thắt một cái nơ màu tím, một tay kéo lấy quai cặp quải phía sau lưng, hơi nghiêng đầu, dáng vẻ học sinh ngoan, đôi tử đồng mang ý cười xấu xa, lại bại lộ bản chất phúc hắc của ấu tể này..
Lúc giảng viên giới thiệu tên bạn học mới là 'Quyển Quyển'*, Hạ Mộc đã không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào.
*Quyển: cuốn, cuộn, thật ra theo hán việt trứng cuốn là đản quyển
Quyển Quyển em gái ngươi! Vương hậu rốt cuộc tẩy não ấu tể này bằng cách nào! Chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không cần sao điện hạ!
Hạ Mộc cảm thấy, Đoạn Tử Đồng nhất định là nhằm vào cô mà đến.
Không thể trách cô nghĩ nhiều, nếu nói cao nhị nhảy lớn đến đại học năm nhất vẫn có thể là trùng hợp, vậy ai có thể gặp qua một người vẫn chưa lên cao nhất đã trực tiếp nhảy lớp đến đại học năm ba!
Còn đặc biệt che giấu thân phận, phúc hắc ấu tể này rốt cuộc muốn làm gì!
Hạ Mộc sắp suy sụp rồi, thẳng thắn thừa nhận, chỉ số thông minh của ấu tể mặt bánh bao sợ rằng từ bảy năm trước đã đủ đè ép cô, cho nên, cô không dự định chơi đùa cùng người này, phải thẳng thắn hỏi rõ a!