Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 46: Chương 46




Hai nghi phạm cũng không cung cấp khẩu cung có giá trị, sau khi luật sư đến, can thiệp không bao lâu, đã đem người bảo lãnh rời khỏi cục cảnh sát.

Hai ngày sau, nghi phạm không chịu khai, đệ trình chứng cứ ngoại phạm, thoát khỏi hiềm nghi.

Hạ Mộc theo các cảnh viên một lần nữa đến kiểm tra hiện trường, kết quả vẫn như cũ, gần như tất cả vết tích để lại đều là của người chết và hai nghi phạm, ngoại trừ vân tay, cũng bao gồm dấu giày của bọn họ hôm đó.

Nam thanh niên mới vừa bị đuổi học kia, từ đầu đến cuối không có chứng cứ ngoại phạm, sau đó, Hạ Mộc theo cảnh sát, đến nhà hắn thu thập vật chứng —

Chỗ ở của nam thanh niên, căn bản không thể xưng là nhà, bởi vì tính chất đặc biệt của nghề nghiệp này, hắn không dám sống gần những người khác, nguồn thu nhập cũng không ổn định, chỉ có thể một mình thuê một căn phòng tối tăm chật hẹp dưới tầng hầm.

Trong quá trình lục soát, thấy nam thanh niên mặt không biểu tình ngồi trên sô pha rách nát Hạ Mộc chủ động tiến lên, tỏ thái độ thương hại dùng đó tranh thủ tín nhiệm, dần dần bắt chuyện cùng hắn —

Nam thanh niên này tên là Từ Đông Thành, lúc còn đi học không ít tiền sự, ẩu đả đều là chuyện thường, về sau, hắn lại dính đến ma túy trong một lần đi quán bar, ma túy thuốc lắc đều nghiện ở mức độ nặng, khó có thể từ bỏ.

Vốn dĩ coi như gia đình giàu có, nhưng dưới sự ăn chơi vô độ của hắn cũng lục đục, cuối cùng, hắn bắt đầu trộm những thứ có giá trị trong nhà, bán lấy tiền.

Ác mộng như vậy là không cách nào đình chỉ, việc hắn nghiện ma túy nhanh chóng lan truyền trong trường học, sau khi bị đuổi học, ba mẹ cũng tuyệt vọng đối với hắn.

Vốn dĩ chỉ là không có nguồn kinh tế, nhưng trong nhà còn có một tiểu muội muội mười ba tuổi, lo lắng con gái nhỏ bị hắn dạy hư, ba mẹ tuyệt vọng đuổi hắn ra khỏi nhà.

Dù sao cũng là con ruột, trước khi đuổi hắn đi, ba mẹ không chỉ chuẩn bị quần áo và đồ dùng hằng ngày cho hắn, còn lấy ra toàn bộ tiền bạc tích góp còn sót lại, giao cho hắn.

Tẫn hết chút nhân tình cuối cùng, sau đó mặc cho hắn tự sinh tự diệt.

Nghe hắn kể xong, Hạ Mộc nói không rõ trong lòng là tư vị gì.

Trên thực tế, nếu như nghe người khác giảng thuật cố sự của hắn, Hạ Mộc hẳn là sẽ cảm thấy hắn là gieo gió gặt bảo.

Nhưng đương sự giảng thuật về bản thân, kể về quá trình lầm đường lạc lối, trở thành tuổi trẻ vô tri, nhất thời nghĩa khí, trượt chân sa ngã, khiến kẻ khác không khỏi bóp cổ tay tiếc hận.

Từ Đông Thành còn nhỏ hơn Hạ Mộc một tuổi, nhưng nhìn qua lại tang thương hơn cô rất nhiều, mái tóc ngắn tựa hồ đã thật lâu không cắt tỉa, đổ về một phía tựa như rơm rạ.

Nhìn kỹ dung mạo của hắn, thật ra tướng mạo rất thanh tú.

“Số tiền ba mẹ cho ngươi, đã dùng hết toàn bộ rồi sao?” Hạ Mộc hỏi hắn.

Từ Đông Thành nói: “Sớm dùng hết, lúc đi bọn họ cho ta bốn ngàn rưỡi, ta còn trả lại bọn họ hai nghìn, tiền của trong nhà bị ta làm tiêu tán hết, nếu như lấy đi toàn bộ, bọn họ làm sao bây giờ? Muội muội ta còn phải đóng học phí, ta lúc đó muốn hối cải, nên chỉ giữ lại hai nghìn rưỡi, đủ tiền thuê nhà và sinh hoạt phí trong một tháng là được rồi, ta cảm thấy mình có thể đi làm công kiếm tiền, nhưng...aiz.”

Hắn cười tự giễu, cúi đầu.

Hạ Mộc thương hại nhìn hắn: “Cơn nghiện lại phát tác?”

Từ Đông Thành bĩu môi, biểu thị cam chịu: “Nhưng ta chưa từng đến quấy rầy ba mẹ ta, thật ra ta đã nghĩ đến cái chết, còn tìm rất nhiều phương pháp tự sát, nhưng chuyện tới trước mắt, lại không có can đảm, nên thẳng thắn làm cặn bã đến cùng, ta tìm người bán 'thứ đó' cho ta để thương lượng, làm người phân phối cho hắn.

Bán 'thứ đó' kiếm tiền rất nhanh, nhưng còn chưa yên ổn được mây tháng, cảnh sát bỗng nhiên nói ta giết người, đây đại khái là báo ứng của ta.”

Hạ Mộc trầm mặc giây lát, hỏi hắn: “Buổi tối thời gian xảy ra vụ án, lẽ nào ngươi không gặp bất cứ người nào sao?”

Từ Đông Thành: “Buổi chiều hôm đó ta cùng Văn Ca xảy ra chút tranh cãi, đánh nhau một trận, chính là nam nhân bị bắt cùng ta, ta bị hắn đánh không nhẹ, nhưng không đi bệnh viện, trời chưa tối đã về tầng hầm nghỉ ngơi.

Các ngươi nói, thời gian gây án là khoảng mười giờ tối, khi đó ta một mình ở tại chỗ quỷ quái trước không nhà cửa sau không cửa hàng này, ngủ đến mơ hồ, ai có thể làm chứng cho ta?”

Hạ Mộc không lời nào để nói.

Biểu tình tuyệt vọng của hắn khiến người xem rất khó chịu, cô an ủi vài câu, cảnh sát kết thúc công việc, sau đó cô cũng theo bọn họ rời đi.

Vừa ra đến trước cửa, nam thanh niên kia gọi cô lại: “Ta có thể hỏi tên của ngươi sao?”

Hạ Mộc quay đầu lại, trước mắt dù sao cũng là một nghi phạm đầy vết đen, vấn đề này khiến cô do dự.

Từ Đông Thành nở nụ cười với cô, đây đại khái là từ sau khi hắn bị bắt, lần đầu tiên nở nụ cười: “Ngươi lớn lên rất giống cô gái ta thầm mến ba năm, nhưng nàng cho đến bây giờ chưa từng nghe ta nói nhiều như vậy, ta muốn biết người nghe ta nói tên là gì, có thể chứ? Ngươi bịa ra một cái tên cũng tốt.”

“Ta là Hạ Mộc, hạ của mùa hè, mộc trong như mộc xuân phong”

“Thật là dễ nghe.”

Trên đường trở về, Hạ Mộc tâm tình hoảng hốt, Điền Văn San ngồi cùng cô ở ghế sau, thấy cô thần sắc cô đơn, chậm rãi nâng tay nắm tay nàng, yên tĩnh ôn nhu nghiêng đầu nhìn cô.

Hạ Mộc lấy lại tinh thần, nhìn Điền Văn San nặn ra một nụ cười.

Điền Văn San có điều ám chỉ khuyên nhủ cô: “Làm công việc của chúng ta, nghìn vạn lần không thể đồng tình với nghi phạm, nếu như ngươi muốn lời nói khách sáo an ủi hắn một chút, vậy cũng phải giữ vững tâm thái, sau đó trở lại lập trường, bằng không thì không nên tiếp xúc bọn họ.”

Hạ Mộc lắc đầu: “Ta không phải đồng tình hắn, chỉ là cảm thấy hắn không nói sai, nhưng với những chứng cứ hiện tại cho thấy, sợ rằng hắn...”

Điền Văn San nhéo nhéo tay cô:“Nghi phạm còn chưa điều tra hết, vụ án này còn có chuyển cơ, đừng lo lắng.”

Hạ Mộc tích cực tham dự điều tra, liên tiếp ba ngày bận đến chân không chạm đất.

Khẩu súng hung khí biến mất không tung tích, nghi phạm gần như không có quan hệ gì với nạn nhân, những người bạn học trong trường lúc nghe nhắc đến hắn đều giả vờ không quen biết.

Sau khi ba mẹ biết hắn liên quan đến một vụ án mạng, sợ đến gần như ngất đi.

Nhưng mối quan hệ của người chết phức tạp hơn rất nhiều.

Hạ Mộc vẫn nhớ kỹ, phúc hắc ấu tể từng nói qua, có thể là người quen gây nên, cho nên, lúc cô điều tra những người quen biết với nạn nhân, đặc biệt dụng tâm.

Người chết là một cảnh sát tổ phòng chống ma túy, phần đông người nhà bạn bè đánh giá đối với hắn chính là 'hiền lành, lo cho gia đình, thê quản nghiêm'.

Sau khi hắn tốt nghiệp liền vào DEA làm việc, năm hai mươi bốn tuổi, hắn kết hôn với bạn gái quen biết từ thời đại học, khi chết ba mươi hai tuổi, trong nhà còn có một nữ nhi sáu tuổi.

Người nhà cùng đồng sự đều vô cùng thương tiếc trước cái chết của hắn, lúc vợ hắn tiếp nhận thẩm vấn, đầu tóc rối bời, thần sắc đờ đẫn, lệ ngân trên mặt dường như đã vài ngày không tẩy rửa, bi thương cũng không giống như giả vờ.

Gia đình mâu thuẫn dẫn đến mưu sát nhìn mãi quen mắt, Hạ Mộc không thả lỏng cảnh giác, đặc biệt hỏi con gái sáu tuổi của nạn nhân, hỏi nàng ba mẹ có thường cải nhau hay không.

Cô bé vẻ mặt kiêu ngạo lắc đầu, nói ba còn nghe lời mẹ hơn cả Đa Đa, Đa Đa là con chó cưng nhà nàng nuôi.

Gần như tham dự thẩm vấn mỗi một bạn bè thân thích quan trọng của người chết, Hạ Mộc lại càng mờ mịt —

Người chết hoàn toàn là một người hiền lành trên ý nghĩa truyền thống, gần như không phát sinh bất kỳ mâu thuẫn tranh chấp nào với người khác, trong công việc cũng chỉ là một cảnh viên bình thường, không có khả năng bị kẻ khác đố kỵ.

Trong lúc điều tra đi vào ngõ cụt, pháp y lại nộp lên một bản báo cáo quan trọng —

Sợi vải lấy ra được trong móng tay người chết, hẳn là trong quá trình giằng co, kéo xuống từ trên người hung thủ.

Nhưng mà, kết quả xét nghiệm cho thấy, sợi vải trong móng tay, trùng khớp với một chiếc áo T-shirt màu cà phê tìm được trong nhà Từ Đông Thành.

Thấy phần báo cáo này, tâm tình của Hạ Mộc hoàn toàn trầm xuống.

Vì vậy, người vốn dĩ có hiềm nghi lớn nhất, gần như đã có thể định tội.

Cô không khỏi có chút thất vọng.

Nghĩ lại lại cảm thấy, có lẽ là hắn thật sự là hung thủ, trực giác của cô chưa chắc đã đúng 'không giống nói dối', cũng không thể chứng tỏ điều gì, hôm nay chứng cứ vô cùng xác thực, chỉ có thể là cô đã bị diễn xuất của nghi phạm kia lừa gạt.

Một thanh niên bất lương sử dụng ma túy, ẩu đả, trộm tài sản trong nhà, thực sự đáng giá để cô tin tưởng sao?

Từ Đông Thành rất nhanh bị khởi kiện tội hình sự, bởi vì xin mời được luật sư tư nhân nên hắn chỉ có thể xin viện trợ pháp luật.

Hạ Mộc tham dự lần thẩm vấn cuối cùng, Từ Đông Thành không nói bao nhiêu câu, tuy rằng vẫn không thừa nhận hành vi phạm tội, nhưng cũng không có hy vọng rửa sạch tội danh, hắn thần sắc thản nhiên hỏi cảnh viên: “Ta sẽ bị xử bắn sao? Có thể lựa chọn chết không đau đớn không?”

Các cảnh viên không nói lời nào.

Lúc hắn được áp giải ra ngoài, quay đầu nhìn Hạ Mộc mỉm cười: “Ngươi nếu như mặc váy đỏ, nhất định đặc biệt xinh đẹp.”

Hạ Mộc nhớ kỹ những lời này, về nhà tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng mượn mẹ cô một cái váy ngắn màu đỏ.

Cô hiện nay đã cao mụ mụ xấp xỉ, Tô Ngữ Mạt xưa nay vẫn giữ gìn vóc dáng tương đối hoàn mỹ, trước kia kinh tế dư dả cũng mua không ít quần áo sang quý, hiện tại đều có thể trao đổi mặc với Hạ Mộc.

Hạ Đóa Đóa tương đối cao lớn bởi vì đó là 'thiên phú' của tộc gấu mèo, nên không có cơ hội mặc chung quần áo với mẹ và tỷ tỷ.

Mấy ngày hôm trước khi mơ phiên tòa, Hạ Mộc quyết định đi thăm Từ Đông Thành.

Sáng sớm nàng thay chiếc váy màu đỏ, đứng trước gương soi đến soi đi —

Chiếc váy của mẹ kiểu dáng thực sự.... Quá gợi cảm rồi, cổ chữ V đặc biệt sâu, điều này làm cho người trường kỳ mặc áo sơ mi như cô khó có thể chấp nhận.

Tuy rằng bản thân trong gương, lần đầu bày ra dáng người đường cong hoàn mỹ, người bên ngoài nhìn thấy có lẽ rất kinh diễm, nhưng Hạ Mộc chỉ cảm thấy người trong gương vốn dĩ là người khác, người cô không nhận ra.

Nhưng cô không còn lựa chọn khác, đây có lẽ là nguyện vọng cuối cùng có thể được thỏa mãn của thanh niên kia, nếu như hắn là trong sạch, vậy bộ váy này ít nhất có thể mang đến cho hắn một chút an ủi.

Trong nhà ngoại trừ chiếc váy ngắn này, chỉ có hai bộ đầm ngắn thể thao màu đỏ của Hạ Đóa Đóa, kích thước đó...Cô mặc trên người, giống như đang mặc áo mưa.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể mặc chiếc váy khêu gợi khoét cổ chữ V, bên ngoài khoác một chiếc áo chống nắng, cầm túi xách đi làm.

Cách thời gian thăm phạm nhân còn nửa tiếng đồng hồ, Hạ Mộc ngẩn người ngồi trước bàn làm việc, trong đầu bỗng nhiên lòe ra một suy nghĩ — cô hẳn nên 'không ngại học hỏi kẻ dưới', từ chỗ phúc hắc ấu tể tìm kiếm hy vọng cuối cùng của vu án!

Vì vậy, cách hai tuần, con 'thỏ tai cụp' nào đó bị con mèo ngốc quên lãng đến tận cùng thế giới, mốc meo gần như mọc rêu xanh cuối cùng lần thứ hai nghe thấy Hạ Mộc triệu hoán mình.

Lúc Hạ Mộc đi đến bàn làm việc của Đoạn Tử Đồng, liền thấy ấu tể tóc xoăn ủ rũ ghé vào trên bàn, khổ sở đến ngay cả trang giấy cũng không vò lại nữa.

“Quyển Quyển?”

Trứng Cuốn điện hạ nghe được giọng nói quen thuộc, lập tức cảnh giác ngẩng đầu, trong tử đồng hiện lên một mạt kinh hỉ, nhưng giây phút nhìn thấy con mèo ngốc, lại hóa thành một cổ oán khí dày đặc.

“Hừ.”

Hạ Mộc:“....”

Cô không có thời gian tự hỏi thái độ của ấu tể này vì sao càng lúc càng ác liệt, mà đi thẳng vào chủ đề, cầu hỏi ấu tể phân tích cụ thể về 'người quen gây ra'.

Nhưng mà, bất luận cô thành khẩn làm dịu thế nào, ấu tể vậy vẫn xoay mặt đi, không phản ứng cô.

Hai mươi phút sau, sắp đền giờ thăm phạm nhân, Hạ Mộc chỉ đành tạm thời bỏ qua, thất vọng nói: “Quyển Quyển, ta phải đi thăm Từ Đông Thành, lát nữa trở về sẽ tìm ngươi thảo luận.”

Nói xong, Hạ Mộc tiện tay cởi bỏ áo khoác, lộ ra váy ngắn bó sát cổ chữ V.

Trứng Cuốn khóe mắt phát hiện gì đó, ánh mắt khẽ di chuyển —

Lúc thấy Hạ Mộc đột nhiên thau đổi cách ăn mặc, đôi tử đồng nhất thời sáng ngời, giống như thấy được chiếc bánh pudding lớn tám trăm tấc.

Nhưng rất nhanh, điện hạ lại nhíu mày, ngạc nhiên đứng lên, nghiêng đầu hỏi Hạ Mộc: “Ngươi muốn làm gì?”

Hạ Mộc sững sốt quay đầu lại nhìn về phía Đoạn Tử Đồng: “Đi thăm phạm nhân a.”

Đoạn Tử Đồng liễm mi: “Thăm phạm nhân? Không ăn mặc như vậy quản giáo không cho ngươi vào sao?”

Hạ Mộc:“....”

Trứng Cuốn điện hạ rất cao, công thêm các trợ lý trong phân cục vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của ấu tể này, nên lúc này mới vừa đứng lên lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Mọi người rất nhanh phát hiện cách ăn mặc khác thường của Hạ Mộc —

“Trời ạ! Ai vậy!”

“Mộc Mộc! Chiếc váy này của ngươi là mua ở đâu, thật xinh đẹp!”

“Ngươi hỏi làm gì? Phải có vóc dáng như người ta mặc mới đẹp a.”

Một đám omega lập tức xúm lại, ba chân bốn cẳng sờ váy của Hạ Mộc.

Đoạn Tử Đồng yên lặng cất bước đi đến ngoại vi đám người, ánh mắt ưu thương nhìn chằm chằm Hạ Mộc.

Các omega xung quanh sôi nổi thảo luận —

“Ngươi muốn mặc như vậy đi thăm phạm nhân sao?”

“Ta còn nghĩ ngươi muốn đi dự tiệc đây!”

“Đây là váy của CYFI a! Thật đắt tiền! Ngươi đã có thể mặc nó đi gặp thái tử!”

Trứng Cuốn điện hạ vô cớ trúng tên, cười khổ tự giễu: “Đừng nói đùa, lúc nàng gặp thái tử, ngay cả thuốc ức chế cũng phải tiêm đủ liều lượng của ba tháng, không quấn chăn đã rất khách khí rồi, còn có thể mặc thành như vậy?”

Lúc nhỏ vẫn không hiểu, vì sao con mèo nhỏ chỉ thơm thơm qua hai lần, thẳng đến mười ba tuổi năm ấy, Trứng Cuốn điện hạ mới từ sách giáo khoa biết được sự huyền bí của thuốc ức chế.

Thì ra, con mèo ngốc kia vẫn luôn phòng bị nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.