Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 98: Chương 98




Phân cảnh của Quyển Quyển cư nhiên một lần đã thông qua.

Hạ Mộc chỉ có thể tự an ủi bản thân, nhất định là đạo diễn không dám yêu cầu vương trữ diễn lại lần nữa, không phải là diễn xuất chênh lệch!

Nhất định là như vậy.

Kế tiếp, phải quay một cảnh Lưu Hách Phàm và vài người 'truy đuổi trong tuyết'.

Người giúp việc bước nhanh vào trường quay, phủ thêm một chiếc áo khoác dày cho Trứng Cuốn điện hạ, nhẹ giọng căn dặn: “Điện hạ, mau quay vào trong xe sưởi ấm đi.”

Tận dụng thời cơ, Hạ Mộc lập tức đuổi kịp, ngay lúc chỉ còn cách Quyển Quyển ba bước, hai nam nhân mặc tây trang đen, bỗng nhiên giống như hai con cua từ hai bên bò ra, đưa tay ngăn chặn lối đi của cô, giương cằm rũ mắt nhìn cô, vẻ mặt viết 'vật sống chớ gần'.

“Ta là bạn của điện hạ.” Hạ Mộc biết giải thích như vậy rất vô lực, dường như lại nhớ đến buổi tiệc sinh nhật không thiệp mời của nhiều năm trước.

Quả nhiên, hai nam nhân mặc tây trang không trả lời cô nửa chữ, giống như người máy, không chút tâm tình che ở trước mặt cô.

Hạ Mộc từ bỏ việc giải thích, chuyển sang nhìn về phía bóng lưng của Đoạn Tử Đồng, hét lớn một tiếng: “Quyển Quyển! Ta có lời muốn hỏi ngươi!”

Nghe tiếng, những nhân viên công tác đi lại xung quanh đều nhìn về phía bên này.

Rất nhiều người biết tin đồn giữa miêu nữ này và vương trữ, hôm nay thấy cảnh tượng như vậy, tâm hồn bát quái của mọi người đều trổi dậy, ngay cả nhân viên ánh sáng cũng dùng khóe mắt liếc mắt nhìn Hạ Mộc.

Đoạn Tử Đồng dừng bước, xoay người quay đầu lại.

Hai nam nhân giống như có mắt sau lưng, phát giác cử động của chủ nhân, lập tức nhường đường cho Hạ Mộc.

Hạ Mộc mừng rỡ chạy đến trước mặt Quyển Quyển.

Mấy tháng không gặp, hùng ấu tể dường như lại cao hơn, hoặc là bởi vì Hạ Mộc hồi hộp đến chỉ dám cúi đầu, cho nên trong tầm mắt chỉ có cằm của Quyển Quyển, cùng với xương quai cổ tạo thành hình chữ V, hình tành một hõm nhỏ giữa xương quai xanh.

“Đã lâu không gặp.... Ngươi gần đây có khỏe không?”

Hạ Mộc cảm thấy bản thân hẳn là có thể tìm được lời dạo đầu rất tốt, cũng không biết có phải bởi vì thời tiết quá lạnh hay không, cả người hùng ấu tể tản ra khí tức lạnh lẽo cô không quen thuộc, khiến đầu óc cô ngưng trệ.

Dường như có một bàn tay vô hình, đẩy cô đi rất xa, bầu không khí xa lạ lại gượng ép.

Hạ Mộc vùi đầu càng sâu.

“Ngươi cảm thấy ta có khỏe không?”

Tiếng nói của Đoạn Tử Đồng vang lên từ đỉnh đầu, nghe không ra tâm tình.

Hạ Mộc ngẩng đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi, ở đây rất nhiều người.”

Nói xong, Hạ Mộc tự mình đi đến một cái lều lớn cách đó không xa.

Đoạn Tử Đồng nhìn cô xoay người bước đi, sau đó mới lười biếng cất bước theo sau.

Quần chúng mất đi cơ hội vây xem, phát sinh một tiếng thở dài.

Lều lớn là dựng lộ thiên.

Đoàn phim đặc biệt thuê một bộ lều màu đỏ thẩm, chính là loại lớn chuyên dùng bán đồ chiên nướng thường thấy ở các chợ đêm.

Trong lều có mùi dầu mỡ tích lũy quanh năm, hai đầu lọt gió, không hề ấm áp so với bên ngoài.

“Ngồi đi.” Hạ Mộc chỉ chỉ chiếc ghế nhựa bên cạnh bàn.

Đoạn Tử Đồng cúi đầu cười yếu ớt, nhấc đôi chân dài, chậm rãi vòng quanh cái bàn bằng nhựa, đầu ngón tay lướt qua mép bàn, bước chân cuối cùng dừng trước mặt Hạ Mộc, cự ly rất gần, cúi đầu dán sát khuôn mặt cô, ngữ khí ủ dột lại thong thả: “Ta nghĩ, hay là đứng nghe ngươi nói chuyện sẽ thích hợp hơn.”

Hạ Mộc hé môi, ngẩng đầu nhìn Đoạn Tử Đồng, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Gần đây vì sao ngươi luôn tắt máy?”

“Trong điện thoại đó chỉ có số của một mình ngươi.” Đoạn Tử Đồng thẳng thắn: “Hiện tại ta không cần thiết phải mở máy nữa.”

Đôi mắt Hạ Mộc bỗng nhiên trợn to, nhìn Quyển Quyển thái độ trở nên xa lạ trước mắt, lời nói nghẹn trong cổ họng chốc lát, mới run giọng nói: “Ngươi không muốn liên hệ với ta nữa? Vậy vì sao còn muốn nhận bộ phim này? Vì sao diễn loại vai như vậy? Ngươi không lo lắng ba mẹ trách cứ sao?”

Đoạn Tử Đồng nghiêng đầu, không hề chớp mắt nhìn kỹ Hạ Mộc, thần sắc xen lẫn một tia bi thương tự giễu: “Có phải ngươi cảm thấy, ta làm gì cũng nhất định là vì ngươi?”

Giọng nói nàng trầm thấp, lại giàu từ tính, từng lời nặng nề đánh vào thân thể, đánh vào trong lòng Hạ Mộc.

Khuôn mặt Hạ Mộc nhất thời đỏ bừng: “Ta không nói như vậy!”

Đoạn Tử Đồng liễm đôi mắt, khóe mắt hẹp dài khẽ nhướng lên, thần sắc nghiêm túc giải thích: “Ta nhận bộ phim này, là bởi vì nó nhắm vào bộ mặt đen tối hủ bại của xã hội.

Sang năm, phụ vương sẽ công khai đề xuất kế hoạch phòng chống tham nhũng, coi như là hô ứng.

Bộ phim này cũng là ta lần đầu tiên chính thức đứng ra trước công chúng, hình tượng vật hi sinh dưới xã hội hủ bại, rất mang tính đả kích, mẫu hậu cảm thấy việc này có thể thu được nhân tâm.”

Lời giải thích này quả thực cẩn thận, Hạ Mộc tìm không ra kẽ hở, cảm giác bản thân đang tự mình đa tình.

“Ta hiểu rồi.” Hạ Mộc cúi đầu: “Đó chính là nói, chúng ta sau này sẽ là... Người xa lạ?”

Ba chữ 'người xa lạ', dường như hao hết tất cả khí lực của cô, thầm nghĩ lập tức xoay người về nhà, trốn vào ổ chăn.

Một trận trầm mặc làm cho lòng người nguội lạnh.

“Quyền quyết định nằm ở ngươi.” Quyển Quyển cuối cùng lên tiếng.

Hạ Mộc bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt mèo màu hổ phách tro tàn lại cháy: “Có ý gì?”

Quyển Quyển hỏi ngược lại: “Một tháng qua, những tin nhắn ngươi gửi cho ta là có ý gì?”

“Là xin lỗi.” Hạ Mộc trả lời: “Nên nói trong tin nhắn ta đều đã nói – chuyện thành tích, là ta nhất thời xung động nói ra, ta xác thực là bị người khác buộc rời khỏi nhà không thể gặp ngươi, ta không nên nói ra những lời đó.”

Đoạn Tử Đồng ánh mắt sắc bén quan sát cô, không muốn quanh co nữa, trầm giọng hỏi cô: “Nếu như ta tha thứ cho ngươi, thì sẽ thế nào?”

Hạ Mộc ánh mắt phát sáng: “Vậy chúng ta sẽ khôi phục quan hệ bạn bè, giống như trước đây.”

“Hừ.” Đoạn Tử Đồng mím môi, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, lạnh lùng nói: “Ngươi biết ta không cần quan hệ bạn bè gì đó, cũng không muốn vòng vo nữa, mỗi lần ta cho rằng thấy được chút hy vọng, đều sẽ bị ngươi dội một thùng nước lạnh dập tắt hết, sau đó kinh nghiệm về không, tu luyện từ đầu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Như vậy là có thể vĩnh viễn duy trì khoảng cách 'bạn bè' an toàn?”

“Hạ Mộc, ta không chấp nhận.”

Hạ Mộc lui về phía sau một bước, nắm tay siết chặt: “Ngươi đang nói lung tung gì vậy? Ta mới muốn hỏi ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Tuổi còn nhỏ...Ngô!”

Bất ngờ không kịp đề phòng, thắt lưng của cô bị một cánh tay mạnh mẽ kéo lại!

Hùng ấu tể cúi đầu đến gần, đôi môi mỏng ấm áp dán chặt đôi môi cô, trước mắt phút chốc giống như pháo hoa rực rỡ nổ tung.

Nhịp của Hạ Mộc đình chỉ, tròng mắt thu lại thành một đường thẳng.

Đây là.... Là cưỡng hôn sao?

Hùng ấu tể mười sáu tuổi phi lễ nữ cảnh sát, có thể câu lưu sao?

“Ngô!” Hạ Mộc thoáng chốc hoàn hồn, tim bắt đầu đập điên cuồng trong lồng ngực.

Đầu óc cô loạn thành tương hồ, bắt lấy vạt áo trước của hùng ấu tể, cố sức đẩy kéo.

Áo khoác trên vai Đoạn Tử Đồng bị cô kéo rơi xuống, yên lặng nằm dưới chân, nhưng thân thể lại không chút sứt mẻ.

Cho đến bây giờ Hạ Mộc chưa thấy qua người nào lúc phạm pháp lại lãnh đạm như thế – mặc dù đang làm một việc điên cuồng, nhưng đôi tử đồng kia không có si mê, mà chỉ có lý trí nhìn chằm chằm vào mắt cô, tựa hồ đang nghiên cứu mức độ chống cự của cô.

Đại khái là cảm thấy con mèo ngốc phản kháng tương đối thiếu quyết liệt, mà chỉ là 'dục cự hoàn nghênh' trong phạm vi hợp lý, cho nên thiếu niên phạm tội nào đó nhất thời muốn tiến thêm một bước...

Bắt đầu dùng đầu lưỡi, nỗ lực xâm nhập vào khoang miệng của Hạ Mộc!

“Ngô!” Hạ Mộc nâng tay đặt lên mặt hùng ấu tể, đẩy mạnh, cuối cùng giải phóng đôi môi, bắt đầu kịch liệt thở dốc: “Ngươi... Ngươi điên rồi!”

Đoạn Tử Đồng rũ mắt, cong khóe môi: “Ngươi không phải hỏi ta rốt cuộc muốn làm gì sao?”

“Buông!” Hạ Mộc hổn hển, dùng hai tay bắt lấy móng vuốt ghê tởm đang giữ chặt lưng cô, nhưng lại bị hùng ấu tể ấn càng chặt hơn.

“Buông! Sao ngươi có thể làm như vậy!” Hạ Mộc gấp đến độ không biết nên nói gì, cảm thấy xấu hổ bất kham đối với chuyện vừa phát sinh, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ phát hỏa: “Trên mặt ngươi toàn tra bụi phấn! Cũng cọ đến miệng ta rồi!”

Hùng ấu tể cười lạnh một tiếng, dường như làm nũng, ngữ điệu nâng cao: “Vậy cọ trả lại cho ta đi.”

“Không!”

Mắt thấy thiếu niên phạm tội nào đó có ý muốn tiếp tục gây án, Hạ Mộc bắt đầu điên cuồng giãy dụa!

“Hạ tiểu thư!”

Ngay lúc này, giọng nói của trợ lý đoàn phim giống như xé rách không khí, từ bên ngoài truyền vào trong lều vắng vẻ.

“Hạ tiểu thư, đến ngài... Úc! Xin lỗi! Xin lỗi!”

Mắt mở trừng trừng nhìn tiểu vương trữ ôm ấp Hạ Mộc, trợ lý kinh khủng lui về phía sau: “Ta không biết ngài cũng ở chỗ này!”

Hạ Mộc có cảm giác như bị bắt gian tại trận, đã là sinh không thể luyến rồi.

Đoạn Tử Đồng có chút mất hứng buông tay ra, nghiêng đầu nhìn về phía nhân viên đoàn phim: “Chuyện gì?”

Nhân viên run rẩy ngẩng đầu.

Hắn lần đầu gặp riêng vương trữ, trong đầu tìm kiếm lễ tiết chào hỏi vương thất, liền ngốc nghếch nâng tay trái che ngực phải, lại bỗng nhiên nhớ đến cái gì, vội vàng đổi thành tay phải ôm ngực trái, hướng vương trữ cúi đầu 30 độ: “Chào buổi sáng, điện hạ.”

Đoạn Tử Đồng khom lưng nhặt áo khoác dưới đất lên, cử chỉ ưu nhã phất bụi trên áo.

Giống như tội phạm vừa rồi cường hôn nữ cảnh sát không phải là nàng, đạm nhạt đáp lại: “Đã nói qua, trong lúc làm việc, không cần hành lễ.”

“Úc! Vâng! Vâng!” Nhân viên đoàn phim lấy lòng gật đầu, hắng giọng, xin giúp đỡ nhìn về phía Hạ Mộc: “Hạ tiểu thư... Đến ngài và Phàm Tử diễn rồi.”

“Ta biết rồi.” Hạ Mộc có tật giật mình, cố sức lau môi, muốn đem bụi phấn hùng ấu tể cọ lên môi cô lau đi hết, nhưng đã quên bản thân đã hóa trang, trên cổ tay cọ ra một mảng lớn son đỏ.

Chết tiệt!

Cô không mang túi xách, khăn ướt còn đang ở trong xe.

Hạ Mộc oán hận quay đầu trừng hùng ấu tể.

Đoạn Tử Đồng vắt áo khoác lên khuỷu tay, đứng thẳng, không chút cảm giác hổ thẹn, híp mắt con mèo ngốc lau miệng lau thành lạp xưởng, nghi hoặc hỏi: “Trong bộ phim này ngươi diễn vai khỉ miệng rộng sao?”

Hạ Mộc: “...”

Tuy rằng không dự định từ bỏ ý đồ, nhưng cô không thể làm lỡ thời gian của mọi người, nên vội vội vàng vàng che miệng đi trang điểm lại, còn không quên quay đầu lại trừng hùng ấu tể một cái, để lại lời độc ác: “Việc này chưa xong đâu! Ngươi chờ đi!”

“Ta sẽ.” Hùng ấu tể mỉm cười tống biệt.

Cuối cùng, nhát gan vẫn là Hạ Mộc.

Sau khi kết thúc công việc, cô lập tức tiến vào xe lớn của đoàn phim, xe bus cũng không dám đi, không để ý mặt mũi mà đi nhờ xe về nhà, bởi vì lo lắng đi một mình sẽ bị ấu tể chặn đường.

Cảm giác khô nóng trong người Hạ Mộc còn không rút đi, tuyến thể sau gáy giống như có con kiến đang bò.

Rõ ràng cách kỳ động dục còn rất xa, khả năng chỉ có một – hùng ấu tể sắp vỡ lòng rồi, tuyến tố mật độ rất cao, xâm nhiễm đến thân thể của cô.

Như vậy, hành vi khác thường của Quyển Quyển hiện tại, ngược lại cũng có thể lý giải.

Cho dù bị cưỡng hôn, Hạ Mộc vẫn theo bản năng giải thích thay hùng ấu tể.

Hệ số nguy hiểm của thú nhân săn mồi khó có thể đánh giá, cũng nên bị nhốt vào khu vực cách ly!

Hạ Mộc âm thầm quyết định, sắp tới sẽ cách Quyển Quyển xa một chút, sau đó lại không yên lòng mà lật xem kịch bản.

Bỗng nhiên phát hiện, hai ngày sau, phải diễn cảnh nữ chủ bị nhân vật phản diện nhốt vào tầng hầm!

Đây là muốn xảy ra tai nạn chết người a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.