Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 58: Chương 58




Thấy ánh mắt của Hạ Mộc dừng lại trên bộ lễ phục thứ hai, nhân viên lập tức chuyên nghiệp mà bắt đầu giảng giải đặc điểm cùng ưu điểm cụ thể.

Hạ Mộc giả vờ chăm chú nghe xong, lại lập tức lật vài tờ, sau đó giả vờ thoải mái nhìn về phía điện hạ, cười nói: “Đều rất đẹp nha.”

“Ngươi có thể mặc thử.” Đoạn Tử Đồng đứng dậy, vươn cánh tay, lật quyển catalog trên đùi Hạ Mộc.

Điện hạ tìm được bộ lễ phục vừa rồi nàng liếc thấy là đắt tiền nhất, ngón trỏ thon dài điểm nhẹ lên trang giấy, nghiêng đầu dùng ánh mắt ý bảo Hạ Mộc mau mặc thử cho nàng xem.

Hạ Mộc cúi đầu nhìn về phía catalog –

Đó là một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, phần eo có họa tiết lập thể, thiết kế đặc sắc, nhìn kỹ có ba tầng ngọc trai đính lên, tay áo dài bằng ren nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn như thanh lịch lại chi tiết phức tạp.

Chân của thiết kế cũng không phải loại váy dài kín kẽ, mà là một bộ váy ngắn bất quy tắc, dưới đầu gối là làn váy được ghép, vừa nhìn giống như đường cong của mỹ nhân ngư.

Thực sự rất đẹp mắt.

Hạ Mộc vô thức dùng đầu ngón tay vuốt ve làn váy trong hình ảnh, tâm tư rất nhanh lại bị số tiền trong thẻ kéo quay về hiện thực.

Bộ này phải bao nhiêu tiền?

Cô trong lòng run sợ lật một trang phía sau, sau khi thấy con số bảy mươi tám vạn, bất động thanh sắc hít sâu một hơi, nghiêng đầu giả vờ thoải mái mà nói với điện hạ: “Đẹp thì có đẹp, nhưng ta khung xương nhỏ, vai cũng hẹp, loại thiết kế cổ áo loại này ta sợ là mặc không hợp.”

“Xin ngài yên tâm.” Bên kia nhân viên bán hàng lập tức lòng tin tràn đầy bảo đảm: “Lễ phục đặt may tuyệt không gặp phải loại vấn đề này, chúng ta sẽ hoàn toàn dựa theo vóc dáng của ngày, cắt may một bộ lễ phục thích hợp với ngài nhất.”

Hạ Mộc: “...” Cư nhiên đã quên, bộ lễ phục này là cắt may theo yêu cầu, không tồn tại khả năng rộng hay chật.

Hạ Mộc cúi đầu nhìn thoáng qua kiểu dáng của lễ phục, bỗng nhiên linh cơ chợt lóe, tiếp tục từ chối: “Được rồi, buổi chiều hôm qua ta và muội muội đi dạo cửa hàng AMI, dường như gặp qua một bộ lễ phục kiểu dáng tương tự, lúc đó ta còn mặc thử, đặc biệt vừa người, bộ lễ phục của AMI thiết kế tương đối ngắn gọn, bộ này lại có phần khoa trương.”

Trứng Cuốn điện hạ nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn về phía nhân viên bán hàng: “AMI?”

Thực tế điện hạ không có nghiên cứu đối với nhãn hiệu trang phục, chỉ là bởi vì nơi này là cửa hiệu trang phục hoàng gia, cho nên mới dẫn Hạ Mộc đến.

Hạ Mộc lập tức giành trước đề cử: “AMI là một nhãn hiệu thuộc Boutini, lễ phục của bọn họ thiết kế rất nổi tiếng!”

Nhân viên bán hàng chờ nàng nói xong, lập tức cung kính giải thích bổ sung với điện hạ: “Đúng vậy điện hạ, một số thiết kế của AMI có kiểu dáng tương tự chúng ta, nhưng thuộc loại đơn giản hóa, vật liệu đính trên trang phục đa số dùng châu báo nhân tạo. Nó là thương hiệu của nhà thiết kế phổ thông trực thuộc thương hiệu của chúng ta, cũng lấy nhãn hiệu là IVY, nhưng thực tế là sản phẩm của một số nhà thiết kế không tên tuổi trong công ty chúng ta, rất được tầng lớp trung lưu ưu chuộng.”

Hạ Mộc: “...”

Thương! Hiệu! Phổ! Thông!

Nàng lại còn nói AMI là thương hiệu phổ thông! Hơn nữa là nhắm vào đối tượng thuộc tầng lớp trung lưu!

Hạ Mộc rất muốn một móng vuốt vun, che miệng nàng, bên tai lại chợt nghe Trứng Cuốn điện hạ lạnh nhạt nói: “Ngươi hẳn là coi trọng buổi tiệc này.”

Ngụ ý, đương nhiên là 'sao ngươi có thể mặc lễ phục hiệu AMI, loại hàng vỉa hè này đi dự tiệc cùng ta?'

Hạ Mộc hết đường chối cãi, làm sao cũng không nghĩ tới AMI cũng có thể trở thành một thương hiệu bị ghét bỏ...

Cô quay đầu lại, thấy điện hạ dần dần xụ mặt, chỉ có thể khẩu thị tâm phi nói dối: “Ta chủ yếu là xem trọng kiểu dáng, thương hiệu chỉ là thứ yếu.”

Nghe vậy, Trứng Cuốn điện hạ đứng lên, lách qua bàn trà, nhấc đôi chân dài đi qua đi lại trong đại sảnh, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn về phía Hạ Mộc: “Nhưng ngươi cũng không mặc thử, thế nào có thể khẳng định ở đây không phù hợp?”

Vừa thấy điện hạ lộ vẻ bất mãn, các nhân viên trong đại sảnh nhất thời tập thể cúi đầu, câm như hến.

Ánh mắt lo lắng của các nhân viên dừng trên người Hạ Mộc, ý bảo cô không nên tùy tiện chọc giận vương trữ, việc này sẽ liên luỵ tiền đồ của bọn họ.

Dưới ánh mắt bức bách của mọi người, Hạ Mộc chỉ có thể đổi giọng, đứng lên, áy náy nói với nhân viên bán hàng: “Được rồi, ngươi tìm một bộ size nhỏ để ta thử đi.”

Nhân viên bán hàng thở phào nhẹ nhõm, đầy mặt cảm kích dẫn Hạ Mộc vào phòng thử đồ.

Hạ Mộc vẫn cho rằng, thương hiệu đắt tiền giống như AMI, đều sẽ cho khách một phiếu thử đồ, phòng thử đồ càng thêm trang trọng hơn so với những cửa hàng chuyên doanh thông thường.

Đến khi vào công ty thiết kế này, cô mới hiểu được ý nghĩa khi nhân viên bán hàng nói 'AMI là thương hiệu phổ thông' –

Cô được đưa vào phòng số 3, lúc mở cửa, quả thực giống như đi vào phòng công chúa –

Trước mắt là ánh sáng nhu hòa, kính đặt ở bốn góc, cùng với cả một giá giày, để khách thử phối hợp với quần áo.

Hạ Mộc hoảng hốt đi vào, cảm giác như bước vào cuộc sống xa xôi không gì sánh được, cho dù trước khi gia đình cô gặp biến cố, cô cũng chưa từng thể nghiệm nhân sinh xa xỉ như vậy.

Sau khi mặc lễ phục xong, hai nhân viên tiến lên giúp cô chỉnh lý chi tiết.

Hạ Mộc nhìn bản thân trong gương, cho dù vẫn buộc tóc đuôi ngựa không phù hợp, nhưng khí chất cả người cô trong nháy mắt đã trở nên khác biệt.

Bộ váy này thiết kế hoa lệ lại không phô trương, sau khi mặc vào không những không có cảm giác lớn hơn tuổi thật, trái lại có vẻ càng thêm hoạt bát sạch sẽ.

Mặc lễ phục trị giá hơn bảy mươi vạn, Hạ Mộc cẩn cẩn dực dực nhấc làn váy, theo nhân viên trở lại đại sảnh.

Vừa vào cửa, Đoạn Tử Đồng lập tức quay đầu nhìn về phía cô –

Trong lúc ánh mắt chạm nhau, Hạ Mộc ngay trong đôi từ đồng của điện hạ đọc ra được bốn chữ 'ta rất hài lòng'.

Đoạn Tử Đồng trên dưới quan sát một phen, mỉm cười gật đầu, nhìn các nhân viên xung quanh tìm kiếm đồng tình: “Ta cảm thấy rất không sai, các ngươi thì sao?”

Vương trữ đã lên tiếng, mọi người dĩ nhiên đều phải cảm thấy đẹp, vì vậy tập thể quay đầu chú mục Hạ Mộc, phát sinh một trận kinh diễm tán thán.

Điện hạ rất hài lòng đối với hành động của mọi người, lui ra phía sau vài bước, toàn bộ phương vị quan sát Hạ Mộc, đầy mặt đắc ý, còn không quên khiêm tốn thay Hạ Mộc: “Chính là hơi gầy một chút.”

Nhân viên lập tức lấy lòng: “Lễ phục này rất thích hợp người có vóc dáng mảnh mai như Hạ tiểu thư, đẫy đà trái lại mặc không ra khí chất như vậy!”

Hạ Mộc được khen đến xấu hổ, cúi đầu thè lưỡi.

Hạ Mộc nghiêng đầu, triệt để khen ngợi bản thân, sau đó lại thử thêm năm bộ lễ phục khác.

Điện hạ tựa hồ vẫn hài lòng đối với bộ lễ phục đầu tiên nhất.

Cũng không biết có phải bị lần chịu khinh bỉ trước ảnh hưởng, trong lòng Hạ Mộc cũng yêu thích bộ lễ phục đó nhất.

Chỉ bằng xung động lúc này, dùng ba năm tiền lương mua bộ lễ phục bảo bối, có thể cô cũng sẽ không chút do dự.

Nhưng giá của bộ lễ phục này, không phải tiền lương ba năm là có thể giải quyết.

Bảy mươi tám vạn, cũng đủ mua được căn chung cư của biểu tỷ nàng hiện đang ở, Chu Mẫn Lôi đến nay còn chưa trả góp xong.

Đây thật sự là xi xỉ phẩm không phải cô có thể tiêu phí nổi, càng là thích, trong lòng lại càng buồn bã, huống hồ điện hạ vẻ mặt chờ mong như vậy, Hạ Mộc cũng không đành lòng khiến ấu tể thất vọng.

“Vẫn là bộ đầu tiên đẹp nhất, ngươi cảm thấy thế nào?” Điện hạ buông xuống ánh mắt nhìn cô, khẽ bĩu môi, giống như đang làm nũng muốn kẹo.

Hạ Mộc nói không nên lời phản bác, lặng lẽ gật đầu.

“Vậy quyết định đi.” Có sự tán thành của miêu nữ, Đoạn Tử Đồng khoát tay, nhân viên lập tức tiến lên, bắt đầu lấy số đo cho Hạ Mộc –

“Xin ngài dang hai tay ra.”

Hạ Mộc đâm lao phải theo lao, cúi đầu, thuận theo mà dang hai cánh tay ra.

Đoạn Tử Đồng đứng cách đó không xa, tiếp nhận vài phần giấy tờ nhân viên đưa đến, lưu loát ký tên.

Hạ Mộc vẫn đang chìm trong tưởng tượng đến thời khắc tính tiền

Muốn giải thích như thế nào đây? Nói hiện tại đã quên mang thẻ? Hay là thẳng thắn nói bộ váy này quá đắt?

Trong nháy mắt đã lấy xong số đo, tâm tình của cô giống như đang chờ đợi chịu hình phạt.

Nhưng mà, nhân viên cũng không đưa hóa đơn giá trên trời cho cô.

Hạ Mộc nghi hoặc nhìn về phía Đoạn Tử Đồng –

Điện hạ đang khẽ nhếch cằm, rũ mi nhìn cô, mang theo ưu nhã cao ngạo: “Còn nhìn trúng bộ nào khác sao?”

Hạ Mộc lắc đầu.

Đại công cáo thành, điện hạ xoay người trở lại bàn trà, khom người thay cô cầm lấy túi xách, bước nhanh đến bên cạnh cô: “Vậy đi thôi, buổi trưa muốn ăn gì?”

Hạ Mộc: “...”

Sao lại không đưa hóa đơn tính tiền cho cô? Điện hạ không dự định để cô mua bộ lễ phục này nữa sao?

Hạ Mộc nhìn quét qua các nhân viên xung quanh, cảm thấy bản thân vô cớ lãng phí cả buổi sáng của bọn họ, tâm trạng bất an, nhanh chân theo điện hạ ra cửa giống như chạy trốn.

Sau khi lên xe mới thở phào nhẹ nhõm, cửa xe mới vừa đóng lại, lại nghe Đoạn Tử Đồng hỏi: “Sau khi lễ phục may xong, đưa đến nhà ngươi hay là cảnh cục?”

Hạ Mộc run rẩy, quay đầu nhìn về phía điện hạ: “Cái gì? Vừa rồi coi như là đặt hàng rồi sao? Ta chưa nói muốn mua nha!”

Điện hạ kinh ngạc nhìn cô: “Thế nào? Ngươi không thích?”

Hạ Mộc ngũ lôi oanh đỉnh: “Không phải... lễ, lễ phục này là hàng đến mới trả tiền sao? Nếu như mặc không vừa, có thể không nhận sao?”

Con mèo ngốc luôn làm người ta rất khó hiểu.

Trứng Cuốn điện hạ buồn bực trả lời: “Lễ phục đặt may sẽ không có chuyện mặc không vừa, chi phí là bộ tài chính kết toán với bọn họ.”

Hạ Mộc sững sốt giây lát, nhất thời trợn tròn đôi mắt!

“Bộ tài chính kết toán? Điện hạ, ngươi vận dụng tài sản hoàng gia mua bộ lễ phục kkia? Lỡ như để bệ hạ biết thì làm thế nào!”

Trứng Cuốn điện hạ bị cô nói có chút chột dạ, thấp giọng hỏi: “Việc này có cái gì không thích hợp sao?”

Hạ Mộc: “...”

Cũng đúng, vương trữ ở cửa hàng chuyên cung cấp lễ phục của nhà mình mua một bộ lễ phục, xác thực không đến mức kinh động quốc vương, kinh động cũng không có gì không thích hợp.

Nhưng... Nhưng...

“Điện hạ.” Hạ Mộc bị sự việc đột biến này dọa choáng váng: “Bộ lễ phục đó rất đắt a -”

Cửa hàng chuyên cung cấp lễ phục hoàng gia, cũng giống như tiệm may của nhà mình, Đoạn Tử Đồng cũng không có thói quen nhìn giá cả, hiếu kỳ hỏi cô: “Úc? Bao nhiêu tiền?”

Hạ Mộc: “Bảy....Bảy mươi tám vạn, số tiền này đối với ta mà nói là quá đắt rồi, ta không có cách nào yên tâm nhận lấy.”

Trứng Cuốn điện hạ dừng một chút, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tia hăng hái: “Vậy ngươi muốn làm thế nào?”

Hạ Mộc: “Có thể hủy đơn hàng không? Ta tối đa chỉ có thể mua được một bộ lễ phục hiệu AMI, vừa rồi không tiện giải thích...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.