Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 94: Chương 94




Lúc ăn cơm xong, cả nhà ngồi trước bàn, Trầm a di dùng đôi mắt khóc đến sưng đỏ nhìn chằm chằm Hạ Mộc và Hạ Đóa Đóa, nhìn chung lộ ra chút thần sắc vui mừng.

Trong miệng nàng lẩm bẩm 'đều trở thành đại cô nương rồi' các loại, quay đầu căn dặn Ngao Cốc, mang quà của các nàng đến, tặng cho hai chị em Hạ gia.

“Mua quà cái gì?” Tô Ngữ Mạt bất mãn trách cứ: “Chúng ta có cái gì phải khách sáo! Được rồi, ngươi và nữ nhi hiện tại đang ở đâu?”

Trầm a di cười khổ trả lời: “Bọn họ an bài cho bọn ta đến ở ký túc xá, bên trong rất nhiều người bị tình nghi, ta không muốn để hài tử ở loại chỗ đó, cho nên tạm thời tìm một khách sạn, dự định mấy ngày nữa sẽ đi tìm thuê một căn nhà.”

“Không cần như vậy.” Tô Ngữ Mạt nhìn Ngao Cốc, ôn giọng nói: “Ngươi lúc nhỏ cũng thường đến nhà a di qua đêm, hiện tại cũng ở nhà chúng ta đi, ngủ phòng của Đóa Đóa, để hai tỷ muội các nàng ngủ một phòng.”

“Khụ...” Hạ Thụy An cúi đầu ho khan một tiếng, dùng khóe mắt liếc nhìn thê tử, ý bảo nàng không nên tự ra chủ trương.

Hai vợ chồng trước khi kết hôn chính là cộng sự ăn ý nhất, chút mờ ám này của hắn thoát không khỏi đôi mắt của Tô Ngữ Mạt, dĩ nhiên có thể hiểu ý.

Tô Ngữ Mạt hiển nhiên không vui trước sự ngăn cản của chồng, dùng ánh mắt 'ngươi có ý kiến sao' trừng Hạ Thụy An.

Trầm a di vội vàng từ chối: “Không phiền các ngươi! Bọn ta đã ở trên báo tìm được vài căn nhà, giá cả cũng vừa phải, ngày mai phải đi xem một chút.”

“Không cần! Không phiền, thật vất vả gặp nhau một lần, ta luyến tiếc cho ngươi đi.”

Tô Ngữ Mạt cố ý muốn giữ mẹ con Ngao gia lại, dù sao Ngao Hằng lúc trước là anh em quan hệ thân thiết với nàng và chồng nàng, chút việc này, về tình về lý đều nên giúp đỡ một chút.

Hạ Thụy An thần sắc khó xử, vài lần nháy mắt khiến thê tử đến phòng bếp nói chuyện riêng nhưng đều bị ánh mắt sắc như dao trừng trở lại, không thể làm gì khác hơn là thẳng thắn giải thích: “Ta cảm thấy như thế không thích hợp.”

Tô Ngữ Mạt kinh ngạc nhìn về phía hắn, con gấu mèo này, bình thường cũng không dám công nhiên đối kháng nàng, lúc này cư nhiên ở trước mặt người khác bác bỏ đề nghị của nàng!

Hạ Thụy An tự động bỏ qua ánh mắt như dao của thê tử, nhìn Trầm Tiểu Ngọc chăm chú giải thích: “Chị dâu, ta biết các ngươi hiện tại rất khó khăn, chuyện tìm nhà ở không bằng cứ giao cho ta, ở cùng một chỗ sợ là không thích hợp, dễ khiến cho người khác hoài nghi, ngươi cũng biết đám đầu heo CGA.

Vụ án này, chúng ta dù sao vẫn chưa rửa sạch tội danh, tuy nói thanh giả tự thanh, nhưng vẫn không cần phải cố ý làm những chuyện khiến người khác hoài nghi.”

Tô Ngữ Mạt chau mày, nhịn không được lại trừng chồng mình.

Ngao gia khó khăn không sai, nhưng Hạ gia bọn họ cũng không dư giả a!

Làm việc bán sống bán chết, chỉ đủ trả nợ mỗi tháng, ăn uống đều là từ trong hàm răng tiết kiệm xuống, nào có tiền gánh chịu tiền thuê nhà ở đế đô? Thuê chỗ quá nhỏ lại khó xử.

Hạ Thụy An nhìn ra được lo lắng của thê tử, thuận thế quay đầu nhìn về phía Hạ Mộc, hỏi: “Được rồi, căn nhà trọ kia của ngươi hình như vẫn còn kỳ hạn gần một năm...”

“Ba!” Hạ Mộc lập tức cắt đứt tính toán nhỏ nhặt của hắn, cấp thiết nhỏ giọng giải thích: “Ta mới không muốn tham chút tiện nghi này của hắn...”

Hạ Mộc đã sớm hạ quyết tâm thế bất lưỡng lập cùng quốc vương, tình nguyện để nhà trọ kia bỏ trống một năm, cũng không có khả năng tiếp nhận nhân tình của quốc vương!

Đây là vấn đề nguyên tắc!

“Thực sự không thể các ngươi, bọn ta có quyết định của chính mình.” Trầm a di cầm lấy chiếc đũa: “Chúng ta mau ăn đi, thức ăn cũng sắp nguội rồi, nhiều năm không niếm qua tay nghề của lão Hạ rồi.”

Hạ Đóa Đóa ở một bên chờ mòn cả mắt, vô cùng cảm kích nhìn về phía Trầm a di, bụng của nàng đã kêu đến sắp soạn thành một bản hòa âm.

Sau khi ăn cơm, cuộc tranh chấp này vẫn không đình chỉ.

Tô Ngữ Mạt và chồng cò kè mặc cả, cuối cùng quyết định, trước tiên giữ mẹ con Ngao gia ở lại trong nhà, đợi khi tìm được nhà trọ thích hợp, sẽ để các nàng dọn ra ngoài.

Vì vậy, cả nhà thêm hai vị khác.

Trầm a di ở phòng khách, Ngao Cốc ở tại phòng ngủ của Hạ Đóa Đóa.

Hạ Đóa Đóa vì thế rất không thoải mái.

Trên thực tế, tỷ muội Hạ gia từ nhỏ cùng Ngao Cốc đã không mấy hợp nhau.

Ngao Cốc người này, tựa như một khối đá cứng ủ mãi không ấm, vĩnh viễn là dáng vẻ cự người thiên lý, hơn nữa đặc biệt xoi mói!

Là loại xoi mói vô cùng hà khắc!

Tỷ như giờ phút này, buổi tối mười một giờ bốn mươi hai phút.

Ngao Cốc còn đang liều mạng lau lau.

Lau sàn nhà phòng Hạ Đóa Đóa!

Lực đạo đó, giống như hai mươi năm qua Hạ Đóa Đóa đều là ở trong phòng tùy chỗ đại tiểu tiện, dơ bẩn không chịu nổi.

“Nàng lau đến mỗi một cây dầm trên sàn nhà phòng ta đều lau lên!” Hạ Đóa Đóa sắp bạo phát, điên cuồng lay động Hạ Mộc, dường như muốn từ đỉnh đầu cô rung ra một cây cỏ may mắn.

“Vậy ngươi đi bảo nàng đừng lau nữa! Rung ta có ích lợi gì!” Hạ Mộc đè lại khuôn mặt béo của muội muội: “Bỏ đi thôi! Đêm nay ngươi ngủ sưới sàn! Ta không muốn ngủ cùng ngươi!”

“Ngươi theo ta cùng đi tìm nàng!” Hạ Đóa Đóa chết sống không chịu buông tay: “Ngươi không cảm thấy để ta đi một mình là rất nguy hiểm sao? Tên kia dường như có thể giết ta bất cứ lúc nào, sau đó kéo xác đi chôn!”

“Đừng lo lắng lung tung nữa!” Hạ Mộc trợn trắng mắt: “Chúng ta nào có cái túi nào lớn đến có thể chứa được ngươi?”

“Hạ Mộc!!!” Hạ Đóa Đóa thực sự muốn xù lông!

Bất đắc dĩ, Hạ Mộc vẫn theo muội muội xui xẻo nhà mình, cùng nhau gõ cửa phòng Ngao Cốc.

Sàn nhà bằng gỗ được lau chùi trơn bóng như mới, sáng đến làm người ta hoài nghi đây là gạch men sứ giả gỗ.

“Có việc sao?” Ngao Cốc không quay đầu lại nhìn hai tỷ muội, hãy còn quỳ gối bên giường, chà xát sàn nhà: “Vào đi.”

Hai tỷ muội nhìn sàn nhà trơn bóng, không dám đặt chân, sạch sẽ đến mức này, sẽ làm người ta có cảm giác bản thân là nguyên nhân gây ô nhiễm.

Hạ Đóa Đóa cắn răng một cái, rốt cuộc vẫn điểm chân đi vào phòng, Hạ Mộc theo vào.

Hai người vừa mới chuẩn bị ngồi xuống sô pha cạnh bàn trà, Ngao Cốc đã bỗng nhiên búng ta một cái: “Chờ một chút!”

Hạ Mộc và Hạ Đóa Đóa giống như bị nhấn nút tạm dừng, cái mông cách sô pha nửa thước, dừng lại.

Kinh sợ nhìn về phía Ngao Cốc: “Sao... Làm sao vậy?”

Ngao Cốc đứng lên, lập tức mở rưng hành lý của bản thân, từ bên trong xuất ra một cuộc giấy thấm dầu dùng trong nhà bếp, xé xuống một mảnh lớn, bước nhanh đến trước mặt hai người, dùng giấy kê dưới mông Hạ Đóa Đóa, lúc này mới thoả mãn 'ấn nút tiếp tục phát', nói: “Được rồi, ngồi đi.”

Hạ Đóa Đóa: “...”

Đây là sợ nàng ô nhiễm sô pha sao?

Hạ Mộc vẫn duy trì tư thế cũ, chờ Ngao Cốc vội tới đến lót 'tã' cho cô.

Nhưng Ngao Cốc chỉ liếc nhìn cô một cái, nói câu một cầu làm cho người ta ấm lòng.

“Ngươi có thể trực tiếp ngồi xuống.”

Hạ Mộc: “...”

Đối đãi khác biệt như vậy, khiến lập trường của Hạ Mộc trở nên không kiên định, sức chiến đấu của hai tỷ muội bị phân tán, phản kháng cuối cùng dùng thất bại làm kết thúc.

Hạ Đóa Đóa và Ngao Cốc kết thành ân oán, cả nhà gà bay chó sủa.

Cũng may Hạ Mộc khôi phục thực tập, phần lớn thời gian cũng không ở nhà.

Đến cuối năm, trước khi cảnh cục bình xét kết quả làm việc, Hạ Mộc nhận được một lá cờ khen thưởng.

Đây là cờ thưởng đoàn phim Hải Ngạn Tảng Sáng đưa tới cảnh cục, do Đậu Giai Văn mang theo trợ lý tự mình đến cửa.

Ngày thứ hai, sự tình đã bị phóng viên công bố trước truyền thông.

Trên Weibo đủ loại suy đoán, rất nhiều người cho rằng, Hạ Mộc chính là cảnh sát CGA cứu nữ diễn viên từ trong tay hải tặc.

Trong lúc nhất thời, Hạ Mộc thành đại anh hùng, trong cục danh tiếng độc nhất vô nhị, hơn nữa trước đó phá một vụ án lớn, ánh mắt các đồng sự nhìn cô, cũng mang theo ý hâm mộ cô 'tiền đồ vô lượng'.

Chuyện này, vốn dĩ được cho là có tích cực ảnh hưởng đối với sự nghiệp của cô, nhưng sự tình cũng không dừng ở đây, ngược lại bắt đầu phát triển theo chiều hướng bất lợi.

Cư dân mạng hiếu kỳ, Hạ Mộc vì sao có thể đến Ba Lan Đảo du lịch?

Đa số người suy đoán cô phải đi chấp hành nhiệm vụ, nhưng điều này cũng không thể câu dẫn ra hứng thú của dân chúng, nhiệt độ của đề tài này rất nhanh biến mất.

Nhưng không đến hai ngày, một bài viết kinh người bùng nổ trên mạng.

Hạ Mộc chính là người diễn vai Cố Sanh lúc nhỏ trong vở kịch lịch sử của học viên quân đội chín năm trước!

Bài viết này thoạt nhìn không có gì mới mẻ, nhiều lắm là cư dân mạng ký ức tương đối tốt khen ngợi Hạ Mộc năm đó diễn xuất rất tốt.

Nhưng, càng nhiều người nhớ kỹ, người diễn vai nữ đế lúc nhỏ, chính là vương trữ!

Có một loại hắc động gọi là sự tưởng tượng của cư dân mạng, các loại suy đoán vô cùng kì diệu nối gót kéo đến.

Suy đoán hàng đầu, là Hạ Mộc lúc nhỏ cũng đã kết giao với tiểu vương trữ, sau đó ở trên đảo bầu bạn chín năm...

Dĩ nhiên, suy đoán này rất nhanh bị những bạn học của cô ở đại học quân đội bác bỏ – Hạ Mộc một mực đi học, chỉ có thời gian thực tập mới rời đi mấy tháng.

Tài khoản Weibo Hạ Mộc Hạ Mộc cũng bị kẻ khác đào ra, trong tám năm trước kia cô rãnh rỗi thích bài viết của vương hậu và những hoạt động trong quá khứ đều bị vạch trần....

Hành vị của kẻ si tình này, trong nháy mắt bị cư dân mạng xây dựng thành cực độ mê muội vương trữ.

Si tình đến cùng, yên lặng chờ đợi tám năm, cuối cùng cảm động vương trữ, chính là loại tình tiết cẩu huyết này.

Đây là Hạ Mộc lần đầu tiên cảm thụ được chỗ đáng sợ của việc 'gặp may', Weibo của cô chỉ trong một đêm tăng hơn mười vạn người theo dõi, chiều nào tan sở cũng sẽ bị một đám phóng viên vây quanh.

Về đến nhà, tựa như mới vừa đánh trận xong, đầu tóc rối tung, quần áo không chỉnh, xương gò má còn có lúc bị máy ảnh đụng đến ứ xanh.

Ba mẹ và Trầm a di cũng rất kinh ngạc, nhưng thấy cô không muốn nhiều lời, cũng không hỏi đến.

Một tuần trôi qua, nhiệt độ chỉ tăng không giảm.

Mùa đông khắc nghiệt, Hạ Mộc dùng khăn quàng cổ bao lấy toàn bộ đầu, dùng kính râm che khuất đôi mắt, nhưng mà mới vừa đi ra khỏi cảnh cục, đã bị nhìn thấu 'ngụy trang'.

Đây dù sao cũng là địa bàn của CGA, mấy đồng sự của Hạ Mộc rất có nghĩa khí, vây quanh cô, một đường hộ tống đến trạm xe bus.

Điền Văn San bình thường uyển chuyển hàm xúc ngay cả súng cũng rút ra thị uy, nhìn chung hù dọa lui một nhóm ký giả.

Đáng tiếc ký giả sợ đến lui lại, nhưng không dọa được chó săn.

Hạ Mộc mới vừa xuống khỏi xe bus, một chiếc xe đuổi theo sát ở phía sau, từ trên xe đột nhiên tuông ra một đống người, không chút khách khí vây quanh cô!

“Hạ tiểu thư, có thể kể một chút về cuộc sống của ngài cùng điện hạ ở trên đảo không?”

“Có người đăng ảnh lúc ngài còn ở trường học, so với hiện tại gầy hơn một ít, là ở trên đảo tăng cân sao?”

“Điện hạ đối với sự thay đổi thể hình của ngài có ý kiến gì không?”

Trong lúc xô đẩy Hạ Mộc bỗng nhiên dừng lại, dùng ánh mắt u oán nhìn về phía người vừa đặt câu hỏi.

Paparazi kia bị cô trừng đến lui lại một bước, dĩ nhiên không dám lặp lại câu hỏi vừa rồi.

Hạ Mộc vốn dĩ dự định trầm mặc, đợi sự việc lắng xuống, nhưng lúc này lại không thể nhịn được nữa mà hỏi ngược lại: “Ta béo một chút thì làm sao vậy? Béo phạm pháp sao? Vì sao phải quan tâm cái nhìn của người khác?”

Phóng viên vội vã an ủi: “Ta không phải nói ngài béo, chỉ là trước kia quá gầy, đúng lúc từ trên đảo trở về đã đầy đặn hơn một chút, nói vậy chuyến du lịch của ngài hẳn là rất khoái trá.”

Hạ Mộc: “...”

Khoái trá cái quỷ a, cô căn bản không phải béo lên lúc ở trên đảo, mà chỉ là ở trong nhà ăn quá nhiều lại không vận động mới béo.

Về phần của của điện hạ, cô chỉ nhớ rõ hùng ấu tể vui đùa gọi cô là 'cô nãi nãi'...

Tức giận nga!

“Ta phải về nhà! Xin các ngươi nhường một chút.” Hạ Mộc không dự định tiếp tục lãng phí thời gian.

“Ngài có thể kể một chút về cuộc sống trên đảo không?” Phóng viên đều là người mặt dày, lại kiên nhẫn.

Bỗng nhiên, hai phóng viên chắn trước mặt cô nghiêng ngã, tựa hồ bị người nào đó đẩy mạnh ra.

Hạ Mộc vẫn chưa phản ứng kịp, một cánh tay đã từ giữa hai người kia vói vào, một tay lấy kéo cô ra khỏi đám đông!

Cánh tay khoát lên vai cô, kéo cô về hướng nhà, phía sau truyền đến giọng nói gấp rút của Ngao Cốc: “Chạy!”

Giọng nói của 'lão đại hắc bang' luôn có phần uy hiếp, làm cho người ta bất tri bất giác phục tùng, Hạ Mộc lập tức cắn răng bỏ chạy, mãi đến trước cửa nhà mới thở hổn hển mở cửa, từ trong khe cửa quay đầu lại nhìn.

Ngao Cốc một thân đồ đen dẫm lên ván trượt, hai tay nắm chặt, đối mặt đám phóng viên, không chút sứt mẻ.

Một khi có phóng viên muốn xông lên, Ngao Cốc sẽ mạnh giẫm lên ván trượt vọt người nhảy lên, ba trăm sáu mươi độ xoay tròn, lúc tiếp đất, chuẩn xác dùng bánh xe ván trượt, hung hăng dè lên ngón chân của phóng viên không nghe lời....

“Ngao ngao ngao!”

Tiếng gào khóc thảm thiết liên tiếp, các phóng viên cuối cùng cong đuôi bỏ chạy.

Xa xa nhìn 'lão đại hắc bang' giẫm lên ván trượt về đến nhà, Hạ Mộc lập tức mở cửa, chân chó chạy đến cảm kích: “Cảm ơn, Ngao Cốc, ít nhiều cũng nhờ ngươi, ta cũng sắp bị bọn họ...”

“Mau tránh ra.” Ngao Cốc dùng một ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô, thần sắc ghét bỏ, chỉ còn kém che mũi, không lưu tình chút nào nhắc nhở: “Mùi mồ hôi.”

Hạ Mộc: “...”

Cô quyết định từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt cùng Ngao Cốc.

Trứng Cuốn điện hạ từ sau khi về nước cũng không được yên ổn.

Bởi vì trong video hậu trường của Hải Ngạn Tảng Sáng hư hư thực thực xuất hiện vương trữ, rất nhiều dân chúng nhiều lần xem lại, đối với tỉ lệ thân hình của Trứng Cuốn điện hạ đã rõ như lòng bàn tay.

Hoả nhãn kim tinh của người hâm mộ cuồng nhiệt có thể so với X quang, thật xa thấy bóng lưng của Đoạn Tử Đồng, đã có thể nhận ra.

Thậm chí có người kích động, trực tiếp phát điên, xông lên ôm chân, nước mắt nước mũi đều lau lên ống quần của điện hạ, sau đó còn tận lực bồi tiếp một trận gào khóc mơ hồ.

Đoạn Tử Đồng vẫn không thích ứng được cuộc sống bị 'tập kích' bên đường, bản năng phòng vệ thường xuyên xuất hiện, suýt nữa trực tiếp đá chết mấy fan cuồng, về nước hơn một tháng mới dần dần quen thuộc.

Cho nên, Trứng Cuốn điện hạ hôm nay ra đường, ăn mặc giống như con mèo ngốc, đều là che đậy rất kín kẽ, đeo một cặp kín râm lớn.

Để che giấu tỉ lệ đôi chân, điện hạ đặc biệt mặc loại quần ống túm, tỷ lệ bị nhận ra nhìn chung giảm đi không ít.

“Mặc loại quần khó coi như vậy, cũng không sợ bị ngã!” Vũ trang hạng nặng bị vương hậu vô số lần ghét bỏ, nhìn về phía chân của ấu tể nhà mình.

Đoạn Tử Đồng không nói chuyện, bình thường còn có thể cười một cái với mẫu hậu, nhưng hôm nay quấn giống như xác ướp, không nhìn thấy biểu tình, không nói lời nào có vẻ đặc biệt cao lãnh, vương hậu càng không vui.

Hai người tự mình đi dạo trung tâm thương mại, là vì chọn đồ dùng cho trẻ sơ sinh, cũng không dẫn theo người khác.

Vương hậu đứng trước quầy hàng bán sữa tắm trẻ em, trái cầm phải nắm, Đoạn Tử Đồng mặc quần ống túm đứng cạnh thang cuốn.

Đỉnh đầu có một màn hình quảng cáo lớn, trên đó đang phát tin tức giải trí.

“Theo tin tức mới nhất của truyền thông Ngũ Thanh, Hạ Mộc cùng một vị nhân sĩ hắc y quan hệ không cạn, hiện tại đang ở cùng nhau...”

Cái lỗ tai của Đoạn Tử Đồng dựng thẳng, sững sốt hai giây, bỗng nhiên nâng tay tháo kính râm, nhìn về phía màn hình, đôi mắt hoa đào sợ đến trợn tròn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.