Bởi chính mắt thấy miêu nữ một chiêu chế phục hổ răng kiếm, thế giới quan bị đả kích nghiêm trọng, thiếu niên đầu óc có bệnh Tề Lỗi liên tiếp hai ngày đều yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, lâm vào sâu sắc mê man.
Sau đó, Tề Lỗi thường xuyên trốn tiết đã bị giáo viên gọi lên, đến đứng phạt ở phía sau phòng học, cộng thêm đem chép phạt một bài văn trong sách giáo khoa ba mươi lần.
Tề Lỗi lập tức không còn mê mang nữa, cũng không đoái hoài tới giá trị vũ lực đáng sợ của miêu nữ ác ma ngồi cùng bàn mà bắt đầu nước mắt lã chã cầu xin Hạ Mộc giúp cậu ta chép phạt.
Điều kiện là mỗi ngày một túi cá khô, duy trì liên tục bảy ngày.
Hạ Mộc rốt cuộc lấy lại được vốn đã bỏ ra mua nước ngọt để mua chuộc Tề Lỗi.
Cô vốn cho là đám hổ răng kiếm kia sẽ cùng nhau vây đánh cô, cho nên trước đó đã nghĩ xong kế sách, để Tề Lỗi trốn ở một góc quay hình lại, tự mình nghĩ cách để đối phương chọn ra một người đến đấu với cô.
Nhưng kế hoạch này quá phiêu lưu, khuê mật của cô cũng đều là thú nhân ăn thịt thể hình nhỏ, theo dõi chụp ảnh rất dễ bị liên lụy.
Cho nên, cô đặc biệt mua chuộc con sư tử Somalia ngồi cùng bàn, để cậu ta tham dự âm thầm quay video.
Nhưng mà sự tình lại thuận lợi ngoài dự đoán, đại khái bởi vì lần trước lúc vây đánh, một đám hổ răng kiếm bị khí tức vương giả hư hư thực thực hù dọa, lo lắng Hạ Mộc có chỗ dựa nào đó, cho nên đều kiếm cớ từ chối việc cùng đến thị uy.
Cuối cùng, chỉ có nam sinh thêu dệt chuyện kia không chịu bỏ qua mà tiếp tục chặn đường cô.
Vì vậy, chỉ có một đối thủ, Hạ Mộc quả thực là độc cô cầu bại.
Lớp tự học, chủ nhiệm lớp đưa tập kịch bản thử vai cho Hạ Mộc, căn dặn cô: “Cẩn thận phỏng đoán những nét đặc thù của vai diễn, buổi sáng tám giờ thứ bảy, đến hội trường lớn tham gia thử vai.”
Một vở kịch quy mô lớn như vậy, nếu như đảm nhận vai chính là học sinh của mình, giáo viên dĩ nhiên cùng nở mặt nở mày.
Chủ nhiệm lớp rất có lòng tin đối với Hạ Mộc, ngược lại không phải bởi vì cô bé này hiển lộ thiên phú gì quá đặc biệt, chẳng qua là cảm thấy, nhất cử nhất động của Hạ Mộc, không hiểu sao lại có khí chất của cao đẳng Omega, điều này hiển nhiên sẽ làm cô có sức cạnh tranh cho vai Cố Sanh lúc nhỏ.
* * * *
Tan học về nhà, Hạ Mộc nhanh chóng đọc lướt qua kịch bản, đa số đều là những phân đoạn kinh điển quen thuộc.
Lúc thử vai, tổ phụ trách sẽ chọn một cảnh tùy ý, để cô biểu diễn tại hiện trường, cho nên cô phải tập luyện toàn bộ qua một lần.
Làm xong bài tập, Hạ Mộc tự nhốt mình trong phòng, bắt đầu luyện tập từ phân đoạn thứ nhất.
Bởi vì từ nhỏ đã tham dự qua không ít buổi diễn văn nghệ của trường học, nên cô không cần phải lo lắng sẽ bối rối lúc lên sân khấu, diễn xuất và lời thoại đều rất thoải mái tự nhiên.
Nhưng mà, cô nhìn vào gương cố gắng nhập vai, lại không được tự nhiên.
Trắc trở hơn so với trong tưởng tượng.
Hạ Mộc dừng lại, bình tâm tĩnh khí một lần nữa nghiên cứu nội dung kịch bản.
Đoạn thứ nhất, nói là sủng phi Cố Sanh lúc nhỏ xảy ra tranh chấp với tỷ tỷ cùng cha khác mẹ ở học đường.
Trong kịch bản, hai người hầu như không có tình cảm tỷ muội, nội dung đối thoại thoạt nhìn bình hòa, kì thực giấu diếm mỉa mai châm chọc.
Cả nội dung nhìn như đơn giản, nhưng lại rất khó diễn tả được nội tâm phức tạp của nhân vật.
Cố gắng hiển lộ sẽ có vẻ quá lố, nhưng nếu quá nội liễm lại bỏ lỡ khí thế lấy nhu thắng cương của Cố Sanh.
Loại tâm tình ẩn giấu thâm trầm này, rất khó nắm bắt.
Hơn nữa, trong kịch bản, tâm tình của nhân vật, Hạ Mộc gần như không cách nào nắm bắt được, bởi vì cô căn bản chưa từng trải qua cuộc sống mà hai chị em mâu thuẫn với nhau.
Nhìn thứ tỷ Cố Nhiêu tâm cơ thâm trầm trong kịch bản, lại nghĩ đến em gái dại dội cái gì cũng dám làm Hạ Đóa Đóa của mình, Hạ Mộc cảm thấy áp lực rất lớn.
Hạ Đóa Đóa nhà cô nếu như có một phần mười chỉ số thông minh của Cố Nhiêu trong kịch bản thì sẽ không đến mức chỉ chơi một ván Dota cũng bị đồng đội mắng đến khóc rống.
Xem ra, cô căn bản không có cách nào dùng kinh nghiệm trong cuộc sống của mình đến phỏng đoán tâm lý của nhân vật trong kịch bản này.
Hạ Mộc buông kịch bản, lên mạng tìm mấy quyển truyện ký về Cố Sanh, cuối cùng lựa chọn quyển Cố thị tự truyện, bắt đầu chăm chú nghiên cứu.
Vốn dĩ, cô chỉ là muốn phỏng đoán nội tâm của nhân vật này, nhưng vừa đọc, dĩ nhiên khiến cô rơi vào mê man.
Vị sủng phi Cố Sanh này thật ra rất khác biệt với hình tượng mà sử sách đã ghi lại.
Bất luận là chính sử hay là dã sử, thậm chí là trong tiểu thuyết hiện đại, hình tượng của Cố Sanh đều được lưỡng cực hóa.
Hoặc là đơn thuần hiền lành Tiểu Bạch Hoa, hoặc là Tiểu Hắc Hoa một bên câu dẫn nữ đế tương lai Cửu điện hạ, một bên dùng Nhị điện hạ làm 'lốp dự phòng'.
Trong lịch sử, hai vị Alpha tiếng tăm lừng lẫy này đồng thời theo đuổi một Omega, Cho đến ngày nay vẫn khiến nhiều người bóp cổ tay khó chịu.
Nếu nói vị sủng phi này không có tâm cơ gì, có ai tin?
Mà trong quyển tự truyện này,lại không quá quan tâm hình tượng của Cố Sanh là hắc hoa hay bạch hoa.
Tổng thể xem ra, nàng chỉ là một nữ tử bình thường.
Ở bối cảnh triều đại phong kiến, Cố Sanh không mang tính cách quá hoạt bát, mà có phần cổ quái, lại nhát gan sợ phiền phức, cho nên dù phải đứng giữa hai vị hoàng tước, nàng cũng không gây ra chuyện gì đáng nói.
Trong truyện, Cố Sanh thậm chí chưa từng giấu diếm chuyện bản thân thuở thiếu thời quả thật có tình cảm ngưỡng mộ đối với nhị điện hạ, sau đó, nàng đối với ghi chép về gia tộc của mình cũng vô cùng thẳng thắn.
Nàng căm hận Trầm di nương, thiếp thất của phụ thân, cũng căm hận thứ tỷ Cố Nhiêu một lòng muốn hãm hại mẫu tử nàng.
Có thể nhìn ra được, Cố Sanh trên thực tế là một người tâm tư đặc biệt nhạy cảm, sẽ khôn sẽ, cũng có chút tâm cơ, xem như là một người thông minh.
Nhưng lại không đủ thông minh để tự mình thoát khỏi khốn cảnh.
Đây là một chuyện rất tàn nhẫn, sự thông minh của nàng, có thể để cho nàng nhìn rõ nhân tâm đáng ghê tởm, rồi lại không đủ để khiến nàng nghĩ ra cách thoát khỏi những tổn thương kia.
Nàng không thể giống như một kẻ đần độn, vô tư vô lự ngồi chờ chết, lại phải thể xác và tinh thần dày vò, mở to mắt nhìn tuyệt vọng vùi lấp bản thân.
Cố Sanh cũng từng nỗ lực từ trong tay thứ tỷ đoạt lại sự sủng ái của phụ thân, nhưng lại thất bại.
Trong tự truyện, nàng thẳn thắn nói, phụ thân không làm chuyện gì quá đáng đối với nàng, chẳng qua là thiên vị thiếp thất, vô tâm trước khốn cảnh của mẹ con nàng, so với Trầm di nương, nàng càng thêm căm hận phụ thân của mình.
Bởi vì nàng thương hắn, cũng khát vọng có được tình thương của hắn, có kỳ vọng nên mới có thất vọng.
Nỗi cừu hận tích lũy thật lâu, khiến Cố Sanh sau khi gả vào hoàng thất lạnh lùng nhìn phụ thân cùng huynh trưởng bị lưu đày đi biên ải, cũng không hề ra tay cứu giúp.
Sau đó trong lúc tranh đấu, nàng mượn tay Cửu điện hạ, giam giữ Cố Nhiên cả đời.
Những kết cục đại khoái nhân tâm như thế này tràn đầy trong tiểu thuyết và phim truyền hình, nhưng trong tự truyện của Cố Sanh, lại tràn đầy bi thương cùng bất đắc dĩ, cầu mà không được.
Cố Sanh chịu khổ, cũng không có cách nào bởi vì báo thù thành công mà xem như chưa từng trải qua, bởi vì nàng không chỉ thiếu thông minh, hơn nữa lòng dạ cũng không đủ độc ác.
Từ đó về sau, Nhị điện hạ đã từng được Cố Sanh ngưỡng mộ dần dần bởi vì tranh quyền đoạt lợi giữa triều chính thất bại mà rơi vào vũng bùn, buông tha phẩm chất cao thượng vốn có, bắt đầu không từ thủ đoạn mà tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Khối Niết bàn duy nhất trong lòng Cố Sanh, cũng ô uế.
Cả trang truyện đây tuyệt vọng cùng đau khổ qua đi, rốt cuộc, Cửu điện hạ tên gọi Giang Trầm Nguyệt, nữ đế vang danh thiên cổ, giống như ánh nắng giữa mây mù, kéo Cố Sanh từ tuyệt vọng bất an ra ánh sáng!
Loại cảm giác an toàn cùng hạnh phúc đơn thuần, vô cùng hấp dẫn, khiến Hạ Mộc chìm đắm trong đó, thậm chí luyến tiếc lật sang trang kế tiếp, lo lắng ánh nắng của Cố Sanh lần nữa bị mây đen che khuất.
Rất đặc biệt là, nữ đế Giang Trầm Nguyệt trong tự truyện của Cố Sanh, không phải là loại người khí chất lăng thiên, đầy âm mưu quỷ kế nhưng trong chính sử, thậm chí bình thường biểu hiện có chút trì độn, không hiểu được những ám chỉ của Cố Sanh.
Cửu điện hạ có thể trong nháy mắt giải đáp mê cục ám sát phụ hoàng, cũng trời sinh am hiểu sâu sắc vụn tâm của bậc đế vương, có thể tứ lạng bạt thiên cân uy hiếp tham quan ô lại, lại vĩnh viễn không hiểu tiểu thư đồng của mình vì sao bỗng nhiên không vui.
Lúc này Giang Trầm Nguyệt còn chưa đăng cơ, vẫn chỉ là Cửu điện hạ mười lăm mười sáu tuổi, tính tình trẻ con, nghịch ngợm hiếu động, miệng lưỡi sắc bén, thích trêu cợt người khác, rất ưa sĩ diện rồi lại thường xuyên làm chuyện ngu xuẩn trước mặt Cố Sanh.
Như vậy thật sự quá tương phản với hình tượng nữ đế tà mị cao ngạo, tâm tư thâm trầm trong tưởng tượng của Hạ Mộc!
Hạ Mộc càng xem càng bị cuốn hút, thậm chí quên mất phải phỏng đoán nội tâm nhân vật, cô bắt đầu dùng khuôn mặt Giang Vũ thay thế Giang Trầm Nguyệt, nhất thời đầy mắt hoa đào, ngây ngô nhếch miệng cười.
Toàn bộ tình đặt vào quyển tự truyện, Hạ Mộc lãng phí hai buổi tối thời gian tập luyện, trong lòng vô cùng xấu hổ lo sợ không yên.
Nhưng mà, lại một lần nữa đứng ở trước gương, bắt đầu diễn dịch một phân đoạn trong kịch bản, cô bị biểu hiện của mình làm chấn kinh rồi.
Có một loại cảm giác như được đả thông hai mạch nhâm đốc.
Cô dĩ nhiên có thể không cần tốn nhiều sức, chân thật vùi đầu vào kịch bản mà vẫn nắm bắt được tâm tình của Cố Sanh.
* * * *
Buổi sáng thứ bảy, tám giờ kém hai mươi, Hạ Mộc liền sớm chạy tới hội trường, nhưng vẫn có những người đến sớm hơn cô.
Buổi thử vài này là nhằm vào vai Cố Sanh lúc nhỏ, trình diện đều là nữ học sinh tuổi mười ba mười bốn, có những thiếu nữ trang điểm rất đậm, không phù hợp với gương mặt còn mang nét ngây thơ.
Sau khi ứng viên đến đông đủ, ước chừng có trên dưới một trăm người, Hạ Mộc đảo mắt nhìn qua một vòng, tìm kiếm những đối thủ cạnh tranh của mình.
Cô gái ngồi ở hàng ghế cuối cùng của khu vực hội trường, mặc một chiếc váy dài xanh lá cây thanh lịch, gương mặt tú lệ, hàng mi dài, đôi mắt đen láy quang trạch rạng rỡ, tướng mạo tương đối thanh thuần.
Hàng thứ tư và hàng thứ năm cũng có những thiếu nữ tướng mạo thập phần thu hút, hiện nay không biết diễn xuất của bọn họ ra sao, nên chỉ có thể nhìn vẻ ngoài để phán đoán.
Bị Hạ Mộc thêm vào danh sách đối thủ cạnh tranh, tổng cộng chỉ có ba người này.
Một người trong đó mặc váy đỏ kiểu bánh đậu, tướng mạo vô cùng xuất chúng, mái tóc dài nâu thẳng xỏa trên vai, mắt xếch thâm thúy, có cổ khí chất lãnh diễm khó diễn tả bằng lời.
Hạ Mộc vừa vào hội trường, ánh mắt của các thiếu nữ liền tập trung trên người cô, vẻ nguy cơ trong mắt khó mà che giấu.
Về phần nguyên nhân, Hạ Mộc tự mình hiểu rõ, ba người kia thu hút ánh mắt với thẩm mỹ quan bất đồng, có thể đều sẽ vượt qua cô, nhưng đáng tiếc, bọn họ đều là Alpha.
Tuy rằng còn chưa trưởng thành, nhưng kích thích tố tuyến sinh dục bất đồng vẫn sẽ làm cho bọn họ có chút khác biệt với Omega, là về mặt khí chất.
Làm một Omega chân chính, Hạ Mộc có ưu thế vô hình về mặt khí chất, hơn nữa cô có lòng tin đến diễn dịch nhân vật Cố Sanh, tâm tình dĩ nhiên là vô cùng bình tĩnh.
Không bao lâu, ban giám khảo vào bàn, các ứng viên dựa theo số báo danh mà lên sân khấu.
Hạ Mộc bắt trúng số bốn mươi bốn, dần dần có chút khẩn trương, đầu óc luôn nhịn không được toát ra dự cảm bất hảo.
Sơ tuyển tiết tấu rất nhanh, giám khảo chọn người cũng rất lưu loát.
Những tuyển thủ không có khả năng diễn xuất đáng nói chưa thoại được ba câu liền bị gọi dừng, cho người kế tiếp lên diễn.
Cô gái mặc váy xanh lá cây số thứ hai mươi sáu lên sân khấu.
Có lẽ các giám khảo rất coi trọng giá trị nhan sắc, nên đồng loạt đồng loạt ngẩng đầu, thần sắc cũng trịnh trọng hơn so với đánh giá những ứng viên khác rất nhiều.
Cô gái kia tổng cộng diễn thử ba phân đoạn, giám khảo mới để nàng rời khỏi sân khấu, lúc cúi đầu ghi chép, biểu tình tựa hồ hết sức hài lòng.
Hạ Mộc vẫn bình tĩnh không gợn sóng, diễn xuất của cô gái váy xanh cũng không xuất chúng, chỉ có thể xem như không vấp váp mà thôi.
Sự hiểu biết của nàng đối với vai diễn lúc này, cũng chính là loại cảm giác không được tự nhiên như Hạ Mộc lúc đầu.
Ước chừng qua một giờ, cô gái váy đỏ tướng mạo đặc biệt xuất chúng kia lên sân khấu, vừa vặn trước Hạ Mộc một số.
Bất đồng là, lần này giám khảo lại không tỏ vẻ đặc biệt hứng thú đối với tiểu mỹ nhân này, thái độ bình thường mà chọn cho nàng một phân đoạn.
Cô gái váy đỏ biểu diễn rất nhập tâm, có thể nói là tốt hơn nhiều so với cô gái váy xanh, nhưng mà, ngoài dự liệu của Hạ Mộc, nàng chỉ diễn một đoạn, giám khảo liền lịch sự mời nàng xuống sân khấu.
Việc này khiến Hạ Mộc nhất thời căng thẳng cả người.
Xảy ra chuyện gì?
Đám giám khảo này tại sao không dựa theo thực lực đối đãi ứng viên?
Buổi thử vai này có gì kỳ hoặc không?
Giám khảo có phải đã có danh sách ứng viên nội bộ trước rồi không?
Vô số ý tưởng khiến Hạ Mộc điên cuồng mọc ra, đúng lúc này, giọng nói to rõ thân thiết của người hướng dẫn vang lên: “Mời ứng viên số bốn mươi bốn lên sân khấu.”
Hạ Mộc giật mình, sắc mặt trắng bệch, lãnh tĩnh vốn có đều bị thổi tan, cô đứng lên, suýt nữa cùng tay cùng chân mà tiến lên phía trước.