Tĩnh dưỡng ba ngày, Hạ Mộc đã có thể hoạt động bình thường.
Bác sĩ đối với khả năng khôi phục của cô vô cùng kinh ngạc, nói theo lý cần phải hơn hai mươi ngày, chưa từng thấy omega có khả năng hồi phục nhanh như vậy.
Hạ Mộc ngược lại không cảm thấy kỳ lạ, thuở nhỏ chăm chỉ khắc khổ huấn luyện thể năng, cho cô có một chút không giống người thường, cũng là điều dĩ nhiên.
Đến gần thời gian đính hôn, sáu bộ lễ phục hoàng thất chế định được đưa tới hoàng cung, nhà thế kế lập kế hoạch làm đẹp cho cô, bước đầu tiên, là kéo thẳng mái tóc.
Hạ Mộc rất không cam lòng, mặc dù hùng ấu tể mấy ngày nay nhiều lần khởi xướng chính diện trắc diện vòng vo các loại phương thức kháng nghị đối với kiểu tóc chó quý tộc của cô, nhưng cô thủy chung cảm thấy cũng không tệ lắm.
Mãi đến lúc một vị chuyên viên tạo hình nổi danh vào cung, nâng cằm nhìn cô hơn mười giây, câu đầu tiên là: “Ngươi khuôn mặt có đường nét, bất quá khí chất không thích hợp với tóc xoăn.”
Hạ Mộc chỉ đành khuất phục trước nhân sĩ quyền uy, ngoan ngoãn khôi phục mái tóc thẳng.
Lễ phục chuẩn bị xong, vương trữ muốn nhìn vương phi mặc thử, những người liên quan liền dẫn Hạ Mộc vào phòng giữ quần áo, động tác nhanh nhẹn giúp cô thay quần áo, đeo trọn bộ trang sức.
Hạ Mộc nhìn trúng một bộ lễ phục lam sắc thiết kế đơn giản, hở lưng, thu thắt lưng khiến dáng người nhìn có vẻ cao gầy hơn, làn váy buông xuống cũng rất tôn lên khí chất.
Thay lễ phục xong, ra khỏi phòng giữ quần áo, Quyển Quyển đang ngồi trên sô pha ngắm cảnh, tiểu công chúa phì nộn đang bò quanh sô pha.
Hạ Mộc vừa ra khỏi cửa, hai 'hùng ấu tể' Vô cùng ăn ý nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Quyển Quyển từ sô pha đứng lên, khóe môi khẽ cong, đôi tử đồng lộ ra một chút hưng phấn, tựa hồ rất thoả mãn đối với trang phục của cô.
Mà tiểu công chúa trên thảm há miệng, đại khái là bị làn váy của Hạ Mộc kích phát bản năng khoe sắc, lắc lắc cái mông, dường như cũng muốn khổng tước xòe đuôi.
“Đẹp sao?” Hạ Mộc tiến lên vài bước, mang theo làn váy xoay một vòng trước mặt Quyển Quyển
Quyển Quyển cúi đầu, hàng mi dài thấp thoáng ý cười, cong khóe môi cười ngây ngô: “Cũng tạm đi... Ngươi cũng thay bộ màu trắng thử xem.”
Hùng ấu tể bỗng nhiên e thẹn cái gì?
Hạ Mộc chợt nhớ đến gì đó, hỏi Quyển Quyển: “Lễ phục của ngươi như thế nào? Cũng cùng một kiểu với ta sao?”
Quyển Quyển ngẩng đầu nhìn cô, chỉ chỉ vài chiếc hộp xếp cạnh cửa phòng giữ quần áo: “Đều ở bên kia, cũng là sáu bộ.”
Hạ Mộc quay đầu nhìn lại, vui vẻ nói: “Vậy ta cũng phải nhìn ngươi mặc thử, mặc bộ phối hợp với ta!”
Quyển Quyển: “Ta muốn nhìn ngươi mặc bộ màu trắng.”
Hạ Mộc: “Được, ta vào thay, ngươi đến phòng bên đi.”
Hạ Mộc trở lại phòng giữ quần áo thay lễ phục.
Lễ phục màu trắng tương đối long trọng, đồ trang sức phải phối hợp với kiểu tóc bới lên, mọi người ở bên trong phải bận rộn hơn mười phút mới phối hợp xong.
Hạ Mộc soi mình trong gương đẹp thì có đẹp, nhưng quá long trọng, giống như áo cưới.
Tiệc đính hôn mặc thành như thế, tựa hồ có phần khoa trương rồi.
Cô có chút do dự, lúc ra cửa đều rón ra rón rén, không quá tự tin, như là sợ bị Quyển Quyển nhìn thấy.
Vừa ra cửa, đã nhìn thấy khổng tước tiểu công chúa đang ngồi ở trên thảm, cắn hộp bánh pudding, tựa hồ thực sự không thể tự mình mở ra, thế là cầm bánh pudding, ngẩng đầu, dùng cánh tay mập mạp ôm lấy chân trái thon dài....
Thẩm mỹ của mỗi người ít nhiều sẽ có sự khác biệt, nhưng luận đến chân đẹp, đôi chân trước mặt, tuyệt đối là đẹp đến không thể tranh luận.
Đoạn Tử Đồng mặc lễ phục tử sắc bó sát người ngồi trên sô pha, đôi chân dài mượt mà bắt chéo, chân trái trên mặt đất được tiểu công chúa ôm lấy, chân phải treo ở giữa không trung, chân mang một đôi dép lê, muốn ngã không ngã, làm cho người ta nhịn không được theo mắt cá chân hoàn mỹ nhìn lên trên...
Đôi chân này!
Hạ Mộc có xung động móc điện thoại ra chụp hình, đăng lên mạng, phỏng chừng đủ đến người hâm mộ liếm tan màn hình.
Tựa hồ phát hiện Hạ Mộc đã thay lễ phục xong, Đoạn Tử Đồng nghiêng đầu, đứng lên, mái tóc xoăn tản mạn chảy xuống đầu vai, che giấu đường nét hoàn mỹ của xương quai xanh.
Hạ Mộc trợn to mắt — lễ phục của Quyển Quyển tuy nói chất liệu vào hoa văn tương đồng, nhưng lại là một bộ váy ngắn bó sát.
Quyển Quyển ngày thường yêu thích trang phục năng động thoải mái, hiếm khí mặc lễ phục tôn lên tư thái, vừa đứng lên, thắt lưng tam giác hoàn mỹ, đôi thân chân dài tỉ lệ tiêu chuẩn, tạo thành cho Hạ Mộc kích thích thị giác thật lớn, cùng với tổn thương tinh thần!
Rốt cuộc đã biết vì sao nhà thiết kế muốn tất cả lễ phục của cô đều thắt eo đuôi dài rồi, là vì kéo dài tỉ lệ đôi chân của cô, tránh cho cô sau khi so sánh với hùng ấu tể, tự tuyệt trước nhân dân!
Quyển Quyển lắc lắc chân trái, vứt rơi muội muội, đi đến trước mặt Hạ Mộc, chuyên chú nhìn lễ phục trên người cô: “Bộ này cũng không sai, ngươi thích không?”
Trong lòng Hạ Mộc tràn đầy tuyệt vọng, hùng ấu tể mặc bộ lễ phục này lên sân khấu, cô đứng bên cạnh, cho dù mặc áo tơi cũng sẽ không ai chú ý!
“Làm sao vậy?” Quyển Quyển phát hiện con mèo ngốc lại phát ngốc.
“Không sao.” Hạ Mộc cúi đầu xoắn ngón tay: “Ta chính là nghĩ... Nếu không thì, tay hay là mặc cảnh phục đính hôn đi? Trong cục chúng ta đều lưu hành việc như thế.”
Cũng may đầu óc cô xoay chuyển nhanh, giá trị nhan sắc so không bằng hùng ấu tể, cô có thể phát triển theo hướng soái khí nha!
Mặc cảnh phục đeo huân chương, cưới vương trữ xinh đẹp như hoa, hình ảnh này không hề mất mặt!
Không để ý đến một tia bất mãn giữa chân mày của điện hạ, Hạ Mộc lập tức tháo trang sức, xoay người trở về phòng thay cảnh phục.
Mới vừa thắt xong dây lưng, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Quyển Quyển rầu rĩ nói: “Xong rồi sao?”
Hạ Mộc trả lời một tiếng, Đoạn Tử Đồng liền đẩy cửa tiến vào, nhận lấy chiếc lược trong tay chuyên viên trang điểm, thấp giọng nói: “Để ta.”
Chuyên viên lập tức cung kính gật đầu lùi lại.
Hạ Mộc nhìn ra được Quyển Quyển không quá hài lòng với quyết định đột phát của cô, thế là chột dạ cúi đầu, đứng trước gương chỉnh lại cảnh phục.
Quyển Quyển từ phía sau ôm lấy cô, cúi đầu dán sát tai cô trầm thấp nói: “Ta thích ngươi mặc bộ lễ phục màu lam.”
Đại khái là lần đầu thấy vương trữ làm nũng, chuyên viên phía sau lập tức đỏ mặt cúi đầu.
Hạ Mộc ở trong gương phát hiện phản ứng của mọi người, vội vã lắc người tránh khỏi Quyển Quyển, nhìn vào gương nghĩa chính ngôn từ nói: “Mặc như thế không có gì mới mẻ nha. Ta cảm thấy mặc cảnh phục rất soái khí, ngươi xem —.”
Hạ Mộc nhìn vào gương thẳng lưng ưỡn ngực, luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Trong gương, Quyển Quyển đứng sau lưng cô ánh mắt buông xuống chăm chú nhìn cái ót của cô, ánh mắt như là đang nhìn một món đồ chơi bốc đồng....
Chiều cao chênh lệch thật đáng ghét....
Hạ Mộc tính toán không chu đáo, thay cảnh phục đứng trước mặt Quyển Quyển, vẫn là dáng vẻ chim nhỏ nép vào người.
Ghê tởm! Hạ Mộc không mặt mũi nào nhìn vào gương, xoay người ôm lấy lễ phục màu trắng trên ghế, dường như phát tiết mà gắng sức treo trở lại trên giá.
'Rắc' một tiếng.
Hạ Mộc còn chưa phản ứng kịp, giá áo lại có thể bị cô kéo gãy!
Giá áo hợp kim dài đến tám thước treo đầy quần áo, ngã về phía cô!
“A!” Các chuyên viên trang điểm kinh hô một mảnh, Hạ Mộc không kịp né tránh, nâng tay lên đỡ, chỉ cảm thấy cổ tay bị một vật thể rắn lạnh bỗng nhiên đè xuống, trọng lượng khó có thể chống đỡ lại giữa đường đột nhiên biến mất....
Hạ Mộc mờ mịt ngẩng đầu, mới phát hiện giá áo trầm nặng bị điện hạ vững vàng đỡ lấy, cẩn cẩn dực dực kéo nó khỏi quỹ đạo.
'Rầm' một tiếng, hợp kim va chạm với mặt đất, toàn bộ quần áo trên giá cũng rơi xuống mặt đất.
Hạ Mộc được Quyển Quyển kéo vào trong lòng.
“Không bị thương đi?” Quyển Quyển thần sắc khẩn trương nâng tay sờ vào gáy cô...
Hạ Mộc: “...”
Người ta bị đập vào tay, ngươi kiểm tra cổ làm gì! Bụng dạ khó lường!
Cô còn chưa oán thầm xong, chợt nghe hùng ấu tể nuốt một ngụm nước bọt, hai tay ôm lấy thắt lưng của cô, giống như nhấc một con gà, ôm cô đến chỗ bàn trang điểm ở bên cạnh.
Bế cô đến chỗ cao...
Căn cứ hiểu biết của Hạ Mộc đối với phục áo vương trữ, điện hạ hiển nhiên là muốn cắn cổ cô rồi...
Omega trong lúc kinh hoảng rất dễ phát tán tin tức tố, là vì dẫn phát bản năng sinh lý để alpha xung quanh liều mình cứu giúp.
Mà vừa rồi lúc giá áo nện xuống, Hạ Mộc nhất thời không khống chế được tâm tình, bị sợ hãi, cho nên...
Một đám chuyên viên kinh hồn vị định trong nháy mắt sắc mặt ửng hồng — khí tức này, chính là tuyến tố của Địch Hách Lạp cấp SS sao!
“Điện hạ...” Hạ Mộc vội vàng trượt xuống khỏi bàn trang điểm: “Còn có người ở đây!”
Đoạn Tử Đồng nghe vậy lập tức hơi nghiêng đầu, đôi tử đồng âm lệ nhìn quét về phía đám người, một đám chuyên viên nhất thời cúi đầu khom người, biết điều mà rời khỏi gian phòng, đóng cửa lại.
Hạ Mộc nhất thời luống cuống, đêm đầu tiên điên cuồng ký ức còn chưa tiêu tán, lúc này nếu như tùy ý Quyển Quyển hồ đồ, cô thật sự phải nằm để đính hôn rồi.
Cô liều mạng dùng sức muốn trượt xuống khỏi bàn!
Đoạn Tử Đồng đang vội vàng cắn vào gáy cô, cảm thấy thân thể cô trượt xuống, lập tức thuận thế nâng đầu gối, đầu gối chen vào giữa hai chân cô, đem cô đẩy trở lại trên bàn.
Hạ Mộc vẫn chưa kịp lên tiếng, chợt nghe 'xẹt' một tiếng, là âm thanh của vải vóc xé rách...
Đoạn Tử Đồng đang cắn gặp cổ cô bỗng nhiên dừng lại, nhả ra, đứng dậy cúi đầu nhìn về phía làn váy của mình.
Điện hạ lúc nâng gối động tác quá lớn, khiến làn váy vốn bó sát bị rách.
“Phốc...” Hạ Mộc bị dáng vẻ mờ mịt của hùng ấu tể chọc cười: “Cho ngươi hồ đồ, rách rồi đi? Mặc lễ phục phải quy củ một chút, ngươi xem ngươi! Ha ha ha ha cáp....”
“Rất vui sao?” Quyển Quyển cúi đầu thì thầm lên tiếng, ngữ khí mê người: “Ngươi thích như thế?”
Trong lòng Hạ Mộc cảm thấy không ổn, sau một khắc chỉ thấy Đoạn Tử Đồng nắm lấy chỗ rách, xẹt một tiếng, đem chỗ rách xé cao thêm một đoạn lớn, khiến hai chân triệt để không bị ràng buộc, sau đó chậm rãi nâng đôi tử đồng, tựa như nhìn thẳng con mồi mà nhìn chằm chằm vào cô, khóe môi khẽ nhếch, tà mị nói không nên lời.
Hạ Mộc bị dung nhan yêu dị này bắn trúng trái tim, khẩn trương rồi lại si mê, tựa hồ đã chấp nhận số mệnh.
Xong rồi...
Phải vững vàng! Vững vàng! Trầm tĩnh...
“ A... Điện hạ....”