“Không cần.” Trứng Cuốn điện hạ vẻ mặt ghét bỏ mà xoay mặt đi: “Ta đã gọi thức ăn.”
Hạ Mộc giơ nĩa, không buông tha mà đưa đến bên miệng điện hạ: “Lót dạ trước, đã hơn một giờ rồi, cơm trưa không ăn đúng giờ, không tốt đối với dạ dày.”
Trứng Cuốn điện hạ vẫn nỗ lực cự tuyệt, nhưng mà đầu chuyển đến đâu, nĩa ăn của con mèo ngốc cũng đuổi đến đó, nên cuối cùng chỉ có thể một ngụm cắn lấy miếng thịt trên nĩa.
Điện hạ chậm rãi nhai, mi tâm nhíu chặt...
Hạ Mộc hai tay cầm nĩa, đầy mắt tinh quang: “Ăn ngon không?”
Điện hạ nhai rồi lại nhai, mi tâm dần dần giãn ra....
Đôi mắt mèo màu hổ phách của Hạ Mộc càng mở to, đầy mắt của dán đến gần: “Ăn ngon không?”
Điện hạ nhai rồi lại nhai, đôi mắt mèo kia gần như vậy, làm cho người ta rất có áp lực, dường như chỉ cần nói một câu không ngon, nước mắt của cô sẽ bài sơn đảo hải mà phun ra...
“Có ngon không!” Đám người đang đợi được chia phần ở xung quanh khẩn cấp xúm lại, đều chờ mong Đoạn Tử Đồng nói ra một câu 'không ngon'.
Điện hạ nuốt miếng thịt xuống, xoay mặt đi, không tình nguyện mà thấp giọng trả lời: “Tạm được.”
“Aha!” Hạ Mộc dường như đánh thắng trận, mừng rỡ vạn phần nâng đĩa lên, đưa cho Đoạn Tử Đồng: “Vậy đều cho ngươi ăn đi!”
Các học viên xung quanh nhất thời thổn thức mà tản ra, tiếp tục chuẩn bị thức ăn của mình.
Hạ Mộc thấy Đoạn Tử Đồng yên tĩnh ăn thịt, trong lòng có cảm giác thành tựu, vì vậy hào sảng mời những học viên khác hỗ trợ, tự mình nấu thêm một nồi thịt, chia sẻ cùng mọi người.
Trù nghệ của cô không tính là xuất chúng thế nào, thường ngày chỉ có lúc ba mẹ không ở nhà, cô mới có thể tự mình xuống bếp, xào rau nêm nếm gia vị coi như không sai.
Hương vị của đĩa thịt thỏ kia, sợ rằng không sánh bằng tay nghề của đầu bếp quốc tế phòng hậu cần, nhưng lúc Trứng Cuốn điện hạ ăn miếng thịt thỏ cô đút, bỗng nhiên giống như trở lại căn phòng hóa trang của của nhiều năm trước –
Phải ăn hết tất cả bánh ga-tô của mèo con trước khi bảo mẫu đến.
Cảm giác hưng phấn khi ăn vụng đồ ngọt như thế, khiến hương vị của thịt thỏ trở nên đặc biệt ngon.
Những học viên khác đối với hương vị của thịt thỏ cũng là tán thưởng không ngớt, ở Ba Lan Đảo rất khó ăn được hương vị của Phục Áo.
Các đầu bếp trên Ba Lan Đảo, nấu nướng thiên nhạt, đa số thích giữ nguyên hương vị tự nhiên của nguyên liệu, mà vừa mới lại rất chú trọng gia vị, đối với những học viên quanh năm ăn uống thanh đạm mà nói, thỉnh thoảng ăn một lần, coi như là một loại hưởng thụ.
Sau khi ăn no mọi người đều ngồi vây quanh bên ngoài liều nhỏ, dự định ngủ trưa chốc lát, sau đó tiếp tục nhiệm vụ săn bắn buổi chiều.
Học viên phải một mực ở trên núi đến khi mặt trời lặn, Hạ Mộc ôm ba lô đi vào liều nhỏ điện hạ đã dựng xong, cẩn thật dọn dẹp đá vụn trên mặt đất, trải đệm, đuổi hết muỗi ra ngoài, sau đó mới ra khỏi liều, kéo miệng liều lại.
Bỗng nhiên cảm giác có người nào đó đến gần sau lưng cô....
Hạ Mộc quay đầu –
Một nam nhân đôi mắt màu lam đang khom người gần kề cổ cô, là nam nhân cá mập tên Tây Mỗ!
Cô lập tức cảnh giác lui về phía sau một bước: “Ngươi làm gì?”
Nam nhân kéo khóe môi, lộ ra hàm răng trắng toát: “Ngươi thoạt nhìn giống như omega, vì sao lại không có hương thơm? Có phải đã tiêm thuốc ức chế hay không?”
Hạ Mộc có chút sợ hãi đối với chủng tộc này, cộng thêm hành vi của hắc rất không lịch sự, khiến cô không khỏi có chút phản cảm, liền lạnh lùng trả lời: “Không tiện trả lời.”
Tây Mỗ nghe vậy cũng không buồn bực, trái lại càng cười xán lạn, hắn vừa nhếch miệng, hàm răng nhọn phá lệ đáng sợ.
Hạ Mộc sợ đến thân thể căng thẳng, bản năng tìm kiếm thân ảnh người đó người đó – Trứng Cuốn điện hạ lúc này đang tựa vào gốc cây cách đó không xa để hóng gió, nhắm mắt lại, tựa hồ đang ngủ.
Tây Mỗ nhìn theo ánh mắt của Hạ Mộc, nhất thời mất hứng quay đầu lại hỏi Hạ Mộc: “Ngươi là người của Quyển Quyển?”
Hắn dùng là từ 'quyển' trong quyển mao (tóc xoăn), xưng hô Trứng Cuốn điện hạ, Hạ Mộc nghe thấy có chút không vui, một người ngoại quốc xưng hô thái tử của Phục Áo như vậy, thật không lễ phép.
Cô nhíu mày, nghiêm túc sửa đúng: “Học viên kia tên là Đoạn Tử Đồng.”
“Hắc, thả lỏng một chút đi, cô gái.” Nam nhân nâng cằm, cười nói với cô: “Năm người bọn ta đều có biệt hiệu, gọi Quyển Quyển, dù sao cũng tốt hơn bị gọi là Đại Nha đi?”
Hạ Mộc sững sốt: “Ngươi tên Đại Nha?”
Tây Mỗ tỏ vẻ bi thương, biểu thị cam chịu, sau đó xoay người, nhiệt tình giới thiệu ba học viên khác với cô: “Nữ nhân kia tên Đại Tây, chúng ta đều gọi nàng là Hồng Mao, Bố Lai Đức tóc xanh gọi là Đầu Nhím, còn có người cao to kia, ngươi có thể gọi hắn là Phấn Phấn, hắn thích nhất là mặc quần lót màu hồng phấn.”
Hạ Mộc thấy hắn nghiêng người đến gần mình, lập tức cẩn thận xê dịch qua một bên..
Tây Mỗ lập tức phát hiện mờ ám của cô, bất mãn oán giận: “Ngươi tựa hồ rất chán ghét ta?”
“Không.” Hạ Mộc ấp a ấp úng trả lời: “Thẳng thắn mà nói, ta có chút sợ ngươi...”
“Úc, trời ạ, đây là nhận định phiến diện về chủng tộc!” Tây Mỗ ngửa đầu thở dài: “Thú nhân tộc cá mập bọn ta, từ trước đến nay nhiệt tình lại hiền lành!”
Hạ Mộc hé miệng mỉm cười, vẻ mặt viết 'ta không tin'.
Tây Mỗ thật sự buồn bực, nghiêng đầu hỏi cô: “Ngươi ngay cả Địch Hách Lạp còn không sợ, vì sao sợ ta?
Ở quốc gia của bọn ta một con Địch Hách Lạp cũng không có, chủng tộc đáng sợ này chỉ tồn tại trong những câu chuyện đồng thoại, lúc nhỏ, bà nội ta mỗi lần dỗ dành ta đi ngủ, đều nói cho ta biết 'nếu còn không ngủ, Địch Hách Lạp sẽ đến một ngụm nuốt sống ngươi'!”
Hạ Mộc nhịn không được cười ra tiếng, nhỏ giọng hỏi hắn: “Vậy ngươi sợ Quyển Quyển sao?”
Tây Mỗ nhún nhún vai: “Lúc đầu nghe nói có một con Địch Hách Lạp tới tham gia đặc huấn, ta còn rất sợ, đặc biệt đi hỏi Quyển Quyển, 'ngươi có một ngụm nuốt sống ta không', cũng may nhóc con kia vô cùng minh xác biểu thị bản thân 'không thích ăn cá biển', ta mới thở phào nhẹ nhõm một chút.”
Hạ Mộc bật cười thành tiếng, nam nhân này xác thực không nguy hiểm giống như bề ngoài, còn rất nhiệt tình rộng rãi.
Đôi mắt của hắn là màu lam đậm, dường như có thể từ sâu trong đáy mắt cảm thụ được sóng biển cuồn cuộn, hàm răng nanh chợt nhìn rất đáng sợ, nhưng nhìn quen rồi ngược lại rất khả ái.
Hạ Mộc hoàn toàn thả lỏng đề phòng, ngồi xổm trên cỏ, nghe Tây Mỗ nói rất nhiều việc lý thú giữa các học viên.
Nữ nhân tộc chồn mật được gọi là Hồng Mao, cũng không nóng nảy hiếu chiến giống như trong đồn đãi, tính cách thật ra rất hiền hòa, chỉ là thần kinh có chút thô.
Thú vị chính là, bốn học viên trên đảo, ngay từ đầu đều rất sợ hãi Đoạn Tử Đồng –
Ấu tể Địch Hách Lạp này bản thân không thích nói nhiều, đại khái đại khái là bởi vì sinh trong vương thất, cử chỉ vô cùng quy củ ưu nhã, đến chỗ nào cũng yên tĩnh uy nghiêm, rất ít nói.
Cho nên, lúc Đoạn Tử Đồng mới đến, khiến sự đề phòng trên cả hòn đảo đề cao ba cấp, người trên đảo đều rất lo lắng ' đệ nhất sát thủ trong tự nhiên' này không rên một tiếng mà giết chết bạn học và huấn luyện viên nàng nhìn không vừa mắt.
Đến khi ấu tể này ăn xong chân nai nửa cuộc đời không quen biết mà bản thân tự mình chế biến, khóc kinh thiên động địa nước mũi giàn giụa, hoàn toàn thất thố, thần kinh căng thẳng của những người trên đảo cuối cùng mới thả lỏng.
Bất quá là một ấu tể bình thường mà thôi.
Thì ra, tính cách và đặc tính chủng tộc chênh lệch xa đến không thể tưởng tượng như vậy.
Hai người trò chuyện, cùng nhau ngồi bên ngoài liều nhỏ.
Tây Mỗ thấy Hạ Mộc đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, liền hiếu kỳ hỏi: “Ngươi là Phục Áo đế quốc đặc biệt phái đến chăm sóc thái tử?”
Hạ Mộc khoát tay chặn lại, hàm hồ giải thích: “Ta là xin đến bồi điện hạ học tập, hy vọng có thể hỗ trợ nâng cao một chút thành tích, cũng là để bù đắp những thứ ta đã nợ điện hạ.”
“Bù đắp?” Tây Mỗ hồ nghi quan sát cô.
Hạ Mộc giữ kín như bưng mỉm cười với hắn, không giải thích nhiều nữa.
Tây Mỗ vừa muốn truy vấn, phần eo bỗng nhiên bị người nhấc chân đá một cái –
“Ngao!” Tây Mỗ ngẩng đầu –
'đệ nhất sát thủ trong tự nhiên' nào đó đang cúi đầu, lạnh nhạt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Đại Nha, ngươi không đi săn bắn, lại ngồi bên ngoài túp liều của ta làm gì?”
Tây Mỗ nâng tay vỗ bãi cỏ, ngửa đầu bất mãn quát lớn: “Ngươi đây là thái độ gì? Sao có thể đối đãi học trưởng chiếu cố ngươi nhiều năm như vậy? Cần dùng kính ngữ nói chuyện với ta, biết không?”
Trứng Cuốn điện hạ biết nghe lời phải, gật đầu, một lần nữa đạp hắn một cước, lễ phép hỏi: “Nha ca, xin hỏi ngươi có thể cút ngay sao?”
Hạ Mộc vội vội vàng vàng đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên tay, nhìn về phía Đoạn Tử Đồng: “Ta giúp ngươi thu dọn sạch sẽ trong liều rồi, nếu như mệt mỏi, có thể vào trong nghỉ ngơi.”
Tây Mỗ đứng dậy nhìn về phía Hạ Mộc, ồn ào dường như muốn huýt sáo dài một tiếng, ngữ khí ê ẩm lẩm bẩm: “Thế nào lại không có omega chủ động đến thu dọn liều cho ta đây?”
Hạ Mộc có chút xấu hổ, liếc hắn một cái liền xoay người rời đi.
Tây Mỗ tấm tắc, quay đầu nháy mắt với Đoạn Tử Đồng: “Cô gái này nói là có chuyện nợ ngươi? Sẽ không phải là chủ động đưa đến cửa đi? Là phẩm cấp gì?”
Đoạn Tử Đồng mờ mịt nhìn hắn.
Tây Mỗ ánh mắt phát sáng: “Úc, đã quên ngươi vẫn chưa vỡ lòng, lãng phí a, nếu như ngươi không tiêu ký, vậy ta cần phải tranh thủ một chút!”
Đoạn Tử Đồng chẳng đáng: “Có cái gì đáng tiêu ký.”
Tây Mỗ thần bí cười một tiếng: “Chờ ngươi thành niên sẽ biết, mỹ vị đưa đến tận cửa lại không cần, là phải xuống địa ngục!”
Đưa lên cửa?
Đoạn Tử Đồng ánh mắt lưu chuyển, quay đầu nhìn về phía bóng lưng của Hạ Mộc đã đi xa, thấp giọng hỏi Tây Mỗ: “Nàng đã nói gì với ngươi?”
Tây Mỗ tễ mi lộng nhãn: “Nói là đến bù đắp những thứ đã nợ ngươi, có thể là nàng muốn hiến thân cho ngươi.”
Đoạn Tử Đồng sững sốt, cuối cùng chẳng đáng mà hừ lạnh: “Đừng có nằm mộng.”
Buổi chiều sau khi bắt đầu săn bắn, huấn luyện viên thấy Hạ Mộc bị phơi nắng đến làn da phiếm hồng, liền phê chuẩn cô sớm quay về nghỉ ngơi.
Bởi vì điện hạ đã hoàn thành nhiệm vụ, Hạ Mộc vốn là không dự định ở lại, nên cũng không từ chối ý tốt của huấn luyện viên, sau khi cảm ơn liền xuống núi.
Trở lại nơi ở, cô lấy mấy thứ trái cây ướp lạnh, cắt xong bài ra đĩa, bưng đến cạnh bể bơi, lật xem chương trình huấn luyện sắp tới.
Đúng lúc, ngày mai chính là huấn luyện lặn nước.
Hạ Mộc như có điều suy nghĩ, ăn xong trái cây, xoay người quay về phòng, tìm được số hiệu của vị đội trưởng hôm qua, gọi vào thiết bị thông tin của nàng.
Sau khi chào hỏi vài câu, Hạ Mộc đi thẳng vào vấn đề: “Ta có thể dùng tiền mặt, đổi số dư trong thẻ với ngươi hay không?”
“Úc, không thành vấn đề.” Đội trưởng vô cùng hào sảng hỏi cô: “Ngươi cần bao nhiêu?”
Hơn hai giờ sau, Hạ Mộc ôm túi giấy đến khu chung cư của học viên.
Tây Mỗ săn bắn trở về đang đứng trước cửa, vừa thấy Hạ Mộc, liền nhiệt tình chào đón: “Nhanh như vậy đã nhớ ta rồi?”
“Thật ra ta là đến tìm Quyển Quyển.” Hạ Mộc áy náy mỉm cười.
Lúc xin vào khu chung cư của học viên, cần có sự đồng ý của mỗi một học viên, cô lo lắng Đoạn Tử Đồng cố ý cự tuyệt gặp mặt, cho nên tuyển chọn trò chuyện cùng Tây Mỗ, lúc này mới thuận lợi tiến vào chung cư.
Tây Mỗ vẻ mặt tiếc nuối: “Quả nhiên, nữ nhân xinh đẹp, luôn thích lợi dụng tấm lòng lương thiện của bọn ta.”
Hạ Mộc bĩu môi: “Ta cũng là tiện thể tới thăm ngươi, có cơ hội ta mời ngươi uống trà, Quyển Quyển đang ở nơi nào?”
“Ai, đến mượn cớ cũng tùy tiện như vậy.” Tây Mỗ ngoài miệng oán giận, nhưng vẫn rộng lượng xoay người dẫn đường cho cô: “Ta dẫn ngươi đi.”
Hạ Mộc theo hắn đi vào một căn biệt thự, dừng lại ở giữa hành lang lầu hai.
Gõ cửa phòng ngủ, trong phòng không ai đáp lại, Tây Mỗ tùy tiện trực tiếp vặn nắm cửa.
“Ôi chao!” Hạ Mộc mới vừa muốn ngăn cản, hắn đã đi vào phòng ngủ.
“Người đâu?” Tây Mỗ không tìm được người, xoay người nói với Hạ Mộc: “Vào đi, Quyển Quyển có thể đang ở phía sau, ngươi ngồi chờ một lát, ta đi tìm xem.”
Hạ Mộc gật đầu, chờ hắn rời khỏi, cô vẫn quy củ đứng bên cạnh bàn học, ánh mắt lại hiếu kỳ quan sát xung quanh –
Trong phòng rất yên tĩnh, cửa sổ được rèm cửa sổ che phủ, có chút hôn ám, chiếc giường lớn ngăn nắp sạch sẽ, đầu giường đặt ảnh chụp của điện hạ cùng ba mẹ.
Ánh mắt của Hạ Mộc dừng trên bàn học, ngăn kéo bên trái bàn học đang mở một nửa.
Cô phát hiện trong ngăn kéo có vài mảnh giấy rải rác, giống như một phần của bức tranh ghép.
Bỗng nhiên, cô nhớ đến lúc Quyển Quyển uống rượu say từng nói một câu – chỉ còn một mảnh ghép cuối cùng.
Tranh ghép?
Hạ Mộc trợn to mắt, lòng hiếu kỳ cường liệt ập đến, cô thoáng cúi người, híp mắt, tỉ mỉ quan sát bên trong ngăn kéo.
Tranh ghép không chỉ có một bức, nơi này tựa hồ đặt một xấp tranh ghép, khổ giấy A4, bức trên cùng là hoàn chỉnh, đại khái là đã ghép xong rồi.
Những mảnh ghép rải rác, hẳn là thuộc về bức tranh phía dưới.
Hạ Mộc điều chỉnh góc độ, nỗ lực thấy rõ hình ảnh trên bức tranh, bên tai lại bỗng nhiên truyền đến tiếng 'rắc' –
Cửa bị người vặn mở!
Hạ Mộc giật mình thẳng thắt lưng, quay đầu, ánh mắt đối diện đôi tử đồng kia!
“Điện, điện hạ!” Hạ Mộc cứng nhắc giải thích: “Tây Mỗ bảo ta ở chỗ này chờ ngươi, ta, ta...”
Đoạn Tử Đồng nghiêng đầu nghi hoặc quan sát cô, ngữ khí lười biếng vui đùa nói: “Hiện tại trả ví tiền lại cho ta vẫn còn kịp.”
Hạ Mộc sững sốt, hồi hộp nói lắp: “Ta ta ta không trộm ví tiền của ngươi!”
“Vậy ngươi hồi hộp cái gì.” Đoạn Tử Đồng cất bước đến trước mặt cô, nghiêng người tựa vào bàn học, chân dài nhấc lên, nghiêng đầu nhìn về phía cô, thần sắc tản mạn: “Tìm ta có chuyện gì?”
Hạ Mộc ôm chặt túi giấy trong tay, cúi đầu xấu hổ trả lời: “Ta có thứ này.... Muốn tặng cho ngươi.”
Trong đôi mắt lãnh đạm của Đoạn Tử Đồng, dần dần hiện lên tia sáng, trong đầu bỗng nhiên nổ tung những lời Tây Mỗ nói trước liều –
“Có thể là nàng muốn hiến thân cho ngươi!”
Hạ Mộc cúi đầu, bởi vì hành vi lén lút vừa rồi cảm thấy đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Không biết ngươi có thích hay không....”
Đoạn Tử Đồng thần sắc như thường, trong đầu lại nhiều lần rít gào: “Có thể là nàng muốn hiến thân cho ngươi! Có thể là nàng muốn hiến thân cho ngươi!”
Hạ Mộc âm thầm ngẩng đầu, lại xấu hổ cúi xuống: “Trước đó ta vốn định chuẩn bị cho ngươi một món quà khác, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, những thứ đó đối với ngươi mà nói cũng không có ý nghĩa gì, nên ta chỉ có thể...”
Trái tim của Đoạn Tử Đồng bắt đầu hung mãnh đánh vào ngực.
Không nghe thấy Hạ Mộc nói gì nữa, trong đầu chỉ còn lại 'có thể là nàng muốn hiến thân cho ngươi! có thể là nàng muốn hiến thân cho ngươi!'.
Hạ Mộc đưa túi giấy trong tay cho nàng: “Ta chỉ có thể tặng cho ngươi thứ này.”
Trong đầu Đoạn Tử Đồng còn đang tiếp tục hò hét, chỉ số thông minh đã bị tổn hại mang tính hủy diệt, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía túi giấy –
Đây là cái gì? Một túi bao cao su sao? Có phải quá nhiều rồi không? Còn chưa vỡ lòng cũng cần dùng thứ này sao?
Hạ Mộc rất hồi hộp, tay có chút run rẩy, nhỏ giọng thúc giục: “Điện hạ...”
Đoạn Tử Đồng thần sắc trấn định, một tay lưu loát tiếp nhận túi giấy.
Nặng nặng, ít nhất phải có sáu mươi hộp.
Đoạn Tử Đồng động tác tiêu sái mở túi, nhưng bởi vì hồi hộp mà dùng sức quá lớn, không cẩn thận kéo đứt gút mở, nên chỉ có thể thô bạo xé túi giấy
Trong nháy mắt, một vật thể rất nặng, lộ ra từ miệng túi – 《 lặn nước chỉ nam nhập môn 》!
Đoạn Tử Đồng: “...”
Hạ Mộc nhăn nhó hỏi: “Ngươi thích không điện hạ?”
Đoạn Tử Đồng tuyệt vọng buông xuống cánh tay cầm sách, chậm rãi nhắm mắt lại, lại nâng tay xoa hốc mắt, trầm giọng trả lời: “Không tệ.”
《 Lặn nước chỉ nam nhập môn 》a!
Hạ Mộc lập tức nhiệt tình tiếp nhận sách, mở mục lục, bắt đầu giảng giải thực dụng thực dụng của quyển sách này: “Sách này là ta mua ở hiệu sách trong trung tâm thương mại, ngài biết ta là thế nào có được số dư trong thẻ tiêu phí sao!”
Đoạn Tử Đồng thần sắc tuyệt vọng, thực sự là một chút đều không hiếu kỳ, lại còn phải giả vờ bình tĩnh phối hợp: “Làm sao có được?”