Mặc dù không quá quen thuộc người nằm bên cạnh, nhưng so với nằm một mình vẫn cảm thấy an toàn hơn hẳn. Cảm giác này khiến Hạ Thụy Nhiên ngủ càng thêm say giấc, yên tĩnh không phát ra một tiếng động. Cuối cùng Tống Hồng Nho phải gọi anh dậy, sợ anh trễ giờ làm.
Kì thật Tống Hồng Nho là một kẻ vụng về, sẽ không làm việc nhà, càng không biết nấu cơm. Hiện tại dậy hơi sớm, cậu đi đến ngoài cổng tiểu khu mua sữa đậu nành và bánh quẩy, mang về nhà. Hạ Thụy Nhiên vốn có thể đến cảnh cục ăn cơm, bởi vì bữa sáng ở cảnh cục miễn phí, nhưng anh thấy Tống Hồng Nho đã mua đồ ăn về, liền nhanh chóng đánh răng, rửa mặt, sau đó ngồi xuống bà ăn cơm cùng cậu. Trong lúc ăn cơm, Tống Hồng Nho thỉnh thoành sẽ liếc khóe miệng của Hạ Thụy Nhiên, biểu tình như lơ đãng, nhưng thực ra là kín đáo nhìn chằm chằm. Do đặc thù của công việc, Hạ Thụy Nhiên tất nhiên chú ý tới ánh mắt này, ăn cơm xong lau miệng đứng dậy, mãi đến lúc rời nhà đi làm, anh vẫn cảm hơi khó hiểu.
Hạ Thụy Nhiên đến cảnh cục, “A” một tiếng, vỗ đầu bừng tỉnh, chết rồi, tiền cơm sáng này ở đâu ra vậy?
Anh nghĩ Tống Hồng Nho là cô nhi bị người ta vứt bỏ, hiển nhiên không có tiền trong người, anh nhớ cậu sợ người lạ, không dám xin tiền, lúc đi mua đồ ăn chắc chắn không có tiền, nhưng sau lại nhớ tới hình như anh đã nói cho cậu, nếu cần tiêu tiền cứ đến ngăn kéo lấy. Hạ Thụy Nhiên thần kinh thô, tính cách hào sảng rộng rãi, nhưng chuyện của người khác lại luôn để ở trong lòng, lúc này tự nhủ khi về nhà phài hỏi lại cậu cẩn thận.
Buổi chiêu hôm ấy, Hạ Thụy Nhiên nghe một đồng nghiệp nam bên phòng pháp y của Cao Dao nói, cô nộp đơn xin đi làm trở lại. Hạ Thụy Nhiên kinh ngạc, anh vẫn nhớ rõ chuyện của Cao Dao, vốn tưởng cô sẽ nghỉ ngơi vài ngày, tháng sau mới quay lại, không nghĩ tới nhanh như vậy cô đã quay trở lại, không khỏi hỏi: ”Nhanh như vậy? Vậy…Chuyện kia……..?”
Hạ Thụy Nhiên dừng một chút, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về. Anh vốn định hỏi sinh đứa nhỏ với phá thai có phải giống nhau hay không, nhưng nhìn vị đồng nghiệp kia hình như không biết chuyện gì, trong lòng nghĩ, phá thai cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, không nên đem chuyện này kể ra ngoài thì hơn. Đối với chuyện của bạn bè, Hạ Thụy Nhiên là một người rất tinh tế, tìm thời gian rảnh rỗi, đến phòng của Cao Dao, gõ cửa đi vào, phát hiện sắc mặt cô có chút tái nhợt, lập tức lo lắng, nói:
”Này, cô không sao chứ?”
Cao Dao vẫn ngồi như vậy, trong tay cầm thứ gì đó, nghe Hạ Thụy Nhiên hỏi cũng không có phản ứng, ánh mắt thất thần, thoạt nhìn có chút dọa người.
Hạ Thụy Nhiên đến bên cạnh Cao Dao, hỏi lại một lần nữa.
”Không sao.” Cao Dao vuốt tóc, ”Có thể làm sao chứ? Tôi là đang suy nghĩ, hừ, đàn ông không có kẻ nào tốt hết….”
Cao Dao nghiến răng nói, không nghĩ ngợi đem cả Hạ Thụy Nhiên mắng luôn, Hạ Thụy Nhiên rất bất đắc dĩ, không nói năng gì.
Cao Dao sửng sốt nửa ngày mới nhớ tới cái gì đó, chậm rãi khôi phục lại tâm trạng như ngày xưa, nói: ” Đương nhiên là ngoại trừ anh ra, hahaha.”
Nụ cười của Cao Dao rất miễn cưỡng, một chút cũng không tự nhiên. Hạ Thụy Nhiên không tức giận, ngồi cạnh bàn công tác cùng cô bàn công việc, muốn phân tán lực chú ý của cô. Ai ngờ Cao Dao không muốn bàn công việc với anh, ngược lại giống như Tống Hồng Nho, ngắm một bên sườn mặt của anh.
Hạ Thụy Nhiên lúng túng nói: ”Mấy người sao giống nhau quá vậy? Miệng tôi có dính cái gì sao?” Nói xong cúi đầu, dùng ngón trỏ lau qua khóe môi.
Cao Dao tâm tình tốt lắm, cười nói: ”Không có gì hết. Tôi đang nhìn dấu hôn trên cổ anh kia kìa.”
”….” Hạ Thụy Nhiên đưa tay xuống dưới che lại cổ, đồng thời liếc vào chiếc gương treo trên tường, hỏi: ”Cô nói đùa cái gì vậy?”
Cao Dao cười haha: ”Hạ Thụy Nhiên, anh có người yêu rồi sao?”
Hạ Thụy Nhiên bị Cao Dao làm cho ù ù cạc cạc, đến khi anh nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên gương mới bừng tỉnh, nói:
”Đừng đoán bừa. Cái này là do hôm qua đùa giỡn cậu nhóc kia lưu lại.”
Thì ra tối hôm qua Tống Hồng Nho thừa dịp anh không để ý, ngồi trên lưng anh, dùng sức mút vài cái, buổi sáng Hạ Thụy Nhiên lúc rửa mặt không để ý, hiện tại mới phát hiện ra cái ấn kí màu đỏ nhàn nhạt trên cổ.
Cao Dao híp mắt lại, nhìn anh hỏi:
” Cậu nhóc kia thực sự là cháu anh à?”