Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 73: Chương 73




Nhưng, đau xót quyển sách <Lặn nước chỉ nam nhập môn> vẫn chưa hoàn toàn khép lại, Đoạn Tử Đồng thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm Hạ Mộc, nỗ lực xem thấu động cơ của con mèo ngốc.

Ngay thời khắc chỉ mành treo chuông, Đại Nha một cánh tay nắm lấy vai của Đoạn Tử Đồng, trả lời như đinh đóng cột: “Không rảnh a! Buổi tối bọn ta còn phải tham thảo vấn đề học tập!”

Nhìn thấy đôi tử đồng đằng đằng sát khí nghiêng đầu nhìn qua, Đại Nha vội vàng kéo Đoạn Tử Đồng sang một bên, nhỏ giọng căn dặn: “Không thể đi a Quyển Quyển! Omega sống một mình lại dám mời ngươi buổi tối đến chỗ của mình, không chừng chính là có ý nghĩ đó!”

Đoạn Tử Đồng dùng mắt cá chết nhìn về phía hắn: “Ngươi sợ nàng chiếm tiện nghi ta? Ta không sợ.” “Ta là vì muốn tốt cho ngươi!” Đại Nha tễ mi lộng nhãn: “Người ta nhất định là không biết chủng tộc các ngươi vỡ lòng muộn, ngươi đến rồi có khả năng không? Lại không thể tiêu ký nàng.”

Có khả năng sao? Đoạn Tử Đồng không chút dự định che giấu ý đồ của bản thân: “Ta chưa từng hôn omega.”

“Nhỏ không nhịn không thành việc lớn.” Đại Nha lộ ra biểu tình bí hiểm kinh nghiệm phong phú: “Cảm giác lần đầu tiên đặc biệt quan trọng, omega sẽ dán nhãn cho ngươi, 'rất tuyệt', 'tạm được', 'bình thường', 'kỹ thuật kém cõi', ngươi nếu như đi rồi lại chị hôn nhẹ ôm một cái, sẽ nhận về nhãn hiệu 'kém trí', không có cơ hội lần sau nữa, hiểu không? Phải một kích giết chết!”

Nghe ra rất có đạo lý, Trứng Cuốn điện hạ có chút nghi hoặc hỏi Đại Nha: “Ngươi không phải xử nam sao? Làm sao biết những việc này?”

Đại Nha: “...”

Chính cái gọi là đánh người không đánh mặt, mắng chửi người không nhắm ngay điểm yếu, lòng tự trọng của Đại Nha bị đả kích, hờn dỗi xoay mặt đi: “Ta nói cũng đã nói hết, có nghe hay không là tùy ngươi!”

Hạ Mộc vẻ mặt nhìn kỹ hai alpha đang châu đầu ghé tai, trực giác hai người này đang có ý xấu gì đó.

Cô muốn huấn luyện cho điện hạ dùng cánh duy trì cân đối dưới nước, đúng lúc sân sau nơi cô ở, có một bể bơi siêu lớn, luyện tập rất thuận tiện.

Chỉ có thời gian hai tháng, cô phải nắm chặt tất cả thời gian sau khi học xong theo Đoạn Tử Đồng luyện tập.

“Quyển Quyển?” Hạ Mộc khó có được lộ ra vẻ mặt chờ mong: “Đêm nay thực sự không rảnh sao?”

Dường như có thể cảm giác được sự chờ đợi của con mèo ngốc, khóe môi của Trứng Cuốn điện hạ nhịn không được mà đắc ý cong lên.

Nhưng nghĩ đến nhãn 'kém trí', điện hạ vẫn kiềm chế lòng hiếu kỳ đối với lĩnh vực bản thân không biết, tự tin uyển chuyện cự tuyệt: “Rất nhanh sẽ có thời gian.”

Hạ Mộc buồn bực một mình trở lại nơi ở, từ trong máy vi tính kiểm tra lịch học từ hôm nay đến cuối tuần.

Chỉ có một tiết học lặn.

Lật xem về sau, gần như mỗi cuối tuần đều chỉ có hai lần huấn luyện lặn nước, nói cách khác, trong vòng hai tháng, điện hạ tổng cộng cũng chỉ có mười lần cơ hội huấn luyện lặn nước!

Càng xem càng hoảng hốt, Hạ Mộc căm giận tắt máy vi tính đi xuống lầu, thay một bộ đồ lặn, một mình xuống bể bơi luyện tập, nỗ lực hòa hoãn cảm giác lo lắng trong lòng.

Hùng ấu tể kia! Cư nhiên không chịu đến cùng cô tăng cường luyện tập!

Không thể vô cớ lãng phí thời gian cuối tuần, sáng sớm hôm sau, Hạ Mộc liền gọi vào số học viên của Đoạn Tử Đồng.

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn: “Alo?” Xem ra điện hạ là còn không tỉnh ngủ.

“Quyển Quyển, bảy giờ rồi, mau rời giường đi.”

“Hiện tại là cuối tuần.”

“Cuối tuần vừa vặn có thời gian luyện tập lặn nước, chúng ta đến bờ biển phía tây tập luyện đi.”

“Không.”

Đoạn Tử Đồng đối với môn lặn vô cùng phản cảm, Hạ Mộc tận tình khuyên bảo: “Điện hạ, thành tích môn lặn của ngươi luôn kéo chân sau, không thể luôn trốn tránh luyện tập.”

Đoạn Tử Đồng: “0 điểm đủ nửa năm, là có thể dùng hình người tham gia huấn luyện.”

Hạ Mộc: “...”

Nhưng cô chờ không được nửa năm!

“ Giáo sư nói, Địch Hách Lạp chỉ có dùng thú hình, mới có thể phát huy sức chiến đấu lớn nhất.”

“ Cánh tay ngắn.”

“Ngươi có đôi cánh và chi sau cường tráng.”

“Không có cách nào khác duy trì cân đối.”

Hùng ấu tể có chấp! Quả thực nước đổ không vào!

Hạ Mộc rùng mình, lợi dụng thói hư tật xấu của toàn bộ alpha trên thế giới, thấp giọng ra đòn sát thủ: “Ta mang đến mấy bộ đồ bơi, hiện tại lần đầu mặc thử xuống biển, cũng không biết có hợp với dáng người không, muốn mời ngươi xem thử.”

Trứng Cuốn điện hạ nhất thời dốc lòng cầu học: “Vậy chúng ta gặp ở bờ biển phía Tây.”

Nhiều lần trắc trở, Hạ Mộc cuối cùng dựa vào một bộ đồ bơi một mảnh, khơi dậy hứng thú của điện hạ đối với việc lặn.

Tìm một bờ biển yên tĩnh, Hạ Mộc vốn dĩ vẫn lo lắng Đoạn Tử Đồng tìm không được cô, không nghĩ tới mới vừa đứng yên, đỉnh đầu đã truyền đến tiếng xé gió bén nhọn.

Ngẩng đầu, cô nhìn thấy điện hạ 'hiếu học' từ trên cao đáp xuống, giống như nhắm vào con mồi, khẩn cấp đứng trước mặt cô, đôi tử đồng uy nghiêm mà quan sát... Áo tắm bó sát như ẩn như hiện dưới áo khoác chống nắng của cô.

Đôi cánh phía sau cũng không thu hồi, rục rịch muốn vây lấy cô.

Hạ Mộc sợ hãi lui về phía sau một ước, tuy rằng biết ấu tể trước mắt vẫn chưa vỡ lòng, nhưng mỗi lần đơn độc ở chung, cô vẫn là có chút cảm giác bất an.

“Hiện tại huấn luyện dùng hai cánh duy trì cân đối trước.”

Hạ Mộc cởi áo khoác, lộ ra tư thái lả lướt, bước nhanh đi vào trong nước.

Trứng Cuốn điện hạ phá lệ phối hợp lập tức hóa thành trứng đà điểu to lớn, theo Hạ Mộc đi xuống dưới biển, để lại những dấu chân thật sâu trên bãi cát.

Thân thể của Địch Hách Lạp thực sự là quá nặng rồi.

Hạ Mộc quay đầu nhìn dấu chân in sâu dưới tầng nước biển trong xanh một chút, có chút không dậy nổi lòng tin.

Bởi vì không có những trợ lý huấn luyện khác, hai người không dám đi quá xa, chỉ ở ngay khu vực nước tương đối cạn bắt đầu huấn luyện.

So với thể trọng của Địch Hách Lạp ở thể hình, lực chống đỡ của Hạ Mộc cực kỳ bé nhỏ, cô chỉ có thể ở lúc ấu tể chân không chấm đất, đầu không nâng dậy nổi, cố sức đẩy thân thể của điện hạ vào khu vực nước cạn.

Vị giáo sư sinh vật học kia cũng không nói gì sai, lượng hô hấp của Địch Hách Lạp thực sự rất lớn.

Vài lần huấn luyện, Hạ Mộc phát hiện, cho dù đầu của điện hạ ngâm ở trong nước thật lâu không nâng lên, cũng sẽ không sặc nước.

“Quyển Quyển, ngươi tạm thời không nên duỗi chân, dưới nước thử dang rộng hai cánh, sau đó đồng thời dùng sức vỗ xuống phía dưới.”

Hạ Mộc phân biệt đem trọng điểm đặt ở đôi cánh và chi sau, sau khi thử mấy mươi lần, hiệu quả tuy rằng không rõ rệt nhưng tỷ lệ điện hạ đã thành công trồi lên mặt nước trở nên cao hơn.

Hạ Mộc bắt được một điểm quan trọng –

Phải duy trì trở lực hai bên cánh bằng nhau, một khi một bên cánh nâng lên khỏi mặc nước, thân thể sẽ lập tức mất đi trọng tâm.

Hạ Mộc lại có lòng tin, chí ít, cô tựa hồ bắt được một bí quyết.

Trong lòng mơ hồ cảm thấy bí quyết này có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa, rồi lại nhất thời nghĩ không ra manh mối.

Bất tri bất giác đã sắp tới buổi trưa, trứng đà điểu ngâm ở trong nước phun ra vài tầng bọt khí, Hạ Mộc lo lắng nàng bị sặc nước vội vã ôm đầu nàng đẩy về phía nước cạn.

Đúng lúc này, bắp chân của chân trái đột nhiên co rút, một cổ cảm giác đau đớn thấu tim lan tỏa khắp thân thể!

“A ngô...” Hạ Mộc vừa muốn kêu đau, thân thể mất đi cân đối đã chìm vào trong nước!

Nước tràn vào múi miệng, chân trái rút gân đau đến nửa nửa trái của cô đều mất đi tri giác!

Cô ở dưới nước không cách nào kêu cứu, đầu của ấu tể vẫn ngâm ở trong nước, hết sức chuyên chú vỗ hai cánh...

Quyển Quyển! Quyển Quyển!

Hạ Mộc phát không ra âm thanh, dùng ngón tay cố sức bấm vào cổ điện hạ, nhưng không cách nào thu hút sự chú ý của đối phương.

Địch Hách Lạp ở thú hình cho dù không ra vảy, biểu bì cũng quá cứng rắn, căn bản không có cách nào phát hiện lực đạo trên ngón tay Hạ Mộc thay đổi.

Ục ục ục ục...

Trong lỗ tai cái lỗ tai ong ong một mảnh, hai tay ra sức đè lại thân thể của điện hạ, muốn mượn lực trồi lên mặt nước, lại phát hiện sau khi sặc nước thân thể thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, hoàn toàn không thể dùng sức, chân phải vốn dĩ còn đang hoạt động cũng dần dần không có động tĩnh.

Quyển Quyển...

Cô tuyệt vọng nhìn chằm chằm Đoạn Tử Đồng, thân thể dần dần mất đi tri giác, cánh tay bám trên người điện hạ hoàn toàn mất đi sức lực, chậm rãi buông ra, dần dàn chìm xuống –

Trước khi mất đi ý thức, cuối cùng thấy ấu tể kia ở trong nước ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía cô, sau đó cả người chấn động, trong nháy mắt biến trở lại hình người, mở hai tay, bơi về phía cô.

Choáng váng ngắn ngủi đi qua, Hạ Mộc tỉnh lại trong ho khan, cảm giác bụng bị người nhấn xuống một cái, lại nôn ra một ngụm nước biển mặn đắng.

“Khụ...Khụ khụ!” Hạ Mộc mở mắt ra –

Đoạn Tử Đồng đang quỳ gối bên cạnh cô, tóc quăn ướt đẫm dán trên gương mặt, sáng sớm đi gấp, điện hạ không mặc đồ bơi, áo sơmi trắng đơn bạc và quần short dán chặt thân thể, mơ hồ hiển lộ ra cơ bụng rắn chắc.

Hạ Mộc vẫn chưa hoãn thần, bụng đã bị ngươi kia ấn mạnh một cái!

“A...Khụ! Khụ khụ khụ...” Hạ Mộc suýt nữa lần thứ hai đau đến ngất đi.

Người này hạ thủ thực sự là không biết nặng nhẹ, nếu không phải cô xương cốt mềm dẻo, xương sườn phỏng chừng đều có thể bị ấn gãy vài cây!

Đoạn Tử Đồng khóe mắt phát hiện Hạ Mộc mở mắt ra, vội vàng khom người, giống như xách một con gà, một tay kéo cô vào trong lòng, đầy mặt sợ hãi lay động vai cô: “Tỉnh, tỉnh? Tỉnh! Ta, chúng ta đi bệnh viện...”

Đoạn Tử Đồng hiển nhiên là bị dọa đến không nhẹ, hoang mang lo sợ ôm lấy Hạ Mộc, chuẩn bị bay trở về doanh trại huấn luyện.

Hạ Mộc được ôm lấy thắt lưng và đầu gối bế bổng lên, mắt thấy đôi cánh từ phía sau lưng của điện hạ vươn ra, cô lập tức nhớ đến khoảnh khắc kinh hồn lúc nhỏ khi bị hùng ấu tể mang lên trời...

“Không! Không nên!” Hạ Mộc ra sức giãy dụa, cô hiện tại vốn là đầu óc choáng váng, đã chịu không nổi cảm giác kích thích như 'tàu lượn siêu tốc' nữa rồi!

Cuống quít ngăn cản điện hạ cất cánh: “Ta... Ta không sao, chỉ là sặc nước, nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe lại, không.. Không nên cử động, điện hạ, ta rất khó chịu....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.